Không Gian Chi Tù Ái

Chương 1: Hòa bình chia tay




Hôm nay, tâm trạng Tưởng Thất Nguyên vô cùng vui vẻ.

Anh mua được một chiếc xe thể thao bằng chính sức mình, đi dạo vòng quanh bên ngoài buổi ban mai, khoảnh khắc nhìn thấy mẹ kể còn có thể vui vẻ trưng ra cái nụ cười. Thậm chí Tưởng Giang mặt lạnh đến trước mặt anh làm cái vẻ cao quý, lạnh lùng đưa ra yêu cầu, anh chỉ có thể cười hì hì giúp một tay, hoàn toàn không thấy tức giận.

Tưởng Giang là em trai Tưởng Thất Nguyên, năm nay hai mươi tuổi, kém Tưởng Thất Nguyên năm tuổi. Tính cách của hắn và Tưởng Thất Nguyên là hai cực đối lập, nếu nói Tưởng Thất Nguyên là nhiệt tình sáng sủa, thì Tưởng Giang là lạnh lùng. Có lẽ do họ cùng cha khác mẹ, nên mới tạo ra cái sự tương phản này.

Hơn nữa, sự khác biệt này còn thể hiện rõ trên ngoại hình

Tưởng Thất Nguyên là kiểu điển hình của người nhà họ Tưởng, cao ngất mà mạnh mẽ, khi học cấp hai đã cao vượt trội với bạn bè cùng trang lứa. Bởi vì thường xuyên quậy phá bên ngoài, da thịt đều chuyển sang màu mật ong. Gương mặt góc cạnh, cương trực, mày kiếm mắt tinh, toát lên vẻ phong độ giữa chốn đông người. Chỉ là Tưởng Thất Nguyên cũng không tử tế gì cho cam, toàn mặc mấy bộ quần áo chẳng ra sao để phá đi hình tượng của mình, trong chẳng khác gì thằng lưu manh.

Mà tính cách cũng chẳng khác gì con người, không khỏi làm người ta thấy tuyệt vọng – thường xuyên bê tha rượu chè, gây sự đánh nhau chắc chắn không thiếu phần, thậm chí năm hai mươi tuổi còn làm trò bỏ nhà ra đi, suýt nữa thì bị Tưởng phụ đánh chết.

Khác hẳn với anh, Tưởng Giang nhìn rất hiền lành, mà quả thật con người cậu đều toát lên vẻ hiền lành. Cậu từ nhỏ đã có dấu hiệu của thiên tài, thành tích luôn xếp thứ nhất, chưa có ai hạ bệ nổi. Ngoại hình nổi tiếng cùng trí tuệ, bề ngoài cậu thật sự xuất sắc. Da thịt trắng nón, Đôi mặt phượng đen như mực, đuôi mặt hơi nhất lên, ca tụng không biết bao nhiêu từ cho đủ. Đã thế thái độ lúc nào cũng lạnh lùng khiến cậu càng thêm thanh lãnh, cao ngạo.

Tưởng Giang giống mẹ, cũng chính vì thế, thấp thoáng đâu đó trong cậu nét nữ tính. Không khó tưởng tượng, nếu cậu khẽ mỉm cười, không biết sẽ khuynh đảo bao nhiêu thiếu nữ.

……

Đang giúp Tưởng Giang sửa xe, Tưởng Thất Nguyên phát hiện vẻ hoài nghi trong đáy mắt đối phương, vì thế liền tự giễu: “Cảm giác anh hôm nay rất dở hơi đúng không, chắc là chưa uống thuốc đúng không?”

Khuôn mặt tuân tú của Tưởng Giang vẫn lạnh lùng muôn thuở, không nói gì.

Tưởng Thất Nguyên nhún vai, không để ý đến thái độ của Tưởng Giang. Hôm nay anh vui, cảm giác dù chuyện gì xảy ra cũng không làm anh mất vui. Anh cười dài một tiếng, đoạn tra chìa khóa vào ổ của chiếc xe thời thượng, chuẩn bị phóng đi cả một đoạn đường xa tít mù tắp.

