Hơi thở ấm áp truyền
tới, khiến Tiêu Tiêu không khỏi cong môi lên, nhắm mắt lại. Bờ môi mát
lạnh từ từ trượt xuống, hôn lên mặt cô không dứt.
Hai người quấn
quít nhau như mèo rất lâu, Tiêu Tiêu cảm giác cứ như thế rồi sẽ lại biến chất mất thôi, nhẫn tâm lùi về sau một bước, “Không biết mọi người đã
giải tán hết chưa nữa.”
“Có liên quan gì đến chúng ta sao?” Cánh
tay thô to vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, người đàn ông tiếp tục
chuyện ban nãy, tiếng chụt chụt mờ ám lại vang lên.
Tiêu Tiêu đẩy anh ra, “Anh lặng lẽ lái xe qua đây, đưa em về được không?”
“Tối nay ở lại đây.”
“Không muốn.”
Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày, Tiêu Tiêu nhét máy không người lái vào lòng anh, vô
cùng thẹn thùng nói: “Ngày mai nếu mà để bọn họ nhìn thấy hai chúng ta
cùng nhau bước ra, thì ngại lắm! Với lại, anh xé hư quần áo của em hết
rồi.”
“Thấy thì thấy thôi.” Đoạn Mặc Ngôn coi như không nghe thấy câu tố cáo phía sau.
“Em không muốn. Hoan Hoan không thấy em, cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ.”
Một tay Đoạn Mặc Ngôn cầm máy không người lái, một tay nhéo nhéo cằm của cô, “Anh không thể gặp người ta được hả?”
Mặt Tiêu Tiêu đỏ bừng, đây là tình tiết ép buộc muốn có danh phận à? Hai
tay cô kéo tay anh, vùi mặt vào khuỷu tay của anh, “Tại em mắc cỡ.”
Ngay cả chỉ đứng dưới ánh trăng cũng có thể thấy được vành tai đỏ ửng của
cô, khóe môi của Đoạn Mặc Ngôn cong lên, hiếm khi anh đổi ý, miệng lại
nói: “Cởi đồ ra.”
Tiêu Tiêu nghe thế, tưởng đâu anh vẫn không
chịu bỏ lòng háo sắc, ngước mắt lên trừng anh một cái, như làm nũng lại
như thẹn thùng.
“Trừng anh cái gì, em không trả áo cho anh bộ muốn anh trần truồng đi ra ngoài à?”
Tiêu Tiêu sửng sốt, nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của anh mới hiểu ra
rằng anh đang trêu cô, “Anh xấu quá nha!” Thậm chí cô còn muốn dùng nắm
đấm để chăm sóc anh nữa.
Rất dễ dàng đã về đến thành phố, đến gần trường đại học, Tiêu Tiêu bảo Đoạn Mặc Ngôn đi ra sạp hàng bên vỉa hè
tùy tiện mua cho cô một cái áo, cô cũng đâu thể nào mặc áo sơ mi của anh về kí túc xá được.
Đoạn Mặc Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp
lái xe vào trường học. Hình như anh đã đánh tiếng với hiệu trưởng và bảo vệ, coi như biển số xe của anh là biển số xe của nhân viên trong
trường, có thể ra vào tự do.
“Sao anh không mua áo cho em hả?!” Tiêu Tiêu dậm chân hỏi, nhưng lại phát hiện cử động mạnh quá làm cả người mình đau nhói lên.”
“Em mặc thế này đẹp lắm rồi.”
“Thế này có thể mặc ra ngoài gặp người khác sao?”
“Bây giờ kí túc xá của mấy em đâu có ai.”
“Nếu như Hoan Hoan về trước thì sao?”
Đoạn Mặc Ngôn nói mát: “Vậy thì nói với cô ấy, áo của em bị anh xé mất rồi.”
Tiêu Tiêu trừng anh một hồi lâu, mới thốt ra một câu, “Đoạn Mặc Ngôn, bây
giờ địa vị của anh nguy hiểm lắm đấy.” Cô hơi hối hận rồi đây.
“Vậy à?” Đoạn Mặc Ngôn đậu xe dưới lầu kí túc xá của cô, tắt máy, quay đầu qua nhìn cô.
