Sợi dây cung trong đầu Đoạn Mặc Ngôn, “bực” một cái đứt ra, anh hừ lạnh một tiếng, đầu cũng không quay lại bỏ đi.
Thấy anh rời đi, Tống Hiếu Nhiên không còn tâm tư quan tâm những chuyện khác nữa, mời hai vị luật sư trở về, mình với Tiêu Tiêu thì trở vào trong nhà.
Hai người đều bị rút hết tất cả hơi sức, nói chuyện cũng thấy khó khăn. Tiêu Tiêu im lặng thoa thuốc cho Tống Hiếu Nhiên, Tống Hiếu Nhiên bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút, hai người cứ thế giải tán.
Lúc vào phòng, Tống Hiếu Nhiên gọi cô lại, “Tiếu Tiếu, em chia tay với Đoạn Mặc Ngôn là sự lựa chọn sáng suốt, đừng đau buồn quá.”
Tiêu Tiêu muốn nhếch môi lên, nhưng không có kết quả.
Về đến phòng dành cho khách, Tiêu Tiêu máy móc mở tấm ra giường đặt trên giường ra, giũ hai cái rồi trải lên nệm, cô không nhanh không chậm vuốt phẳng từng nếp nhăn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ sắp xếp bốn góc của tấm ra ngay ngắn với bốn góc của nệm giường, thậm chí ngay cả rìa mép tấm ra cũng muốn chỉnh ngay với rìa mép của giường.
Cô kéo tấm ra giường tới lui, sang trái sang phải mà không biết chán, dường như đây là chuyện quan trọng nhất trên đời vậy.
Không biết đã qua bao lâu, cô mới đứng lên, ôm cái gối được đặt ở một bên, nhẹ nhàng cởi giày ra, leo lên giường. Cô quỳ ngay giữa giường, đặt cái gối vào vị trí giữa đầu giường, nhìn một cái, kéo dịch sang bên phải một chút, nhìn lại một cái nữa, lại kéo dịch sang bên trái một chút.
Cuối cùng sau khi xác định nó đã nằm ngay chính giữa, cô mới dừng lại, ngồi quỳ ở phía trước, hai bắp chân đưa ra như hình chữ bát, ngơ ngác nhìn hoa văn nhỏ nhắn trên gối, nhìn rồi lại nhìn, đôi mắt to trống rỗng có nước mắt chảy xuống, một giọt, hai giọt, trước mắt là một khoảng mơ hồ, rốt cuộc Tiêu Tiêu không chịu nổi nhắm mắt lại, đủ loại tâm trạng dời non lấp biển tựa như sóng lớn vồ vập mà đến, nhấn chìm nội tâm nhỏ nhoi của cô trong lòng biển sâu thăm thẳm.
Cô há to miệng, khàn giọng òa khóc, rốt cuộc khi tiếng khóc có thể phá tan gông xiềng, nhưng theo bản năng sợ người khác nghe thấy, vùi đầu vào chiếc gối, vì khóc lóc dữ dội mà cơ thể không ngừng run rẩy, tiếng khóc thảm thương xuyên qua ruột gối, hòa vào không khí càng khiến người ta đứt từng đoạn ruột.
Tiêu Tiêu cứ thế khóc mãi, khóc mãi, khóc đến không còn nước mắt nữa, vẫn không thể ngưng được, cô không ngừng sụt sùi, run rẩy, nôn khan mấy lần, cuối cùng vẫn ói ra.
Cô ôm lấy thùng rác bên tủ đầu giường nôn mửa không ngừng, lúc ói ra, nước mắt lại tí tách rơi xuống.
Nôn sạch mọi thứ trong bụng, cô nhếch nhác nằm sấp bên giường, trước mắt vẫn mông lung, mơ màng, trong đầu thì giống như vừa uống say vậy, trống rỗng đến mức vừa thoải mái, lại vừa khó chịu.
Bây giờ cô đã không thể phân tích lí do gì nữa, chỉ biết rằng mình không thể ở bên Đoạn Mặc Ngôn. Cứ tiếp tục miễn cưỡng, hiện trạng của Lôi Tiểu Trúc chính là tương lai của cô.
Còn không bằng dừng lại trước bờ vực thẳm, thay vì tan xương nát thịt, chi bằng giữ lại cái xác vẹn toàn.
