Không Được Nói

Chương 49: Akuman (14)




"Vậy em có định về nhà xem sao không?"

Edit: Rea

—————

Vốn dĩ chả ai chú ý tới mấy trang weibo official đứng đắn như thế này cả, có mấy trăm fan thôi mà toàn là fan ảo, có tag cũng chẳng ngoi lên đâu.

Ngụy Hoài Minh chẳng qua là đăng chơi, kết quả trùng hợp sao mà bị đồng chí Chu Mộc - một đại V nhiệt tình đi làm lén chơi điện thoại thấy, tiện tay nhấn chia sẻ đồng thời cũng khoe khoang kỹ thuật chụp ảnh của mình một chút, trực tiếp thổi bài này lên thẳng hot search.

"Lục cục, bên tôi còn có việc, lát nữa nói sau nhé." Nhất thời chưa nghĩ ra nên giải thích với Lục Bạch như thế nào, nên Ngụy Hoài Minh đành phải dùng vụ án làm lá chắn trước, trước khi cúp điện thoại còn không có quên dặn Lục Bạch một câu "Chú đừng xóa nó".

Tần Nghiên nhìn lướt qua bình luận, thấy một đống troll thì lại đặt điện thoại xuống.


"Có người nói..." Tần Nghiên dừng một chút, rồi lắc đầu, "Quên đi."

"Nói chúng ta ghê tởm?" Ngụy Hoài Minh đến vỗ vai trấn an hắn, nhẹ giọng nói, "Không sao cả, anh còn nghe được mấy câu khó nghe hơn vậy nữa kìa, vẫn là ba ruột của anh nói."

"Ngược lại em... Nếu thật sự không thích xem thì xóa đi."

Tần Nghiên đẩy điện thoại mà Ngụy Hoài Minh đưa qua, thở dài: "Anh à, em nghĩ thế nào anh còn không biết sao?"

"Em muốn dắt tay anh dưới ánh mặt trời, hôn nhau trên những con phố náo nhiệt, đi du lịch khắp mọi nơi, làm hết những chuyện lãng mạn, và bày tỏ tình yêu mà không hề giữ lại như mọi cặp đôi khác." Tần Nghiên nhìn chăm chú vào mắt Ngụy Hoài Minh, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, "Từ góc độ chuyên môn mà nói thì đồng tính luyến ái không phải là bệnh, chúng ta cũng không làm gì sai cả."


Ngụy Hoài Minh sửng sốt chốc lát, cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn một cái: "Giáo sư Tần đây là dạy cho anh sao?"

Tần Nghiên cũng không còn xụ mặt nữa, nở nụ cười: "Đúng vậy, bạn nhỏ Minh Minh nghe hiểu không?"

"Bạn nhỏ nghe không hiểu, cần thầy giáo làm thực hành." Ngụy Hoài Minh bấm trên đầu ngón tay kể, "Dắt tay này, ôm này, hôn môi này, du lịch này, còn có ——"

"Còn có cái gì nữa?"

"Trước cửa sổ sát đất kéo màn làm..."

Tần Nghiên bên này còn chưa nói gì thì Hà Duyên vẫn luôn ngồi bên cạnh uống nước ngược lại bị sặc một cái.

Hà Duyên vừa ho khan vừa uống nước, hơn nửa ngày mới thuận khí được. Cả khuôn mặt đỏ bừng quay đầu chỉ vào Ngụy Hoài Minh, tay còn đang run rẩy, như là người già bị lớp trẻ chọc tức, lại vỗ ngực hoãn một lát mới thốt ra được một câu: "Anh không ngại xấu hổ hả?"


"Tôi nói chuyện với người yêu của mình, có gì phải xấu hổ?" Ngụy Hoài Minh liếc Hà Duyên một cái, trong mắt mang theo chút đồng tình, "Không nói đến đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ, ngay cả người yêu anh cũng không có, chúng ta không giống nhau."

Hà Duyên: "..."

Cút mẹ anh đi chứ không giống nhau.

