Chelsea ngồi ở bàn làm việc của Mark, buồn chán và đang trả lời các email khi anh đang có cuộc họp quan trọng nào đó tại văn phòng của Chinooks. Anh đã không nói với cô cuộc họp đó về vấn đề gì, và cô cũng không biết khi nào thì anh quay về. Cô ngả đầu ra sau và liếc nhìn các bức ảnh chụp khác nhau và poster của anh trên các bức tường. Cô nhìn vào bức ảnh anh đang cầm quả cầu với con số “500” được viết trên đó. Cách đây một vài ngày, anh kể với cô rằng đó là quả cầu đánh dấu bàn thắng thứ năm trăm trong sự nghiệp thi đấu của anh. Cô mỉm cười như thể cô hiểu được tầm quan trọng của nó, và anh cười lớn vì cô chẳng biết gì về điều đó cả.
“Đó là một trong những điều khiến anh thích em,” anh nói. “Em không bị mê hoặc bởi tiền và danh vọng.”
“Ôi, em không biết.” Cô nghĩ về phần tiền thưởng. Cô nghĩ có lẽ cô nên nói với anh, nhưng dường như đó không phải là thời điểm tốt để nói điều đó. Không phải khi anh đang nói rằng cô không bị tiền bạc mê hoặc. Thay vì thế, cô đã nói với anh rằng, “Em thích được nổi tiếng để các vai diễn được viết chỉ dành cho em.”
“Điều đó khác. Điều em thích được thúc đẩy từ việc em muốn được làm, không phải vì tiền hay danh vọng mà nó có thể mang lại. Anh biết được nhiều anh chàng chỉ biết đuổi theo tiền và danh vọng trong khi đáng lẽ ra họ nên tập trung vào việc chơi khúc côn cầu trên băng một cách tốt hơn.”
Cô nhìn quanh nhà anh. “Anh không bao giờ bị tiền bạc thúc đẩy sao?”
Anh nhún vai. “Có thể là một ít lúc bắt đầu sự nghiệp. Nhưng điều đó là sai lầm.”
Vấn đề tiền bạc đã thúc đẩy cô lúc bắt đầu sự nghiệp, nhưng cô không thể gọi nó là một sai lầm. Không phải bây giờ. Cô đã phải lòng anh và không còn đường để lùi lại.
Cô đứng xuống và đi về phía bức ảnh. Cô đi dưới ánh sáng bằng bạc lọt qua các tấm màn cửa khép kín, và cô đưa tay mình lên lớp kính mát lạnh. Cô nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười của Mark và tự mình mỉm cười đáp lại.
Tay cô lướt khắp bề mặt bằng phẳng, và cô cảm nhận cả cơ thể mình như sống lại, tràn đầy hạnh phúc. Mọi thứ sẽ chẳng quay trở lại những ngày đó khi cô nghĩ rằng anh chỉ là một thằng khốn to xác. Đã quá trễ. Cô yêu mọi thứ thuộc về anh. Cô yêu âm thanh giọng nói và nụ cười của anh. Cô yêu mùi hương từ người anh và cái chạm nhẹ của anh lên cánh tay hay phần lưng nhỏ của cô. Cô yêu cách cô cảm nhận khi anh nhìn cô hoặc đơn giản chỉ đi vào phòng. Cô yêu cái vỏ bọc cứng rắn bên ngoài và một trái tim yếu mềm bên trong của anh.
Dù vậy, cô không biết cảm nhận của anh về cô. Ồ, cứ cho là anh thích cô đi. Trong tất cả những người anh có thể chọn để chia sẻ thời gian anh giữ chiếc cup, anh đã chọn cô. Nhưng thích không hẳn là yêu. Cô biết anh thích quan hệ với cô, nhưng tình dục không phải là một lời cam kết.
Cô hạ thấp cánh tay xuống. Nỗi sợ hãi siết chặt lấy dạ dày cô bên dưới trái tim hạnh phúc. Cô đang có suy nghĩ nghiêm túc về việc thay đổi toàn bộ cuộc đời mình vì một người đàn ông thích cô. Cô chưa bao giờ thay đổi chỉ vì một người đàn ông, và cô đã lướt qua một danh sách trong đầu mình về tất cả các lý do cho việc tại sao sống ở Seattle lại là một kế hoạch tuyệt hảo. Các lý do chẳng liên quan gì đến Mark.
