Sống lưng Tiêu Tiêu
chợt lạnh, tức thì buộc mình bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Đây là
chuyện riêng của em, không cần anh lo.” Cô vừa nói, vừa muốn hất bàn tay đang kiềm hãm cô ra.
Vậy mà bàn tay to kia không để cho cô nhúc nhích một chút nào, gương mặt anh tuấn kia âm trầm đến mức đáng sợ.
Trong số người dự họp có kẻ phát hiện điều khác thường, liếc mắt nhìn sang.
Trong lòng Tiêu Tiêu rét lên, bỗng dưng lo sợ anh sẽ làm ra chuyện gì khác
thường trước ánh nhìn chăm chú của mọi người. Cô yên lặng giơ bàn tay
khác dùng sức kéo ngón tay của anh, nhưng cô kéo đến đầu đổ đầy mồ hôi,
bàn tay kia vẫn như gọng kiềm không động đậy chút nào.
Cô chỉ có thể ảo não quay đầu qua chỗ khác không để ý tới anh, hi vọng anh thấy không thú vị nữa thì buông ra vậy.
Chỉ là ánh mắt lạnh lẽo đó vẫn như có gai đâm sau lưng cô, đầu óc của cô rối bời, căn bản không hề biết mọi người đang nói gì.
“Tan họp.”
Giọng nói không lớn không nhỏ đủ để cho mọi người vừa ngồi xuống dự họp nghe
rõ ràng từng chữ, mọi người cùng lúc nhìn về phía ông chủ vừa lên tiếng. Chỉ thấy vẻ mặt của anh hết sức không tốt nhìn chằm chằm sau ót của cô
gái sinh viên thực tập.
“Tổng giám đốc Đoạn?” Người chủ trì hội nghị cẩn thận kêu một tiếng.
“Tôi nói tan họp.” Giọng nói lạnh băng đó dường như đã đến ranh giới bùng nổ rồi.
Cả đám người nhìn nhau. Tuy bọn họ có nghe nói qua rằng về mặt riêng tư
thì ông chủ rất chịu chơi, nhưng một khi làm việc thì chính là một người điên cuồng có thể dùng một giây thì sẽ không để mất hai giây, bọn họ
vẫn chưa từng nghe qua anh đột nhiên không màng đến công việc. Chỉ là
sắc mặt hiện tại của anh quả thật rất khó coi, trong không khí dường như nổi lên từng cơn gió rét, bọn họ không dám để bị gió bão quét qua, vội
vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Tiêu Tiêu đứng lên muốn đi cùng với mọi người, tay lại bị người ta khóa lại thật chặt.
“Thầy Ung, xin thầy chờ một chút ạ, em đi cùng với thầy.” Cô có chút bất an, cao giọng nói.
“Em ở lại.” Đoạn Mặc Ngôn ngước mắt lên, giọng nói giống như từ dưới đất bò lên vậy.
Ung Hoa Đình tự biết khôn giữ mình, giả câm giả điếc đi ra ngoài từ cửa sau.
Mắt thấy người sắp đi hết, Tiêu Tiêu nóng lòng dùng sức giằng ra, cổ tay
trắng nõn tấy đỏ cả một vòng, vẫn không thể thoát khỏi anh được.
Đoạn Mặc Ngôn thoáng tăng thêm chút sức, kéo cô qua. Tiêu Tiêu mất trọng
tâm, nhanh tay lẹ mắt chống lên lưng ghế dựa, mới có thể tránh khỏi nguy cơ cả người nằm sấp lên người anh, nhưng khoảng cách giữa hai người
cũng chỉ trong gang tấc.
“Dấu hôn? Hả?” Đoạn Mặc Ngôn bùi ngùi lên tiếng bên tai cô.
“Buông em ra!”
“Tên.” Bàn tay to tăng thêm sức để trừng phạt, gần như muốn bóp nát xương của
cô, “Mẹ nó thằng nào làm hả?” Gã đàn ông cô thích hắn, hắn cũng thích cô mà anh vốn tưởng rằng không hề tồn tại kia ư?
Tiêu Tiêu không nói gì, một lòng chỉ muốn thoát khỏi anh.
