Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 34




Tiêu Tiêu sửng sốt, “Chỉ một mình em ạ?”

“Phải, nhanh lên, sắp trễ rồi.”

“Ơ, dạ.”

Tiêu Tiêu vội vàng cầm lấy cuốn sổ nhỏ và cây bút của mình, bỏ di động vào trong túi quần rồi cứ thế lên phía trước đi cùng Ung Hoa Đình.

Năm sinh viên thực tập khác bị bỏ lại đều có chút ngạc nhiên, cô gái đáng yêu hỏi: “Tại sao chỉ có mỗi mình bạn ấy thế?”

Nam sinh lùn là sinh viên cùng trường với Tiêu Tiêu, có nghe qua tin đồn của cô, còn chính mắt nhìn thấy cô và Đoạn Mặc Ngôn ngồi trong thư viện, cậu ta đẩy mắt kính lên, cười lạnh một tiếng, “Tổng giám đốc Đoạn chính là ông chú chân dài của cô ta đấy.”

Tiêu Tiêu đi theo Ung Hoa Đình và một người phiên dịch khác bước nhanh về phía thang máy, trong lúc chờ đợi, Ung Hoa Đình dường như có chuyện muốn hỏi cô, nhưng mở miệng vài lần cũng không hỏi ra miệng được.

Ba người cùng bước nhanh vào phòng họp ở tầng năm, lúc này người đã đến được một nửa, chỗ ngồi cho phiên dịch nằm ở cuối mỗi dãy của chiếc bàn dài, một người phụ trách dịch từ trung sang anh, một người phụ trách dịch từ anh sang trung. Tiêu Tiêu đi theo Ung Hoa Đình ngồi cùng một bên. Nhân viên Phòng Thiết Kế phần lớn đều có vẻ trẻ trung, ăn vận có phần tùy hứng, cô ngồi trong này cũng không thấy quá đường đột.

Tức thì phòng họp đã ngồi đầy người, mỗi một người đều như đang đón địch đến vậy, không rảnh chú ý đến kẻ mới đến là cô đây.

Đoạn Mặc Ngôn đi vào từ cửa phía sau, tùy ý lướt mắt nhìn qua một cái, rồi vừa đi phía trước vừa nói: “Tiếu Tiếu, đến bên cạnh anh.”

Tiêu Tiêu sững sốt, thoáng chốc da đầu tê dại. Trong lúc mọi người nhìn trái nhìn phải, cô đứng lên, mặt mày nghiêm túc đi theo sau anh. Vì cô không thể đợi đến khi anh “mời” cô lần thứ hai, lúc đó sẽ càng thu hút thêm sự chú ý của mọi người.

Chỗ ngồi của Đoạn Mặc Ngôn là ở giữa chiếc bàn dài, vị trí hai bên chỗ ngồi của anh xưa nay không ai ngồi, lúc này anh kéo ra một trong hai chiếc ghế đó ra, nhìn Tiêu Tiêu chỉ vào, “Ngồi.”

Ánh mắt quái lạ của mọi người soạt soạt bắn về phía cô gái trẻ trung xinh đẹp này.

Da mặt của Tiêu Tiêu được Đoạn Mặc Ngôn “cố ý bồi dưỡng” đã dần dần dày lên, gần như đã đạt đến trình độ đao thương chọc không thủng. Cô vờ như cực kỳ bình tĩnh nói tiếng cám ơn, rồi ngồi xuống.

Phòng họp vốn đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn, tất cả mọi người đều đang chờ Đoạn Mặc Ngôn giới thiệu thân phận, nhưng anh chỉ ngồi xuống, vứt áo khoác ngoài sang chiếc ghế trống bên cạnh, hời hợt nói: “Bắt đầu đi.”

Tầm mắt của mọi người đều quanh quẩn giữa vị trí hai người đang yên tĩnh hài hòa ngồi cùng một chỗ, nhưng cả phòng họp không ai dám phản bác lời của Đoạn Mặc Ngôn, thư ký ngồi dưới màn hình lớn vội vàng kết nối video từ nước ngoài.

Thì ra Đoạn Mặc Ngôn còn có một công ty chế tạo khoa học kỹ thuật ở nước ngoài, cách mỗi tháng, đều có hội nghị họp thiết kế một lần, anh không hề yêu cầu trong vòng một tháng phải có mô hình thiết kế mới, nhưng nhất định phải có ý tưởng mới, không được nữa thì cũng phải có sáng tạo đổi mới. Ngày này mỗi tháng tuyệt đối là ngày gian nan nhất của các nhà thiết kế.

