Không Đường Thối Lui

Quyển 5 - Chương 79




Tình hình của Lâm Hoạch dần có chuyển biến tốt, thời gian hôn mê cũng được rút ngắn đi, từ từ khôi phục thành trạng thái bình thường, sau khi tỉnh lại cảm xúc đã ổn định hơn nhiều, chỉ có điều đầu óc dại ra như không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ trưng ra gương mặt há hốc mồm hờ hững.

Có vẻ là anh đang đắm chìm rúc mình trong chính chiếc vỏ giáp bảo vệ của mình, ngắn trở hết mọi tổn thương ra bên ngoài cố biến bản thân thành một người ngu ngốc. Rồi thời gian qua đi, khi mọi ký ức đau khổ càng mơ hồ, cũng là lúc anh sẽ dỡ xuống mọi phản ứng phòng bị.

Mà người cũng ngây dại ra giống anh còn có Lâm Dư.

Lâm Dư trông coi bên giường suốt, hiện tại cậu gác hai chân lên chân ghế, đặt bài thi thử trên đùi vùi đầu làm suốt bốn mươi phút, kết quả chỉ làm xong sáu câu, mà sai hết những năm câu.

Phía dưới bài thi là quyển tạp chí cũ đang lật ra đúng phần tra hỏi người đàn ông trong tù, trên mặt Hạ Băng đã bị cậu dùng bút đâm tan nát. Cậu mím môi cố giữ bình tĩnh, hai hàng lông mi kéo dãn ra không cau mày nhăn nhó nữa.

Cứ thế mà trưng ra một bộ dạng trầm tĩnh lặng yên như mặt biển, rồi lúc sau bỗng dưng hai hàng nước mắt chốc tuôn trào ra, hệt như có ai đó quăng cục đá vào mặt biển đang im lìm vậy. Biển vẫn như thế, thế nhưng những cơn sóng gợn như đang nói – biển đang cảm thấy đau, còn khó chịu nữa.

Hai dòng nước mắt của Lâm Dư cũng chính là muốn nói cậu đang rất đau, rất khó chịu.

Lâm Dư rút khăn giấy ra lau nước mắt, cậu dùng sức mạnh lau đến khi bên má ửng đỏ lên. Lúc sau cậu dẹp bài thi đi cũng như quyển tạp chí cũ. Dọn dẹp bỏ tất cả vào balo xong xuôi, bèn lấy điện thoại di động ra cúi đầu chơi, nhanh chóng khôi phục về trạng thái như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Cậu xem lướt qua dò xét, muốn mua một tấm vé xe lửa.

Ngay lúc sắp ấn nút trả tiền thì cửa phòng bệnh được ai đó từ ngoài đẩy ra, Tiêu Trạch ôm lấy chìa khóa xe đi vào. Ngón tay chừng lại ngay lúc thanh toán, Lâm Dư ngước mắt nhìn Tiêu Trạch, rồi ấn tắt màn hình bỏ lại về trong túi.

Tiêu Trạch kéo ghế ngồi ở bên cạnh: “Anh mới nói chuyện với bác sĩ xong, hiện tại Đậu Đậu đã ổn không cần dùng thuốc, một thời gian sau liền có thể xuát viện về nhà, đừng tiếp tục bị kích thích là được.”

Lâm Dư rũ đầu gật gật, bỗng thấy trên đỉnh đầu nóng hổi, thì ra là Tiêu Trạch dùng tay xoa lên đầu cậu. Cậu nhìn chằm chằm cái chăn trắng, trong lúc nhất thời trong đầu trống rỗng không nghĩ ra nên nói hay có thể nói cái gì, hoặc là bản thân phải làm gò.

Tiêu Trạch lại mở miệng: “Hạ Băng về trấn Lận Khê rồi.”

Anh nói lại những lời Hạ Băng viết cho Lâm Dư, ngay cả vị trí viết cũng nói rõ ràng hết ẩn ý: “Có lẽ là ông ta đã đoán được chuyện em phát hiện ông ta nói dối, chứ không phải cảm thấy áy náy thật.”

Lâm Dư không kiềm được nở nụ cười, lọn tóc cũng đung đưa theo: “Một một câu đều được lên kế hoạch, hóa ra từ đầu tới đuôi đều là một màn kịch mà thôi.”

Bề ngoài lịch sự nhã nhặn của Hạ Băng chỉ che giấu đi con người bạo lực bên trong. Ông ta thích đàn ông, thế mà lại cưới Hứa Như làm vợ, còn sinh con. Cho dù ông ta cảm thấy không hài lòng hay do nghèo khổ sinh ra buồn bực cũng được, nhưng ông ta lại dùng bạo lực đánh đập hành hạ Hứa Như Vân suốt bao năm, khiến cho bà bị thương nặng dẫn đến tử vong.

“Mẹ ruột của em bị cha ruột của em đánh đập tới mức qua đời.” Lâm Dư chậm rãi ngẩng đầu rồi ngẩng đầu ngửa ra sau làm cho bàn tay Tiêu Trạch đang đặt trên đỉnh đầu chuyển sang trên mặt, “Hung thủ còn ngồi qua mấy năm tù, chính là đã chịu qua sự trừng phạt.”

Cậu rất muốn lao nhanh đến đấm cho Hạ Băng một cú ngã xuống đất, rồi thu thập bằng chứng để cho ông ta phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất. Nhưng thật không ngờ, đối phương từ lâu đã chịu qua, cái gì cũng đã kết thúc từ trước đó.

Mà ngay cả một chứng cứ chứng minh Hạ Băng từng dâm loạn thương tổn Lâm Hoạch cũng không có.

Hiện tại cậu không làm được gì, mà có làm cũng là những thứ dư thừa, như đang rơi vào một hoàn cảnh mà không có một sự lựa chọn nào khác. Cái gì cậu cũng biết, cậu còn bị chúng làm cho hận thù bủa vây đầy người, thế nhưng bản thân không thể ra sức hay làm gì cả.