Đặng Lệ Lệ bị tiếng nói chuyện bên này hấp dẫn, cầm ly nước không xa không gần nhìn bọn họ, ánh mắt vẫn vô hồn.

Tần Nghiên chú ý tới cô trước, khẽ vẫy tay chào cô.

Cô nhíu nhẹ mày, không đáp lại lời chào của hắn.

Ngụy Hoài Minh cũng chú ý tới vẻ mặt của Đặng Lệ Lệ, ghé vào bên tai Tần Nghiên nhẹ giọng hỏi: "Cô bé như vậy... Còn có thể hồi phục không?"

"Sau khi trải qua tổn thương quá lớn, thật ra rất khó hồi phục, nhưng mà ——" Tần Nghiên đối diện với tầm mắt Đặng Lệ Lệ, khóe miệng nhếch lên, "Cô ấy sẽ ổn thôi. Bởi vì cô ấy rất muốn sống tốt."
Mặc dù có thể xác định tâm lý của Đặng Lệ Lệ có khả năng chịu đựng rất mạnh, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để đặt câu hỏi. Tần Nghiên chọn mấy từ không liên quan đến buồn đau nói chuyện với cô một hồi, cuối cùng giúp cô sửa lại mái tóc rối bời, lắc đầu.

"Trạng thái của cô ấy rất không tốt." Tần Nghiên ngồi xổm trước mặt Đặng Lệ Lệ, nhưng lại nói chuyện với Ngụy Hoài Minh phía sau cô, "Tạm thời em không dám hỏi cô ấy những vấn đề liên quan đến vụ án."

"Vậy thì để con bé nghỉ ngơi trước đi."

Tần Nghiên lại đặt tầm mắt lên người Đặng Lệ Lệ lần nữa, nhẹ giọng dò hỏi: "Tôi dẫn em đi nghỉ ngơi được không?"

Cô nghe thấy hai chữ "Nghỉ ngơi" thì co rúm lại một chút.

"Tất cả kẻ xấu đều đã bị bắt." Tần Nghiên chỉ vào nữ cảnh sát mặc cảnh phục bên cạnh, rất kiên nhẫn giải thích cho cô, "Bây giờ em đã an toàn rồi, chị cảnh sát sẽ dẫn em đi tắm rửa, rồi ngủ một giấc thật ngon, được không?"
Đặng Lệ Lệ nhìn chằm chằm nữ cảnh sát kia thật lâu, chăm chú đến mức nụ cười trên mặt đối phương cứng đờ mới dời tầm mắt, đứng dậy khỏi ghế rồi đi về phía nữ cảnh sát.

Máu trên đùi cô đã ngừng chảy, nhưng đi đường vẫn còn khập khiễng. Ngụy Hoài Minh muốn đi lên đỡ cô theo bản năng thì bị Tần Nghiên giành trước một bước ngăn lại.

"Cô ấy rất chống cự với đàn ông."

Ngụy Hoài Minh khó hiểu: "Nhưng vừa rồi em giúp chỉnh tóc con bé không hề phản kháng."

"Bởi vì em đã cứu cô ấy." Tần Nghiên thở dài, "Thật khó để cô ấy có thể phân biệt ý tốt và ý xấu trong tình huống như vậy."

Cô gái này, trước kia nhất định là một người rất dịu dàng.

Đặng Lệ Lệ vất vả lắm mới di chuyển được đến trước mặt nữ cảnh sát, nhưng chỉ nhìn chằm chằm mặt cô ấy, không để ý đến cánh tay đối phương vươn tới chuẩn bị dắt tay mình.
Nữ cảnh sát không biết phải làm sao, dùng ánh mắt hướng Tần Nghiên xin giúp đỡ.

Hắn bước tới, hơi cúi người nhìn thẳng vào Đặng Lệ Lệ bằng ánh mắt dịu dàng: "Đi theo chị này, cô ấy sẽ bảo vệ em."

Đặng Lệ Lệ nhìn Tần Nghiên, rồi lại nhìn nữ cảnh sát, cuối cùng đưa tay đặt lên.