Đối với máy không người lái, Tiêu Tiêu dốt đặc cán mai, tuy trước đó đã bổ sung khá nhiều từ mới, nhưng đối mặt với cuộc họp này lại không dùng được. Hội nghị mới bắt đầu còn khá nhẹ nhàng, đến đoạn giữa, mọi người đều kích động lên, ai nấy đều vì ý kiến của mình mà tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, nước miếng văng tung tóe, các thuật ngữ mang tính chuyên nghiệp cực mạnh không ngừng nhảy ra, hơn nữa cho dù không có những thuật ngữ đó, thì phần đối thoại Trung-Anh hỗn tạp quả thật y như bản thân đang đứng trước cái chợ vậy, dưới tình huống thế này còn phải phân biệt rõ ràng đối tượng và nội dung phiên dịch, thật sự là còn khó hơn lên trời. Các nhà thiết kế kích động thì nhanh mồm nhanh miệng, cô nghe cũng nghe không tõ nữa, chứ đừng nói đến phiên dịch. Trong tình trạng váng đầu nhức não, cô dâng lên vô vàn sự tôn kính đối với hai tiền bối trong lúc hỗn loạn vẫn có thể phiên dịch song song đâu ra đấy.

Trong phòng, hai người duy nhất không phát biểu bất cứ câu nào chính là sinh viên thực tập cô đây và ông chủ Đoạn Mặc Ngôn đang ngồi bên cạnh. Tiêu Tiêu chỉ thấy anh thỉnh thoảng rũ mắt xuống viết vài chữ ngắn ngủn trên tờ giấy trắng, phảng phất như không để tâm đến bầu không khí ồn ào chung quanh.

Không dễ gì mới chờ đến lúc bọn họ tranh luận xong, ai nấy tự tức tối ngồi về chỗ, cả người trong và ngoài màn hình đều nhất trí nhìn về phía ông tổng.

Đột nhiên một tiếng chuông vui vẻ chợt vang lên không đúng lúc trong bầu không khí yên tĩnh thế này. Vẻ mặt của mọi người giống như gặp phải ma vậy, kẻ đầu sỏ - Tiêu Tiêu vội vàng cúi đầu, nhìn cũng không nhìn đã nhấn nút từ chối cuộc gọi.

“Thật xin lỗi.” Cô nhấn tắt cả máy, đồng thời xin lỗi.

Nếu như xin lỗi có tác dụng, thì Đoạn Mặc Ngôn đã khỏi phải gánh cái danh hiệu Bạo Quân rồi. Trước đó quả thật có một quản lý cấp cao quên tắt máy khi vào họp, cắt đứt câu nói của ông chủ, kết quả chính là ông ta bị sa thải trước mặt mọi người.

Mọi người đều đang chờ chú cừu non có tội đầu tiên trong ngày hôm nay bị ăn tươi nuốt sống. Có chút bị ngược đãi đến biến chất khi vẫn còn thấy may mắn vì người đầu tiên không phải mình,

Tiêu Tiêu bị đủ loại ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm, thoáng chốc như ngồi trên bàn đinh.

Ai ngờ ông chủ đức cao vọng trọng lại như chưa từng nghe thấy gì vậy, đặt cây bút kí tên trong tay xuống hỏi: “Có ai còn muốn nói gì nữa không?”

Tiêu Tiêu thở phào một hơi.

Có người để chuông di động vang lên kìa! Tai của ông bị điếc hả ông chủ! Mau phán tội đi ông chủ! Trong lòng của một trong số những kẻ biến chất đang gào thét.

Kẻ biến chất thứ hai định giơ tay lên, “Boss……” Vừa mở miệng thì hắn phát hiện mình bị thần kinh rồi, hắn muốn viết báo cáo hay sao chứ?

“Chuyện gì?” Đoạn Mặc Ngôn nhướn mắt nhìn sang cậu mập đang giơ tay.

Cậu mập chợt tỉnh táo lại, dùng sức lắc đầu, “Không, không có gì.”

“Không có gì thì cậu giơ tay làm gì, muốn tôi gọi người thay tã giúp cậu à?”

Những người ngồi đó cười trộm, mặt của cậu mập đỏ ửng cả lên.

Ngay cả cấp dưới của mình anh ấy cũng không nể tình như vậy à? Tại sao vẫn còn nhiều người dốc sức vì anh như thế? Tiêu Tiêu khó hiểu.

Nhưng ngay lập tức cô cũng phát hiện ra nguyên nhân.

