Cả căn phòng rộng lớn, ngoài một chiếc giường ra, thì không có bất kì thứ gì nữa!
Không có tủ quần áo, không có tranh treo tường, không có đèn bàn, không có ghế, không có bàn, đồ gia dụng gì cũng không có, đồ trang trí gì cũng không có, thậm chí không hề lắp đặt thiết bị gì cả! Bức tường trắng phếu chỉ đối diện với một chiếc giường, đừng nói là ở trong đó, để một mình cô đứng ở trong đây một lúc thôi, cô cũng cảm thấy sợ hãi!
Trống không như thế, rỗng tuếch như thế!
Tiêu Tiêu không dám tin nhìn quét quanh một vòng, đại não giống như bị một làn sóng khổng lồ ập thẳng vào vậy, ong ong lên. Vậy mà anh lại có thể ngủ trong một nơi đơn giản, trắng toát như vậy, giống như ngoài bản năng sinh tồn, thì anh không cần gì nữa hết!
So sánh với cách bày trí đâu đâu cũng hưởng thụ cuộc sống thú vị ở tầng dưới, thì quả thật ở đây chính là địa ngục. Tại sao anh…… lại có cuộc sống cực đoan như vậy chứ?
“Hít hà!” Hơi thở Tiêu Tiêu đã nín lại dễ dàng được thở ra, cô hoàn toàn không dám tin lùi lại một bước, ánh mắt nhìn sang Đoạn Mặc Ngôn vô thức mang theo chút hoảng sợ mà phức tạp. Rốt cuộc người đàn ông này……
Đoạn Mặc Ngôn hoàn toàn không ngạc nhiên với phản ứng của cô, thậm chí biểu cảm của anh bình tĩnh đến dọa người.
“Đi tìm Tống Hiếu Nhiên đi, anh ta sẽ nói cho em nghe tất cả những điều em muốn biết.” Đoạn Mặc Ngôn lại đi vào phòng lần nữa, “Cứ nói là anh đồng ý rồi.”
“……Tình trạng của Đoạn Mặc Ngôn, nói theo cách thông thường chính là một kiểu khiếm khuyết tình cảm.” Tống Hiếu Nhiên đưa một ly trà nóng cho Tiêu Tiêu vừa đi suốt đêm đến đây, ngồi xuống rồi từ từ nói.
Tiêu Tiêu nghe Tống Hiếu Nhiên nói ra sự thật, nước nóng trong cái ly trên tay nổi lên gợn sóng.
Thực ra trên đường đến đây, cô đã mơ hồ đoán được một chút manh mối rồi, nhưng khi thực sự nghe được sự thật, vẫn vô cùng chấn động.
Khiếm khuyết, tình cảm!
“Thông thường người mắc chứng bệnh này, sẽ không cảm nhận được tất cả cảm xúc tình cảm, bao gồm cả sống chết chia lìa, cả gia đình vui cười rất náo nhiệt, nhưng bọn họ không biết tại sao mọi người lại vui vẻ; mọi người khóc đến đau lòng tuyệt vọng, bọn họ cho rằng đó chỉ là chuyện tuần hoàn của trời đất, rất bình thường. Nói chung, bọn họ không khát khao bất cứ thứ gì, không có yêu cầu với bất cứ thứ gì. Còn dư lại, chỉ là bản năng sinh tồn mà thôi.”
Anh…… thế mà lại là vô tình vô nghĩa theo đúng nghĩa đen. Tay của Tiêu Tiêu siết chặt.
“Vậy tại sao, anh ấy lại đi tìm bác sĩ tâm lý?” Nếu như anh ấy không có cảm xúc, hẳn sẽ không day dứt như thế.
“Lúc đầu, Đoạn Mặc Ngôn là xin sự giúp đỡ của thầy anh, sau này anh hỏi anh ta tại sao muốn tìm bác sĩ tâm lý, anh ta nói, ‘con người sỡ dĩ là con người, chính là vì có sự khác biệt với động vật về tình cảm, tôi chỉ muốn xem thử, rốt cuộc tôi có tư cách để được gọi là con người hay không’.”
Trái tim của Tiêu Tiêu, giống như đột nhiên bị một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua, gần như đau đến mức không thở được.
“Biện pháp trị liệu sơ bộ của thầy anh, là để anh ta giao tiếp với thế giới bên ngoài nhiều hơn, tiếp xúc với tự nhiên nhiều hơn, đi thưởng thức những thứ mà nhân loại xưng là tuyệt vời nhiều hơn…… Em cũng thấy căn nhà của anh ta rồi đó, đó chính là một trong những bước trị liệu của anh ta.”
Thì ra, căn nhà ngập tràn hơi thở cuộc sống kia, chẳng qua chỉ là “phòng bệnh” của anh, mà căn phòng trên tầng hai kia, mới là bản chất của anh.
