Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Chung Nịnh nghi ngờ nhìn Thẩm Văn Hiên, không rõ vì sao cậu và Hàn Dữ Tiếu cãi nhau lại có thể khóc thành như vậy, nhưng Thẩm Văn Hiên không nói, cậu cũng không hỏi.
Kết quả Thẩm Văn Hiên muốn tới hỏi cậu.
Thẩm Văn Hiên nằm ở trên giường, hai mắt vẫn đỏ hoe, hỏi cậu, “Tên Hàn Dữ Tiếu đáng ghét kia có đổi chỗ không? Có phải cậu ta không còn ngồi cùng bàn với tớ nữa đúng không?”
“Không có nha.” Chung Nịnh có chút ù ù cạc cạc, “Cậu ta không đổi chỗ, hôm nay cậu không đi học hắn còn chép bài cho cậu nữa đó.”
Trong lòng Thẩm Văn Hiên bình tĩnh hơn một chút.
“Vậy cậu ta có hỏi vì sao tớ không đi học sao?” Cậu lại hỏi.
Chung Nịnh thành thật trả lời, “Không.”
Quả nhiên Hàn Dữ Tiếu vẫn là tên khốn kiếp.
Thẩm Văn Hiên hầm hừ lật cái gối, Chung Nịnh ngồi bên cạnh xúc kem ăn, nhìn Thẩm Văn Hiên không sinh bệnh cũng không để ý tới mình, cậu liền vẫy tay hẹn gặp lại Thẩm Văn Hiên, đi hẹn hò với Ngu Hành Chu.
Hôm nay cậu thật vất vả mới bớt ra thời gian chút tới thăm bệnh, Ngu Hành Chu đã đáp ứng đi xem phim với cậu rồi.
“Sao hai người cứ suốt ngày hẹn hò từ sáng đến tối như vậy thế?” Thẩm Văn Hiên tiễn Chung Nịnh ra ngoài, lầm bầm lầu bầu.
Chung Nịnh không để ý tới cậu, nghiêm túc lắc đầu nhìn cậu, “Cậu không yêu đương, nên cậu không có quyền lên tiếng.”
Sau khi Chung Nịnh rời đi, Thẩm Văn Hiên đứng trước cửa một lát, cậu lại nghĩ tới ngày hôm qua Hàn Dữ Tiếu đứng ở đây, dưới ánh đèn mặt mày như họa, lúc hôn cậu, đôi mắt ươn ướt, còn cậu thì không thể động đậy được, bị động thừa nhận nụ hôn của Hàn Dữ Tiếu.
Thẩm Văn Hiên đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng, thì thầm câu, “Ai không có kinh nghiệm yêu đương chứ…”
Lúc ngủ, cậu nắm cái cúc áo màu xám hình tròn tầm thường kia trong tay thật chặt.
Nhìn nó một chút, màn đêm yên tĩnh im ắng, thậm chí còn hơi lành lạnh, đột nhiên lại có phần nóng bức tựa như bị phỏng.
Cậu cầm lấy cái cúc áo này, lát sau nhớ tới cậu và Hàn Dữ Tiếu từng hôn nhau trên chiếc giường này, hơi thở của Hàn Dữ Tiếu phả ra trên mặt cậu.
Lát sau nữa lại nhớ tới hôm bắn pháo hoa, dưới màn pháo hoa, cậu bị Hàn Dữ Tiếu ấn vào tường, rõ ràng là một đêm trăng thanh gió mát, thoang thoảng xung quanh là hương hoa súng nhàn nhạt, nhưng cậu và Hàn Dữ Tiếu lại ôm nhau làm cái chuyện đó.
Cậu trợn tròn mắt nhìn trần nhà, yết hầu có hơi khô.
“Khốn kiếp.” Trong căn phòng yên tĩnh, Thẩm Văn Hiên thì thầm một tiếng nhỏ.
–
Nhưng mà ngày hôm sau, Thẩm Văn Hiên đi học, Hàn Dữ Tiếu vẫn đối xử với cậu giống như mấy ngày trước, không có tận lực lãnh đạm, nhưng lại cố gắng giữ yên lặng, cả ngày cũng không nói một câu với Thẩm Văn Hiên.