Đoạn Mặc Ngôn phát ngôn tổng kết lại, ánh mắt cũng không hề liếc xuống những điểm chính mà mình đã ghi lại, cứ thế mà đi theo thứ tự chậm rãi phê bình từng cái idea vừa nãy đến thương tích đầy mình, vì thế mà trên mặt những người bị phê bình tuy có vẻ thẹn, nhưng không hề có căm tức. Càng khoa trương hơn là trong mắt của một người đàn ông cao to khi nhận được sự tán thành, dường như còn lấp lánh nước mắt, lấp lánh nước mắt……

Thật sự là trâu bò đến không thể tưởng tượng được.

Tan họp, mọi người như những vị tướng vừa đánh xong một trận lớn, người thắng kẻ thua, Tiêu Tiêu muốn cùng đi ra ngoài với bọn họ, nhưng bị Đoạn Mặc Ngôn gọi lại.

May mà tinh lực của mọi người đều vì cuộc họp này mà tan thành mây khói, chỉ muốn trở về ổ của mình mà khóc thét hoặc cười điên cuồng, không còn tâm tư nào mà chú ý đến mấy chuyện tám nhảm nữa.

Trên thực tế cũng chẳng có cảnh tượng gì hay ho, Đoạn Mặc Ngôn chỉ cầm lấy tờ giấy nháp trên bàn đưa cho cô.

Tiêu Tiêu khó hiểu nhận lấy, định thần nhìn vào, những chữ viết rồng bay phượng múa trên đó thế mà tất cả đều là những từ đơn tiếng anh phức tạp và giải nghĩa. Vừa rồi anh…… không phải đang ghi chép lại, mà là đang viết từ vựng? Như vậy sao anh lại nhớ được nhiều nội dung như thế chứ? Cô không thể tin nổi nhìn anh.

“Mấy cái này là thuật ngữ, đại khái em cũng chưa từng nghe qua đâu, trở về ghi nhớ cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh đi.” Đoạn Mặc Ngôn giống như giảng viên đại học giao bài tập sau giờ học, nói xong thì liền bước nhanh rời khỏi.

Tiêu Tiêu cầm tờ giấy, tâm trạng phức tạp đi về phòng làm việc ở lầu hai, năm sinh viên thực tập còn lại vẫn đang đối chiếu văn bản, thấy cô về thì ánh mắt đều có chút quái lạ.

“Tiêu Tiêu, em về rồi hả, vất vả quá, sao rồi, ở trong phòng họp có thu hoạch được gì không?” Tiểu Chu cười tủm tỉm đi vào, hòa ái thân thiết hỏi.

“Không vất cả ạ, em chỉ ngồi bên cạnh nghe thôi, nhưng thu hoạch rất lớn.”

“Vậy thì tốt, em nghỉ ngơi một chút trước đi, có chuyện gì thì qua hỏi chị nhé.”

“Được ạ, cám ơn chị Chu.”

Trong phòng làm việc chỉ còn lại các sinh viên thực tập, mọi người đều nhìn cô không nói gì, trong mắt cô nữ sinh đáng yêu còn có ý khinh miệt. Tiêu Tiêu biết bọn họ có mối nghi ngờ với cô, nhưng cô cũng không định kể những chuyện rắc rối bên trong cho những người bạn vừa quen biết không lâu, cô chỉ nói: “Tổng giám đốc Đoạn tài trợ cho tôi du học, có thể là coi trọng tôi hơn một chút. Những thứ khác tôi thấy cũng không có gì đáng nói.” Cô phất phất tờ giấy A4, “Trên đây là những thuật ngữ chuyên nghiệp, các cậu có cần không?”

Năm người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng đứng lên đi qua đó.

Lúc xế chiều, Thái Nhất có một vị khách nước ngoài đến, còn có vài người thân nữ đi theo đến Trung Quốc du lịch, Phòng Phiên Dịch được phải đi hơn phân nửa, các sinh viên thực tập cũng đi luôn, ngược lại Tiểu Chu lại bảo Tiêu Tiêu ở lại chỉnh sửa tài liệu.

Tiêu Tiêu mở lại di động, xem cuộc gọi nhỡ mới biết trước đó là Tống Hiếu Nhiên gọi đến, cô vừa đối chiếu tài liệu, vừa gọi điện.

Vang lên năm, sáu tiếng, giọng nói của Tống Hiếu Nhiên ở đầu bên kia mới truyền tới, “Tiếu Tiếu. sao lúc nãy không bắt máy?”

“Anh Hiếu Nhiên, lúc đó em đang họp, không thể nhận điện thoại, xin lỗi.”

“Thì ra là vậy, không sao, em ở đơn vị thực tập thế nào rồi, vẫn ổn chứ? Có thích ứng được chưa?”