“Nhưng những thứ này đều không có tác dụng, Đoạn Mặc Ngôn lí trí quá, anh ta có thể hiểu rõ mục đích qua lại giữa người với người, có thể nhìn ra cái đẹp của tự nhiên và tác phẩm nghệ thuật ở đâu bằng con mắt tinh tường của đời thường, nhưng anh ta không thể sinh ra cảm xúc từ nội tâm. Vậy mà có một ngày,” Tống Hiếu Nhiên thoáng dừng lại, nhìn Tiêu Tiêu một cái thật sâu, “Lúc bọn anh tiến hành thảo luận, anh ta nói lúc anh ta mười mấy tuổi, trong một buổi tiệc tối, đã nhìn thấy một cô bé cười vô cùng rạng rỡ, vào khoảnh khắc đó, trong lòng có có một dòng cảm xúc vô danh lướt qua, nhưng lập tức lại biến mất không dấu vết. Thế là dựa trên giả thiết này, anh đã đưa ra ‘lí luận thiếu nữ’.”
Tiêu Tiêu vốn đang yên lặng lắng nghe, nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, “Anh Hiếu Nhiên, là anh ư?!”
Tống Hiếu Nhiên vốn không muốn phá hỏng hình tượng của anh ta trong lòng cô, nhưng kể từ khi anh ta biết Tiêu Tiêu trở lại bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn là vì anh ta, anh ta liền bị sự tự trách và áy náy gặm nhấm, nếu như anh ta còn không nói hết sự thật ra, vậy thì anh ta cũng hèn quá đi.
“Phải, là anh. Anh khuyên anh ta có mục đích đi tìm những cô gái có tấm lòng hiền lành, hoạt bát, hay cười, thử bỏ chút kiên nhẫn ra giao lưu với những cô gái đó, sau đó, quả nhiên đã đạt được kết quả anh mong muốn. Anh ta đã sinh ra phản ứng kích thích đối với nụ cười của những thiếu nữ ngây thơ, cũng có thể là một kiểu phản xạ có điều kiện, anh ta cũng có có thể được lây nhiễm cảm xúc vui vẻ, nhưng cũng như hoa quỳnh nở hoa thôi, chỉ thoáng qua rồi biến mất, không thể kéo dài.”
“Khi anh thử ám chỉ anh ta tiếp xúc sâu hơn với thiếu nữ, thì anh ta đã cắt đứt liên lạc với cô thiếu nữ đầu tiên, nguyên nhân là vì nụ cười của cô ta đã không thể thu hút cảm xúc của anh ta nữa.” Tống Hiếu Nhiên khẽ thở dài, “Bởi vì cô gái kia bị cuộc sống giàu sang mà anh ta mang đến cho cô ta làm cho lầm đường lạc lối, trong nụ cười đã nhuốm vào dục vọng của đời thường.”
“Sau này cũng có mấy cô thiếu nữ, đa phần tình huống đều như thế, hoặc là bị tiền tài làm mờ mắt, hoặc là đã yêu anh ta, anh ta cảm thấy nụ cười đó cũng nhiễm tạp chất, giống như là một công cụ có thêm công dụng mà anh ta không muốn, nên anh ta không cần nó nữa.”
Nếu như trước khi chưa được biết sự thật, cô nghe được những lời thoái thác lạnh lùng như thế, thì nhất định trái tim sẽ lạnh lẽo vô cùng, nhưng bây giờ, trong lòng nảy sinh một loại cảm xúc càng mãnh liệt hơn sự lạnh lẽo kia, đó là…… thông cảm.
“Sau đó, anh ta gặp em.” Tống Hiếu Nhiên vuốt mặt một cái, “Tiếu Tiếu, anh thật sự không biết, anh ta sẽ gặp em. Trong những cuộc nói chuyện giữa bọn anh, không hề đề cập đến tên của thiếu nữ.”
Tiêu Tiêu tự giễu gật đầu.
“Thực ra lúc đó, anh vốn muốn dừng kế hoạch này lại. Bởi vì nó giống như người hít thuốc phiện vậy, một khi đã nghiện rồi, thì càng khó khống chế hơn, anh ta có phản ứng vui vẻ càng nhiều, thì lập tức cảm giác trống rỗng, cô độc kèm theo đó cũng càng nhiều hơn, lúc đó anh ta càng nguy hiểm hơn trước kia. Nhưng anh ta nói anh ta lại tìm được một cô thiếu nữ, anh liền nghĩ lấy cô gái này làm người thử nghiệm cuối cùng…… Vừa bắt đầu, anh ta đối với em cũng giống vậy, thậm chí cảm thấy em có bạn trai là một chuyện rất tốt, cho rằng có thể em sẽ ở bên cạnh anh ta lâu hơn một chút. Nhưng, lúc em bị đánh ở viện mồ côi, được anh ta bế lên xe, mọi chuyện đã khác đi. Anh ta nói anh ta vừa muốn bảo vệ em, vừa có, có dục vọng với em.” Tống Hiếu Nhiên cảm thấy cả người đều khó chịu, nhớ lại chuyện anh ta khuyến khích Đoạn Mặc Ngôn hãy làm bất cứ chuyện gì anh muốn làm, anh ta liền hối hận muốn chết.