Nhưng mà vào lúc anh đón cửa xe thì bị gọi lại: “Tưởng Thất Nguyên, anh muốn cùng Nham Nham ước hẹn?” Không rõ Tưởng Giang xuất hiện ở cửa kính xe của hắn tự khi nào, thanh lãnh nhìn anh.

Tưởng Thất Nguyên đã nghe câu hỏi ấy thành quen, hình như đây là câu cửa miệng của Tưởng Giang – Phải nói, giữa bọn họ chỉ là trao đổi với nhau những lời này, hơn nữa bình thường, hơn nữa đều là Tưởng Giang chủ động. Từ lâu, Tưởng Thất Nguyên sớm đã tu luyện được khả năng sống không them nhìn thái độ của mấy người Tưởng gia, mình thích thì mình làm thôi.

Thoạt đầu, Tưởng Thất Nguyên thấy kiểu tình cảm người thân này thật sự rất giải tạo, rành là cố tình bắt lỗi anh. Nhưng thời gian lâu, Tưởng Thất Nguyên phát hiện Tưởng Giang lại người không nỏi được lý lẽ, chẳng khác gì đứa trẻ. Nguyên nhân cũng vì chuyện đời trước nên có thể lý giải được hành động của Tưởng Giang, nên anh thể hiện tức giận ra bên ngoài – mặc dù sự thật đúng là anh không hề giận.

Bên cạnh đó, quan hệ của Tưởng Thất Nguyên với Tưởng Giang luôn lạnh nhạt, chỉ là hơn người dưng một chút. Vì thế đối với câu hỏi của Tưởng Giang, Tưởng Thất Nguyên chỉ gật gật đầu không nói gì thêm, cũng không có giải thích gì thêm – ví dụ như chuyện tình cảm yêu đương của anh chẳng hạn.

Tưởng Giang mím môi, bình tĩnh nhìn Tưởng Thất Nguyên, đôi mắt vốn luôn sắc lạnh không đổi, giờ lại giống như lay động nơi đáy mắt. Tưởng Thất Nguyên hờ hững nhìn, cảm thấy sự kỳ quái của cậu không ảnh hưởng đến việc lái xe của mình, liền cười rộ, giẫm chân ga phóng vút đi

Tưởng Giang ngẩn người, nhìn bóng người tuyệt tình ra đi, không hề do dự leo lên xe của chính mình, đuổi theo. Nhưng mà cậu lại quá chậm chân, bị người kia bỏ xa mất. Nhưng kể cả như thế, cậu chưa bao giờ bỏ lỡ Tưởng Thất Nguyên. Trên thực tế, trong phiên diện truy tìm, cậu chưa bao giờ thua.

…….

Hôm nay Tưởng Thất Nguyên vui cũng bởi vì bạn trai bé bỏng Nhan Nham của anh

Tưởng Thất Nguyên trời sinh không phải đồng tính, đối với con trai cũng không có cảm xúc gì mãnh liệt. Lúc trước có thời hơi nổi loạn là vì anh lười không muốn chăm sóc lũ phế phẩm của Tưởng gia, anh không nhất thiết phải gánh vác ấy cơ nghiệp của Tưởng gia, làm lụng vất vả để cho đám người ấy ăn chơi trác táng, bòn rút hết thảy.

— Dù sao Tưởng Giang cũng biết làm ăn, chắc cũng chẳng để đến mức chết đói.

Anh đã tìm cách dàn trận khiến cha tức giận tống cổ anh ra khỏi nhà, ai mà biết được tự nhiên Tưởng Giang lại ngăn cản cha, sau đó dĩ nhiên chuyện của anh không thành.

Đương nhiên là ảnh hưởng thì vẫn có, cha cực kỳ thất vọng đứa nam trưởng Tưởng Thất Nguyên

Một thời gian dài Tưởng Thất Nguyên rơi vào tình trạng lãnh cảm, không biết đến thất vọng là cái gì, đúng lúc thi thể mẹ anh của chưa lạnh thì cha đã mang mẹ Tưởng Giang vào nhà, anh chưa bao giờ kỳ vọng, hy vọng, thậm chí là khát vọng gì ở cha, nên dĩ nhiên là sẽ không thấy thất vọng.