Ngày hôm qua Thẩm Văn Hiên không nghỉ ngơi tốt, mặt còn hơi tái nhợt, mắt lại có chút sưng húp lên, nhìn vừa tội nghiệp lại vừa có chút đáng yêu, các bạn nữ xung quanh nhìn thấy đều trào dâng tình thương, không nhịn được nhét đồ ăn vặt cho cậu ăn, sợ cậu tụt huyết áp. Hiếm khi quan hệ tốt, còn giơ tay nhéo cái má núc ních trắng nõn của Thẩm Văn Hiên, hỏi hôm qua cậu ở nhà làm gì.
Thẩm Văn Hiên lơ đãng đáp lời, tay lại không tự chủ được bóc một cái bánh quy, đưa cho Hàn Dữ Tiếu, “Ăn không?”
Một lát sau Hàn Dữ Tiếu mới biết được là đang nói với mình, hắn nhìn vào mắt của Thẩm Văn Hiên, lắc đầu, “Không cần, cám ơn.”
Không cần, cám ơn.
Thật là khách khí lễ phép.
Thẩm Văn Hiên giận cực kỳ, xoay qua chỗ khác ăn bánh quy, khiến cậu bị nghẹn phải uống một cốc nước lớn.
Bạn nữ ngồi đằng trước nhận ra Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu có chút không đúng, cô không dám hỏi Hàn Dữ Tiếu, đành phải tiến đến bên tai Thẩm Văn Hiên, hạ âm lượng, “Hai cậu sao vậy, không phải Hàn Dữ Tiếu luôn đối xử tốt nhất với cậu đấy sao? Cậu lại làm chuyện xấu gì chọc cậu ta rồi đúng không?”
Thẩm Văn Hiên cảm thấy oan uổng, “Vì sao lại là tớ làm chuyện xấu, mà không phải là cậu ta chọc tớ?”
Bạn nữ kia không tin liếc cậu, ánh nhìn tràn đầy khinh bỉ, “Được rồi, ai mà chẳng biết Hàn Dữ Tiếu đối xử với cậu tốt nhất chứ, sao có bỏ được mà chọc giận cậu.”
Cô thấy Thẩm Văn Hiên không phục, lại nhéo tai Thẩm Văn Hiên, “Thật đó, cậu biết không? Năm cấp hai tớ cùng lớp với Hàn Dữ Tiếu, cậu ta cực kỳ lạnh lùng cao ngạo luôn, không hề để ý đến ai hết, có người tỏ tình với cậu ta còn bị cậu ta chọc đến phát khóc. Nhưng hết lần này tới lần khác lại đối xử với cậu đặc biệt tốt. Bạn thân của tớ cũng thích Hàn Dữ Tiếu, mỗi ngày đều thì thầm với tớ là cậu bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Hàn Dữ Tiếu đó.”
Cô còn chưa nói tới, trên diễn đàn trường học còn có bài viết về cp Hàn Dữ Tiếu X Thẩm Văn Hiên, cô trùng hợp lướt qua, chân vừa bước vào hố đã không bò ra được nữa rồi.
Nhưng Thẩm Văn Hiên lại get nhầm trọng điểm, “Bạn thân của cậu thích Hàn Dữ Tiếu?!”
“Đúng vậy, người thích Hàn Dữ Tiếu nhiều lắm.” Bạn nữ kia cũng không coi đây là chuyện gì to tát, “Có người trong lớp thích cậu ta cũng chẳng phải chuyện gì lạ, nhiều lắm. Ầy tớ kể cho cậu nè, nữ sinh khoa nghệ thuật lớp mười hai từng đạt được vô số giải thưởng vũ đạo – Mạnh Vũ ấy, cũng thích cậu ta. Tỏ tình bị từ chối còn khóc hai ngày.”
Biểu cảm của Thẩm Văn Hiên có chút đặc sắc, cậu âm trầm nhìn Hàn Dữ Tiếu, thật là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lúc này chuông chợt reo lên, bạn nữ đang buôn chuyện hăng, nghe thấy tiếng chuông đành phải lưu luyến về chỗ.
Thẩm Văn Hiên tựa vào ghế, khuôn mặt âm trầm, cậu biết dù có bao nhiêu người thích Hàn Dữ Tiếu thì cũng chẳng có quan hệ gì với cậu, cậu cũng không có tư cách nói gì. Nhưng cậu chỉ là mất hứng.