“Còn chỗ nào nữa? Vai, ngực, eo, đùi?” Người đàn ông nghiến răng nói ra mỗi
một chỗ, giọng điệu càng thêm nặng nề, “Hay là toàn thân trên dưới? Tối
qua ngủ với đàn ông rồi?”
Tiêu Tiêu không ngờ anh lại liên tưởng
như thế, “Không có!” Vừa nói ra miệng cô đã hối hận, thực ra cô nên nói
có, hoàn toàn chặt đứt mọi suy nghĩ của anh mới đúng.
“Không có cái gì? Không có bị đàn ông để lại dấu ấn khắp người, hay là không có ngủ với đàn ông?”
Giọng nói hùng hổ dọa người khiến Tiêu Tiêu sinh lòng chống đối, “Anh mặc kệ em…… Á!”
Đoạn Mặc Ngôn thô lỗ kéo cô vào lòng, “Tiếu Tiếu…… Anh chưa từng thấy qua
thứ chướng mắt thế này trên người phụ nữ.” Anh một tay siết chặt cô, một tay lại ấn lên vết đỏ gai mắt kia, thô lỗ chà hai cái, lại chỉ có thể
khiến nó càng thêm đỏ rực lên, “Khoét nó đi, em có đau không?” Anh chỉ
cảm thấy có một cơn tức tàn bạo xưa nay chưa từng có đang đảo lộn trong
người, anh không thể chờ mà muốn trút ra hết.
“Anh điên rồi!”
Tiêu Tiêu thật sự sợ hãi, giọng điệu của anh nghe qua nghiêm túc như
thế. Cô không dám lấy cứng chọi cứng nữa, miễn cưỡng nén hơi lại, “Em có thể giải thích, ưm!”
Đoạn Mặc Ngôn há miệng cắn lên cổ của cô.
Lượng sức như muốn cắn rớt da thịt của cô ra khiến Tiêu Tiêu phải hít vào một ngụm khí lạnh, cô ra sức giãy giụa, toàn thân lại bị anh kiềm hãm gắt
gao.
Trên cổ đau rát, thậm chí Tiêu Tiêu nghĩ rằng răng của anh
đã cắm vào da, nước mắt không chịu khống chế tràn đầy hốc mắt, một tay
giằng ra, ấn vào đầu anh dùng sức đẩy ra. Quát lên kèm theo tiếng khóc
nức nở: “Anh làm gì thế!”
Đầu Đoạn Mặc Ngôn bị đẩy lệch ra, lạnh
lùng ngẩng đầu lên, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy bị một ngọn lửa lạnh lẽo vây
lấy, bắt lấy cô khiến cô không thể nhúc nhích.
Người đàn ông bắt
lại bàn tay lộn xộn của cô, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm dấu hôn
đỏ tươi bị dấu răng cắn đứt, vẫn còn cảm giác chướng mắt, cái đầu đen
lần nữa dựa vào, bờ môi lạnh hé ra, mút mạnh lên chỗ dấu hôn.
Lượng sức gần như muốn cắt đứt cô, hơi thở nóng rực phả trên cổ cô, cùng với
động tác mút vào cực kỳ thô bạo, khiến trái tim Tiêu Tiêu cũng run rẩy
lên. Cô đã không thể phân biệt được trên cổ mình đau thế nào, dường như
cả lục phũ ngủ tạng cũng vì thế mà đau nhói lên. Cùng lúc đó, bàn tay to của người đàn ông lại không kiên nhẫn kéo quần áo của cô, phủ lên nơi
mềm mại của cô, cô run giọng nói: “Đoạn Mặc Ngôn, tôi sẽ kiện anh cưỡng
hiếp, tôi nhất định sẽ kiện anh cưỡng hiếp.”
Không biết có phải cô uy hiếp có tác dụng rồi không, cái đầu vùi trên cổ cô dừng động tác lại, bàn tay cũng từ từ lui ra.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô đang cắn chặt răng, đong đầy
nước mắt vờ mạnh mẽ, lại cúi đầu nhìn cần cổ ngọc ngà gần như rướm máu
của cô, sự lạnh lẽo dường như tan đi trong nháy mắt, “Anh làm em bị
thương rồi.” Giọng nói của anh đã bình thường trở lại, thậm chí nhiều
thêm một phần dịu dàng so với bình thường, tức thì anh lại cúi đầu, vươn lưỡi liếm hai cái lên vết thương của cô.
