"Cháu muốn tự mình trồng một lứa dược liệu mới, cũng có thể lấy được cây giống tốt nhưng mà cháu lại không biết làm thế nào mới tránh được xảy ra vấn đề nên muốn tìm ngài chỉ bảo đôi chút."
Trồng thảo dược không giống với cách trồng cây cối hoa màu trong nhà nông hàng ngày, chỉ cần là người nông thôn thì đa số đều biết làm cả, có một vài loại dược liệu cần được chăm nom kĩ lưỡng, nếu mà không trông chừng tốt được thì dược liệu sẽ bị sâu bệnh; ngập úng hoặc khô hạn quá mà chết, cũng có thể bị chết rét hoặc là phát triển không tốt khiến tác dụng của thảo dược bị giảm sút, thậm chí là không dùng làm thực phẩm để ăn được. Cũng từ đó mà có không ít nhà đầu tư không có cách nào thu hồi vốn, đây chẳng còn là điều gì mới mẻ nữa.
"Chuyện này không thành vấn đề," Diệp Hồng Nho gật đầu đồng ý, dù sao thì đây cũng thuộc chuyên môn của ông, "Khí hậu ở chỗ của chúng ta thích hợp cho nhiều loại thảo dược sinh trưởng, trên bất cứ một ngọn núi nào đều có thể tìm được những cây thảo dược hoang dã cả, nếu cậu thực sự muốn gieo trồng hàng loạt thì chỉ cần đảm bảo có thể quản lý chăm sóc tốt được cho chúng thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn cả." Giang Thành đã từ đồng bằng chuyển tiếp lên những khu vực vùng đồi núi, cũng có thể coi là nơi có bốn mùa rõ rệt, gần hai mươi đến ba mươi năm nay có rất nhiều thanh niên trẻ từ các vùng nông thôn đi lên thành phố kiếm việc làm, những người ăn nên làm ra phát triển được sự nghiệp của riêng mình đều đã mua nhà ở trên thành phố định cư tại đó không có suy nghĩ trở lại quê hương nữa, có vài con đường mòn trên núi hoang sơ bởi vì nhiều năm không có người đi lại mà dần dần bị cây cối cỏ dại mọc bao phủ, nhiều loại dược liệu hoang dã cùng dần sinh trưởng phát triển theo, điều này đủ để chứng minh nơi đây thực là địa phương non xanh nước biếc, lựa chọn gieo trồng thảo dược tại nơi này đúng là một ý tưởng không tồi.
"Đúng vậy, cháu cũng có ý tưởng này, chuẩn bị thuê lấy một ngọn đồi nhỏ để trồng dược liệu với cây ăn quả, ví dụ như mấy loại cẩu kỉ; tỳ bà hoặc nhãn gì đó." Bạch Dung nói.
"Được đấy, đợi qua hết năm mới thì ta cũng có thời gian rảnh rỗi, đến lúc đó ta tới đó xem qua giúp cháu rồi bàn tiếp."
"Vâng ạ." Bạch Dung vui vẻ gật đầu đồng ý với ông.
Hầu hết thời gian Sở Uyên đều làm một người im lặng ít nói, dù cho kích thước với vóc dáng anh ta cực kì bắt mắt, còn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hai người họ vừa xử lý dược liệu vừa nói chuyện, thế nhưng hai người này đều vô thức phớt lờ sự tồn tại của anh ta.
Số dược liệu mang tới ngâm làm rượu thuốc không phải là thảo dược vừa mới nhổ nên xong, thế nhưng chúng vẫn còn khá tươi tốt nên chỉ có thể mang ra sử dụng sấy mềm cắt lát, còn những thứ khác thì đem đi rửa sạch và loại trừ tạp chất trước rồi mới có thể cho vào ngâm rượu và đậy kín nắp bình.
Lần này Bạch Dung chỉ cầm thảo dược tới chứ không mang theo rượu và bình chứa cho nên sau khi xử lý thảo dược xong cậu còn phải mang về nhà tự mình ngâm nữa.
Diệp Hồng Nho cực kì yêu thích số nhân sâm trong tay Bạch Dung, ông cầm lên xử lý một cách từ từ cẩn thận, gần như không để lãng phí một chút nào cả, thậm chí ông còn cố tình giảm bớt quá trình để tránh làm tổn hại quá nhiều tới dược tính.
Bạch Dung thấy ông yêu thích không buông như vậy liền nói: "Giáo sư à, lần này bằng hữu đưa dược liệu qua cho cháu không có được nhiều lắm, có điều cậu ấy nói lần sau sẽ chuyển qua cho cháu thêm mấy gốc nhân sâm cùng ít thảo dược thượng đẳng nữa, đợi bữa nào ngài qua nhà cháu thì cũng giúp cháu xem luôn có được không ạ?" Những thứ tốt thì dù người khác có yêu thích tới mức nào cũng không thể chẳng chút nghĩ ngợi liền đem tặng đi, chỉ có thể dùng phương thức cực kì uyển chuyển nói ra thôi, mà thứ trong lòng Bạch Dung suy tính nhiều nhất chính là mấy kiểu lòng vòng quanh co như thế này.
