Không Được Nói

Chương 33: Zahhak (12)




"May mà nó không đủ cẩn thận."

Edit: Rea

—————

Ngụy Hoài Minh giật bắn lên khi cảm nhận được trên mặt xuất hiện dị vật, anh dùng sức lau mặt mấy cái, đứng tại chỗ hướng về phía Tần Nghiên cười ngây ngô: "Hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi..."

Tần Nghiên ngoắc tay: "Lại đây."

Ngụy Hoài Minh như cô vợ nhỏ đi qua, nhân tiện giẫm một cái lên tay Hà Duyên còn chưa bò dậy. Hà Duyên vừa định gào lên nhưng lại bị Ngụy Hoài Minh trừng mắt một cái nên đành trực tiếp nuốt xuống tiếng kia, nghe như tiếng rêи ɾỉ.

Tần Nghiên nhìn chằm chằm nửa bên mặt bị hôn của anh, giơ tay chà một chút, lại cảm thấy chưa hết giận nên chà thêm vài cái nữa như rửa chén. Ngụy Hoài Minh vốn muốn tùy hắn, kết quả là thấy Tần Nghiên không có ý định dừng lại nên vẫn nắm lấy tay hắn.

Ngụy Hoài Minh sờ khuôn mặt nóng rát của mình, dở khóc dở cười nhìn Tần Nghiên: "Cục cưng à, đây là mặt chứ không phải chén đâu."

Rửa chén cũng không dùng lực lớn như hắn.

Sắc mặt Tần Nghiên khó coi, sau khi bị anh ngăn lại thì quay đầu trừng Hà Duyên một cái rồi bỏ đi, Ngụy Hoài Minh vội vội vàng vàng đuổi theo, cũng không quên quay đầu lại trừng Hà Duyên một cái.

Hà Duyên vừa mới đứng dậy khỏi mặt đất: "..."

Y trêu ai chọc ai chứ.

Tần Nghiên đi rất nhanh đến nỗi Ngụy Hoài Minh muốn đuổi kịp hắn còn phải chạy hai bước. Vất vả lắm mới đuổi kịp thì Tần Nghiên lại nhấc chân bước vào xe, nhốt anh bên ngoài cửa xe.

Cảnh tượng mà Hà Duyên nhìn thấy lúc ra tới chính là Ngụy Hoài Minh đứng bên ngoài đập cửa giải thích, Tần Nghiên ở bên trong lạnh lùng nhìn anh, nhìn không ra hắn có cảm xúc gì.

Hà Duyên lại đi vài bước đến bên cạnh xe thì cửa xe mở ra.

Ngụy Hoài Minh chỉ lo nhìn Tần Nghiên nên căn bản không chú ý tới Hà Duyên đã sắp đi tới phía sau mình, chỉ cho rằng Tần Nghiên không giận mình nữa, vừa định nhếch môi cười thì đã bị Tần Nghiên kéo cổ áo xuống.

Ngụy Hoài Minh bị kéo về trước một chút, hai tay phải chống lên cửa xe mới không bị kéo ngã, giây tiếp theo môi đã bị chặn lại.

Lần này Tần Nghiên hôn rất gấp, lực độ cũng rất lớn, lợi dụng khoảng trống lúc Ngụy Hoài Minh mở miệng mà gấp không chờ nổi đến công thành đoạt đất, hô hấp dồn dập của cả hai đan xen vào nhau, trực tiếp hôn anh đến ngớ người.

Hà Duyên cảm nhận được ánh mắt của Tần Nghiên ném tới, mang theo thoả mãn cùng cảnh cáo, như thể đang nói rõ cho y biết —— đây là của tôi.

Trẻ con.

Thấy Hà Duyên quay mặt đi, Tần Nghiên cũng buông tay túm lấy Ngụy Hoài Minh ra rồi nhanh chóng dịch vào bên trong: "Vào đi."

Ngụy Hoài Minh không rõ nội tình ngồi xuống, vừa khéo nhìn thấy Hà Duyên phía sau, lúc này mới phản ứng lại chuyện vừa xảy ra là thế nào.

Tự mình não bổ một hồi liền cảm thấy rất ngọt ngào, anh nhích lại gần bên cạnh Tần Nghiên: "Cục cưng, em ghen à?"

Tần Nghiên nghiêm túc gật đầu: "Ừm."

Ngụy Hoài Minh thấy hắn đáng yêu muốn chết nên muốn ôm vào lòng xoa xoa, nhưng mới vừa làm động tác này đã bị Tần Nghiên đẩy qua một bên.

Hà Duyên nhìn tương tác giữa hai người, vẻ mặt phức tạp ngồi vào ghế phụ.