Toàn do Hạ Băng, ông ta là đồ đáng chết.

Nhưng tại sao một người phụ nữ cùng một kẻ ngốc  thân ở xã hội này, quốc gia này, vùng đất này mà lại thành ra bất lực như vậy? Lâm Dư gỡ cánh tay đang giữ lấy mình, con mắt khô khốc chớp chớp: “Anh, em muốn đi tìm ông ta.”

Tiêu Trạch dường như không có gì là không biết: “Từ lúc anh tiến vào em đã quyết định xong rồi.”

Anh có thể tựa như vô ý mà từ trên nét mặt của Lâm Dư dò xét ra ý nghĩ của đối phương, cũng bởi vì thấy Lâm Dư yên lặng cất điện thoại di động vào mà có chút bận tâm, sợ Lâm Dư gạt chính mình. Chuyện tình kiểu “giấu kín” như này một khi mới bắt đầu, liền tuyệt không chỉ có một lần, điều anh cực không muốn nhất chính là Lâm Dư đánh mất lý trí va vào nguy hiểm.

Cũng may Lâm Dư vẫn lựa chọn nói cho anh biết, Tiêu Trạch nói: “Ngày hôm nay dầu gì cũng khuya rồi, ngày mai chúng ta sắp xếp nơi này xong, thì tranh thủ đi ngay buổi trưa.”

Anh ôm lấy hai vai Lâm Dư, sau đó nắm chặt xương trên bả vai như muốn truyền sức mạnh, rồi nói: “Trứng bịp bợm, trước em có nói, nếu bản thân không tốt, thì có làm gì cũng không tốt được. Hiện tại Đậu Đậu đã ổn, chúng ta cũng sống rất vui, vì lẽ đó em nhất định phải thật mạnh mẽ.

Lâm Dư nhìn về phía Lâm Hoạch, trong lòng lại hiện ra tội ác mà Hạ Băng gây ra lần hai. Cậu vốn định một mình trở về, nếu coi như không tìm được Hạ Băng, thì cũng muốn tìm chút dấu vết liên quan đến Hứa Như Vân. Lúc này Tiêu Trạch đã biết Hạ Băng ở trấn Lận Khê, khẳng định sẽ cùng cậu đi, cho nên cậu không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý nghĩ hành động một mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, bà Mạnh ăn mặc thoải mái đi tới bệnh viện, gần đây bà trở lại nguyên trạng, không trang điểm không ăn diện, còn nghiêm mặt tu thân dưỡng tính, trái lại càng có vẻ trẻ trung hơn.

Bà đặt hộp cơm giữ ấm xuống, sau đó thảnh thơi ngồi xuống ghế, siết tay Lâm Dư không phí nhiều lời: “Tiểu Dư, anh con đều nói hết mọi chuyện ra với bà rồi, tạm thời bà đây không nói gì an ủi con được, bởi hai đứa cũng chuẩn bị đi vội. Bà chỉ có vài yêu cầu, con cần phải làm được.”

Lâm Dư đáp lời: “Bà ơi bà cứ nói.”

Bà Mạnh vuốt nhẹ mu bàn tay của hắn: “Trước đây con và Đậu Đậu chịu tổn thương, nhưng sau này sẽ không, hiện tại Đậu Đậu không bị thương cũng không chết nằm ở nơi này, con là muốn chăm sóc ở bên anh mình. Con với anh con đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chuyện sống chết không nói trước được, nhưng anh còn cũng là một con người hoàn chỉnh, cần ai đó thương yêu. Vì lẽ đó, lần này con đi, không phải vì có thù báo thù, mà là chấm dứt thù hận, chôn những nỗi hận ở vùng đất hoàng địa núi nghèo này xuống.”

Lâm Dư đỏ mắt mũi cay, bà Mạnh bèn ôm lấy cậu: “Trước đây con từng gặp phải những con người kia, mỗi người đều đang trong bước đường cùng, vậy mà con vẫn có thể giúp được người ta, vậy lần này con phải giúp chính mình, đừng làm cho chính mình đi tới mức không con đường nào có thể bước đi.”

Trước khi Lâm Dư rơi đi bảo quản một phần lý trí. Cậu muốn bảo lưu nó cho đến lúc mất khống chế thì mở nó ra. Cậu đã đồng ý với bà Mạnh, trước khi đi còn nói vài câu với Lâm Hoạch chìm trong mộng, khi cùng Tieu Trạch rời khỏi bệnh viện vừa đúng lúc là vào buổi trưa ánh mặt trời sáng chói.

Bọn họ về nhà trọ thu thập ít đồ, tổng cộng cũng là một người một cái túi, sau đó xuất phát đi. Lâm Dư đút tay vào túi áo khoác, gắt gao nắm chặt dứt một tờ từ trong tạp chí ra.

Phong cảnh hai bên xa lộ so với mùa đông như trên trời dưới đất, mùa xuân nơi nào cũng đẹp, xanh càng thêm xanh, trong càng thêm trong, chạy thêm chút về phía nam, tiến vào khu vực nào đó đột nhiên bầu trời chuyển sang âm u, một trận mưa mịt mù rơi rơi.

Lâm Dư ngoẹo cổ ngắm núi, ngón núi xanh lục nằm liền nhau, mỗi một đường nhấp nhô đều vô cùng mềm mại, cảm giác không có chút nào chót vót. Rừng cây dày đặc ở trong màn khói mưa tản ra mùi vị lành lạnh, trang bị trong xe cũng không còn nghe thấy tiếng ca, cảm giác cứ như đi tới phần cuối vậy.

“Anh nè.” Cậu nói, “Nhìn thấy cảnh này, tự dưng không còn cảm thấy sợ chết chút nào nữa.”