Cô thích Seattle. Cô thích cảm giác về nó và cô thích thời tiết mát mẻ hơn. Cô thích gần với em gái mình hơn. Và cô thích một vài quảng cáo cho các nhân viên địa phương mà cô đã thực hiện. Có lẽ cô nên thử lần nữa cho một vai trong nhà hát kịch địa phương.
Tuy nhiên, sẽ không phải là trong vở Oklahoma! Cô không thể hát, và Mark rõ ràng rất ghét ca kịch. Cô mỉm cười, nhưng niềm thích thú của cô chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn. Cô phải nói với anh về tiền thưởng. Nó đang đè nặng lên tâm trí cô, và cô biết mình phải nói với anh về điều đó. Hy vọng, khi cô giải thích về nó, nó sẽ không là chuyện gì to tát lắm. Số tiền đó không liên quan gì đến tình cảm cô dành cho Mark. Cô đồng ý với mức tiền thưởng đó trước cả khi cô gặp anh. Cô đã rơi vào tình yêu với anh bất chấp sự chống cự của cô với nó, nhưng gần đây số tiền đó bắt đầu trở thành một bí mật bí ẩn mà cô đang giấu giếm anh.
Tiếng động ở cửa khiến cô quay người lại, Mark đang đứng đó và nhìn cô, một bên vai anh tựa vào khung cửa, trái tim nhỏ bé đầy hạnh phúc của cô đập mạnh khi nhìn thấy hình bóng anh.
“Em không nghe thấy tiếng xe của anh.”
Anh khoanh tay lại trước bờ ngực rộng của mình, anh nhìn anh lướt từ đỉnh đầu đến đầu mũi các ngón chân cô. “Mười ngàn đôla là một số tiền rất lớn. Cô hay thật đấy, Chelsea. Có thể cô đáng có được nó.”
Cô không nghĩ những gì anh nói là một lời khen, và những lời nói đó như thể những cây đinh đâm sâu vào ngực cô. “Anh đang nói về tiền thưởng sao?”
“Đúng vậy.” Anh không giận dữ. Điều đó khá tốt. “Tôi chỉ cần lời giải thích về điều đó.”
“Em đang tính nói với anh.” Không, không giận dữ. Chỉ cô lập như trước kia, nhưng cô có thể giải thích. Anh sẽ hiểu cho cô. “Em chỉ đang đợi thời điểm thích hợp.”
“Thời điểm thích hợp sẽ là ngày cô xuất hiện ở mái hiên nhà tôi. Phải nói với tôi điều đó ngay lúc đầu. Hay nếu đó không phải là thời gian thích hợp, thế còn tất cả những lần mà tôi cho rằng cô ở lại đây vì cô muốn ở lại đây thì sao? Thế còn những lần tôi ngu ngốc khi nghĩ rằng cô là một người nào đó khác so với chính con người cô, thì sao?”
“Con người em của hôm nay cũng chính là con người em của ngày hôm qua.”
“Tôi không biết cô là ai.”
“Có, anh có biết.” Cô đi về phía anh. Cô có thể giải thích. Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Cô là người có thể làm cho mọi việc đâu vào đấy cơ mà. “Em nên nói với anh. Em muốn thế, nhưng em cho là em sợ anh sẽ không hiểu.”
“Ồ, tôi hiểu. Tôi hiểu rằng cô nghĩ tôi là một thằng khờ.”
Cô lắc mạnh đầu mình. “Em chưa bao giờ nghĩ như thế.”
“Tôi thường nhìn thấy được những lý do không thể nói ra cách đó một vài dặm, nhưng khi cô xuất hiện, cuộc đời tôi như một mớ bòng bong và tôi đã không suy nghĩ gì được. Cô đã sử dụng cơ thể mình như một mồi câu thượng hạng và tôi đã mắc câu. Tôi thật là một thằng khờ.”
Bước chân cô đột ngột dừng lại giữa phòng, và mọi thứ trong cơ thể cô dường như cũng ngừng lại. “Cái gì? Em đã không sử dụng cơ thể mình. Nó không như anh nghĩ.”
“Nó chính xác như những gì tôi nghĩ. Cô cần mười ngàn để làm giải phẫu. Tôi chỉ là điều kiện để cô có được điều cô muốn.” Anh đứng thằng người dậy. “Cô không cần ngủ với tôi, Chelsea. Cô không cần phải đi xa đến thế.”