Hai người cộng lại hơn 50 tuổi mà còn chơi tuồng tình yêu tuổi học trò này, tình yêu thật đáng sợ mà.

Từ thành phố H đến thành phố bên cạnh phải mất ít nhất bốn giờ lái xe, Hà Duyên vốn muốn ngủ một giấc thật ngon nhưng lại nghe hàng phía sau tán tỉnh ve vãn nửa giờ thật sự nhịn không được nữa, y quay đầu lại than thở một câu: "Hai ngươi có thể nhỏ giọng chút được không?"

Tần Nghiên đang đút Ngụy Hoài Minh ăn liếc Hà Duyên một cái, rồi chậc một tiếng.

Hà Duyên: "Làm phiền."

Tuy rằng hình tượng của y trong lòng Tần Nghiên đã hoàn toàn bị Ngụy Hoài Minh vặn vẹo thành nam phụ độc ác cầu ái không thành lại càng thua càng đánh, nhưng Tần Nghiên vẫn để lại chút mặt mũi cho y, sau khi đút hết đồ trong tay xong thì bảo Ngụy Hoài Minh ngủ, chỉ chốc lát sau trong xe đã không còn tiếng động nào.

Hà Duyên thấy trong xe yên tĩnh, vừa định ngủ một lát, nhưng vừa ngả người ra sau lại thấy Tần Nghiên xuất hiện trước mặt, cơn buồn ngủ trong nháy mắt bị dọa bay mất.

Hà Duyên sắp bị bức điên rồi: "Tôi thật sự không có ý gì với vị nhà cậu, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, xin cậu tha cho tôi đi đại ca à." Tần Nghiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngụy Hoài Minh đang ngủ như lợn chết, duỗi ngón tay ra ấn lên môi mình: "Nói nhỏ chút." Nói xong lại bồi thêm một câu, "Tôi biết hai người không có quan hệ."

Hà Duyên vừa định nói vẫn là cậu hiểu lý lẽ thì chợt nghe thấy Tần Nghiên bổ sung lý do: "Anh ấy chướng mắt anh."

Hà Duyên: "..."

"Tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh ở nhà tắm nhìn lén anh ấy..."

"Tôi không có!"

Không để ý tới việc y cắt ngang mình, Tần Nghiên vẫn nói hết nửa câu sau: "Là đã thấy gì?"

Hà Duyên túm cái gối ôm trong tay lên che mặt —— hai vợ chồng này rốt cuộc định dây dưa không xong sao?

Xe chạy thời gian bao lâu thì Hà Duyên đã bị Tần Nghiên tóm lấy gặng hỏi bấy nhiêu thời gian, từ khi y bắt đầu nhập học cho đến lúc tốt nghiệp, Hà Duyên lấy tinh thần thép trả lời câu hỏi của hắn, khi nghe thấy tiếng thắng xe vậy mà y lại sinh ra một loại cảm giác như đã qua mấy đời rồi.

Ngụy Hoài Minh cũng bị phanh gấp đánh thức, anh lau mặt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy có hơi quen mắt.

Vài phút sau anh nhớ ra —— đây là nơi bị theo dõi đó.

Hà Duyên dẫn hai người bọn họ tìm cái CCTV kia. Đây là loại máy theo dõi rất cũ, vị trí vốn không tính là hẻo lánh, nhưng trùng hợp chính là mặt tiền này quanh năm không ai thuê nên bị dây leo của chậu hoa không biết là ai nuôi trên lầu hai che khuất đi, nếu không cẩn thận lật xem thì quả thật là không thấy được.

Tần Nghiên mở video giám sát trên điện thoại, rồi đi theo đường đi của Tô Yểu một lần, sau đó hắn dừng tại chỗ Tô Yểu biến mất, ngồi xổm xuống.

Trước mặt là một cái cây, lá đã rụng gần hết, có vài tia nắng lọt qua cành cây thưa thớt, Tần Nghiên thấy có thứ gì đó lập lòe phát sáng.

Ngụy Hoài Minh vẫn đi theo sau hắn nên cũng chú ý tới nơi này, anh trực tiếp cởϊ áσ khoác ra rồi trèo lên cây kéo thứ kia xuống.

Là một cái CCTV không dây.

"Lần này chúng ta có chút may mắn." Tần Nghiên cầm CCTV trong tay, ngẩng đầu nhìn lên cây, "Tô Yểu cố ý đặt ở đây, lại năm lần bảy lượt xuất hiện trong con hẻm này, mục đích chính là làm rối mắt. Đáng tiếc là các anh lại tìm thấy một cái CCTV khác mà cô ta không chú ý tới."