Nữ cảnh sát nắm tay cô, tạm biệt với Tần Nghiên: "Vậy... Giáo sư Tần, tôi đưa cô bé về nghỉ ngơi trước."

Tần Nghiên lại dặn dò hai câu, thấy nữ cảnh sát dẫn Đặng Lệ Lệ xoay người rời đi thì bản thân cũng quay đầu chuẩn bị nói với Ngụy Hoài Minh một câu, nhưng lại cảm thấy góc áo có ai túm lấy.

Đặng Lệ Lệ vốn là nên rời đi kéo góc áo hắn, cắn mạnh môi dưới như thể đưa ra quyết định trọng đại gì đó, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.

Tần Nghiên giúp cô lau lớp trang điểm trên mặt, hỏi: "Sao vậy?"
"Các anh hỏi đi." Đặng Lệ Lệ khịt mũi, "Tôi không sao."

Hiện trường yên lặng vài giây.

Tần Nghiên giúp cô lau khô giọt nước mắt cuối cùng, rồi trịnh trọng nói tiếng cảm ơn.

.

Đặng Lệ Lệ kể cho họ nghe câu chuyện về một cô gái.

Đó là một cô gái xinh đẹp với thành tích xuất xắc.

Điều điện gia đình của cô không tốt, lúc học cấp hai chưa từng hy vọng xa vời mình có thể vào được trường cấp ba tốt nhất thành phố, mục tiêu duy nhất chính là cố gắng học tập tranh thủ sau khi lên cấp ba có thể miễn tất cả học phí.

Nhưng một ngày nọ sau khi tốt nghiệp cấp hai, mẹ đột nhiên dẫn cô đến một trường cấp ba trọng điểm để đăng ký, nói với cô rằng mình đã tìm được một công việc rất tốt, đủ để trang trải toàn bộ học phí của cô.

Cô gái đã tin.

Cô vẫn cố gắng học tập như trước, nhưng lại rất khó hòa nhập vào tập thể, những đứa trẻ nơi đây ai nấy đều gọn gàng sáng sủa, không hợp với vẻ xám xịt như cô.
Mẹ nói với cô rằng chỉ cần học tập thật giỏi là được rồi, những thứ khác bà ấy sẽ lo ổn cả.

Cô gái cũng tin.

Cho đến khi trong một hoạt động thực hành xã hội do trường tổ chức, cô phát hiện mẹ mình đang lau kính bên ngoài tòa nhà cao tầng. Độ cao của tòa nhà kia đến bây giờ cô cũng không hình dung ra được, chỉ biết hơi không cẩn thận là sẽ tan xương nát thịt ngay.

Cô gái bắt đầu kiếm tiền.

Thời gian sau khi học cô đã tìm rất nhiều việc làm thêm, nhưng đối phương đều từ chối với lý do không nhận học sinh. Cho đến khi cô gặp một quán cà phê, ông chủ rất thân thiết tỏ vẻ có thể sắp xếp một ca đêm cho cô.

Chuyện kỳ lạ cứ nối đuôi nhau mà đến.

Đầu tiên là cô nhiều lần bị người ta theo dõi thậm chí là đánh đập trên đường đến quán cà phê, sau đó diễn biến thành trong trường cũng sẽ bị bắt nạt, tiếp đó dứt khoát phát triển thành khách đến quán đều sẽ hất cà phê nóng lên người cô.
Cô gái đã đề nghị từ chức với ông chủ.

Sau khi hỏi lý do thì ông chủ ngỏ lời có thể giúp cô ra mặt đuổi những người bắt nạt cô đi. Cô gái không muốn gây rắc rối nên từ chối lòng tốt của ông*.

(*ở đây tác giả ghi là "cô ấy", mà mấy chương trước tui toàn edit ông chủ là nam không à, không biết là do tui sai hay tác giả nhầm chỗ này nữa nên thôi tui vẫn giữ là nam như cũ nha)

Lúc ra khỏi quán thì va phải một người. Trong tay người nọ cầm tờ rơi, bị đụng phải thì mắng một câu, ném tờ rơi xuống rồi bỏ đi.