Tiêu Trạch cầm tay lái mặt không gợn sóng, nội tâm ung dung thản nhiên tạo nên một luồn hải triều. Anh nhớ lại quãng đường về lần khảo sát trước khi gặp Lâm Dư, cũng là đường cao tốc mưa bay như này, cũng là giọng nữ như ẩn như hiện, anh cũng sinh ra một sự can đảm chịu chết giống như vậy.

Trận mưa này kéo dài khi đến huyện Lận, đến lúc nhá nhem tối, trời đầy mây không mặt trời hay ánh nắng chiều, chỉ có tầng tầng hắc ám đè xuống. Bọn họ vào trọ trong khách sạn lần trước đặt chân đến, còn đến cửa hàng thức ăn nhanh đối diện ăn mì xào, chỉ có điều sư phụ Lâm Dư không có tới, thành ra bữa cơm này ăn trong sự buồn bực ngán ngẩm.

Hiện tại cả hai ôm áp nhau trên giường, còn mở đèn giường, sưởi ẫm lẫn nhau. Lâm Dư bỗng dưng hỏi: “Anh, ngày mai còn mưa không?”

Tiêu Trạch trả lời: “Dự báo thời tiết bảo ngày mai trời trong.”

“Kỳ thực trời mưa có khi lại thích hợp với bầu không khí kia hơn.”

“Bầu không khí gì?”

“Viếng mồ, khóc tang.”

“Thôi đi, vừa nhắc đến ngày mưa cứ sợ em sẽ xuyên đi.”

Lâm Dư vui ơi là vui, nhếch môi lộ ra tám răng trắng tinh, cậu nói vài câu cười nhạt, Tiêu Trạch tiếp lời nói mấy câu càng nhạt hơn. Hai người vùi trong chăn mỗi lúc một ấm áp, tiếng mưa rơi tí tách, cậu đặt tay Tiêu Trạch lên ngực mình, hầu như không nghe được tiếng ma sát nhỏ bé không đáng kể này, nhưng có thể lắp bằng đi những khoảng trống đau nhức trong lòng.

Như Tiêu Trạch dự đoán, đến nửa đêm trời tạnh mưa, bầu trời dần trở nên trời quang mây tạnh, lâm Dư dậy sớm thay quần áo xong, xách lấy balo lên vai đi ra ngoài một chuyến. Cậu là định đi chợ sáng mua mấy xấp giấy tiền vàng bạc, hai chuỗi thỏi vàng ròng, cũng như mua thêm mấy quả táo.

Cậu có hơi xoắn xuýt, bởi cậu không biết Hứa Như Vân có thích ăn táo hay không.

Mặt đường còn ướt, mà đường trong trấn Lận Khê vốn đã khó đi nay càng khó đi hơn, xung quanh chỗ nước đọng cùng bùn trộn đá nhỏ, gặp phải một vũng nước lớn cũng không biết là mặt phẳng hay hố trũng. Xe Jeep chầm chậm đi vòng qua Lận Sơn thẳng đến đầu làng sau núi, dưới sườn chân núi khuất gió đều là mồ mả, có cái mới có cái cũ, có cái nhiều năm không ai quét tước đã bị cọ dại che kín.

Tiêu Trạch dừng xe tắt máy: “Lái xe cũng không nhanh, chúng ta tự đi đi.”

Bọn họ xuống xe đi về hướng vào trong thôn, dưng có linh cảm muốn trở lại dưới chân núi tìm. Đi bộ đến cửa thôn, chân Lâm Dư lấm lem nước bùn, cậu nhìn các phòng ốc xung quanh, có lẽ là do cùng một trấn, cho nên nhà ở xêm xêm nhau.

Sau cơn mưa to, trên đường đất lúc này không có nhiều người, Lâm Dư tùy tiện chặn lại người dân tuổi tác tương đối lớn, rồi hỏi: “Bà ơi, có phải trước kia trong thôn này có một người tên Hạ Băng phải không ạ?”

Đối phương không nghe rõ: “Ai cơ?”

“Hạ Băng, dạy học trong trường ở trên trấn này, từ nơi khác* đến.” Cậu bèn nói lớn tiếng hơn, “Vợ ông ta tên là Hứa Như Vân, bà từng thấy chưa?”

— 支教: chỉ đến trường học ở vùng núi sâu xa dạy học, quản lý.

Bà lão đã nghe rõ, chợt quan sát cậu: “Hai người là ai?”

Tiêu Trạch hơi híp mắt lại dưới ánh nắng mặt trời: “Chào bác, chúng tôi là bà con phương xa của Hứa Như Vân, sau khi bà ấy qua đời được chôn ở phía sau núi phải không?”

“Phía sau núi, đều ở sau núi hết.” Bà lão thôi không quan sát nữa mà hỉ ra nước mũi, “Tôi có biết chút chút, lúc đó xe cứu hộ chạy vào trong huyện, tất cả mọi người đều chạy cửa nhà nhìn xem, sau đó hai người này cũng không trở về, đoán chừng là không cứu được.”

Lâm Dư vội vàng hỏi: “Bà có thể nói rõ chút được không?!”

“Tôi cũng nhớ không rõ.” Bà lão không nhịn được nói, “Thì lúc sau ai mà biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết cảnh sát an bài mộ phần cho ở chân núi, còn chồng thì căn bản không trở về, mấy năm qua chưa từng thấy.”

Bà lão đoạn nói xong lại nhìn bọn họ thêm một lần, sau đó thăm dò nhìn sang ống tay áo.

Lâm Dư suýt nữa đã xé rách dây ba lô, lúc đó xảy ra chuyện, Hứa Như Vân thì không cứu sống được, gã Hạ Băng kia bị tồng vào trại giam, cảnh sát trở về còn xây một phần mộ cho cho Hứa Như Vân. Mà cái người phụ nữ đã chết, tức mẹ ruột đã sinh ra cậu, chỉ có thể trở thành chuyện để tám nhảm khi rảnh rỗi, sau vài lần liền quên sạch sành sanh.