Chân cậu đạp vào ghế của Hàn Dữ Tiếu, dùng chút lực. Nhìn Hàn Dữ Tiếu không có phản ứng, lại đạp cái nữa.
Rốt cuộc Hàn Dữ Tiếu cũng quay đầu nhìn cậu, không giống như lúc trước, có chút bất đắc dĩ, ánh mắt ngậm cười. Đôi mắt Hàn Dữ Tiếu bình tĩnh đến lãnh đạm, xích cái ghế ra một chút.
Thẩm Văn Hiên nhìn thấy ánh mắt này, rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng cậu lại giống như đang ngâm mình trong nước đá.
Cậu không đá ghế của Hàn Dữ Tiếu nữa, cứ như vậy tựa vào ghế ngẩn người. Trong lớp ngoại trừ tiếng của giáo viên bộ môn ra, thì chính là tiếng quạt quay cạch… cạch… vọng lại, tự dưng có chút buồn phiền.
Thẩm Văn Hiên nghe tiếng phấn ma sát trên bảng đen, lần thứ hai cảm thấy thời gian ở trường lại khó chịu đựng đến vậy.
Cậu lùi ra sau một chút, đôi chân thon dài duỗi thẳng dưới gầm bàn, mắt cá chân yếu ớt trắng nõn lộ ra, cũng để lộ sợi dây đỏ xuyên qua viên ngọc màu xanh biếc ở trên đó, con trai đeo lên không khỏi quá yểu điệu.
Thẩm Văn Hiên ngồi một lát mới phát hiện ánh mắt của Hàn Dữ Tiếu rơi lên mắt cá chân cậu, cúi đầu lập tức khẩn trương lên.
Cậu mím môi nhìn chằm chằm vào Hàn Dữ Tiếu, khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng muốn toát mồ hôi, không phải cậu không nỡ bỏ cái vòng này, chỉ là cảm thấy, nếu Hàn Dữ Tiếu cũng mang cả cái vòng này đi.
Thì hai người bọn họ quả thật sẽ chẳng còn gì nữa.
Cũng may Hàn Dữ Tiếu chỉ nhìn một lát, cuối cùng không mở miệng nói gì cả. Thẩm Văn Hiên bảo vệ hạt châu, nhưng trong lòng lại nghĩ ngày mai không thể đeo được rồi, cất vào trong hộp, tránh để Hàn Dữ Tiếu nhớ thương.
–
Tiết ngữ văn hôm nay phải phân tích về tác phẩm Dương Châu mạn.
Thẩm Văn Hiên viết rất nhanh, câu cuối cùng mà lần nào cậu cũng sống chết không nhớ nổi, lần này thì lại viết ra rất nhanh.
Câu cuối cùng kia, là:
“Kia bên cầu Thược Dược,
Năm năm vẫn nở vô tình.”
Ở tàu điện ngầm, Hàn Dữ Tiếu dạy cậu đọc.
Cậu dừng bút, liếc nhìn Hàn Dữ Tiếu, đúng lúc Hàn Dữ Tiếu cũng ngẩng đầu, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, hoa ngọc lan nở rộ, chùm hoa nhỏ màu trắng vắt trên cây, đôi mắt của Hàn Dữ Tiếu dưới ánh nắng gần như đã chuyển thành màu nâu nhạt, hơi giống mắt mèo.
Tâm tư của Thẩm Văn Hiên lại nổi lên, môi cậu giật giật, muốn nói gì đấy. Nhưng Hàn Dữ Tiếu lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, chỉ chừa cho Thẩm Văn Hiên một bên mặt góc cạnh.
Thẩm Văn Hiên khựng lại.
Cậu cảm thấy dạ dày của mình lại đau, đau âm ỉ giống như mưa dầm liên tục dai dẳng, liên lụy khiến lục phủ ngũ tạng cũng co rút lại theo.
Cậu vô thức nhét tay vào trong túi, nơi đó có đó một cái cúc áo, cúc áo màu xám hình tròn.
Tác giả có lời muốn nói: Sắp rồi, dạ dày bắt đầu đau… Hai hôm nữa mà ăn thêm kem sẽ càng đau hơn. Tui đúng là một bà mẹ kế lòng dạ độc ác mà.