Tầm mắt của hai người giao nhau, gương mặt đang xị xuống của Tiêu Tiêu dần
dần không kiềm được nữa, chợt tự mình phì cười, “Đáng ghét……”
Đoạn Mặc Ngôn nghiêng người hôn lên lúm đồng tiền và khóe môi của cô.
“Vậy em đi nhé.” Tiêu Tiêu lấy túi xách của mình ở ghế sau ôm ở trước ngực,
mở cửa xe rồi quay đầu lại nhìn Đoạn Mặc Ngôn, trong mắt có chút ẩn ý
không thể nói rõ, “Sáng mai anh……”
Bây giờ còn chưa tách ra, cô
đã thấy hơi nhớ rồi. Đột nhiên cô hi vọng, sáng mai vừa mở mắt ra, thì
có thể nhìn thấy anh đầu tiên. Nhưng chỉ mới nói được một nửa, cô nhớ ra anh là một con sâu lười, nên nuốt xuống nửa câu còn lại.
“Sáng mai làm gì?” Đoạn Mặc Ngôn không hiểu hỏi lại.
Tiêu Tiêu lắc đầu, “Không có gì, ngày mai gặp.” Dứt lời cô nhảy xuống xe,
nhìn trái nhìn phải, ôm lấy túi xách che cái áo lại, nhanh chóng chạy
vào trong kí túc xá, chạy lên lầu như một cơn gió lốc nhỏ vậy.
Cô chạy vọt đến cửa phòng kí túc xá của mình bằng tốc độ nhanh nhất, ổ
khóa màu đen khóa chặt cho thấy Liên Hoan Hoan vẫn chưa về, cô yên lòng
thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng móc chìa khóa trong túi ra, chỉ là không
biết có phải chìa khóa chống đối với cô hay không, sao mà tìm hoài không thấy. Một bạn học khác lớp ở phòng kế bên cũng vừa về tới, lúc đi ngang qua có lên tiếng chào cô một cái. Tiêu Tiêu có tật giật mình cúi mặt
xuống đáp lại một tiếng, kéo lại cái áo lỏng lẻo của mình, rúc người lại tiếp tục tìm chìa khóa.
Tìm được chìa khóa rồi mở cửa rất dễ
dàng, cô bước một bước dài vọt vào trong, bật đèn, khóa cửa, làm một hơi liền mạch. Cô hít một hơi thật sâu, ba bước thành hai bước chạy đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Xe của Đoạn Mặc Ngôn đã đi mất rồi, cô cũng không thấy thất vọng, cười toe toét xoay người lại, vừa ngước lên
đã thấy con Doraemon đang để tạm trên giường của chị cả, cô đi qua đó,
nhìn chằm chằm bé mập xanh xanh kia rất lâu, cô kéo áo sơ mi của Đoạn
Mặc Ngôn lên ngửi mùi thơm thoang thoảng của anh, ôm lấy con thú bông
ngây ngô cười khúc khích.
A…… Vui quá đi! Cô muốn nói cho cả thế
giới biết! Đối tượng đầu tiên mà cô muốn thông báo dĩ nhiên là hai cô
bạn thân của cô rồi, nhưng vừa lấy di động ra, màn hình đã sáng lên.
Người gọi đến chính là anh bạn trai đương nhiệm vừa mới rời đi – Đoạn Mặc Ngôn.
Tiêu Tiêu lại cười ngốc với cái điện thoại một lúc, rồi mới hắng giọng vờ như không sao cả, bắt điện thoại, “A lô?”
“Sáng mai anh qua đón em nhé.”
…… Cung phản xạ của anh có phải hơi bị dài không? Nhưng lúc này Tiêu Tiêu
hoàn toàn không muốn châm chọc, chỉ cười toe toét nói: “Anh dậy nổi hả?”
“Dậy nổi.”
Không có câu nói ngọt ngào như là “vì em, dậy không nổi cũng phải dậy”, chỉ
ba chữ đơn giản thôi đã làm cho Tiêu Tiêu thấy rất thỏa mãn, “Vậy em chờ anh.”
“Ừm.”