Lâm Dư có chút lung lay, phải kéo tay Tiêu Trạch cánh tay mới có thể tiếp tục đứng thẳng, bọn họ không tìm được tí dấu vết nào của nhiều năm trước, người dân trong thôn cũng kiêng kỵ hỏi thăm mấy chuyện người chết xúi quẩy, chuyện khi còn sống…

Không có ai rõ ràng hơn Hạ Băng.

Hai người trở về phía sau núi, lúc này mặt trời treo lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng loạn xạ không chút quy củ lên mấy phần mộ này. Người đã chết trong trận Lận Khê đều được đem tới nơi này chôn, đời này kết thúc được chôn xuống, qua trăm năm sau khi tan rã trong đống đất bùn, lại chôn thêm con cháu.

Lâm Dư buông tay ra tự chính mình đi, cậu đi một vòng bên ngoài bắt đầu lần lượt tìm kiếm từng cái. Những ngôi mả mới dĩ nhiên không cần nhìn, nhưng cậu sợ mình nhìn lầm, bèn kiểm tra hết sức kỹ càng. Cậu không những đi tới sườn núi, vòng qua các bia mộ, mà còn nhổ hết cỏ dại mọc ngang mọc dọc che phủ xung quanh, nhưng cậu vẫn tỉm không ra người mẹ ruột của mình.

Tiêu Trạch đi tới bên cạnh hắn: “Có một phần mộ đã sớm bị gió táp mưa sa san bằng, nhưng dù gì chúng ta vẫn xạcđinh được mẹ của em được chôn tại đây, vậy cứ lấy đồ ra đốt cho bà ấy đi.”

Lâm Dư móc giấy tiền vàng bạc vàng cùng thỏi vàng ra, dọn xong mấy quả táo của.. mấy người khác, lấy mấy tảng đá gom thành một vòng, rồi đem đốt đồ.Ngọn lửa bập bùng, tình cờ có người dân đi ngang qua đứng dòm bọn họ một chút. Cậu nhìn chằm chằm vị trí giữa ngọn lửa thất thần, sau đó hé môi mà gọi một tiếng “Mẹ”.

Hứa Như Vân, Hạ Băng nói là bà rất đẹp.

Lâm Dư ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, mây đen chợt tản ra làm lộ mấy đóa trắng muốt, cậu muốn Hứa Như Vân chính là một trong số đó. Sau một lúc đốt xong giấy tiền vàng bạc cùng thỏi vàng, ngọn lửa từ từ hạ thấp rồi tắt hẳn. Cậu đột nhiên đứng lên, dùng khí lực mình quét qua cảnh tượng hoang vu, sau đó giơ tay vòng bên miệng hét lớn: “– Con là Lâm Dư!”

Cậu tên là Lâm Dư, năm nay mười tám tuổi

Gần đây rất nỗ lực học tập, thích đoán mệnh, còn thích tán gẫu cùng các cụ ông cụ bà.

Cậu thích ăn hồng Fuji, lúc không vui sẽ chui vào gác nhỏ.

Hắn đem trước đây khổ cực đều đã quên, hắn sau đó gặp qua rất khá.

Lâm Dư hô một hơi xong, âm thanh vang vọng trong núi, mỗi một câu như cưỡi gió bay đi, bay đến tận phía xa xôi, về phía bầu trời, rồi bay vào trong tai Hứa Như Vân. Bàn tay vòng bên miệng chuyển sang che lên gò má, lặng im chừng nửa phút, sau đó nhắm mắt lại hô lớn lần nữa, dường như muốn nứt toát cổ họng.

“– Mẹ!”

Cậu bật khóc: “Mẹ, mẹ báo mộng cho con đi.”

Cuối cùng, cậu cùng Tiêu Trạch rời đi, về hướng trường học.

Mấy năm nay trên thị trấn đã xây một ngôi trường máy, mà tòa mới xây dựng nằm ngay sau tòa cũ, mấy bàn ghế mục nát bên trường cụ kia đã bị vứt bỏ, dần dần thành kho của trường học.

Sau khi Hạ Băng ra tù không về trấn Lận Khê, nếu trở về, vậy chắc là chờ ở bên trong trường học.

Buổi trưa tan học, bọn học sinh ra về tò mò nhìn xe Jeep, Lâm Dư lùi một bước quay đầu chạy ra xa ngẩng đầu nhìn lầu ba, nhìn thấy Hạ Băng trong cửa sổ.

Cậu hỏi: “Anh, anh có thể ở đây chờ em không?”

Tiêu Trạch dựa vào cửa xe hút thuốc: “Em phải nhớ kỹ mấy lời bà từng nói với em.”

“Em nhớ chứ.” Lâm Dư vẫn một mực ngước đầu nhìn, giống như sợ Hạ Băng sẽ chạy trốn. Cậu bước mấy bước chân không tính nặng trĩu, tần suất hô hấp theo cùng bước chân, sau khi tiến vào tòa cũ đột nhiên siết chặt nắm đấm.

Lầu một dựng mấy chiếc xe đạp, lầu hai thì đặt một cái bàn thiếu chân, lầu ba xem ra vẫn sạch sẽ, trên hành lang gọn gàng không có đồ bỏ đi. Cậu đứng cuối hành lang, cách mấy mét đối diện ánh mắt Hạ Băng.

Chỉ mới qua vài hôm tóc Hạ Băng đã bạc hơn nửa, vết thươn trên mặt còn chưa có khỏi hẳn, cả người cật lực đứng thẳng, nhưng không hề có chút sức sống nào.

Lâm Dư chậm rãi đến gần, đến khi cách nửa mét dừng lại: “Ông ghi lại mấy lời kia chính là muốn tôi đến tỉm ông? Ông không sợ sao?”