Vậy mà lại là lúc đó……
“Anh đề nghị anh ta…… qua lại với em nhiều một chút.” Tống Hiếu Nhiên rũ mắt, u ám nói, “Nhưng anh ta không nghe anh nói, anh ta vẫn đối xử với em như bình thường, đúng không? Bây giờ nghĩ lại, đó có thể là bài xích theo bản năng. Anh ta bài xích những thứ anh ta không nắm bắt được…… Mãi cho đến một ngày, anh ta đến đây nói với anh, anh ta muốn em trở thành người phụ nữ của anh ta, thì anh liền hiểu ra, em khiến anh ta nảy sinh ra phản ứng càng sâu sắc hơn cả sự vui vẻ. Anh ta, đã yêu em rồi……”
“Anh ấy thật sự yêu em ư?” Tiêu Tiêu thì thầm hỏi ngược lại. Cô vẫn luôn nghĩ rằng chẳng qua anh chỉ xem như trò chơi thôi, mãi cho đến lúc sau khi chia tay, anh mới thật lòng có cảm tình với cô, không ngờ, từ đầu đến cuối, anh chưa từng gạt cô……
“Xưa nay tình yêu là loại tình cảm mà khoa học khó giải thích nhất, nó khác với tình thân, tình bạn, tình thân có huyết thống, tình bạn có thời gian tiếp xúc lâu dài, nhưng tình yêu có thể chỉ phát sinh trong một khoảnh khắc nào đó thôi, chính là cái mà người đời thường gọi là vừa gặp đã yêu, thậm chí có thể nói nó là một loại phản ứng. Tình dục là bản năng sinh tồn của con người, rốt cuộc tình yêu và dục vọng có thể tách rời triệt để hay không, cũng không ai có thể nói rõ được.” Tống Hiếu Nhiên cố gắng hết sức nói với thái độ lí trí, “Nhưng ngay cả như vậy, anh ta có thể nảy sinh tình yêu với em, cũng là chuyện vô cùng hiếm có. Hơn nữa kể từ đó về sau, từ trên người em, anh ta có được càng nhiều phản ứng cảm xúc hơn.”
Trên mặt Tiêu Tiêu nổi lên một loại biểu cảm phức tạp không nói nên lời.
“Tiếu Tiếu, đừng thông cảm với anh ta, anh nói với em những điều này là muốn để cho em nhìn rõ gương mặt thật của anh ta, cuối cùng anh ta cũng là người khiếm khuyết cảm xúc, tuy tình cảm của anh ta dành cho em dài hơn so với tưởng tượng của anh, nhưng nói thật, em hoàn toàn không biết được, một ngày nào đó, đột nhiên tình yêu mà anh ta dành cho em sẽ không còn nữa.”
Bỗng nhiên Tiêu Tiêu nhớ lại lần bọn họ cãi nhau ở khu di tích lịch sử, cô hỏi anh, nếu như sau này bọn họ chia tay, có khi nào anh cũng sẽ lạnh lùng vô tình với cô không, lúc đó, cơn giận của Đoạn Mặc Ngôn như một con dao vậy, khi đó cô không phát giác ra, nhưng bây giờ nghĩ lại, phải chăng lúc đó anh không phải đang giận câu hỏi của cô, mà là giận chính mình có lẽ thật sự sẽ có một ngày đối xử với cô như người xa lạ.
[Tiếu Tiếu, tình cảm này phai nhạt đi thì làm sao bây giờ?] Giọng nói đau khổ của anh vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Em không biết, anh Hiếu Nhiên, em không biết……” Cô cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể như tro tàn lại cháy lên, thậm chí làm cho bản thân cô cũng sợ hãi.
“Thời hạn tươi mới của tình yêu vốn đã ngắn rồi, huống chi là anh ta? Khi phần tình cảm này của anh ta biến mất, đối với anh ta chỉ như dòng nước chảy đi không còn dấu vết, em có hiểu không?”
“Nhưng mà……”
“Tiếu Tiếu! Anh ta vẫn là một người không có lòng cảm thông, không có lòng thương người, khi em khó chịu vì người khác hành hạ một con chó nhỏ đến chết, thì anh ta hoàn toàn không biết tại sao em khó chịu, thậm chí anh ta sẽ vì bị con chó nhỏ cản đường, mà trở thành kẻ đầu sỏ giẫm chết nó!”
Câu nói của Tống Hiếu Nhiên, như một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống.