Người đầu tiên phát hiện Tưởng Thất Nguyên mất tích là Tưởng Giang
Tưởng Giang theo dõi Tưởng Thất Nguyên đến phố ẩm thực, dường như là khi anh vừa mới lên xe cậu đã lập tức bám theo ngay. Cậu lặng lẽ đứng đối diện bên đường, đứng nấp đằng sau chiếc xe để có thể thấy mọi nhất cử nhất động của Tưởng Thất Nguyên. Chưa bao giờ Tưởng Thất Nguyên phát hiện ra hành động của cậu, Tưởng Giang nhận ra, chưa bao giờ Tưởng Thất Nguyên thèm quan tâm xe của cậu trông như thế nào.
Tưởng Thất Nguyên hiểu rõ mẹ cậu cũng như quá khứ của hai người, cậu phát hiện ra Tưởng Thất Nguyên luôn dùng vẻ bình thản khi cùng mẹ cậu nói chuyện. Cũng vì thế, mẹ cậu càng thích ở bên Tưởng Thất Nguyên giãi bày đủ thứ chuyện.
Không, nói chính xác hơn, Tưởng Thất Nguyên đã không còn bận tâm đến sự tồn tại của mẹ con cậu. Trái ngược với mẹ cậu luôn luôn thể hiện mấy thứ tình mẫu tử, hay là cậu âm thầm, lặng lẽ ở bên anh dưới mái nhà này.
Sự âm thầm của cậu không làm anh ghét bỏ, rồi dần dần làm anh ghi nhớ hình ảnh của cậu. Nhưng hẳn là vẫn có chỗ nào đấy không đúng. Đây là giới hạn tình cảm cuối cùng mà cậu đạt được, chẳng thể nào nhận được hồi báo gì khác lớn lao hơn. Cho nên thái độ của Tưởng Thất Nguyên dành cho cậu ngày càng lãnh đạm, lúc vui có thể nói với nhau nhiều hơn một chút, nhưng tổng thể thì vẫn chẳng khác gì người dưng nước lã.
Đấy là nguyên do cậu có thể đỗ xe mình ngay bên cạnh Tưởng Thất Nguyên, ăn mặc khác đi một chút là có thể thoải mái ở bên cạnh Tưởng Thất Nguyên mà không để anh biết được
Thế nhưng, hiện giờ làm thế này đúng là sai lầm, nhất là bây giờ Nhan Nham đang ở bên cạnh Tưởng Thất Nguyên, nó nhất định sẽ phá đám chuyện của cậu.
Khi nghe tin Tưởng Thất Nguyên cặp kè của Nhan Nham, Tưởng Giang lập tức điều tra thằng kia. Nhưng cậu hoàn toàn thất bại, cậu hoàn toàn không điều tra được thế lực nào đứng sau Nhan Nham, không thể truy ra được một cái gì, kể cả hoàn cảnh gia đình nó. Nơi duy nhất để khai thác từ Nhan Nham là hồ sơ đang lưu trữ tại trường.
Những thứ biết được đều không có gì đặc sắc, đây chỉ là một thiếu niên có vẻ ngoài xuất chúng bình thường. Từ những biểu hiện bên ngoài, còn cho thấy cùng lắm chỉ là một cậu trai vô yêu đuối vô hại, mặc dù có nét quật cường, nhưng nhìn chung là vẫn vô dụng vcl.
Kết luận là một thằng trai chỉ cần được gái tỏ tình sẽ đỏ mặt.
Kết luận là một thiếu niên thanh thuần khiến người ta đau lòng muốn ôm về để yêu thương
Kết luận thiếu nam hiền lành nghèo khó làm bao kẻ muốn dốc tiền để chăm sóc.
Nhưng mà.
Cậu không tin, không bao giờ tin
Tưởng Giang không tin Nhan Nham vô hại như vẻ bề ngoài, có chưa bao giờ tin. Cho nên mỗi khi Tưởng Thất Nguyên đi với Nhan Nham, cậu sẽ không khỏi căm ghét, cố gắng âm thầm bên cạnh như xưa. Chỉ là đôi lúc cay không chịu nổi, sẽ sai vài ba người đi theo dõi bọn họ.
Cậu lạnh lùng đứng nơi ngã tư đường nhìn Nhan Nham, thấy nó vui ra mặt chạy về phía Tưởng Thất Nguyên, sau đó đứng dưới ánh nắng chói chang mười phút, Tưởng Thất Nguyên mới từ trong xe đi ra.
Khoảnh khắc nhìn Tưởng Thất Nguyên, Tưởng Giang mới rời tầm mắt đang ở trên người Nhan Nham đi, cứ như thế dõi theo Tưởng Thất Nguyên, quan sát từng cử chỉ, thái độ của anh.
Nhưng khi cậu nhìn thấy Nhan Nham nở nụ cười gian ác, lập tức cảm thấy chuyện chẳng lành. Khi cậu nôn nóng đẩy cửa xe chạy đến, thì một chiếc xe tải phóng qua, gió thổi làm bụi bay mịt mùng khiến cậu nhắm chặt mắt lại. Tất cả diễn ra vỏn vẹn ba giây, nhưng những gì Tưởng Giang có thể nhìn thấy là Nhan Nham đang đứng một mình tại khu phố ẩm thực
Nó vẫn đứng yên nơi ấy, dành cho Tưởng Gianh nụ cười như có như không.