Hai người cũng không nói gì nhiều, Tiêu Tiêu cúp điện thoại, tức thì nhắn ngay một tin cho nhóm ba cô bạn thân trên weibo:
[Mình yêu rồi! Mình yêu rồi! Mình yêu rồi! Chuyện quan trọng phải nói ba lần ~ ~ ` Tung hoa khà khà khà ~(≧▽≦)/~]
Ngay sau đó lướt màn hình gửi những biểu tượng tung hoa với đủ kiểu tư thế quái lạ.
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời.
YY: [Cưng à, cưng nên nói là lại yêu nữa rồi.]
VV: [Xê ra một bên đi, chẳng bao giờ nói vào trọng điểm hết.]
VV: [Ai vậy, ai vậy?]
Tiêu Tiêu mím môi cười, trịnh trọng gõ ra ba chữ trên khung đối thoại: [Đoạn Mặc Ngôn]
Tô Vi nhắn lại hai biểu tượng cảm xúc “mạnh dữ”.
Đồng Dĩ Dịch gửi trả lời bằng ghi âm: [Cậu chọn lựa cũng nhanh quá đi, nếu là mình thì mình sẽ treo bọn họ năm ba năm.]
Tiêu Tiêu gãi gãi trên lòng bàn chân trắng muốt của chú mèo máy, cũng gửi
tin nhắn ghi âm qua: [Hết cách, anh ấy cười rồi.] Cô vừa nói, vừa nhớ
lại gương mặt tươi cười kia, nụ cười trên môi không khỏi hé rộng hơn.
Tô Vi mở cuộc gọi thoại mời ba người vào trò chuyện.
“Mẹ nó, đúng chuẩn mỹ nam kế.” Giọng nói khinh thường của Đồng Dĩ Dịch bị ngắt quãng truyền đến.
“Lên hình trước, lên hình trước.” Tô Vi sốt ruột.
“Không có hình.” Tiêu Tiêu vừa nói vừa lắc đầu.
“Cậu như vậy là không được rồi đó, ngay cả hình cũng không có, không để tụi
mình giám định một chút, cứ như vậy là xong với người ta rồi à?”
“Ặc…… Tình huống đột xuất mà.” Nhớ đến những chuyện không hề có chút lí trí
nào vừa xảy ra liên tiếp trong buổi chiều ngày hôm nay, mặt Tiêu Tiêu
lại nóng bừng lên.
“Nói vậy nghĩa là có điều mờ ám, còn có chuyện gì chưa khai báo hả?”
Vốn định hàm súc một chút, nhưng bất đắc dĩ vì bọn họ hiểu cô rõ quá rồi,
Tiêu Tiêu chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Mình với anh ấy…… lên giường rồi.”
Hai cô bạn thân cùng lúc lên tiếng. Chỉ là một người kích động một người bình tĩnh, khác biệt quá lớn.
“Cái…. gì…”
“Ồ, cảm thấy thế nào?”
Tiêu Tiêu dựa vào cạnh giường, nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, một lúc lâu mới nói một chữ, “Tốt.”
“Ôi chu choa, háo sắc nha ~ ~ ”
“Tốt thì còn được, không tốt thì mau mau đá anh ta đi đi.”
Tiêu Tiêu cúi đầu chơi đùa với góc áo của chiếc áo sơ mi nam, ho khan một
tiếng. Cô vẫn còn nhớ anh chủ của chiếc áo này ôm chặt cô như thế nào,
sau đó bá đạo chiếm lấy cô…… A a, cô đang nghĩ cái gì thế này, thật là
háo sắc quá mà!
“Tiếu Tiếu, chúc mừng cậu nhé, nghe giọng của cậu vui vẻ đến thế, hẳn là đã thoát khỏi nỗi ám ảnh đó rồi.” Tô Vi mừng cho cô bạn thân, “Vậy thì mặc kệ ba lần bảy hai mốt, cứ yêu đương cho tốt
vào nhé! Tụi mình ủng hộ cậu!”
“Cám ơn, yêu các cậu lắm ~ ~ ”
“Chỉ là, bên phía anh Hiếu Nhiên của cậu làm sao đây, cậu muốn nói thế nào với anh ta?”
Tiêu Tiêu sửng sốt, trong đầu hiện lên bóng dáng của Tống Hiếu Nhiên, thoáng bình tĩnh lại.