"Được," Diệp Hồng Nho nghe cậu nói vậy hai mắt liền phát sáng vội vàng gật đầu đồng ý, dù cho không lấy được đồ thì có thể nhìn cho đã mắt cũng đã là chuyện khiến người ta vui vẻ không thôi rồi, ông bắt đầu có hơi không chờ đợi được nữa rồi, "Khoảng chừng mười năm tháng giêng thì ta có vài ngày rảnh rỗi, đến lúc đó bên chỗ cháu có tiện hay không?"
"Vậy thì ngày mười năm ngài qua nhà cháu đi, cũng vừa vặn tới nhà chúng cháu ăn tết nguyên tiêu luôn." Bạch Dung mỉm cười nói.
"Vậy được, hẹn ngày đó đi." Diệp Hồng Nho cũng không nghĩ nhiều, vươn tay vuốt râu quyết định ngày hôm đó.
Bởi vì Bạch Dung vừa vào cửa đã bị Diệp Hồng Nho thúc giục lấy dược liệu ra cho ông nhìn đã con mắt, ngược lại hai con gà trống với rổ trứng gà ta mà cậu mang qua khi tới đây thì phải tới tận lúc gần trở về cậu mới giật mình nhớ tới chúng.
"Đến thì cứ đến thôi còn mang nhiều đồ như vậy làm cái gì, lần đầu kia thì cũng thôi đi, nào có ai giống ngươi, mỗi lần tới đều mang đồ theo cơ chứ." Trên khuôn mặt Diệp Hồng Nho tràn đầy ý cười, mặc dù ngoài miệng thì trách cứ nhưng đối với những thứ có thể làm thành đồ ăn thì ông vẫn yêu thích một cách rõ ràng.
"Có sao đâu ạ, đều là mấy thứ trong nhà làm ra, trong nhà ta vẫn còn nhiều lắm, để đó cũng chỉ có người trong nhà sử dụng mà thôi, huống hồ giáo sư nào có phải người ngoài cơ chứ."
"Được, được rồi, cậu luôn luôn đúng!" Diệp Hồng Nho mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu, cậu thanh niên này tuy rằng nói chuyện vẫn có chút lòng vòng quanh co chưa được thẳng thắn, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên tới đây rồi, chắc hẳn là bị nhưng người nông dân chất phác thành thật tại quê nhà lây nhiễm rồi đi, tính cách khéo léo tiêu cực mang về từ thành phố lớn đã dần bị loại bỏ, đây hẳn là chuyện tốt đối với cậu ấy nhỉ.
Sau khi để đồ đạc lại thì Bạch Dung liền rời khỏi căn nhà của Diệp Hồng Nho chuẩn bị ngồi xe quay trở lại thị trấn.
Tất nhiên là Sở Uyên vẫn theo sát phía sau đồng thời anh cũng đón lấy chiếc túi mà cậu mang theo vác lên lưng mình.
"Anh không định trở về thành phố A thật đấy à?" Bạch Dung hỏi anh ta.
"Không về." Sở Uyên lắc đầu đáp.
"Vậy anh tính sống ở đâu?"
"Nhà trọ trên thị trấn." Sở Uyên thành thực đáp lời.
Bạch Dung nhìn anh ta một cái rồi gật đầu nói: "Vậy thì ở tiếp đi."
"Ừ." Sở Uyên nghe lời gật đầu.
Bạch Dung: "..." Cậu nên nói người này quá thành thật hay là quá ngốc nghếch đây, hay là nói anh ta thật sự nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu.
Đường trở về vẫn cần ngồi xe khách tiếp, Sở Uyên nghĩ tới chuyện Bạch Dung bị "say tàu xe" nên cố ý chạy tới quán tạp hóa nhỏ gần cạnh bến xe mua một túi đồ ăn vặt nhỏ, anh nhớ cậu bạn đồng ngũ của mình từng nói mỗi lần bạn gái cậu ta ngồi xe đều nôn tới không biết trời trăng gì nữa cả, thế nhưng chỉ cần cô ấy có gì đó để ăn suốt chặng đường thì vấn đề say xe sẽ lập tức không còn nữa. Sở Uyên cầm một túi đồ ăn vặt đưa qua cho Bạch Dung, trong lòng lại không ngừng tự hỏi không biết phương pháp này có hiệu quả với em ấy hay không nữa.
Bạch Dung nhận lấy túi đồ liếc nhìn vào bên trong một cái, thấy bên trong là đồ ăn vặt với đủ các mùi vị, chua ngọt cay đều có cả, Bạch Dung ngẫm nghĩ một lát liền vươn tay lấy túi có vị cay lên xé mở bắt đầu ăn.
Phương pháp dùng việc ăn uống để giải quyết vấn đề say tàu xe đối với một số người đúng là tương đối hữu hiệu, cả đoạn đường Bạch Dung ăn uống một cách vui vẻ nên không còn cảm giác buồn nôn khó chịu thêm nữa, hai người bình an vô sự trở về tới thị trấn.
Khi xuống xe Bạch Dung lại đi tới siêu thị lớn bên trong thị trấn thêm một chuyến, cậu đem mấy loại đồ ăn vặt mà vừa rồi mình đặc biệt thích ăn đều mua về cả một túi lớn, cậu gần đây càng ngày càng tham ăn, thấy thứ gì là muốn ăn thứ đó, có vài lần cậu thấy Lưu Khải Đệ cầm tiền mình cho đi tới quán tạp hóa nhỏ trong thôn mua đồ ăn vặt về ăn thì cậu cũng liền nuốt nước bọt thèm ăn theo, thế nhưng bởi vì ngại mặt mũi nên Bạch Dung mới không xin ăn với cậu nhóc, ngược lại là Lưu Khải Đệ rất hiểu chuyện, cậu bé sẽ tự giác hỏi Bạch Dung xem có muốn ăn cùng với mình hay không, thế nhưng như vậy lại khiến Bạch Dung càng thêm ngượng ngùng nếu đưa tay ra nhận lấy.
Sở Uyên thấy cậu lấy nhiều như vậy liền chọn thêm vài loại khác cho cậu rồi mới xách đồ tới quầy thu ngân chuẩn bị thanh toán.
"Tôi tự mình thanh toán." Bạch Dung nhìn đống đồ ăn vặt đầy màu sắc tự giác đẩy tới trước mặt mình, đồng thời chặn lại bàn tay đang đưa tiền qua thanh toán của Sở Uyên.
Sở Uyên không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn cất tiền trên tay đi xoay người giúp đỡ cậu cho đồ vào bên trong túi, sau đó liền xách theo túi lớn túi nhỏ đến chỗ bắt xe trở về trong thôn.
"Anh trở về đi." Bạch Dung thấy anh ta đứng đợi xe cùng mình liền nhận lấy đống đồ trên tay anh rồi nói.
"Tôi đợi em lên xe rồi sẽ rời đi." Sở Uyên xách đồ nhích qua bên cạnh tránh cánh tay vươn qua đây của cậu, không để cho cậu chạm vào.
Bạch Dung nhìn anh một cái rồi cũng lười nói nhiều.
Sở Uyên thấy cậu không nói gì nữa liền lấy một gói đồ ăn vặt ra xé mở rồi mới đưa qua cho cậu.
Gói đồ ăn vặt này là có vị cay, lớp miệng gói vừa bị xe mở ra thì Bạch Dung liền cảm thấy mình lại nuốt nước miếng thèm ăn theo bản năng rồi, đợi đến khi đồ ăn đã vào tới trong miệng thì cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn được một chút.
"Anh muốn ăn không?" Bạch Dung quay đầu nhìn tất cả mọi người đứng xung quanh, thấy có mình cậu là tên đàn ông cao lớn đang cầm túi đồ ăn vặt mà chỉ có đứa nhỏ mới mua ăn ngon lành nên mới hỏi Sở Uyên một câu.
Sở Uyên nhìn túi đồ ăn vặt trên tay cậu liền có chút thèm ăn, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một gói đồ ăn vặt lại có thể hấp dẫn đến thế, anh là người vô cùng thành thật, chưa từng biết nói dối vậy nên liền gật đầu nói, "Muốn."
Bạch Dung giơ gói đồ ăn vặt tới trước mặt anh nói, "Tự mình cầm đi."
"Hết tay để cầm rồi." Sở Uyên lắc những thứ trên tay mình cho cậu thấy.
Bạch Dung cúi đầu nhìn mặt đất một cái thấy mặt đường khá là bẩn nên cũng thôi, dù gì mấy thứ mà Sở Uyên cầm đều là đồ của cậu cả, làm chúng nó bẩn còn không phải vẫn là cậu tự mình khó chịu hay sao, vì vậy cậu cầm lấy một miếng đồ ăn vặt đứng cách thật là xa đưa tới bên miệng của Sở Uyên.
Sở Uyên cũng đặc biệt phối hợp, đồ ăn vừa tới cạnh miệng liền cúi đầu cắn lấy. Bạch Dung thấy anh ta ăn đặc biệt ngon lành liền lấy túi đồ ăn vặt trở về tự mình cắn một miếng thanh cay.
"Tôi vẫn muốn ăn tiếp." Sở Uyên thấy thanh cay đỏ tươi dần biến mất trong miệng của Bạch Dung liền vô cùng thành thật bày tỏ ý nghĩ bản thân mình cũng muốn ăn ra với cậu. Bạch Dung cũng chẳng chê bai anh phiền phức, lại vươn tay đút cho anh ăn thêm một miếng nữa.
Hai người phối hợp như vậy đều không cảm thấy có gì bất ổn, bầu không khí có người ăn uống cùng mình đúng là rất tốt, mọi thứ đều rất hài hòa mà.
Lúc thằng Thuận xuống xe liền cảm thấy toàn thân mình không được khỏe cho lắm, cái người đang nghiêm túc đút đồ ăn cho một tên đàn ông khác kia chính là đại ca nhà nó ấy hả?! Đại ca nhà nó trừ việc "lừa người" ra còn biết làm cả chuyện này nữa à!
Mặc dù bầu không khí giữa hai người rất tốt thế nhưng số lượng thanh cay trong một gói đồ ăn vặt là có giới hạn cho nên hai người anh một miếng tôi một thanh chia nhau rất nhanh thì đã ăn hết một gói.
Bạch Dung đem vỏ túi rỗng vứt vào trong thùng rác ngay gần đó, thuận tay lấy tờ giấy lau sạch miệng với ngón tay của mình, vừa lau vừa quay đầu nói với Sở Uyên: "Hết rồi."
"Ừ." Sở Uyên gật đầu tỏ ý đã biết, trong lòng lại có hơi thất vọng.
"E hèm, đại ca à, anh muốn trở về hay chưa?" thằng Thuận đứng ở phía xa nhìn hồi lâu mới đi tới bên cạnh Bạch Dung hỏi.
"Ừ, trở về thôi." Bạch Dung gật đầu nói với cậu ta rồi mới xoay người qua đón lấy đống đồ trên tay của Sở Uyên.
Hai tay Sở Uyên xách đồ không nỡ buông ra, thế nhưng Bạch Dung cũng không cho anh có cơ hội do dự cân nhắc, cậu hơi dùng chút sức liền lấy được hết đồ qua giao cho thằng Thuận để nó xách đi.
"Tôi đi đây, anh về suy nghĩ kĩ lại đi, nơi này còn nghèo nàn hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều, anh sẽ không thích ứng nổi đâu." Trước lúc Bạch Dung rời đi còn không quên dặn dò Sở Uyên thêm một lần nữa. Mặc dù bất kể về cánh thức ăn mặc hay vẻ ngoài của Sở Uyên nhìn qua đều giống với một người bình thường, không có điểm nào giống với đồ hàng hiệu nổi tiếng gì đó, thế nhưng dù gì thì Bạch Dung cũng từng lớn lên trong một gia đình giàu có, làm sao có chuyện cậu không nhìn ra được chất lượng tốt xấu của những bộ quần áo đó cơ chứ, người này có đến tám mươi phần trăm cũng là con cháu của gia đình giàu có tại thành phố A kia, nếu như hiện tại cậu chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thì tốt hơn hết là cậu cũng không nên chọc vào người này thì mới yên ổn được.
Từ khi Sở Uyên từ chức rời khỏi thành phố A thì trong lòng anh đã đưa ra được quyết định cuối cùng của mình, hơn nữa, bản thân anh còn là một con người cực kì bướng bỉnh cố chấp, căn bản là sẽ không chịu nghe lời khuyên ngăn của người khác, thế nhưng anh cũng không muốn từ chối thẳng thừng những gì Bạch Dung vừa mới nói, không muốn làm mất mặt cậu nên chỉ có thể im lặng không nói gì, đôi mắt nhìn chăm chú về phía Bạch Dung, cuối cùng là nhìn vợ tương lai không nhận được đáp án từ mình quay đầu bỏ lên xe rời đi.
"Đại ca này, rốt cuộc thì cái người kia tính làm cái gì vậy nhỉ? Có cần em..."
Hai người vừa ngồi lên xe khách đi trở về thì thằng Thuận đã lập tức mở miệng hỏi, có trời mới biết được rằng trong lòng cậu ta lúc này đã bị nỗi tò mò làm cho ngứa ngáy không yên rồi.
"Đừng có mà chọc vào anh ta." Bạch Dung phất tay với thằng Thuận, người trong thành phố A không giàu thì cũng có địa vị, anh ta còn là người mà cậu không có bất cứ ấn tượng nào nữa cả thì chỉ có thể chứng tỏ thân phận của người này cực kì phức tạp, thuộc kiểu người có địa vị mà đám doanh nhân như cậu khó có thể tiếp cận tới được.
Họ Sở, rốt cuộc thì là người của nhà nào nhỉ?