Kế hoạch của Tưởng Thất Nguyên rất đơn giản, chính là tìm trai để tà lưa, khiêu chiến với cha. Mà Nhan Nham, chính là người mà anh chọn.

Tưởng Thất Nguyên yêu nhất là bản thân chính anh, đưa ra kế hoạch như vậy, đơn giản vì gần đây anh đang chán yêu đương với con gái, nên muốn chia tay để đổi khẩu vị, đúng lúc ấy thì Nham Nham lọt vào tầm mắt anh – một cậu trai so ra còn đẹp hơn cả con gái.

Bấy giờ Nham Nham mới mười sáu, không biết ra làm sao mà bị đồn đại là gay, rơi vào đủ loại điều tiếng. Bọn họ gặp nhau cũng vào lúc ấy. Lúc đấy Tưởng đại thiếu mới sút bạn gái cũ, tâm trạng cực kỳ thoải mái. Đang đi tìm niềm vui mới, thì đúng lúc thấy có người đang vây lấy Nham Nham.

Cái thời điểm ấy, dù rơi vào cảnh chật vật, thì dung mạo khuynh thành của Nham Nham cũng không thể lu mờ.

Nham Nham rất đẹp, càng lớn lại càng đẹp hơn. Gương mặt hoàn mỹ, mắt phượng mày ngài, ánh mắt nâu trầm, nụ cười dịu dàng thường trực trên môi, thấp thoáng vẻ nữ tính. Hơn nữa khi đó Nhan Nham mới mười sáu tuổi, giống như tiểu vương vườn trường, khiến lòng người lay động. Cũng chính vì vẻ ngoài ấy, cậu mới bị người người đố kị, nên mới rơi vào tình cảnh này.

Nhưng nếu không vì thế, Tưởng Thất Nguyên đoan chắc rằng hai người sẽ không thể bên nhau.

Tưởng Thất Nguyên – Tưởng đại thiếu gia, thường xuyên tơi lui những nơi bát nháo. Mà Nhan Nham chỉ là mà cô nhi, trời sinh quật cường lại có đôi chút cố chấp. Hai người đáng lẽ sẽ chẳng bao giờ đi chung một đường. Nếu như không xảy ra chuyện hiện tại, Tưởng đại thiếu gặp Nhan Nham khi cậu rơi vào cảnh thê lương nhất.

Sau đó, họ liền cứ thể bên nhau.

….Có cái lone ý, lấy đâu ra chuyện đơn giản thế?!

Nhan Nham quật cường bị đánh cho chảy máu cũng quyết không mở miệng xin tha. Tưởng đại thiếu cũng không phải người tốt gì, nhìn thấy chuyện bất bình cũng chỉ muốn lượn đi đằng khác, dẹp mẹ luôn cái khái niệm anh hùng cứu mỹ nhân đi. Nhưng anh vẫn xông lên bởi vì chợt nghĩ ra trò để chơi.

Buồn một nỗi cứu mĩ nhân mà mĩ nhân không cảm kích, thậm chí ngay cả cảm ơn cũng không có. Lúc đấy Nham Nham lùng lùng nhìn Tưởng Thất Nguyên đang lau khóe miệng chảy máu, chi hừ một tiếng nói: “Xen vào chuyện của người khác” rồi dứt khoát bỏ đi. Nguyên nhân cả hai bên nhau, là bởi vì Tưởng đại thiếu quyết tâm cầm cưa

Hàng ngon thế, làm gì có chuyện anh lại không vợt?

Tưởng Thất Nguyên không thích phí đấu óc để đối phó Tưởng gia, chủ yếu là lười suy nghĩ, quyết định chơi úp sọt luôn. Mặc dù vẻ ngoài của Nhan Nham làm anh hơi kiêng dè, nhưng cũng không khỏi kích thích. Nhưng phải thừa nhận là mỹ nhân không xiêu òng. Thời điểm Nhan Nham bị mọi người quay lưng chỉ có anh ở bên cảnh che chắn cho cậu, vậy mà cũng không khiến mỹ nhân động lòng.