Tiêu Tiêu cuối cùng cũng có thể đẩy anh ra, che cổ, đầu cũng không quay lại đã chạy đi.
***
Lúc chiều tối, Lôi Tiểu Trúc gọi những đồng nghiệp bạn bè tan ca đêm nay
cùng đi kaoraoke, đương nhiên cũng nhắn tin cho Tiêu Tiêu, hỏi cô khi
nào xuống.
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô ta đứng giữa đại sảnh,
ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng xa xôi không thể chạm đến, trong mắt
là sự si mê nóng bỏng.
“Tiểu Trúc.” Viên Kha đứng trước cửa cầu thang thoát hiểm kêu cô ta một tiếng.
Cô ta hoàn hồn lại, mang theo nụ cười chạy sang. “Anh Viên.”
Hai người âm thầm đi vào phía sau cửa, Viên Kha sâu sắc nhìn cô ta một cái, lấy một cái hộp nhỏ thắt nơ từ trong túi ra đưa cho cô ta, “Hôm nay là
sinh nhật của em phải không, anh có mua một phần quà tặng cho em.”
“Cám ơn, khiến anh tốn tiền rồi.” Hai tay Lôi Tiểu Trúc nhận lấy, tháo dây nơ mở ra xem, là một đôi bông tai đáng yêu.
“Em thích kitty phải không?”
Lôi Tiểu Trúc cười híp cả mắt, “Đúng đó, cám ơn anh, anh Viên, em rất
thích.” Nói rồi cô ta tháo đôi bông tai của mình xuống, đeo đôi bông tai mới vào, “Đẹp không anh?”
Viên Kha cười gật đầu, ngay sau đó
hỏi: “Em làm việc ở đây vẫn ổn chứ? Làm tiếp tân có uất ức cho em quá
không? Hay là anh sắp xếp cho em đến những công ty khác tìm một công
việc tốt hơn nhé.”
“Không cần, không cần.” Lôi Tiểu Trúc dùng sức lắc đầu, “Em ở đây tốt lắm, mỗi ngày đều có thể thấy Đoạn thiếu, em đã
mãn nguyện lắm rồi.” Nói rồi, giọng nói của cô trầm xuống, lộ ra vẻ cô
đơn, “Tuy là trong mắt của anh ấy căn bản không có sự tồn tại của em nữa rồi.”
“Tiểu Trúc.” Viên Kha tiếc thương cho sự si tình của cô
ta, vẫn luôn không nhẫn tâm nói ra sự thật với cô ta, nhưng chợt cảm
thấy càng kéo dài thì càng tàn nhẫn, anh đành phải dằn lòng nói: “Ngài
Đoạn đối với cô gái tên Tiêu Tiêu kia rất không bình thường, dường như
đã rung động thật rồi, khoảng thời gian này vẫn luôn theo đuổi cô ấy. Em vẫn nên bỏ cuộc đi thôi.”
Mặt Lôi Tiểu Trúc thoáng chốc trở nên
trắng bệch, cô ta dùng sức lắc đầu tựa như từ chối, “Không thể nào
đâu……” Rõ ràng cô ta với Tiêu Tiêu giống y như nhau, cô ta còn đến trước cả cô nữa mà, tại sao Đoạn thiếu lại chọn cô?
“Xin lỗi, Tiểu
Trúc, sự thật là như thế.” Viên Kha rất muốn ôm cô ta vào lòng để an ủi, nhưng anh ta biết trong lòng cô ta hiện giờ chỉ có ông chủ, anh ta chỉ
có thể dằn nỗi khổ sở này xuống đáy lòng.
“Em không tin, trừ khi
Đoạn thiếu thật sự kết hôn, nếu không em sẽ không bỏ cuộc đâu.” Lôi Tiểu Trúc trốn tránh cúi đầu, “Anh Viên, cám ơn món quà của anh, em đi trước đây.”
Viên Kha chỉ có thể nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ta.
Lôi Tiểu Trúc thất hồn lạc phách đi đến sảnh lớn, di động trong tay vang
lên, vừa lúc Tiêu Tiêu gọi điện đến, “Tiểu Trúc, bây giờ mình không có ở Thái Nhất, cậu cho mình địa chỉ đi, mình trực tiếp đi qua đó.”