“Vẫn ổn, anh về rồi à?” Ngày kết thúc kì thi anh gọi điện cho cô, nói là phải ra nước ngoài công tác mấy ngày, đại khái khoảng hai ngày nay sẽ về.

“Chưa nữa, gọi điện chỉ là muốn nói với em chuyện này, phải chừng hai ngày nữa anh mới về được, xin lỗi nhé, lại dời hẹn ăn lẩu với em nữa rồi.”

Tiêu Tiêu cười khẽ, “Không sao mà, anh chuyên tâm làm việc đi, em không vội.”

“Muốn anh mang quà gì về?”

“Không cần đâu, anh về là được rồi.”

“Vậy anh tự liệu mà làm đó nha.” Tống Hiếu Nhiên không hề bất ngờ, cười cười, “Được rồi, không quấy rầy em thực tập nữa, hai ngày nữa gặp.”

“Được, ở nước ngoài tất cả đều phải cẩn thận nhé anh.”

6 giờ chiều công ty quẹt thẻ tan ca, sợ bị Đoạn Mặc Ngôn bắt lại, Tiêu Tiêu vội vã đi xuống lầu theo lối cầu thang thoát hiểm, lúc đi ra cánh cửa xoay tròn không cẩn thận cùng va vào một cánh cửa kính với một cô gái mặc đồng phục.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Hai người cùng lúc nói tiếng xin lỗi, sau đó nhìn nhau, cười lịch sự.

“Bạn là sinh viên thực tập hả?” Cô gái có một gương mặt búp bê nhưng lại trang điểm rất đậm, tò mò hỏi.

“Phải, bạn là……”

“Mình làm ở quầy tiếp tân, tên là Lôi Tiểu Trúc, chào bạn.”

“Mình tên Tiêu Tiêu, chào bạn.”

Hai người đi ra cửa lớn, Lôi Tiểu Trúc ngẫu nhiên gặp được này vô cùng nhiệt tình, tất cả những tuyến xe buýt và tàu điện ngầm đi đến đây đều kể ra một lượt, còn hỏi cô muốn đi đâu. Tiêu Tiêu nói tuyến đường với cô ấy, Lôi Tiểu Trúc vui vẻ vỗ tay, nói bọn họ cùng một hướng đi, có thể có bạn cùng về nhà rồi.

Thế là hai người kết bạn cùng đi, trên đường tán gẫu về những chủ đề của con gái, cũng trò chuyện với nhau thật vui. Lôi Tiểu Trúc nói cô rất thú vị, nhiệt tình trao đổi cách thức liên lạc với cô. Tiêu Tiêu thích quen bạn mới, dĩ nhiên không từ chối.

Hai người đi vào tàu điện ngầm, đề tài còn chưa nói xong, chỉ là Tiêu Tiêu nhìn thấy biển tên trạm thì nói với cô ấy: “Mình phải xuống trạm sau rồi.”

“Nhanh vậy?” Lôi Tiểu Trúc ngạc nhiên, “Chẳng phải cậu phải về trường sao?”

“Mình ở chỗ này có chút chuyện.”

Đến trạm, Tiêu Tiêu cười rạng rỡ với Lôi Tiểu Trúc một cái, “Rất vui khi quen biết cậu, Tiểu Trúc, ngày mai gặp!”

“Ngày mai gặp.” Lôi Tiểu Trúc cũng cười tươi vẫy tay với cô.

Tiêu Tiêu tạm biệt cô bạn mới, đi theo dòng người chậm rãi đi vào khu phố sầm uất ở phía đông, cô tìm một quán mì đông người gần đó gọi một phần mì xào, ngồi ghép với người khác cùng một chiếc bàn nhỏ, trong lúc chờ đợi cô không chơi di động cũng không làm gì cả, chỉ là để ý nghe người xung quanh đối thoại, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, chính là đang luyện tập phiên dịch.

Bất chợt di động vang lên, Tiêu Tiêu nhìn màn hình, là Đoạn Mặc Ngôn, mím môi, nhấn xuống nút bắt máy.

“Đang ở đâu?”

“Em về trường rồi.”

“Về đây dắt em đi ăn cơm.”

“Không cần đâu. Cám ơn.” Tuy tình huống này thật sự khiến cô rất khó xử, nhưng cô làm mọi chuyện công tư rõ ràng thì sẽ không sao đâu.

“Tối có đi tự học không?”

“Không đi, em mệt rồi.”

“À……” Đoạn Mặc Ngôn dừng một lúc, “Ngày mai tặng hoa cho em nhé?”

“Tặng thì tặng đi, dù sao kí túc xá cũng chẳng có mấy người nữa.” Tiêu Tiêu dừng một chút, “Dì trực ban nói đã lâu không nhận được hoa của anh rồi đó, dì ấy nhớ lắm.”