Cô gái nhặt giấy màu trên mặt đất lên, đi đến quán bar kia để xin việc.

Quán bar phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, nơi làm việc cũng rất kỳ lạ.

Cô từ chối mặc quần áo hở hang, từ chối sự đụng chạm của người lạ, thậm chí còn chống đối quản lý.
Vì vậy cô bị nhốt vào tầng hầm tối tăm, sống một cuộc sống vô nhân đạo cùng với những cô gái mới tới, làm hao mòn đi ý chí chiến đấu của cô từng ngày.

Cô đã trốn thoát trong một lần đi tiếp khách.

Rạng sáng hai giờ, trên người cô mặc bộ quần áo kỳ quái, đôi chân trần điên cuồng chạy trốn trên phố. Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, trước khi cô từ bỏ chống cự, dùng hết sức lực cuối cùng gõ mở một cánh cửa nhà.

Sau đó cô gặp "Tam Giác Vàng".

"Đây là câu chuyện của tôi." Đặng Lệ Lệ bình tĩnh kể lại toàn bộ câu chuyện, nhàn nhạt hỏi, "Còn muốn hỏi gì không?"

Tần Nghiên nuốt nước bọt, hỏi: "' Tam Giác Vàng ' cứu em khỏi đám người đó?"

"Tôi không biết, nhưng chắc là bọn hắn không phải một nhóm."

Dẫu sao thì cô cũng chưa từng gặp lại những người đó sau khi chạy thoát.
Tần Nghiên gật đầu, thăm dò hỏi một câu: "Vậy em có định về nhà xem sao không?"

Đặng Lệ Lệ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi vẫn chưa sẵn sàng."

"Bây giờ tôi như vậy, không thể để mẹ thấy được... Ít nhất tôi phải cai nghiện trước..." Tần Nghiên nghe Đặng Lệ Lệ đột nhiên nói luyên thuyên, trao đổi ánh mắt với Ngụy Hoài Minh —— cô không biết mẹ mình mất tích.

Hôm nay đã nhớ lại quá nhiều chuyện, để tránh cho cảm xúc của Đặng Lệ Lệ sụp đổ thì Tần Nghiên quyết định kết thúc cuộc trò chuyện này.

"Em muốn đến trung tâm cai nghiện sao?"

Đặng Lệ Lệ gật đầu.

"Chúng tôi sẽ thu xếp để em đi." Tần Nghiên đứng lên, vươn tay kéo cô từ trên ghế dậy, "Bây giờ về ngủ trước đã, vất vả rồi."

Đặng Lệ Lệ cho rằng Tần Nghiên phải đi, nên vội vàng nắm lấy góc áo của hắn: "Vậy các anh nói với mẹ tôi thế nào?"
"Chúng tôi sẽ nói với bà ấy là đã gửi em đến trường học mới."

"Nhưng..."

"Được rồi." Tần Nghiên ngắt lời cô, nhẹ giọng an ủi, "Không sao đâu, chúng tôi đều sẽ xử lý ổn thỏa."

Đặng Lệ Lệ nhìn chằm chằm hắn chốc lát, rồi gật đầu như thể đã thỏa hiệp.

Cô giữ im lặng suốt cả quãng đường đi, cho đến khi Tần Nghiên tiễn cô đến cửa phòng thì Đặng Lệ Lệ mới quay đầu lại, thật cẩn thận hỏi một câu: "Các anh sẽ bắt được kẻ xấu, đúng không?"

Tần Nghiên nhìn vào mắt cô: "Đúng."

Một chân Đặng Lệ Lệ bước vào trong phòng, nhưng lại do dự rụt chân lại, ngượng ngùng vươn ngón út ra: "Anh có thể... móc ngoéo với tôi không?"

Tần Nghiên cười khẽ một tiếng, móc lấy ngón tay cô, còn trịnh trọng ấn một con dấu.

Tuyết bắt đầu tan.

Hết chương 49.