Lôi Tiểu Trúc sửng sốt, “Bây giờ cậu ở đâu?”
“Mình đang ở kí túc xá.”
“Hôm nay cậu không đi làm à?”
“À, ừ, ở trường có chút chuyện.”
Lôi Tiểu Trúc nghe thế, cũng không để tâm, dù sao chỉ cần cô đến là được
rồi, thế là mở miệng nói tên và địa chỉ của quán karaoke.
Sở dĩ
cô ta tiếp cận Tiêu Tiêu, chỉ là vì muốn xem thử cô gái bây giờ Đoạn
thiếu yêu chiều rốt cuộc có chỗ nào hơn người, đồng thời cũng hi vọng cô có thể bắc cầu nối dây để Đoạn thiếu chú ý đến mình lần nữa, nhưng sau
khi nghe Viên Kha nói, bây giờ cô ta chỉ muốn hiểu rõ cô một cách triệt
để, học hỏi sự quyến rũ của cô, một lần nữa giành lại sự ưu ái của Đoạn
thiếu.
Một tiếng đồng hồ sau, Tiêu Tiêu mặc áo sơ mi trắng phối
với quần ngắn màu đen, gặp Lôi Tiểu Trúc ở trước cửa một quán karaoke,
cô và bạn bè của Lôi Tiểu Trúc gặp nhau liền chào hỏi, cùng nhau vào
trong quán karaoke. Thực ra trong số bạn bè phần lớn đều là nhân viên cơ sở làm ở Thái Nhất, bọn họ đều nghe qua tiếng tăm của Tiêu Tiêu. Bởi vì chuyện ông chủ kiêu ngạo lạnh lùng của bọn họ đặc biệt đi xuống xin lỗi với cô đã truyền khắp tòa nhà Thái Nhất rồi, hơn nữa từ lúc cô vào thực tập vẫn luôn đi theo bên cạnh ông chủ đã không phải tin mới nữa, nên
mọi người đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình thân thiết, ngược lại bỏ nhân vật chính của bữa tiệc vắng vẻ một bên.
Nỗi ghen tức không thể kiềm nén được sinh ra trong lòng Lôi Tiểu Trúc. Được coi trọng đối đãi thế này vốn thuộc về cô ta.
Cho dù Tiêu Tiêu muốn khiến mình bận rộn, nhưng chút năng lực quan sát thì
vẫn còn, cô lấy quà ra tặng cho Lôi Tiểu Trúc, gắng sức dời chủ đề lên
người cô ta, mọi người thế mới nhớ ra ai là nhân vật chính, cũng rối rít tặng quà. Hơn nữa cũng trông thấy đôi bông tai vàng trên tai cô ta, hâm mộ hỏi do thiếu gia nhà nào tặng. Lôi Tiểu Trúc lúc này mới vui vẻ trở
lại.
Đêm nay Lôi Tiểu Trúc uống rất nhiều rượu, có bạn bè chuốc
cho cô ta, cũng do cô ta tự lấy uống, cô ta còn ra sức khuyên Tiêu Tiêu
uống rượu, Tiêu Tiêu cũng muốn buông thả mình một lần, cũng không từ
chối nhiều, nhưng đại khái chỉ uống khoảng hai chai, đầu óc của cô đã
choáng váng, người khác mời rượu thì không dám uống nữa.
Hơn chín giờ, có người đưa bánh kem đến, Lôi Tiểu Trúc vốn đang vui vẻ ước
nguyện, ai ngờ ước ước một lúc, đột nhiên òa khóc lên.
Mọi người
thoáng chốc hoảng hồn, trái hỏi phải khuyên, nhưng Lôi Tiểu Trúc chỉ ra
sức khóc, chẳng nói gì cả. Vẫn là một người bạn thân biết tình huống,
“Tiểu Trúc bị một tên cậu ấm chơi đùa, lúc người đàn ông kia đối xử tốt
với cô ấy, đã cùng cô ấy trải qua một đêm sinh nhật vô cùng lãng mạn,
nhưng chơi chán rồi thì hắn ta bỏ rơi Tiểu Trúc, nhưng cô ấy vẫn khăng
khăng một lực trao cả trái tim cho hắn, thành ra bây giờ cứ tức cảnh
sinh tình, hồn bay phách lạc.”