Cô há hốc miệng và lắc mạnh đầu mình. “Đó không phải là lý do cho việc em quan hệ với anh. Em đã cố không làm thế, nhưng…” Cô đưa một tay lên, sau đó thả nó xuống bên người cô. “Em đã cố giữ cho công việc của mình một cách chuyên nghiệp.”
“Cô đã không cố gắng hết sức nhỉ?”
Cô không thể cãi điều đó. Cô đã không cố gắng hết sức mình. “Lúc ban đầu, em đã ở lại đây vì số tiền thưởng đó. Mười ngàn đôla là một số tiền khá lớn. Có thể nó không là gì đối với anh, nhưng nó thật nhiều đối với em.” Cô chỉ vào ngực mình. “Em đã không yêu cầu số tiền thưởng đó. Phía Chinooks đã đưa ra lời đề nghị đó, và em phải nắm bắt lấy cơ hội. Em sẽ không xin lỗi anh vì điều đó. Ngay từ ban đầu, em đã ở lại vì tiền. Anh đã làm cho cuộc sống em trở nên khó khăn. Nhưng đó không phải là lý do em ngủ với anh và đó cũng không phải là lý do tại sao em vẫn còn ở đây.”
“Thế tại sao cô vẫn còn ở lại đây?”
Cô nhìn anh đang đứng đó. Hoàn toàn cô lập với sự giận dữ và với cả cô. Cô yêu anh. Cô yêu anh nhiều hơn so với bất cứ người đàn ông nào trước đây. “Vì em cần biết về anh và anh bắt đầu có ý nghĩa rất lớn đối với em.” Trái tim cô đang tan vỡ, và cô chẳng biết nói gì ngoài việc nói với anh sự thật. Một sự thật khủng khiếp. “Em yêu anh, Mark.”
Anh cười lớn, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào trong đó. Thế rồi, cuối cùng, cô đã nhìn thấy được sự giận dữ trong đôi mắt anh. Một sự giận dữ vô tình, lạnh lùng. “Nói hay lắm, nhưng tôi không phải là thằng ngốc. Ít nhất, không phải hôm nay.”
Cô vừa mới thổ lộ với anh mọi thứ, và anh đã không tin cô. Sao điều đó lại có thể xảy ra? Anh không nhìn thấy sự thật đó đau đớn đến thế nào sao? “Đó là sự thật. Em không có ý định phải lòng anh, nhưng em đã yêu anh.”
“Cô mong chờ tôi tin điều đó sao?” Hàm anh siết chặt lại. “Ngay lúc này? Sau tất cả sao?”
Sự tức giận và tổn thương và tuyệt vọng cuộn lại với nhau trong dạ dày và ngực cô, nó làm tê buốt phía sau hốc mắt cô. Nước mắt đua nhau tràn khắp mi mắt dưới và chảy xuống khắp bờ mi cô. “Đó là sự thật.”
“Nước mắt cũng là một vũ khí tốt. Cô diễn giỏi hơn tôi đã nghĩ.”
“Em không diễn.” Cô lấy tay lau đi nước mắt ở má. Cảm giác nôn nao trong dạ dày trở nên rất thật. Anh phải nhận ra điều đó. Cô phải làm cho anh lắng nghe và tin cô. “Em yêu anh.” Cô chỉ một ngón tay về phía anh. “Anh đã làm cho em phải yêu anh ngay cả khi em biết đó thật là một ý tưởng chẳng hay ho gì. Anh đã làm em yêu mọi thứ thuộc về anh.” Cô thả tay mình xuống khi một dòng nước mắt khác lại lăn dài trên má. “Anh đã làm cho em yêu anh nhiều hơn so với bất cứ ai em từng yêu trong cuộc đời mình.”
Anh lắc đầu. “Tôi không tin cô.”
“Đó là sự thật. Được ở bên anh trong một vài tháng qua có ý nghĩa rất lớn đối với em. Xin anh, hãy tin em.”
“Ngay cả khi tôi tin cô, việc đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Nó phải có. Cô chưa bao giờ van nài với bất cứ người đàn ông nào khác. “Em yêu anh.”
Anh nhìn vào mắt cô và đóng cây đinh cuối cùng vào trái tim cô. “Tôi không yêu cô.”