“Cái gã đê tiện đó à, mặc kệ anh ta, cứ nói thẳng với anh ta, lấy đạo của người trả lại cho người thôi.”
“Chỉ sợ sẽ có cùng một kiểu kết quả, mình phải suy nghĩ thật kỹ nên nói với anh ấy như thế nào.” Tiêu Tiêu than nhẹ.
Ba người lại tán gẫu thêm mấy gâu, rồi ngắt điện thoại. Ngay sau đó Tô Vi
gọi lại cho Đồng Dĩ Dịch, “Tiếu Tiếu từng nói điều kiện gia đình của cái tên Đoạn Mặc Ngôn đó rất tốt, bản thân anh ta cũng là tổng giám đốc,
mình thấy bối cảnh chênh lệch xa quá, có chút không yên lòng. Cũng không biết anh ta thật lòng hay là muốn đùa giỡn với Tiếu Tiếu nữa……”
“Bây giờ cậu ấy vui vẻ như thế, cậu đành lòng kích thích cậu ấy sao?”
“Thì chính là không đành lòng mới không nói đó.”
Đồng Dĩ Dịch im lặng một lúc. “Mình gần cậu ấy hơn, khoảng hai ngày nữa qua đó xem sao, kiểm tra giúp cậu ấy một chút.”
“Ừ!”
Bên này, Tiêu Tiêu đặt di động xuống, lập tức lại nghe ngoài cửa có tiếng
động, cô vọt vào nhà vệ sinh nhanh như chớp, thò đầu ra nhìn Liên Hoan
Hoan vừa mới vào, ngốc nghếch cười hì hì.
Hôm sau, Tiêu Tiêu thức dậy từ sớm, suy nghĩ cả nửa ngày mới mặc một chiếc váy liền chữ A chấm
bi tuyệt đẹp, phối thêm một kiểu tóc xinh xắn, dặm một lớp phấn mỏng,
soi gương lại. Đợi đến khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô rót một ly
nước nóng ngồi bên bàn, nhìn di động một cái, mỉm cười yên lặng chờ bạn
trai mới nhậm chức đến.
Sáng nay Liên Hoan Hoan cũng thức dậy, hơi lấy làm lạ hỏi: “Hôm nay cậu không đi làm à?”
“À, chuyện đó……” Câu nói bị tiếng chuông di động cắt đứt, Tiêu Tiêu cầm di
động cười rạng rỡ, vọt qua bên cửa sổ, nhìn thấy ngay chiếc Aston Martin đậu bên dưới, cầm túi xách cười hì hì nói, “Hoan Hoan, have a nice
day!”
Liên Hoan Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Tiêu Tiêu lướt ra ngoài như một cơn gió. Cô ta cũng đi đến cửa sổ nhìn xuống,
trông thấy chiếc xe màu đen cực kì khí phách kia, bỗng sửng sốt.
Tiêu Tiêu chạy xuống lầu, đến lầu một thì bước chậm lại, nhẹ nhàng nhảy
xuống bậc thang đi về phía người đàn ông trong xe. Ây da da, ông trời
hôm nay nắng thật đó, sao mà mới sáng sớm đã chiếu rọi cả xe và người
lung linh lóng lánh thế này?
Nhìn cô gái vô cùng dễ thường của anh. Đoạn Mặc Ngôn tháo kính mát xuống, nghiêng đầu nhìn cô, nhếch môi lên.
Tiêu Tiêu đi đến trước mặt anh, hai tay khoác lên khung xe, đôi mắt lấp lánh mang theo ý cười nhìn anh một hồi lâu, chợt kích động nghiêng người
sang, in một dấu hôn dịu dàng bên khóe mắt của anh, “Chào buổi sáng.”
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước làm cho Đoạn Mặc Ngôn ngứa ngáy trong
lòng, “Chào buổi sáng.” Bàn tay lớn níu lại cái đầu muốn rời đi của cô,
ngửa đầu lên cho cô một nụ hôn hàng thật giá thật.
Gò má hơi đỏ lên, Tiêu Tiêu lui người ra che miệng lại, “Giữa chốn đông người đấy.” Ồ, vị cà phê nha.