Mà sư thật khi đã có cũng anh dàn trận, đứng đằng sau chỉ đạo tung tin Nhan Nham là đồng tính luyến ái.

Thời điểm Tưởng Thất Nguyên nhớ lại chuyện trước đây, chợt nhận ra mình đã đứng bên ven đường tự khi nào. Nhan Nham mà anh nghĩ đến đang đang ở đây, đứng bên cạnh chiếc xe và dành cho anh nụ cười rạng rỡ.

Một thoáng quan sát, Tưởng Thất Nguyên đã nhìn ra trán Nhan Nham đã ướt đẫm, không khỏi cảm thán trong lòng – không biết cậu đã đợi bao lâu. Mỗi lần anh đều phải nhắc nhở, vậy mà cứ ngốc nghếch đứng đợi hai tiếng đồng hồ. Lần này anh giả vờ không để ý thì thấy cậu đã đứng đợi dưới năng hai giờ liên, chẳng chịu sửa đổi gì cả!

Tưởng Thất Nguyên mở cửa xe, đi đến bên người Nhan Nham. Anh đảo mắt nhìn một vòng quanh, tiện thể hỏi: “Mình muốn chô nào?”

“Đâu cũng được.”

“Muốn ăn gì nào?”

“Tùy mình cả, em không ý kiến.” Nhan Nham bổ sung nói: “Cái gì em cũng nghe mình.”

“…..”

Tưởng Thất Nguyên dừng bước, bối rối nhìn Nhan Nham, mà Nhan Nham cứ ngây thơ nhìn lại anh, tỏ vẻ khó hiểu

“Anh không hiểu sao chuyện lại ra thế này….” Tưởng Thất Nguyên rơi vào suy tư, tâm trạng vui vẻ theo đó cũng tiêu tan. Mỹ nhân quật cường ngay nào sao giờ lại trở nên yếu đuối, dịu dàng cam chịu đến thế.

Không đòi hỏi, không yêu cầu….Nhan Nham luôn đối với Tưởng Thất Nguyên là bảo gì nghe nấy. Tuy rằng Tưởng Thất Nguyên chỉ muốn tán tỉnh, chơi đùa mỹ nhân một lúc, đồng thời thỏa mãn dục vọng xấu xa của chính mình. Nhưng mỹ nhân thanh cao năm nào giờ trở nên yếu nhược nghe theo người khác thì cũng không khỏi cảm thấy chán vô cùng.

Thà rằng bảo anh dắt đại người đẹp nào nhà mình quất cho xong.

Tưởng Thất Nguyên vô cảm nhìn Nhan Nham như đang đứng trong đống lửa. Anh nhìn sâu vào mắt Nham Nham, cuối cùng nói ra những từ nhẹ bẫng như không: “Nhan Nham, chúng ta chia tay đi.”

Nhan Nham mở lớn hai mắt, không thể tin nổi điều vừa nghe.

Tưởng Thất Nguyên không biết có phải cậu chịu đả kích quá lớn hay không, tự hỏi anh có nên bồi thường cho cậu như đưa chi phiếu chẳng hạn, đang loay hoay không biết làm sao thì liếc mắt nhìn Nhan Nham. Nhưng mà cái khắc ánh mắt chạm nhau ấy lại khiến Tưởng Thất Nguyên sợ ngây người – Khóe miệng Nhan Nham nhếch lên ý cười khiến anh cảm thấy quen thuộc.

Hắc ám u tối, như thể khoảnh khắc khi anh đầu rơi máu chảy, kẻ đó chỉ giương mắt hững hờ mỉm cười.

“Em….” Thời điểm Tưởng Thất Nguyên, đột nhiên mọi thứ tối sầm, mất đi ý thức.

Ngày 9 tháng 9 năm 2013, Tưởng đại thiếu gia – Tưởng Thất Nguyên mất tích.

Tác giả có lời muốn nói: Không biết Tưởng Thất Nguyên có phải là tra công không….

QAQ *khóc ròng* Đây gọi là chết vì thiếu hiểu biết mà….[Đừng có chọc mấy thằng trai có không gian tùy thân]