Không còn nhìn thấy vẻ khiếp nhược trên Hạ Băng nữa, chỉ lộ ra một chút không đáng kể trong tinh thần sa sút, ông xoay người tiến vào phòng học sau lưng phòng học: “Ta có gì sợ nữa, đời ta…”

Ông dừng một chút, chờ Lâm Dư đi theo mới nói nửa câu sau: “Đời ta không những khiến người yêu ta bị tổn thương, khiến phụ nữ tổn thương, mà ngay cả kẻ ngu cũng bị, nếu có nhân quả báo ứng, cũng nên đến phiên ta rồi.”

Trong phòng học tới lui chỉ bày mấy cái bàn, trên mặt bàn đều hằn mấy vềt xước sâu màu nhạt Lâm Dư hít sâu đạp trên mặt đất đầy tro bụi, lúc này cậu có cảm giác như phổi mình đã hút no bụi trần.

Người phụ nữ này ám chỉ mẹ ruột cậu Hứa Như Vân, kẻ ngu là chỉ Lâm Hoạch, còn người ông yêu có thể là một người khác.

Hạ Băng dựa vào một góc bàn, hệt như đang giảng bài những năm kia, chỉ thiếu cầm một cuốn sách. Lâm Dư cũng không quản vết bẩn, trực tiếp ngồi ở một trên một ghế cũ, tiếng kẹt kẹt vang vọng, thân ghế trở nên loạng choà loạng choạng.

Hạ Băng nhìn cậu bình tĩnh lạ thường, không hổ thẹn cứ như chưa có trận đánh nào cả, lúc mở miệng cũng rất bình thản: “Con không có gì muốn hỏi sao?”

“Hỏi cái gì? Hỏi coi người phụ nữ kia là ai, hỏi kẻ ngốc là ai, hay là hỏi bọn họ bị thương cái gì?” Lâm Dư móc ra trang tạp chí kia đập lên bàn, chấn động làm bụi bay tán loạn, “Người phụ nữ kia là mẹ ruột tôi Hứa Như Vân, người mà ông đã bạo lực gia đình, còn bị đánh chết! Kẻ khờ thì là Đậu Đậu, ông từng dâm loạn nhiều lần với anh ấy, gây ra hành vi bạo lực, làm hại anh ấy bây giờ vẫn còn trong bệnh viện!”

Viền mắt Lâm Dư ửng đỏ, toàn bộ đều bởi vì tức giận: “Tới người ông yêu thương, hẳn là cũng bị không ít mấy trận đánh đập của ông đúng không?”

Ánh mắt Hạ Băng đăm đăm, trở nên đờ đẫn, ông không nghĩ tới việc Lâm Dư sẽ phát hiện ra chuyện ông bạo lực Hứa Như Vân đến chết, nhưng biết thì có thể làm sao bây giờ? Ông đã từng ngồi tù, lẽ nào cho ông… Vào ngồi lần nữa?

Thương thế của Lâm Hoạch, xem như nhiều năm trước hay hiện tại đều không tìm nổi chứng cứ, coi như ông có tự thú nhận tội, cùng lắm chỉ là xử mấy năm.

Đối với ông mà nói, ngục giam cũng chẳng còn xa lạ gì, chỉ là bức tường cao song sắt, cùng bộ y phục màu xanh xám. Lúc ông ra, bụng đầy mực nước cũng đã trở nên khô cạn, chỉ còn lại sự lạc hầu cũng ngu đần. Thế nên ông còn có thể làm gì trong quãng đời còn lại đây? Vệ sinh lau dọn, bảo vệ, bưng dĩa bưng mâm,… Rồi đến lúc già hơn thì làm gì nữa? Vậy thì chẳng thà ở trong tù.

Ông dùng đôi mắt đục ngầu, nhìn gò má Lâm Dư bởi vì uất hận mà đỏ bừng, không khỏi bật cười: “Dung mạo con thật giống mẹ con, đôi mắt tròn vo, con ngươi thì vừa đen vừa sáng, lúc tức giận cũng chỉ đỏ mặt trừng người.”

Lâm Dư cắn chặt răng: “Ông đã có người yêu, nếu như ông đã thích đàn ông, tại sao phải gạt mẹ tôi chứ?! Đã lừa bà còn đánh bà nữa, ông đúng là súc sinh!”

Hạ Băng tiếp thu toàn bộ những lời chửi bới của Lâm Dư: “Lần đầu tiên con và Tiêu Trạch xuất hiện trong bệnh viện, ta đã nhìn ra hai đứa là một đôi rồi. Ta không cảm thấy kinh ngạc chút nào, mà là đặc biệt có ý nghĩ.”

“Bởi vì con di truyền từ ta.”

Dù cho mười mấy năm không quen biết nhau, không nhìn thấy nhau thì có làm sao, huyết thống phụ tử tương liên ngấm vào trong xương, có ra sao cũng không thay đổi được.

Hạ Băng đứng thẳng rời khỏi góc bàn, có hơi mơ màng đi tới chỗ Lâm Dư, cuối cùng dừng lại khi cách một mặt bàn, mắt nhìn xuống Lâm Dư nói: “Lúc ta lớn cỡ như con vậy cũng có người thích, tên thường gọi là Đậu Đậu, đôi mắt dài hẹp, không thích nói chuyện.”

Lâm Dư hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm đôi mắt Hạ Băng không lên tiếng. Hạ Băng lấy tay chống trên mặt bàn, làm cho tay dính đầy bụi: “Nhưng mà gã ta không đáng tín nhiệm gì hết, gã từng nói sẽ cùng ta đi tới chỗ này dạy học, chúng ta sẽ ở trong một gian nhỏ, không ai biết đến chúng ta. Nhưng gã ta lại đổi ý, nghe theo nhà đi kết hôn…”

Thanh âm ông vẫn rất nhẹ, đến giờ khắc này khi nhắc tới chuyện xưa đột nhiên cất cao âm lượng: “…Kết hôn! Gã vứt bỏ ta đi kết hôn!”