Nhưng, dù sao đi nữa, chẳng phải đều là một chữ chết thôi ư?
Tiêu Tiêu muốn cười, nhưng thật sự cười không nổi.
Yêu cầu của cô thật sự rất đơn giản, cô chỉ muốn vào lúc cô bị thế giới bên ngoài tổn thương, có một người sẽ kéo cô vào ngực, ôm cô, hôn cô. Nhưng tại sao, mỗi một lần có người làm cho cô bị tổn thương, cố tình đều là người mà cô muốn dựa dẫm vào? Mà sao mỗi một lần cô đều đắc chí quên mất, vết sẹo lành rồi, lại quên đi nỗi đau đó.
Ảo tưởng càng tươi đẹp, hiện thực lại càng thêm nhiều tổn thương.
Phải chăng từ ngày được sinh ra hại chết mẹ, thì cô đã mất đi tư cách được người khác yêu thương?
Mày hại chết người mà lẽ ra yêu mày nhất trên đời này, nên sẽ không ai yêu thương mày nữa đâu.
Đây chính là quả báo.
Bóng dáng của Đoạn Mặc Ngôn lại lướt qua não, phảng phất như xung quanh vẫn còn hơi thở của anh, độ ấm của anh, sức lực khi anh ôm cô!
Mùi hương của anh dễ chịu đến thế, hơi ấm của anh ấm áp đến thế, lúc anh gọi cô Tiếu Tiếu dễ nghe đến thế, lúc anh hôn cô khiếp hồn người đến thế, lúc anh ôm cô vững chắc mà bá đạo đến thế!
Cô không chịu nổi nữa rồi, mặc kệ anh có phải là người trong định mệnh hay không, thậm chí mặc kệ anh có phải là người tốt hay không! Cô không muốn rời xa anh, cô nhớ tất cả mọi thứ của anh!
Đột nhiên, cô chống người ngồi dậy, ma xui quỷ khiến đi tìm di động, thậm chí không kịp tìm lại lịch sử cuộc gọi, cô nhanh chóng bấm vào một dãy số dài, sau đó lập tức để lên bên tai.
Nghe trong loa vang lên hai tiếng, vì căng thẳng mà dạ dày không ngừng co bóp, đột nhiên nghe trong loa vang lên tin báo đối phương không nằm trong vùng phủ sóng.
Rõ ràng Đoạn Mặc Ngôn còn ở trong thành phố, sao có thể ngoài vòng phủ sóng được!
Nhất định anh đã chuyển cô vào…… Sắc mặt của Tiêu Tiêu không còn một giọt máu, đã hoàn toàn bị rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Sáng hôm sau, Tiêu Tiêu không ngủ suốt đêm, hai mắt thẫn thờ dựa vào đầu giường, ngoài sảnh khách vang lên tiếng thủy tinh vỡ làm cho lòng người kinh hãi, tiếp sau đó là một tiếng mắng mỏ trầm thấp.
Tiêu Tiêu cứng nhắc nhúc nhích cái đầu, qua một lúc sau, cô từ từ xuống giường.
Mặc kệ trái tim đã chết đi bao nhiêu lần, thời gian trong hiện thực vẫn chuyển động, phải trôi qua thế nào, thì vẫn nên trôi qua như vậy thôi.
Cô biết dáng vẻ của mình nhất định rất xấu, mở cửa phòng ra, Tống Hiếu Nhiên đang đưa lưng về phía cô, quét dọn thủy tinh vỡ trong phòng bếp, không hề chào hỏi, cô cúi đầu đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Dùng nước lạnh vỗ lên mặt hai lần, Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào bản thân vừa tiều tụy vừa nhếch nhác trong gương, đôi mắt sưng đỏ đến mức ngay cả hai mí mắt cũng biến mất, gương mặt vừa sưng vừa xanh xao, hoàn toàn là hình tượng của một cô gái thất tình. Không đến một năm, cô thất tình liên miên, mình cũng hay thật đấy.
Tiêu Tiêu muốn cười, nhưng mắt cong lên, tầm nhìn lại hơi nhòe đi.
Nếu như nói rằng chia tay với Nhiễm Huy đã róc đi một lớp da của cô, thì chấm dứt với Đoạn Mặc Ngôn, đã thật sự moi trái tim của cô đi mất rồi.
