Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 30




Lúc Tiêu Tiêu đọc được tin nhắn, không biết tâm trạng của mình rốt cuộc ra sao nữa. Phản ứng đầu tiên của cô chính là Nhiễm Huy đang đùa với cô, nhưng sau khi ý thức được chuyện này có thể không phải là trò đùa, cô cảm thấy rất hoang đường.

Ngay lúc cô quyết tâm tiến thêm một bước với anh, để đột phá tình cảm giữa hai người, anh thế mà lại đơn phương gióng trống lui binh.

Cô gọi điện cho anh, lúc này đã vào trạng thái tắt máy. Theo bản năng cô lại gọi qua, tắt máy, gọi nữa, tắt máy.

“Đùa gì thế, đùa gì vậy chứ.” Tiêu Tiêu thì thào lẩm bẩm. Trưa nay rõ ràng anh vẫn tốt lắm mà, tại sao đến chiều đã thay đổi hoàn toàn rồi! Tuy cô không phải vô cùng chú trọng chuyện gái còn trinh, nhưng đã quyết tâm hiến dâng lần đầu tiên, đối với một cô gái mà nói chẳng lẽ dễ dàng lắm sao?

Đó là một sự sỉ nhục, một nỗi nhục không thể nào kiềm nén được. Người con gái quyết định hiến thân, người con trai bỗng dưng lại nói ra hai chữ chia tay, chuyện này không thể nghi ngờ chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một cô gái. Không chỉ thế, ký ức năm xưa Tống Hiếu Nhiên từ chối cô lại ồ ạt tràn về như hổ dữ xổ lồng. Lúc đó, sau khi cô tỏ tình với Tống Hiếu Nhiên xong, còn ngây ngô cho rằng anh ấy đã ngầm thừa nhận, ai ngờ mấy ngày sau, anh ấy lại thân mật đi cùng với một cô gái đến trước mặt cô, giới thiệu đó là bạn gái của anh ấy, bảo cô cứ gọi chị dâu là được. Cô vẫn còn nhớ rõ điệu bộ hờn dỗi e thẹn của cô gái kia.

Lẽ nào cô lại dẫm vào vết xe đổ, khiến mình lần nữa trở thành một nhân vật buồn cười?

Tiêu Tiêu cảm thấy muốn ói.

Sắc mặt tái nhợt, cô bước xuống xe buýt, ngơ ngẩn bước trên lối đi bộ, tìm một chỗ ngồi xuống. Cô không bỏ cuộc liên tục gọi điện cho Nhiễm Huy, vẫn tắt máy như trước.

Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại. Tiêu Tiêu ngồi ngây ngốc ở đó rất lâu, mới ép buộc mình tỉnh táo lại từ nỗi cảm xúc khủng hoảng, rõ ràng chuyện này là do anh đề ra trước, đâu phải cô đơn phương tình nguyện, nhất định là anh đã xảy ra chuyện gì rồi, nên thái độ của anh mới đột nhiên thay đổi một trăm tám chục độ như thế.

Cô phải tìm anh đối mặt nói chuyện mới được.

Tiêu Tiêu hít vào một hơi thật sâu, đeo ba lô, đứng thẳng lên.

Cô trở về trường với tốc độ nhanh nhất, gọi điện cho Nhiễm Huy, vẫn trong tình trạng tắt máy, cô gọi vào điện thoại của đàn anh cùng nhà trọ, anh ta nói Nhiễm Huy không có về nhà trọ, cô lại tìm đến bạn cùng phòng ký túc xá của anh, lần này rốt cuộc tìm được dấu vết của anh rồi.

“Cậu ấy vừa về tới, sao……”

“Nhờ bạn kêu anh ấy xuống dưới một chuyến nhé, tôi chờ anh ấy dưới lầu.”

Tiêu Tiêu bước nhanh như sao xẹt đi vào sân trường, trên đường đi vẫn đang đấu tranh tâm lý dữ dội. Một giọng nói bảo cô đừng đi tìm Nhiễm Huy, gặp mặt rồi cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, một giọng nói khác lại bảo cô hãy lắng nghe cẩn thận lý do của Nhiễm Huy, nhất định anh có chuyện khó xử, cô nhất định phải để anh nói ra sự thật.

Tâm tình mâu thuẫn như ngọn lửa đang thiêu đốt suy nghĩ của cô, cô đi đến dưới lầu ký túc xá nam, vẫn đang đi loanh quanh nghĩ xem rốt cuộc có nên đợi anh ở đây không.

“Tiêu Tiêu.” Không biết từ lúc nào, Nhiễm Huy đã đứng trước mặt cô.

Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, đầu tóc ướt sũng của Nhiễm Huy đã đập vào mắt cô.

Anh tắm? Lúc này mà anh vẫn còn tâm trạng tắm rửa? Tiêu Tiêu trừng anh, cắn cắn môi, mới làm cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh, “Anh nhắn như vậy là có ý gì?”

Nhiễm Huy mặt không cảm xúc nhìn cô, “Thì chính là ý đó đó.”