Tiếp đó Hạ Băng phẫn nộ rời đi, một mình xin lên đây dạy học. Trong lòng ông ta như có gai nhọn, có một mụn nhọt chai cứng. Lại sau đó ông ta ở đây quen biết Hứa Như Vân, mà Hứa Như Vân đơn thuần lại thích ông.

“Ta cưới mẹ con thì sao, không phải gã kia cũng kết hôn được sao! Thế thì ta cũng được!” Hạ Băng nghiêng người giữ lấy vai Lâm Dư, trong lúc đó còn vung tay khiến bụi bặm phất lên bay loạn giữa hai người, “Nhưng sau khi kết hôn mỗi ngày đều chẳng hề vui vẻ gì, ta đối với mẹ con không có chút nào được tự nhiên cả! Bà ấy vừa hoạt bát, lại nhiệt tình, không hề giống Đậu Đậu của ta.”

Lâm Dư bật ra tiếng run rẩy hỏi: “Vì lẽ đó ông mới đánh đập bà ấy sao?”

Hạ Băng nhíu mày lại, kích động cảm xúc cao giọng trả lời: “Ta muốn bà ta yên lặng! Ta muốn khiến cho bà giống Đậu Đậu một chút!”

Ông ta bởi vì người yêu phản bội mà nổi giận kết hôn, sau đó còn đem tất cả bất bình bản thân không thích mà phát tiết trên người Hứa Như Vân, không những chỉ có những thứ đó, mà còn đem toàn bộ phẫn uất cùng quẫn bách kìm nén của khổ vì yêu không có kết quả biến thành bạo lực phát tiết trên người Hứa Như Vân.

“Kỳ thực ta cũng rất hối hận, mỗi lần đánh xong ta hối hận vô cùng, bởi dẫu sao bà ấy đều không có tội gì.” Hạ Băng nhẹ giọng lần hai, hai tay giữ hai bên vai Lâm Dư thoáng buông lỏng một tí: “Thế nên lần nào ta cũng xin lỗi, cầu xin bà tha thứ, bà là người phụ nữ hiền lành nhất mà ta từng gặp trong đời này, đến là mềm lòng, lần nào cũng chịu tha thứ cho ta, cứ cho rằng ta sẽ chịu thay đổi.”

Mãi đến tận lần cuối cùng, Hứa Như Vân rốt cục không chịu nổi, không những vết thương cũ chuyển biến xấu mà còn thêm những cái mới. Lúc bà tắt thở ngay trên xe bus chợt phát hiện, thì ra cuộc đời kham khổ của bà loáng cái đã kết thúc rồi.

Hạ Băng rơi xuống hai giọt nước mắt: “Con hệt như mẹ con, đúng là con trai thì giống mẹ mà. Con giống bà ấy ở cái tính thiện lương, và nhẹ dạ.”

Ông đoán chắc Lâm Dư sẽ tiếp nhận ông, sẽ tha thứ cho ông, chỉ có điều Lâm Dư lại thông minh hơn so với ông tưởng tượng, thế mà lại phát hiện ra việc ông nói dối, cũng như phát hiện sự khác thường của Lâm Hoạch.

Lâm Dư hất hai tay Hạ Băng ra, sau đó bất ngờ đứng lên tát cho ông một bạt tai: “Mẹ của tôi không giống, cho nên ông mới tìm tới anh ấy, người ngay cả tên cũng giống nhau, sau đó ông liền phá hoại, chà đạp anh ấy, anh ấy là kẻ khờ không biết gì, còn là anh của … con ruột nhiều năm qua ông quan tâm nhất nữa!”

Hạ Băng bị đánh đến nghiêng đầu: “Khi đó Lâm Hoạch mười bảy tuổi, tên thường gọi là Đậu Đậu, tướng mạo cũng xêm xêm Đậu Đậu. Ta thích hắn, sự thích này như mê muội, ta cảm thấy đó là do ông trời bồi thường cho ta.”

Chuyện bắt đầu từ cái lần thứ nhất khóa Lâm Hoạch trong văn phòng, mà một khi bí ẩn dục vọng đã xảy ra vốn không thể ngăn cản, hắn chuyển hết tình cảm đối với người bản thân đã từng yêu lên người Lâm Hoạch, sau đó còn dùng uy hiếp bắt Lâm Hoạch phối hợp cùng.

“Nhưng hắn là một kẻ khờ, dáng vẻ vừa khó coi lại buồn nôn, bộ dạng trợn mắt vương dãi nước bọt, lúc lên cơn co giật hệt như một người tàn tật.” Hạ Băng tiếc nuối kể lại, trong đáy mắp tràn đầy sự bi thương vô tận: “Nhưng cũng thật may vì hắn là kẻ khờ, nên có thể mặc ta thao túng, ta nói cái gì cũng nghe, qua một thời gian gì cũng quên, ngay cả quên luôn ta.”

Sau khi ông ra tù làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh ngẫu nhiên gặp được Lâm Hoạch, tiếp đó vào bệnh viện tâm thần làm công nhân vệ sinh, ông mới phát hiện ra Lâm hoạch không còn nhớ mình nữa, nhưng vẫn còn cảm thấy sợ. Nếu như ông đeo khẩu trang dịu dàng một chút, thậm chí Lâm Hoạch còn coi ông là một người khác.

“Ta đánh mẹ con xong cảm thấy ray rứt, còn đánh Lâm Hoạch xong thì cảm thấy đau lòng.”Hạ Băng vòng qua bàn đi tới trước mặt Lâm Dư, “Ta hoàn toàn xem hắn như thế thân của Đậu Đậu, còn gửi gắm tình cảm của mình lên người hắn, mấy năm ở trong bệnh viện tâm thần, ta thường giúp hắn hái sơn tra, cùng hắn nói chuyện, mà hắn gọi ta là Hạ đại ca, còn cười khúc khích với ta nữa.”