Đối phương trầm mặc trong chốc lát, tức tối hừ một tiếng, đột nhiên ngắt điện thoại.

Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng thắng được một lần, khẽ làm một động tác yes, sau đó loại bỏ tạp niệm, tiếp tục luyện tập ngoài quy định.

Bữa cơm này cô ăn hết một tiếng rưỡi, xong rồi mới xách túi lên ngồi tàu điện ngầm về trường.

Cô mở cửa đi vào phòng kí túc, Liên Hoan Hoan đã về rồi, lúc này đã nằm trên giường ngủ mất rồi.

“Hoan Hoan.” Tiêu Tiêu lấy làm lạ, con mèo đêm này hôm nay sao lại ngủ sớm thế này, “Cậu ăn cơm chưa?”

“Ừm.” Liên Hoan Hoan nằm trên giường hơi động đậy thân thể.

Giọng của đối phương hình như rất buồn ngủ, Tiêu Tiêu cũng không quấy rầy nữa, tắt đèn lớn đi, đổi lại mở ngọn đèn nhỏ, rón rén đi tắm rửa xong, ngồi xuống bàn học mở máy tính ra.

Chiều hôm sau, Tiêu Tiêu lại bị gọi lên phòng họp, chỉ là lần này không phải ngồi bên cạnh nghe, Đoạn Mặc Ngôn thế mà lại trực tiếp bảo cô dịch song song từ anh sang trung.

Mọi người đều kinh hãi, ngay cả bản thân Tiêu Tiêu cũng hoảng loạn, cô rất rõ năng lực hiện tại của mình vẫn chưa đủ để ứng phó với trường hợp này.

Nhưng ông chủ đã ra lệnh rồi, sinh viên thực tập không làm cũng phải làm. Tiêu Tiêu bất dắc dĩ bật micro trước mặt mình lên.

Cuộc họp lần này là hội nghị quản lý thương mại của quản lý cấp cao, những thuật ngữ tài chính phức tạp làm Tiêu Tiêu liên tục bị mắc kẹt, Đoạn Mặc Ngôn khẽ nhíu mày, cắt đứt phần phiên dịch của cô, “Đơn giản như vậy cũng dịch không xong? Rốt cuộc em ở trường học mấy thứ gì vậy?”

Giọng điệu của anh mang theo sự khinh bỉ kiểu như không thể tin nổi, tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người cô. Tiêu Tiêu xấu hổ, soạt một cái mặt đỏ cả lên.

“Em thế này còn kém xa lắm, học hành phải dùng não nhiều một chút.” Đoạn Mặc Ngôn thản nhiên nói xong, kêu người đi gọi Ung Hoa Đình lên.

Trong phòng họp thoáng chốc yên tĩnh. Mặt Tiêu Tiêu nóng ran, hơi nóng không chịu khống chế mà nổi lên trong hốc mắt.

“Tắt máy di động chưa?” Đoạn Mặc Ngôn quay đầu qua, thấy hốc mắt cô ửng đỏ, nhíu mày, “Khóc cái gì, anh cũng đâu có mắng em.”

Tiêu Tiêu vốn đã có thể nhịn được, nghe câu này của anh thì không nhìn nổi nữa, hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, cô nhếch nhác đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.

Một cô gái tốt da mặt mỏng cũng bị chà đạp. Bị chà đạp rồi, những người ngồi đó không ai không thương tiếc.

Chân mày của Đoạn Mặc Ngôn càng nhíu chặt lại, anh đứng dậy đuổi theo ra ngoài.

Bước đuổi theo này khiến cả phòng họp như bùng nổ. Ông tổng thế mà chạy đi an ủi người bị hại? Cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì đây!

Tiêu Tiêu bị Đoạn Mặc Ngôn bắt lại trước cửa phòng họp nhỏ, anh vậy mà còn hỏi một câu, “Em khóc cái gì?”

Tiêu Tiêu khóc càng dữ dội hơn, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói: “Em không khóc.”

Đoạn Mặc Ngôn bắt lấy tay của cô đi vào phòng họp nhỏ, nhìn chằm chằm vào gương mặt đong đầy nước mắt của cô, tay dùng thêm một phần sức, sắc mặt của Tiêu Tiêu trắng bệch, kèm theo tiếng khóc là tiếng kêu đau.

Dáng vẻ trông như Tây Thi ôm ngực làm cho con ngươi màu đen càng thêm âm u, người đàn ông nọ khom người nghiêng đầu, mạnh mẽ chặn lại bờ môi của cô.