“Tại sao? Rõ ràng buổi trưa chúng ta còn tốt lắm mà……”

Nhiễm Huy không kiên nhẫn cắt đứt cô, “Tôi đã nói chia tay rồi, cô còn tìm đến đây hỏi lí do nữa à?”

Trên mặt của Tiêu Tiêu đột nhiên mất hết máu, qua một lúc lâu, cô mới tìm về giọng nói của mình, “Em tin tưởng anh, anh sẽ không vô duyên vô cớ nói chia tay đâu, có phải có chuyện……”

“Là mẹ tôi đó, được chưa! Là mẹ của tôi!” Nhiễm Huy siết chặt nắm đấm, “Là mẹ tôi không thích cô, muốn tôi chia tay với cô!”

“Tại sao?”

“Tôi không biết, dù sao chính là bà ấy muốn tôi với cô chia tay!”

Trong một thoáng, Tiêu Tiêu không thể phân biệt được thật giả, “Nhiễm Huy, anh đã là người lớn rồi, lẽ nào chuyện gì cũng phải thuận theo mẹ anh sao?”

“Mẹ tôi rất quan trọng với tôi, tôi sớm đã thề rằng, phải tìm được một cô con dâu mà bà thích, chiều nay bà ấy gọi điện cho tôi, ngã bài với tôi nói rằng bà ấy không thích cô, nhịn cô lâu lắm rồi, muốn tôi phải chia tay cô ngay lập tức.”

“Anh nói bậy……”

“Con gái con đứa gì mà mặt dày thế, chẳng lẽ còn muốn tôi gọi điện để mẹ tôi nói trực tiếp với cô, cô mới tin à?”

Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào mặt của Nhiễm Huy, nước mắt đảo quanh hốc mắt, “Nhiễm Huy, anh nên biết rằng cho dù em có không tim không phổi thế nào đi nữa, cũng sẽ không thờ ơ làm thinh với chuyện này, nhưng em vẫn vì tin tưởng anh, nên mới đứng ở đây, em hi vọng anh có thể nói ra tâm trạng chân thật của anh, anh thật sự muốn chia tay với tôi phải không? Thật lòng phải không? Hay là có chuyện khó xử gì? Nếu như có điều khó xử, anh có thể nói ra được không, chúng ta cùng nhau giải quyết?”

Nhiễm Huy chăm chú nhìn vào gương mặt lã chã chực khóc của Tiêu Tiêu, trong lòng đau nhói. Tiêu Tiêu mà anh gặp lúc nào cũng vui tươi, sáng sủa, cho dù có tức giận buồn lòng cũng chỉ trong một thoáng mà thôi, ngay cả lần trước cô bị thương, cô cũng chưa từng khóc trước mặt anh dù chỉ một lần, nhưng bây giờ, anh biết chỉ cần anh nói tiếp một câu, nước mắt của cô sẽ trào ra như nước vỡ bờ.

Nhưng, anh chỉ có một người mẹ, anh không thể nào để bà ấy đi tù.

“Tạm biệt, Tiêu Tiêu, chúng ta kết thúc rồi.”

Tiêu Tiêu một mình dạo quanh sân trường một vòng lại một vòng, mãi cho đến khi hai chân như bị đổ chì, cô mới từ từ đi về ký túc xá nữ.

Cô hồn bay phách lạc đi lên lầu, coi như không thấy bó hoa hồng đỏ cực to chất trên cửa sổ phòng bảo vệ, dì trực ban gọi cô lại, “Bạn học này, cháu có phải là Tiêu Tiêu phòng 306 không? Có người chuyển phát nhanh tặng cháu một bó hoa này.”

Tiêu Tiêu lê bước đi qua đó, đón lấy bó hoa hồng có vẻ nặng từ tay dì trực ban, xem tấm thiệp trong bó hoa, thấy người kí tên là Đoạn Mặc Ngôn, trầm mặc nắm tấm thiệp trong tay, nói với dì trực ban: “Cháu không cần đâu, dì vứt đi ạ.”

“Hoa đẹp thế này vứt đi uổng lắm!”

“Vậy thì tặng cho dì đó.”

Tiêu Tiêu chậm rãi đi về phòng kí túc, đám bạn kí túc xá sớm đã bị lòng tò mò thúc đẩy nhìn thấy cả người tặng hoa và người nhận hoa, vô cùng tò mò về mối quan hệ phức tạp giữa cô và Đoạn Mặc Ngôn, Tiêu Tiêu chỉ hời hợt nói một câu không có quan hệ gì với anh cả, rồi lê bước về giường, trùm mền kín đầu.

Cho đến ngày thứ hai, chúng bạn trong kí túc xá mới biết chuyện Nhiễm Huy và Tiêu Tiêu chia tay, lúc này Tiêu Tiêu đã khôi phục lại trạng thái hí hửng thoải mái như thường ngày, cô người nói với các chị em: “Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, cớ gì hoa lài phải cắm bãi phân trâu chứ. Tiêu Tiêu ta đây cũng đến lúc tái xuất giang hồ rồi, phải bắt lấy một đống trai đẹp chất đầy hậu cung.”