Ông ta nhìn chăm chú vào đôi mắt Lâm Dư: “Đời ta coi như xong, đời này của hắn cũng xong, vậy cứ chăm sóc nhau như vậy cũng tốt.”

Hắn tràn đầy sự trách cứ… thậm chí còn có cả thù hận: “Tại sao con một mực muốn tìm ra hắn chứ?”

Lâm Dư bắt đầu thở hồng hộc, nhịp tim thình thịch đập loạn cào cào càng một màng mỏng va đụng đến thần kinh của cậu. Cậu bấu chặt mép bàn, chặt đến độ móng tay đều khảm bên trong vết xước: “Vì thế nên lúc.. tôi mang Đậu Đậu đi, ông mới tìm đến?”

Hạ Băng cười lộ ra nếp nhăn cùng sự tang thương: “Đúng.”

Lâm Dư như nghe được câu nói tàn nhẫn nhất trong đời mình.

“Con cho rằng ta tìm con bởi vì nhớ con, hay muốn sống nhờ an dưỡng tuổi già? Hay là con nghĩ ta chăm sóc Đậu Đậu chỉ để có được sự tin tưởng của con?” Bên nửa mặt hằn dấu tay của Hạ Băng ngay cả cười cũng thấy đau, nhưng ông ta càng cười lớn hơn: “Tiểu Dư, con quá tự mình đa tình rồi. Ta tìm con là vì Lâm Hoạch, ở hiệu sách làm việc cũng vì Lâm Hoặc, mục đích của ta là chăm sóc cho hắn, tiện thể chăm sóc cho con mà thôi.”

Trong tai Lâm Dư vang lên tiếng ong ong, nhưng Hạ Băng vẫn nhìn về phía cậu nói tiếp: “Nếu như không nhận con, sớm muộn gì ta cũng sẽ rời đi, nhưng một khi nhận lại con mới có thể hoàn toàn ở lại bảo vệ Đậu Đậu. Từ đầu cho đến cuối, đều không phải vì con.”

“Chuyện ta thẹn với mẹ con, kiếp sau ta sẽ trả cho bà, còn chuyện ta làm tổn thương Đậu Đậu, ta sẽ dùng nửa đời con lại chăm sóc hắn. Mà đối với con, ta chỉ cần nhìn chút cũng thấy phiền, ngay từ lúc sinh ra thành một đống nhăn nheo đã thấy phiền, lần này tiếp tục phải chung đụng sớm chiến càng phiền hơn.”

“Sự tồn tại của con chính là nhắc nhở ta đã thất bại bao nhiêu, ta không phải vì yêu mới cùng một người phụ nữ kết hôn sinh con. Lúc sinh con ra còn nhỏ xíu, không thể nuôi nổi, bọn buôn người cũng không mua, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là tiện thể bán cho Lâm Mộc.”

“Ai biết con mạng lớn tới vậy, còn khắc chết hai vợ chồng bọn họ, đúng là thật xúi quẩy mà. Con không phải hiếu kỳ chuyện năm đó lúc ta trốn đi không chịu nhận con sao? Bởi vì ta đã xem như con chết từ lâu rồi.”

“Ai biết con một mực lại tìm đến! Đồ bám dai như đĩa.. con thực sự là ti tiện mà, chỉ là được nhận làm con nuôi vì mục đích, làm trâu làm ngựa cho người ta còn chưa đủ, lúc bị đuổi ra khỏi nhà còn nhớ đến chuyện đưa tiền, còn muốn chăm sóc nửa đời sau của Lâm Hoạch nữa!”

Trong mắt Hạ Băng sáng rừng rực, như bừng lên mười phần thù hận:  “Lại không nghĩ tới mạng con tốt, gặp được một Tiêu Trạch, không ai cản trở hay chống đối gì, làm cho người cha này cũng không nhịn được mà đố kị.”

Lâm Dư buông thõng ánh mắt nhìn đâu đâu, không dám tiếp tục nhìn Hạ Băng nữa, cả người cũng lui về phía sau, ngay cả ba lô cũng bị rớt xuống đất. Cậu lắc đầu một cái, muốn phủ định những gì đối phương, nhưng tiếc là từng câu từng chữ đều tiến vào trong đầu cậu, tiến vào trái tim cậu, khoét ra một lỗ hỏng lớn.

Hạ Băng yêu không được lựa chọn kết hôn, Hứa Như Vân chẳng qua chỉ là công cụ cho ông ta phát tiết, huống chi là đứa con trai chướng mắt này.

Lúc trước Lâm Dư có nói, cậu không cam lòng.

Cậu không muốn tin nửa đời trước của mình lại khó chịu đến như vậy.

Nhưng mà sự thật hiện diện trước mặt cậu, còn kinh khủng hơn tưởng tượng gấp trăm ngàn lần.

Hạ Băng khẽ cười nói: “Tiểu Dư, giá trị duy nhất của con chính là chăm sóc Lâm Hoạch nhà họ Lâm, cho ta biết được hắn, uy hiếp hắn. Ngoài ra, ta không muốn có bất kỳ liên quan nào với con.”

Lâm Dư ngước mắt òa khóc, sự uất phẫn phẫn nộ cùng sự khó tin quấn quýt sít chặt lấy nhau, làm cho cậu không thể thở nổi, tựa như cái lần rơi vào biển rộng kia, dưỡng khí liên tục bị hút cạn, chỉ còn dư lại giãy dũa cận kề cái chết. Cậu ôm đầu cúi người xuống, dùng hết toàn lực mà gào khóc lên.

Ba lô ở ngay bên chân, vỏ dao quân dụng Thụy Sĩ bên trong lớp ngoài rơi ra một góc.

“Hạ Băng, ông giết mẹ tôi!”

Cậu rút con dao quân dụng này từ trong lớp ngoài balo ra, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng. cậu nhấc chân gạt Hạ Băng té xuống đất, sau đó nhào tới bóp lấy cổ Hạ Băng, tay còn lại siết chặt con dao giơ lên!