Cô không thể thở được như thể anh vừa mới tống một phát vào bụng cô và cô quay mặt đi. Anh không yêu cô. Cô đã biết là anh không yêu cô, nhưng được nghe nó từ chính miệng anh đã làm tổn thương cô nhiều hơn so với những gì cô đã hình dung. “Em biết anh sẽ làm tổn thương em,” cô thì thào trong cơn đau của mình. Một sự đau đớn và thịnh nộ, với anh và với cả chính cô, ngày càng lớn dần lên đến độ cô không thể nào kìm giữ nó được nữa. “Em đã đúng về anh ngay từ lúc đầu. Anh cũng chỉ là một người nổi tiếng khác, người luôn nghĩ mình có thể lợi dụng người khác.”
“Cưng này, cô là người lợi dụng tôi để có được mười ngàn đôla đó chứ.”
“Em đã nói với anh mọi việc không phải như anh nghĩ. Em không phải là người như thế.” Cô quay lại và nhìn anh. Nhìn vào đôi mắt nâu đầy giận giữ trên khuôn mặt anh, đôi mắt mà cô yêu với toàn bộ trái tim tan vỡ và một tâm hồn đầy đau đớn. “Nhưng anh lại thế. Anh làm xáo trộn cuộc đời của người khác, sau đó tiếp tục sống cho chính bản thân mình. Anh không quan tâm. Tất cả những gì anh quan tâm là có được những gì anh muốn.” Tay cô siết chặt lại. Cô sẽ không đánh anh. Không, nhưng cô cực kì muốn làm điều đó. “Anh chẳng khác gì so với những người nổi tiếng tôi đã làm việc. Anh ích kỷ và hư hỏng. Em đã để cho chính mình nghĩ rằng anh là người khác biệt.” Cô nuốt mạnh xuống, qua cả phần cay đắng trong cổ cô. “Em đã để chính mình quên rằng anh thực sự là người thế nào. Anh là người đã lăng mạ em trong ngày đầu chúng ta gặp nhau. Anh cũng chỉ là một thằng khốn.”
Anh lại bật cười lớn tiếng. Tiếng cười chua cay như trước. “Và cô vừa mới nói cô yêu tôi đó thôi.”
Phần đau đớn nhất của việc này là cô đã thật sự yêu anh. Cho dù anh không yêu cô. Cô chẳng là gì đối với anh. Anh theo đuổi cô, đưa cô lên giường, và giờ thì mọi việc kết thúc. “Và anh đã luôn nói rằng anh sẽ không chơi trừ phi anh có thể chiến thắng. Chúc mừng, Mark. Anh đã chiến thắng. Tôi thua.” Mọi thứ.
Anh nhún vai. “Chinooks vẫn không biết cô đã ngủ với tôi, và tôi sẽ không nói với họ điều đó. Cô chỉ còn một vài tuần nữa là kết thúc hợp đồng, và rồi tiền sẽ là của cô. Cô đã có được nó.”
Cô quay về bàn làm việc và cầm lấy túi xách. Cổ cô thít chặt, nóng và cô đẩy mạnh vào người anh trên đường cô ra khỏi cửa. Điều cuối cùng cô muốn làm là ngã xuống trước mặt anh. Điều cuối cùng cô muốn là nghe thêm tiếng cười nhạo báng nào của anh nữa.
Bằng cách nào đó, cô có thể đi đến được xe của mình. Hai tay cô run rẩy khi cô cho chìa khóa vào lỗ khóa. Cô hơi hơi hy vọng anh sẽ đuổi theo và nói cô quay trở lại. Rằng anh tin cô và anh chỉ nói cô chẳng có ý nghĩa gì với anh là do giận dữ và đầy đau đớn. Rằng họ có thể giải quyết dứt điểm việc này, nhưng đó chỉ là lừa gạt. Phần đã muốn tin rằng việc phải lòng Mark sẽ giải quyết được mọi việc. Phần khác, phần lý trí biết rằng anh sẽ không đuổi theo cô. Biết rằng cô đã mất nhiều hơn số tiền mười ngàn đôla đó. Cô đã mất đi điều gì đó còn quan trọng hơn cả tiền bạc. Cô đã đánh mất phẩm giá và trái tim của mình.
Những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô khi cô lái xe về căn hộ của Bo. Khi về đến đó, cô đã khóa mình trong phòng và để cho tất cả sự đau đớn và giận dữ lan tỏa khắp người cô. Vào thời điểm cô nghe tiếng chìa khóa mở cửa trước của Bo, ngực cô đau nhức vì khóc và mắt cô bỏng rát và đỏ.
“Chels?” em cô gọi lớn.
Chelsea không muốn gặp hay nói chuyện với bất cứ người nào, nhưng vì đây là một căn hộ nhỏ và em gái cô sẽ tìm được cô. “Chị ở trong này.”
Bo đứng ở cửa phòng cô, nhìn cô và hỏi, “Có chuyện gì vậy chị? Đã xảy ra điều gì?”
Chelsea không biết phải kể cho em mình từ đâu.
“Mark Bressler đã làm gì với chị sao?”
Để cho em gái song sinh của cô tự xem xét tỉ mỉ nó mà không cần Chelsea phải nói một lời. Cô nhìn em gái mình, và nước mắt lại chảy xuống, rơi vào gối.
“Anh ta đã làm gì?”
Chẳng làm gì. Ngoài việc khiến cô phải lòng anh ta. Cô cứ tưởng mình có thể nói dối, nhưng em gái cô sẽ biết, và Chelsea lại quá mệt mỏi để có thể nghĩ ra được điều gì đó có thể tin được. “Chị yêu anh ấy. Chị đã cố để không yêu anh ấy, nhưng chị đã thất bại.” Cô lắc đầu. “Anh ấy không yêu chị. Sự thật là anh ấy chẳng quan tâm gì đến chị cả.”
Bo đứng ở bên giường cô. Chelsea chờ đợi sự chỉ trích. Chờ đợi một sự quở trách về tính bốc đồng đã luôn khiến cô gặp phải rắc rối như thế nào. Sao cô không bao giờ rút kinh nghiệm. Thay vào đó, em gái song sinh, một nửa linh hồn, phần tối đối với phần sáng của cô, đã leo lên giường và ôm lấy cô. Để hơi ấm cơ thể cô ấy làm ấm những phần lạnh lẽo trong người cô. Cuộc đời cô đã vỡ tan từng mảnh. Hoàn toàn là một mớ rắc rối. Không có phần nào trong con người cô mà không yêu Mark. Và cô không biết mình sẽ phải vượt qua điều đó trong một vài giờ và một vài ngày và một vài tuần tới như thế nào. Cô muốn sự đau đớn đó biến mất. Cô chỉ muốn chết lặng đi.
Nhưng ba ngày sau đó, xúc cảm của cô vẫn y nguyên như thế. Và dường như cô không thể nào kiềm chế được những giọt nước mắt luôn rơi xuống. Cuộc đời cô bị xáo trộn, và ý nghĩ về việc sống trong cùng một bang với Mark, và có thể sẽ nhìn thấy anh trong đám đông, khiến cô không thể nào chịu nổi. Tuy nhiên, cùng lúc, ý nghĩ về việc rời khỏi Washington, và có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy anh trong đám đông, cũng khiến cô không thể nào chịu nổi.
Cô bắt đầu lại nhịp sống của mình. Tìm kiếm các quảng cáo tìm việc. Phần lớn thời gian cô ăn uống vô bổ và xem các chương trình truyền hình vớ vẩn nào đó.
“Georgeanne Kowalsky có một công ty cung cấp thực phẩm,” Jules nói với cô trong bữa ăn tối vào tối thứ Năm ở một quán bar thể thao trên đường Mười hai. Jules dường như rất thích các quán bar thể thao, điều đó cũng khá ổn với Chelsea, chừng nào anh ta không nói dài dòng về các con số thống kê. “Ít nhất cô ấy đã làm được vài năm,” anh nói thêm. “Tôi có thể gọi cho cô ấy và hỏi xem có cần giúp đỡ không.”
“Được bao nhiêu tiền?” cô hỏi khi nhúng miếng khoai tây chiên vào xốt cà. Cô biết em gái cô và Jules đưa cô đi ăn, cố làm cho cô phấn khởi hơn. Nó thực sự không hiệu quả, nhưng ít nhất các chương trình thể thao chiếu trên vô số các tivi màn hình phẳng đã lấp đi các khoảng im lặng đầy khó xử.
“Tôi không chắc,” anh ta trả lời, và với tay cầm lấy nĩa của mình. “Chắc là sẽ nhiều hơn việc cô đang làm hiện nay.”
Điều đó, dĩ nhiên, trước đây chẳng là gì. Nhưng giờ cô cần tiền. Cô chỉ mới có đủ tiền thuê tháng đầu tiên và tháng tiếp theo, tiền đặt cọc cho một căn hộ một phòng, nhưng cô cần nhiều hơn. Đặc biệt nếu cô quyết định quay về lại Los Angeles.
“Có lẽ cô nên mặc chiếc áo tunic của Gaultier cho buổi phỏng vấn,” Jules gợi ý. “Và chải tóc cho đàng hoàng vào.”
“Em nghĩ chị trông thật tuyệt trong bộ áo đó,” Bo khích lệ cô. Bo lấy một miếng bánh mì nướng giòn từ đĩa salad của Jules và cho vào miệng. Hai người họ đã đến giai đoạn sẵn sàng cùng nhau chia sẻ thức ăn. Việc liếm champagne từ cơ thể mỗi người không được tính.
“Có lẽ chị có thể làm việc gì đó với việc cung cấp thực phẩm.” Miễn là nó chẳng liên quan gì đến việc cung cấp thực phẩm cho những người nổi tiếng và vận động viên thể thao. Và chừng nào mà cô không biết mình phải làm gì với cuộc đời của chính mình.
Đây là lần đầu tiên mà cô có thể nhớ được, cô không cho mình một kế hoạch nào cả. Thậm chí cả một kế hoạch mơ hồ cũng không. Cô không cảm nhận được khát khao cháy bỏng cho bất cứ điều gì. Cảm giác tê liệt mà cô mong ước đã lắng sâu vào con người cô và cô chẳng có chút năng lượng nào để cảm nhận về bất cứ điều gì diễn ra quanh cô.
Một quảng cáo dành cho chân vận động viên chớp xuất hiện trên một vài chiếc tivi màn hình phẳng, và cô lại nhón thêm một miếng khoai tây chiên khác. Cô sẽ không thu nhỏ ngực lại. Đó là điều cô luôn mong muốn, nhưng giờ cô không thèm quan tâm đến. Đại diện của cô đã gọi về một số vai phụ cho các sản phẩm địa phương, nhưng cô đã từ chối chúng. Cô chẳng cảm nhận được chút sức lực nào trong con người mình. Như thể cuộc đời đầy màu sắc tươi đẹp của cô đã biến thành một màu xám xịt.
Phía bên kia bàn, Bo và Jules cười lớn về một điều gì đó mà rõ ràng là những chuyện vui đùa giữa hai người họ. Anh ta thì thầm điều gì đó vào tai Bo, và Bo cúi mặt xuống và mỉm cười. Chelsea liếc nhìn Bo. Cô vui mừng vì em gái song sinh dường như đang rất hạnh phúc và đang yêu, nhưng một phần cô cũng ước điều đó cũng xảy ra với mình. Cô cầm nĩa lên và cảm nhận được sự trống rỗng xen lẫn với sự đố kị trong con người mình.
Trên màn hình lớn phía trên vai Jules, một buổi họp báo xuất hiện trên khắp màn hình. Chelsea liếc lên nhìn màn hình với hình ảnh của Tổng Giám đốc Darby Hogue của Chinooks, huấn luyện viên Larry Nystrom, và Mark Bressler. Mọi thứ xung quanh cô dường như ngừng lại, biến mất khi cô ngước nhìn lên màn hình. Âm thanh đã được tắt đi nhưng lời chú thích vẫn xuất hiện. Chelsea đọc thông báo rằng Mark vừa mới ký hợp đồng làm phụ tá huấn luyện viên cho đội Chinooks Seattle. Anh ngồi tại bàn họp báo với áo sơmi đen và áo vét màu than chì mà anh đã chọn mua ở cửa hàng Hugo Boss vào ngày anh đe dọa sẽ làm tình với cô ngay tại phòng thay đồ. Phần đuôi mái tóc đen nhánh xoăn tít quanh phần gờ của chiếc mũ bóng chày anh đang đội trên đầu. Đôi mắt nâu xuất hiện bên dưới vành mũ màu xanh đậm. Và linh hồn trống rỗng của cô say sưa hút lấy hình ảnh của anh như đó là nguồn nước mát trong lành. Khuôn mặt anh sạm hơn so với một vài ngày trước đây. Chắc chắn là do huấn luyện Derek mà không đội nón.
Bressler: “Tôi rất vinh dự khi được giao cho cơ hội này.Tôi đã làm việc với những người này trong tám năm, và tôi mong chờ được đứng đằng sau chiếc ghế dài khi chúng tôi thực hiện cuộc hành trình chinh phục chiếc cup vào mùa giải này,” dòng chữ chú thích màu đỏ hiện lên khi anh nhìn Chelsea từ hàng tá hay đại loại thế màn hình tivi lớn.
Trái tim cô co bóp mạnh và cô đặt nĩa xuống. Tình yêu và sự mất mát như xé nát bên trong linh hồn cô. Và cô có cảm giác một lần nữa anh lại đang tâm xé nát trái tim cô.
“Có chuyện gì vậy?” Bo hỏi, sau đó quay người lại và nhìn ra phía sau cô ấy. “Ồ.”
“Anh ta đã chấp nhận công việc đó,” cô nói thì thào.
“Ừm. Vào sáng nay.”
Trên màn hình, anh vươn người tới trước và chỉnh lại chiếc micro nằm trên bàn trước mặt anh. Ngón tay giữa không cử động được của anh chĩa lên như thể đang làm ngón tay thối với cả thế giới. Đó cũng là bàn tay bị thương đã lướt lên xuống đùi và làm cả người cô nóng bừng.
Anh đã đổ lỗi cho cô về việc cô ngủ với anh chỉ vì số tiền thưởng đó. Anh đã ném trả cảm xúc của cô với anh vào lại mặt cô như thể cô chẳng là gì, thế nhưng trái tim cô vẫn phản ứng với hình ảnh anh. Và cơ thể cô khao khát những cái chạm nhẹ nhàng của bàn tay anh.
“Chị ổn không?” Bo hỏi.
“Chị ổn.”
Người duy nhất biết rõ cô cũng như chính cô biết về chính mình không hề ngốc. Bo đứng dậy và chuyển sang ngồi kế bên Chelsea. “Mọi việc sẽ tốt hơn.”
Mắt cô mờ lệ, cô chuyển ánh mắt khỏi hình ảnh Mark và nhìn vào mặt em gái mình. “Anh ta đã xé nát con tim chị, Bo. Làm thế nào mà nó trở nên tốt hơn được?”
“Chị có thể vượt qua điều đó.”
“Bằng cách nào?”
Cô ấy lắc đầu. “Chị sẽ làm được. Em hứa mà.”
Chelsea không chắc lắm về điều đó, nhưng Bo đang cố hết sức để thuyết phục cô, Chelsea đã gật đầu. “Được rồi.”
“Tôi có thể giúp gì?” Jules hỏi từ phía bên kia bàn.
“Anh có thể đi và đá vào mông Mark Bressler,” Bo trả lời.
Chelsea liếc nhìn khuôn mặt Jules qua làn nước mắt và gần như bật cười. Anh trông giống một con nai đang trong tầm ngắm. “Cô ấy chỉ đùa thôi.” Cô không muốn Mark bị thương. Ngay cả lúc này. Ngay cả sau khi anh đã tổn thương cô nặng nề đến nỗi cô hầu như ngừng thở để vượt qua nỗi đau.
Anh đã nhận công việc huấn luyện viên. Và nếu cô ở lại Seattle, cô sẽ phải nhìn thấy anh trong các bản tin. Đứng đằng sau chiếc ghế dài và hò hét vào mọi người. Làm thế nào cô có thể vượt qua được cảm xúc của cô đối với anh nếu cô luôn có cơ hội nhìn thấy anh đang cúi xuống nhìn cô từ hàng tá màn hình tivi?
Chelsea lau hai gò má mình. Cô cần phải đi khỏi Seattle. Đó là cách duy nhất để có thể quên Mark. “Anh có thể gọi cho Georgeanne Kowalsky vào ngày mai không?” Cô cần một công việc, có thể hai. Càng sớm càng tốt. Càng sớm cô càng nhanh có đủ số tiền cô cần, càng sớm cô có thể vượt qua được nỗi đau và sự mất mát. Cô càng sớm vượt qua được nỗi đau và sự mất mát, cô càng có thể nhanh chóng quay trở lại với cuộc sống trước đây. Cuộc sống mà không liên quan gì đến Mark Bressler.