Mọi người thấy cử chỉ của cô quả nhiên không có gì khác thường, thấy cô tiếp xúc với Nhiễm Huy trong lớp học cũng khá tự nhiên, cũng yên tâm phần nào, nhưng mỗi người vẫn an ủi mấy câu.

Chỉ có chị cả tinh tế nhất biết rằng Tiêu Tiêu nhất định không tự nhiên như vẻ bề ngoài, cô ấy lén lút tìm cô nói về chuyện chia tay, Tiêu Tiêu chỉ nói, chuyện đó đã qua rồi, cô không muốn nhắc đến nữa.

Chị cả chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua.

Thế tấn công bằng hoa tươi của Đoạn Mặc Ngôn lần này vẫn không ngừng tiếp tục, mỗi ngày một bó hoa tươi còn đẫm sương chiếm cả khung cửa sổ, không ngừng đổi chủng loại, hôm nay là hoa hồng đỏ, ngày mai là hoa hồng phấn, ngày mốt là bách hợp trắng, bà dì rãnh rỗi nhàm chán đếm rồi đếm, mỗi ngày đều có đến 99 bông nha.

Cách thể hiện tình yêu phách lối như thế rất nhanh lại khiến mọi người biết đến Tiêu Tiêu lần nữa, chuyện Tiêu Tiêu được một cậu ấm theo đuổi cũng đồn khắp ký túc xá nữ, hơn nữa đã truyền sang kí túc xá nam với tốc độ lây lan như virus.

Tiêu Tiêu vốn cho rằng mình không để ý đến anh, thì Đoạn Mặc Ngôn sẽ dừng lại, nhưng không ngờ anh lại kiên nhẫn như vậy. Cuối cùng người cảm thấy bị quấy nhiễu vẫn chỉ có bản thân cô mà thôi.

Suy nghĩ rất lâu, cô mới nhắn tin cho anh, [Anh đừng tặng hoa đến nữa, em không thích.]

Rất nhanh đối phương đã trả lời lại, [Có thể, nhưng phải có điều kiện trao đổi, ngày mai đến thư viện trả sách với anh.]

Tiêu Tiêu suy nghĩ cả nửa ngày trời, nhắn lại một chữ được.

Sáng ngày thứ hai, Tiêu Tiêu chỉ có một tiết học đầu tiên, gặp Đoạn Mặc Ngôn ở trước cửa thư viện, anh đứng trước bia đá chờ cô, chỉ đứng đó thôi, cũng không khỏi thu hút ánh mắt của những sinh viên đang đi qua lại.

Người như vậy tại sao lại thích cô chứ?

Tiêu Tiêu cười tự giễu, bước tới chào hỏi với anh.

Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô một lúc, gật đầu, không hề lề mề mà đi vào thư viện với cô. Sau khi hai người trả sách xong, thì anh định đi ngay.

Tiêu Tiêu không ngờ anh thật sự chỉ yêu cầu cô đi trả sách với anh mà thôi, cô ngạc nhiên một lúc, đứng trước cổng lớn kêu anh lại.

“Anh Đoạn, em thật sự chỉ là một cô gái bình thường, nhiều lắm thì cũng chỉ học giỏi mà thôi, em không nghĩ ra mình có chỗ nào hấp dẫn được anh hết.”

Đoạn Mặc Ngôn nói: “Em khiến anh đứng ở đây, thì đã cho thấy em có đủ sức hấp dẫn rồi.”

Ngày thứ ba, hoa của Đoạn Mặc Ngôn lại đưa đến dưới lầu kí túc xá, hôm trước những kẻ lắm chuyện trông thấy hai người ở thư viện đã có mục tiêu cụ thể rồi, lời đồn truyền đi càng thêm nhanh, những lời đồn kiểu như cái gì mà hai người đã tằng tịu với nhau, đều đã đồn ra hết rồi.

Tiêu Tiêu lại nhắn tin cho anh lần nữa, [Rõ ràng anh đã nói không tặng nữa rồi mà.]

Đối phương trả lời tin nhắn, [Ý của anh là hôm qua không tặng.]

Đôi mày thanh tú của Tiêu Tiêu nhăn lại như bánh quai chèo.

Tính tong, đối phương lại nhắn tin đến, [Nhưng ngày mai có thể không tặng, nhưng em phải đến thư viện ngồi với anh một tiếng đồng hồ.]

Tiêu Tiêu do dự một lúc, rồi đồng ý.

Tối hôm sau, Tiêu Tiêu ngồi tự học trong một góc vắng vẻ của thư viện, Đoạn Mặc Ngôn đến như đã hẹn, không hề quấy rầy cô đọc sách, mà lấy một cuốn sách mình mang đến rồi đọc.

Hai người trải qua một tiếng đồng hồ mà không nói với nhau câu nào.

Đoạn Mặc Ngôn thế mà còn đặt chuông báo, vừa đến giờ thì di động rung lên. Anh tắt tiếng chuông reo, đóng sách lại thì muốn rời đi.

Tiêu Tiêu ngước mắt lên nhìn anh, nói ra câu đầu tiên từ lúc hai người gặp nhau, “Sau này anh cũng sẽ không thích em thôi.”