Mọi người nghe vậy, đều tức giận
bất bình mắng mỏ gã cậu ấm không biết tên kia một phen, nhưng như vậy
cũng không thể dừng lại tiếng khóc của Tiểu Trúc, sau khi mọi người ăn
bánh kem, buổi tụ hội cứ thế buồn bực mà giải tán.
Tiêu Tiêu cùng đường với Lôi Tiểu Trúc, chịu tránh nhiệm đưa cô ta về. Bởi vì quán
karaoke nằm trên tuyến đường trạm thứ hai, nên tàu điện ngầm vẫn còn rất nhiều chỗ trống, hai cô gái tìm một chỗ ngồi xuống, vai kề vai tựa vào
nhau.
Nước mắt của Lôi Tiểu Trúc vẫn chưa ngưng hoàn toàn, cô ta
lấy khăn giấy đè mũi lại, mắt đỏ hoe nói: “Cậu nhất định đang cười mình
sao lại nghỉ quẩn như vậy, bị đùa bỡn còn nhớ mãi không quên người đàn
ông đó.”
Tiêu Tiêu chậm rãi lắc đầu, hơi thất thần nhìn đường sáng chớp lóe bên ngoài cửa sổ.
“Nhưng mình thích anh ấy, không, mình yêu anh ấy, mình có thể biết rõ ràng
mình yêu anh ấy từ tận đáy lòng, mỗi một tế bào đều yêu anh ấy. Nhưng
tại sao anh ấy lại bỏ rơi mình? Tại sao anh ấy không yêu mình chứ?” Lôi
Tiểu Trúc đau khổ nói.
“Trên thế giới này, những chuyện cầu mà không được quá nhiều……”
“Mình không muốn bỏ cuộc, mình không muốn cam chịu, mình muốn để anh ấy biết
được, trên đời này tuyệt đối không có ai yêu anh ấy hơn mình.”
“Con người tại sao phải ngốc nghếch thế chứ? Cậu đơn phương tình nguyện,
trái tim chỉ có thể như khúc gỗ bị hắn ta cứa tới cứa lui từng dao từng
dao, khúc gỗ không biết đau, nhưng trái tim thì sao?” Tiêu Tiêu thì thào nói.
“Vậy mình cũng không sợ, mình chỉ sợ anh ấy không nhìn thấy mình thôi. Cho dù anh ấy tổn thương mình, rồi cũng sẽ có một ngày anh
ấy sẽ đáp lại tình yêu của mình.”
Nước mắt của Tiêu Tiêu không hề báo trước mà rơi xuống.
Lôi Tiểu Trúc vụng về quay đầu sang, “Cậu khóc cái gì?”
Tiêu Tiêu nhếch nhác lau nước mắt, giọng khàn khàn nói: “Mình chỉ là rất hâm mộ thôi.”
“Rất hâm mộ?”
“Phải, mình rất hâm mộ tình cảm của cậu, …… bất chấp tất cả không chùn bước như thế.”
Lôi Tiểu Trúc đến trạm, Tiêu Tiêu muốn đưa cô ta về nhà, bị Lôi Tiểu Trúc
ngăn cản mãnh liệt. Qua thêm hai trạm, cô về đến trường, một mình cô đơn đi trên con đường về kí túc xá.
Liên Hoan Hoan cúp điện thoại gọi đến, hỏi cô sao còn chưa về, Tiêu Tiêu đáp: “Lập tức đến dưới lầu ngay đây.”
Cô cúp điện thoại, trông thấy một cái lon coca rỗng, cô cúi đầu vừa đi vừa đá về phía trước, lúc sắp đến lầu kí túc xá, cô đá mạnh một cái, lại
thiếu chính xác đá trật mất, lon coca bay về hướng ngược lại, văng trúng cọc bảo vệ, xoay hai vòng, dừng lại dưới đế một đôi giày thể thao màu
đen.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn thấy một ánh lửa lúc
sáng lúc tối, sau đó mới nhìn thấy người đàn ông ngồi trên lan can tựa
như hòa cùng một thể với bóng đêm.
Anh ta mặc một bộ đồ thoải mái màu đen, đôi chân dài dạng ra ngồi trên lan can hút thuốc, thoạt nhìn
chính là một anh sinh viên đại học đang chờ bạn gái.