Tưởng Giang mím môi, đè nén cảm giác bất an trong lòng, cố làm vẻ tự nhiên. Như thể tình cờ đi qua đây, cậu đứng trước mắt Nhan Nham, nheo mắt hỏi: “Anh trai tao đâu?”
Nhan Nham cười cười, nói: “Không biết, tôi cũng đang chờ anh ấy.”
“Tao có việc tìm anh ấy.” Tưởng Giang tối sầm mặt, bổ sung thêm: “Việc gấp.”
“Vậy cậu chờ anh ấy chỗ này đi. Chắc là anh ấy đi vệ sinh, sẽ trở về sớm thôi.” Nhan Nham nói: “Tôi đi trước đây.”
“Không phải mày nói đang đợi anh ấy sao?” Tưởng Giang xác nhận Tưởng Thất Nguyên chắc chắn sẽ không quay lại, nếu anh ấy trở về, chắc chắn Nhan Nham sẽ không rời khỏi đây nửa bước.
Nhan Nham nhún vai, tư thế cực giống Tưởng Thất Nguyên, chỉ khác là ở anh thì toát lên vẻ phong lưu, còn cậu thì trông thật ưu nhã: “À, tôi sực nhớ ra anh ấy bỏ tôi rồi.” Nhan Nham nhướn đôi lông mày, nói: “Anh ấy còn tặng tôi cái xe thể thao này, nói là lễ vật chia tay.”
Trưởng Giang thoạt đầu trầm mặc, thấy Nhan Nham cười cười mở cửa xe, lại còn nháy mắt với cậu, thì cậu mới cứng rắn nói: “Nếu đã bồi thường chia tay như vậy, thì nên ghi nhớ, từ nay về sau hai người đường ai nấy đi.”
“Đừng quấn lấy anh trai tao!”
Bước chân Nhan Nham dừng lại, đổi động tác thành miễn cưỡng dựa vào cửa xe. Cậu cười cười ra vẻ không hiểu gì, nói: “Cứ xen vào chuyện người ta thôi.”, sau đó mở cửa xe, phóng đi thẳng.
Để mặc Tưởng Giang đứng trơ trọi một chỗ.
Tưởng Giang lập tức gọi đội theo dõi đến, cậu rút điện thoại ra, nói vài câu. Nửa phút sau, cách đó không xa có bốn người đi tới. Người hóa trang thành người đi bộ qua đường, người thì đạp xe đi qua, người thì hóa trang thành học sinh, người lại thành thiếu nữ xinh đẹp trong bộ váy dài.
Thấy bọn họ đến, Tưởng Thất Nguyên liền mở miệng hỏi: “Mấy người thấy cái gì?”
Người hóa điểm kẻ qua đường nói “Không phát hiện, lúc đấy tôi bị một người áo đen va phải, khi lấy lại tinh thần thì đã không thấy Tưởng đại thiếu đâu.”
“Tôi cũng không phát hiện, thời điểm ấy có người bán hàng phân tán chú ý của tôi.
“Lúc đấy có người hỏi đường tôi..” Người hóa trang học sinh gãi đầu, bất đắc dĩ nói:”Nghĩ cùng kỳ lạ, bao nhiều người đứng đấy lại nhằm vào tôi mà hỏi.”
Thiếu nữ xinh đẹp thở dốc, chớp mắt một cái, ngập ngừng vài giây mới chậm rãi đáp: “….Tôi cũng không phát hiện gì, lúc ấy có gã đàn ông lực lưỡng đứng trước mặt tôi.”
Tưởng Giang quan sát thiếu nữ, mới hạ lệnh:”Nhiệm vụ kết thúc, mấy người chuyển sang theo dõi Nhan Nham cho tôi.”
…………
……
Tưởng Thất Nguyên – người đang được bao kẻ thương nhớ bây giờ đang âu sầu nhìn bầu trời xanh lơ, dòng sông trong vắt. Khoảnh khắc cùng Nhan Nham nói chia tay, bỗng nhiên mọi thứ tối sầm lại, khi lấy lại tinh thần thì mới nhận ra mình đang ở một nơi chốn kỳ lạ.
Đó là một nơi trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, quá đỗi nên thơ, nhưng thế quái nào mà không có buổi tối, cũng không tồn tại bất kỳ sinh vật gì.
Dựa trên những chuyển động của bầu trời Tưởng Thất Nguyên đoán mình ở đây cũng phải đến bảy ngày rồi.
Khi mới lạc đến đây, anh những tưởng nơi này có ngày dài hơn đêm. Nhưng khi anh vô tình nhìn vào di động, mới hốt hoảng nhận ra một ngày đã tàn, nhưng mặt trời vẫn trơ ra, không có ý định lặn xuống núi.
Chẳng lẽ anh xuyên không?
Xuyên đến một hòn đảo thần tiên không một bóng người….