Hạ Băng rã rời nhìn cậu: “Nếu như ta đã ghi lại lời kêu con tới, thì cũng đã chuẩn bị mọi kết quả rồi.”

Lâm Dư lớn giọng rít gào: “Ông xâm phạm Đậu Đậu! Ông là cơn ác mộng của anh ấy!”

Cuống họng Hạ Băng như bị chặn lại, khó khăn lên tiếng: “Dù gì sống sót… cũng không thể chăm sóc Đậu Đậu, vậy về chết sớm một chút… tới, tới chuộc tội với mẹ con.”

Mắt Lâm Dư đỏ ửng: “Tôi muốn giết ông! Tôi giết ông!”

Hạ Băng không hề phản khác, khóe mắt đã tràn ngập tơ máu nước mắt chảy vào trong mái tóc bạc trắng. Lúc này cửa học bỗng nhiên bị một cưới đá văng, thì ra là Tiêu Trạch hút xong mấy điếu thuốc đã không đợi được mà chạy tới xem thử. Anh xông vào từ cửa, quát: “Tiểu dư! Bỏ dao xuống!”

Lâm Dư thống khổ gào thét: “Em muốn giết ông ta! Em muốn lấy mạng ông ta!”

Trái tim Tiêu Trạch đập loạn xạ: “Em còn nhớ mấy lời bà từng nói hay không? Đậu Đậu phải làm sao? Cả anh nữa?”

Lâm Dư khóc đến độ thở không ra hơi, cậu nhìn Tiêu Trạch, ruốt cuộc bước vào thời khác sụp đổ nhất: “Em muốn giết ông ta…” Tiêu Trạch chạy tới nắm lấy tay cậu, năm ngón tay buông lỏng làm rơi con dao quân dụng xuống mặt đất.

Trên mặt Hạ Băng ướt đẫm nước mắt của Lâm Dư, trên người bỗng dưng nhẹ đi, hoảng hốt nhìn Lâm Dư được Tiêu Trạch nhấc lên.

Lâm Dư nhìn ông ta từ trên cao xuống, nước mắt lấm lem nói không hết được có bao nhiêu đau xót khổ sở, sau khi giãy dụa xong đè nén sự thù hận không đáy mà nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày tôi giết chết ông.”

Vì Hứa Như Vân, vì Lâm Hoạch.

Tiêu Trạch đưa tay nắm chặt tay cậu ôm vào lòng mình, sau đó dắt díu cậu đi ra khỏi phòng học. Hành lang yên tĩnh lộ ra khung cảnh mùa xuân, Lâm Dư quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhìn thấu gần nửa đời quá mức khó chịu kia.

Bị cha đẻ căm ghét vứt bỏ, dựa vào anh em mà được nuôi lớn, chịu lấy bêu danh thiếu niên khắc chất cha mẹ nuôi trốn đi, lâm vào cảnh sống đầu đường xó chợ, xoay khắp quả địa cầu vẫn chưa tìm được nơi nào là nhà.

Cậu ăn nói hỗn loạn lầm bà lầm bầm: “Chưa từng sinh ta, ai là ta? Sinh ta ra rồi, ta là ai?”

May là cậu gặp được Tiêu Trạch, mới không xem như uổng công một chuyến đến nhân gian.

Tiêu Trạch ôm Lâm Dư đi ra khỏi lớp học cũ nát, ngẩng đầu thấy ánh mặt trời sáng vừa đủ, không chút mịt mù. Khi cả hai đi ra trước cửa xe, dư quang thoáng nhìn thấy có thân ảnh bay xuống.

“Tiểu Dư!” Tiêu Trạch mạnh mẽ ấn Lâm Dư vào lồng ngực mình, rồi đè đầu cậu vùi lên bả vai anh.

Một tiếng “đùng”!

Mùi một máu tanh nồng tràn ngập, Lâm Dư đầy mê man qua đầu lại, nhìn thấy Hạ Băng ngã trên bậc thang, trừng hai mắt, liên tục co giật, phía sau não tràn ra một vũng máu tươi lớn, động mạch cổ tay bị cắt đứt, liên tục chảy máu không ngừng thêm vào vũng máu dưới thân kia.

Từ lúc quen biết nhau đến giây phút trước mắt này, chân tướng cứ hệt như khắc trên bàn ủi, như chậu than hồng bùng cháy tiến vào, than tro đi kèm ánh lửa, chỉ cần chút vụn cũng có thể đốt cháy một mảnh da thịt. Không những thế,  cái bàn ủi này còn dùng đầu nhọn lóe lên đốm lữa dứt khoát dán thẳng lên vị trí yếu ớt nhất trong lòng Lâm Dư. Tiếng “phù phù” vang vọng, da tróc thịt bong, đầu nhọn đâm vào trong lòng, còn đốm lửa thì dính lấy mảnh da, cứ chà lên chà xuống giày xéo cho lòng nát bét,  để lại hố máu bị ủi đến khét này bốc lên làn khói đỏ, tiến vào làn gió mênh mông.

Hạ Băng chết rồi.

Sẹo kết vảy này trong tương lai tại năm nào tháng nào đó, sau khi đối mặt nhiều lần cuối cùng cũng sẽ có một ngày cảm giác không còn đau nữa, thế nhưng mùi vị từng đau kia mãi mãi không bao giờ có thể quên được.

Lâm Dư sợ run bất động tại chổ, sau khi trải qua tổn thương thật lớn cả người như một đứa trẻ si ngốc. Cậu đem tất cả dũng cảm cho Lâm Hoạch, đem tất cả thù hận cho Hạ Băng.

Không thừa sự dũng cảm, sự thù hận cũng bị trừ khử.

Sau lần đó phải chăng là chỉ mang một thân những thứ mình yêu thích, cùng Tiêu Trạch làm bạn suốt đời.

Tiêu Trạch thì thầm với cậu: “Chạy hái một chùm hoa, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới.”