Xảy ra đột ngột như thế, lại không thể tưởng tượng nổi như thế.
Ở bên trong một lúc lâu, trong phòng vệ sinh của đàn ông độc thân, cô thực sự không thể tìm được cách gì để che giấu vẻ tiều tụy trên mặt, chỉ có thể cố hết sức chải tóc về phía trước, có còn hơn không.
Chuẩn bị tâm lý vẹn toàn, sẵn sàng rồi đi ra, Tiêu Tiêu cong môi lên muốn chào hỏi với Tống Hiếu Nhiên, lại thấy mặt mũi anh bị sưng, đang nói chuyện điện thoại.
“……Ừm, khá đột ngột ạ, có thể khoảng mười mấy ngày con sẽ không ở trong thành phố, cha mẹ đến đây cũng không biết đường đi nước bước, vẫn là chờ con về rồi hai người hãy lại lên đây đi…… Không sao, trả vé máy bay là được rồi, phí thủ tục không tốn bao nhiêu đâu…… Dạ, được, ha ha, con biết rồi, con sẽ nói với em ấy.”
Cúp điện thoại rồi, Tống Hiếu Nhiên làm như không có chuyện gì, lấy ba, bốn quả trứng gà từ tủ lạnh ra, đập vỡ cho vào chén, “Bác gái của em nói có mua cho em bánh quy đặc sản địa phương, bây giờ chỉ có thể tự mình tiêu hóa thôi.”
Tiêu Tiêu đi lên phía trước, “Xin lỗi, anh Hiếu Nhiên, tất cả đều do em gây ra.”
“Không phải, không liên quan gì đến em cả.” Tống Hiếu Nhiên cười khổ, anh ta cũng một đêm không ngủ, nhớ lại những cuộc đối thoại giữa anh ta và Đoạn Mặc Ngôn, trong đó có mấy câu nói khiến cho anh ta hối hận đến xanh cả ruột.
[Lúc trước anh là người đưa ra lí luận thiếu nữ này, anh lấy cảm hứng từ cô gái thanh mai trúc mã của anh phải không? Hoặc là nói cách khác, hình mẫu của thiếu nữ chính là cô gái nhỏ kia?]
[Tóm lại tôi nên cám ơn anh, nếu như không có anh, tôi cũng sẽ không chú ý đến thiếu nữ như thế, dĩ nhiên cũng sẽ không phát hiện ra cô gái này.]
Lúc đó nhất định Đoạn Mặc Ngôn đã biết quan hệ của anh ta và Tiếu Tiếu, mỗi một câu nói của anh đều có hàm ý, ở trước mặt anh ta, anh miêu tả tỉ mỉ từng chi tiết hai người kết hợp với nhau, suy nghĩ xem Tiếu Tiếu được anh nhìn trúng có phải là sự trùng hợp tất yếu hay không, bản thân mình lại không hay biết gì, bây giờ nghĩ lại, mỗi một câu đều đâm vào trái tim anh ta.
Mới đầu anh ta còn tự gật gù đắc ý với phương pháp này, cho rằng đã tìm được con đường chữa trị cho Đoạn Mặc Ngôn, anh ta chưa từng quan tâm trong chuyện này sẽ làm liên lụy bao nhiêu cô gái, thậm chí anh ta cũng có cùng suy nghĩ với Đoạn Mặc Ngôn - - tôi không ám chỉ gì với cô, sao cô lại tự mình đa tình?
Nhưng anh ta không ngờ tới có một cô gái lại có thể tạo ra sự ảnh hưởng lớn như thế với Đoạn Mặc Ngôn, càng không ngờ rằng, cô gái này chính là Tiếu Tiếu!
Nếu như suy xét đến cùng, tất cả mọi chuyện đều là anh ta tạo thành!
Quả thật anh ra đã tự tay đẩy cô gái nhỏ mình yêu thương cho một…… bệnh nhân.
Tống Hiếu Nhiên siết chặt tay, gần như đứng không vững nữa, anh ta vội vàng cầm lấy bánh mì, cúi đầu cắt thánh lát, muốn che giấu đi nỗi hối hận trong mắt mình.
