Không Gian Chi Tù Ái

Chương 5: Thử




Tại nơi xa lạ này, Tưởng Thất Nguyên cùng Nhan Nham sống cùng nhau vô cùng náo nhiệt.

Nhan Nham không phải người ồn ào, nhưng Tưởng Thất Nguyên phải, bởi vì mong muốn trở về, anh làm ầm ĩ, rùm beng đến long trời lở đất. Kết quả Nhan Nham bản tính trầm lắng, cũng không chịu nổi Tưởng Thất Nguyên yêu dấu của mình, sẵn sàng cùng anh cãi lộn.

…..

“Mình mang cái đồ này thì làm ăn được gì.” Tưởng Thất Nguyên chống cằm u buồn nhìn chiếc vòng cổ trong tay, hết mở ra rồi cài lại, thử lên cổ anh rồi lại cổ Nhan Nham. Hai người nhìn nhau cười bất đắc dĩ.

Nhan Nham cười nói: “Nếu em biết mình xuyên không, hơn nữa cùng mình xuyên đến đây, thì em đã vác theo cái máy tính rồi.”

Tưởng Thất Nguyên hoàn toàn không thấy cảm động, ngược lại còn than thở: “Không, mình phải mang theo Ôn Triết Đào, lúc nào cũng mang cậu ấy theo, nếu giờ cậu ấy ở đây thì hẳn mọi thứ  đã dễ dàng hơn nhiều.” Nếu Ôn Triết Đào lập dị, đầu óc quái dị mà ở đây thì tốt biết bao, cậu ấy chắc chắn sẽ bình tĩnh phân tích tình hình nơi này, tìm biện pháp giải quyết.

Hơn nữa, nếu cậu ấy ở đây, anh căn bản không cần nghĩ cách về nhà, chỉ cần ngồi chơi nhìn Ôn Triết Đào tìm lối thoát. Nói không chừng, anh còn được hưởng sái mấy nghĩa cử cao cả như khai phá đại lục chẳng hạn….Tưởng Thất Nguyên nghĩ thôi cũng thấy phởn, không chú ý tới ánh mắt âm trầm của Nhan Nham.

–Lại là Ôn Triết Đào, quanh đi quẩn lại vẫn là Ôn Triết Đào.

Từ khi cậu và Tưởng Thất Nguyên yêu nhau, Ba chữ Ôn Triết Đào là chữ thường xuất hiện trong cuộc đối thoại của hai người. Dù là chuyện gì đi nữa, Tưởng Thất Nguyên luôn tìm mọi cách nhắc đến cái tên Ôn Triết Đào…Rõ ràng chỉ là một thằng thư sinh trắng trẻo thiếu ăn. Có tư cách gì để Tưởng Thất Nguyên coi trọng?!

Đặc biệt mấy ngày ở bên nhau, Nhan Nham nhận ra số lần Tưởng Thất Nguyên nhớ đến Ôn Triết Đào ngày càng nhiều. Đây là chuyện không được phép xảy ra, cậu khổ sở thế này không phải làm thế thân cho thằng khác!

“Ôn Triết Đào….” Nhan Nham ẩm bẩm, cất tiếng cười cổ quái.

Tưởng Thất Nguyên hoàn toàn không chú ý đến Nhan Nham, cũng như không nghe thấy mấy câu thì thào lẩm bẩm của cậu. Anh vẫn hồn nhiên chống cằm, hồn nhiên ca ngợi Ôn Triết Đào: “Nhưng mà A Đào thông minh như vậy, chắc chắn đã biết anh mất tích…..Ôi, chỉ là không biết cậu ấy có khả năng xuyên không đến đây tìm anh không, ước gì chuyện ấy xảy ra, cậu ấy đúng là chân ái của anh mà!” Không biết là vô tình hay cố ý, Tưởng Thất Nguyên nhấn mạnh hai chữ “chân ái”.

“Tình cảm hai người thật tốt.”

“Đó là tất yếu!” Tưởng Thất Nguyên nhướn mày, dương dương tự đắc “Bọn anh cùng mặc một cái quần mà lớn lên, quan hệ cực kỳ thân thiết. Không có bí mật nào mà bọn anh không chia sẻ cùng nhau.”

“Mình trước đây chưa bao giờ kể cho em những chuyện này.”

“Mình thì liên quan gì?” Tưởng Thất Nguyên thản nhiên nói: “Là người nên nhìn về phía trước, hoài niệm quá khứ là gì? Quả thực là lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ thì khác, như vậy thật buồn, không thể tán gẫu cùng nhau, chỉ sợ là….Anh không muốn quên cậu ấy.” Tưởng Thất Nguyên nhỏ giọng ở câu cuối, đến chính anh cũng không nghe ra.

Nhưng mà Nhan Nham lại nghe thấy, cậu trừng mắt kinh ngạc nhìn Tưởng Thất Nguyên.

“Đừng nhìn anh như vậy, anh chỉ nói thật thôi mà.” Tưởng Thất Nguyên cười khổ: “Trừ mẹ anh ra, người anh yêu nhất là A Đào.”

Nhan Nham cắn môi, thất thần nói: “Mình không phải từng nói….Em mới là người mình yêu nhất sao?”

Tưởng Thất Nguyên không hiểu, cứ ngỡ mình bị mất trí nhớ vậy, gương mặt mờ mịt nói: “Có sao? Anh thật sự nói vậy sao? Thế mình bỏ quá cho nhá….chắc lúc đấy anh đang xỉn?

Nhan Nham trắng bệch mặt.

Tưởng Thất Nguyên giả bộ lỡ đãng quan sát từ đầu tới chân Nhan Nham, nhìn thấy trong mắt cậu biểu hiện lạc lõng cùng khủng hoảng, khiến anh không chỉ thấy kỳ quái mà còn thấy kích thích. Chỉ là Nhan Nham không chịu nổi nữa, cậu run rẩy đứng lên bỏ lại một câu: “Em đi dạo một lúc.” Rồi lập tức lảo đảo rời đi.

Nhan Nham không hề nhận ra Tưởng Thất Nguyên lặng lẽ bám theo cậu.

Tưởng Thất Nguyên nghi ngờ Nhan Nham, không dám chắc bí mật mà Nhan Nham che giấu là gì, nhưng Tưởng Thất Nguyên biết chắc chuyện cậu che giấu vô cùng quan trọng – ví dụ như nơi này là chỗ nào.

Mấy ngày ở bên Nhan Nham, Tưởng Thất Nguyên bắt đầu khơi dậy lại cảm giác hứng thú với Nhan Nham.

Biết làm sao được, Tưởng Thất Nguyên vốn là nhan khống, thời gian đối dài đối mặt với gương mặt khuynh thành của cậu, hẳn nhiên sẽ bị hấp dẫn. Nhất là gần đây Nhan Nham không còn vẻ khúm núm vốn có nữa, đang dần trở lại làm mỹ nhân quật cường ngày nào – không khỏi kích thích dục vọng của Tưởng Thất Nguyên.

Tất nhiên, Tưởng Thất Nguyên không phải là não tàn. Anh nhớ như in ánh mắt đen tối, khóe miệng nhếch lên đầy hàm ý của cậu, tiếng cười khúc khích đắc ý, nghe như đã nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay.

Anh rơi vào cảnh này, nhất định có liên quan đến Nhan Nham.

Cho nên anh cố tình năm lần bảy lượt nhắc tới Ôn Triết Đào, bởi vì anh phát hiện Nhan Nham là người vô cùng hẹp hòi, nhưng trước mặt anh luôn nhẫn nại che giấu bản chất thật. Cũng có thể là Nhan Nham trước đây hoàn toàn bình thường, bây giờ mới đâm ra thần kinh như vậy.

Có thể phân tích ra nhiều thông tin như vậy, đối với Tưởng Thất Nguyên không dễ dàng gì, nói gì thì anh cũng chỉ có kiến thức về công nghệ, có thể tạm coi là hacker. Chứ không phải là kẻ giỏi tính kế gì. Lúc này đây, anh thừa nhận mình không bằng Ôn Triết Đào, thậm chí kỹ năng xã hội còn kém xa Tưởng Giang.

Không xong, lúc bám theo Nhan Nham, anh lại nhận ra mình bị lạc.

Không thể thế được?! Tưởng Thất Nguyên đi về phía đại thụ, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy dòng sông trong vắt, xung quanh là những khối đá ven sông, không hề thấy bóng dáng Nhan Nham đâu cả.

Anh rõ ràng là theo sát Nhan Nham, thế nào lại nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu?

Khoảnh khắc Tưởng Thất Nguyên đang mông lung nhìn quanh, hoàn toàn không chú ý đến căn nhà gỗ. Nếu anh cẩn thận nhìn qua thôi sẽ lập tức nhận ra bóng người quỷ dị, âm thầm từ trong căn nhà ấy.

Người ấy lặng lẽ mở cửa trước, ánh mắt u tối dán chặt vào anh.

“Bị lộ rồi nhé. Ha ha….”