Tiêu Tiêu ngồi đối diện anh, cũng cúi đầu, một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh Hiếu Nhiên, sao anh biết Đoạn Mặc Ngôn vậy?”
Tay đang cầm dao của Tống Hiếu Nhiên thoáng dừng lại, rồi mới gượng gạo đáp: “À…… Một lần tụ tập, bạn bè giới thiệu nên biết.” Anh ta rất muốn nói cho cô biết, Đoạn Mặc Ngôn không phải là người bình thường, muốn bảo cô hoàn toàn cắt đứt hết mọi tâm tư mà tránh đi thật xa. Nhưng ngại vì một tờ hiệp ước và đạo đức nghề nghiệp, anh ta lại không thể nói nhiều thêm một chữ nào.
“Vậy sao lúc em mới hỏi anh, anh lại không nói vậy?”
“Đó là vì anh nghe nói anh ta rất huênh hoang, người khác đều đánh giá anh ta không tốt, nên không muốn để em biết.”
“À……” Tiêu Tiêu nghe vậy, đầu càng cúi thấp hơn.
Tống Hiếu Nhiên đặt dao xuống, âm thầm điều chỉnh hơi thở, cố hết sức bình tĩnh lại, nói: “Tiếu Tiếu, người đàn ông đó không phải người tốt, cuộc sống của hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, của em là trắng, của anh ta là đen, hơn nữa bối cảnh của anh ta cũng quá phức tạp, anh nói một câu hơi khó nghe, hai người ở bên nhau, về mặt nào cũng không có tương lai, còn không bằng cắt đứt sớm, em còn dễ chịu một chút.”
Nét khổ sở trong mắt Tiêu Tiêu càng đậm, cô cười tự giễu, “Chẳng phải giờ đã cắt đứt sớm rồi đó sao?” Cả một đêm, một cuộc điện thoại anh cũng không gọi đến, nếu như thật sự ở khu vực ngoài vòng phủ sóng, anh cũng nhìn thấy cuộc gọi nhỡ mà, nhưng, một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn cũng không có. Nếu như cô nghĩ không thoáng, có thể sẽ giống như Lôi Tiểu Trúc vậy.
Bây giờ cả người cô chia làm hai nửa, một nửa lí trí nói với cô rằng người đàn ông này quá âm hiểm, cô không thể đụng vào, một nửa tình cảm lại liều mạng muốn trở về bên cạnh anh, lại bị anh lạnh lùng vô tình làm tổn thương đến thương tích đầy mình như trước.
Tóm lại mỗi một nửa đều tàn phá đến không thể chịu nổi.
Tống Hiếu Nhiên thấy vậy, không đành lòng, hối hận, thương tiếc cuồn cuộn trong lòng, anh ta khàn giọng nói: “Tiếu Tiếu, xin lỗi.”
Tiêu Tiêu chợt ngẩng đầu lên, “Tại sao anh lại xin lỗi em?” Lần trước Liên Hoan Hoan vô duyên vô cớ nói như vậy, bây giờ lại đến lượt anh ấy. Lẽ nào quan hệ giữa anh ấy và Đoạn Mặc Ngôn cũng không đơn giản như anh ấy nói sao?
Tống Hiếu Nhiên hoàn hồn lại, hắng giọng, “Không có gì.”
“Nhất định có gì đó, rốt cuộc anh với Đoạn Mặc Ngôn làm sao mà quen biết nhau, rốt cuộc tại sao lại nói xin lỗi em?”
“Tiếu Tiếu, em đừng hỏi nữa, thật sự không có gì.” Tống Hiếu Nhiên giải thích qua loa, “Mặc kệ thế nào, anh là nguyên nhân trực tiếp khiến hai người chia tay, anh nên nói một tiếng xin lỗi.”
Tiêu Tiêu vẫn nghi ngờ nhìn anh.
Tống Hiếu Nhiên cười khổ một tiếng, “Em không tin anh Hiếu Nhiên nữa sao?”
Nghe thế, sắc mặt của Tiêu Tiêu thay đổi, cả người mới suy sụp xuống, “Xin lỗi, hình như bây giờ bất kể là ai em cũng nghi ngờ rồi.”
Trái tim của Tống Hiếu Nhiên bị câu nói này đâm đến chảy máu.