Tần Nghiên đưa đồ trong tay cho Hà Duyên: "Những thông tin còn lại đều ở trong này."

Tô Yểu cho bọn họ thấy mấy hình dáng thoạt nhìn hoàn toàn khác nhau, nhưng lại làm động tác giống nhau, rất rõ ràng là muốn đánh lạc hướng cảnh sát, đem một phạm nhân phân tán thành một băng nhóm.

"Tô Yểu vẫn rất thông minh." Tần Nghiên ngồi trên xe đi đến cục cảnh sát, ngửa đầu thở dài, "Nhưng không đủ cẩn thận."

Ngụy Hoài Minh thở dài theo: "Cũng may là nó không cẩn thận."

Một cô bé vừa tròn mười tám tuổi, lại tự mình đứng ra thành lập một tổ chức bắt nạt học đường cực lớn, dễ dàng thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát, thậm chí còn có quan hệ với kẻ gϊếŧ người nhiều năm trước. Đáng sợ nhất chính là bọn họ bị cô ta chơi mòng mòng, nếu không phải vì tình cờ phát hiện ra cái CCTV này thì tình tiết vụ án còn sẽ phát triển theo hướng phức tạp hơn.

Quá khó chơi.

"Em nói xem, thật sự có người sinh ra là để phạm tội sao?"

Tần Nghiên nhìn người qua đường đi tới đi lui ngoài cửa sổ xe, nói: "Có."

Tỉ lệ nhân cách phản xã hội bẩm sinh không tính là thấp, nhưng khả năng phân chia hai mặt đối lập cũng rất cao.

"Thiên tài và kẻ điên chỉ có một đường phân cách." Tần Nghiên thu hồi tầm mắt, vỗ vỗ đất trên người Ngụy Hoài Minh, "Trong đám người này, có một số trở thành thiên tài, một số sẽ thành kẻ điên —— mà em cũng là loại người này."

"Nhưng em đã trở thành thiên tài." Ngụy Hoài Minh rũ mắt nhìn Tần Nghiên, trong ánh mắt có thêm chút đau lòng, "Em và bọn họ không giống nhau."

Tần Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu, ôm lấy eo Ngụy Hoài Minh.

Hắn vốn cũng là một kẻ điên.

Năng lực học tập của Tần Nghiên cực kỳ mạnh. Không có người dạy hắn nói chuyện thì hắn nghe những đứa trẻ đó nói chuyện với nhau. Hắn có thể thoải mái đọc hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ, thậm chí còn có thể đọc hiểu động tác tứ chi của bọn họ và biểu tình dù là nhỏ nhất.

Ngôn ngữ của trẻ con và biểu cảm đều rất đơn giản, Tần Nghiên dần dà cảm thấy không thú vị nữa, vì thế hắn bắt đầu quan sát hai người lớn kia.

Lúc bọn họ đánh chửi mấy đứa nhỏ đều vô cùng suиɠ sướиɠ, Tần Nghiên chưa từng thấy loại vẻ mặt này trên mặt bọn nhỏ. Vì thế khi có một đứa trẻ mắng hắn, hắn đã ra tay đánh nó.

Đứa trẻ đó bị hắn đánh đến mức mặt mũi bầm dập, gần như tắt thở.

Nhưng Tần Nghiên chẳng hề thấy vui.

Khi đó, hắn đem loại cảm xúc này lý giải là vì chênh lệch tuổi tác. Cho đến khi Ngụy Hoài Minh đá văng cánh cửa đã nhốt hắn mười bốn năm, một khắc anh ôm chặt lấy hắn ấy, hắn mới cảm nhận được thứ cảm xúc mang tên "hạnh phúc" này.

Hắn nghe được rất nhiều câu chuyện bi thương, chỉ biết rằng nỗi đau của mỗi người không giống nhau, tại khoảnh khắc đó hắn mới phát hiện, thì ra hạnh phúc của mỗi người cũng không giống nhau.

Người này đã kéo hắn lên từ địa ngục, nên hắn không thể thả anh đi được.

Tần Nghiên gần như tham lam hít thở không khí tràn ngập mùi vị trên người Ngụy Hoài Minh, qua thật lâu sau mới buông tay ra.

Càng đến gần, hắn càng muốn khắc sâu người này vào xương máu, tốt nhất là khiến anh cả đời này đều trốn không thoát.

Cho dù như vậy là không đúng.

Ngụy Hoài Minh không biết trong lòng Tần Nghiên đang nghĩ gì, nhưng anh đoán được đại khái, giơ tay lên xoa nhẹ tóc hắn: "Em ưu tú như bọn họ, nhưng em lại thiện lương hơn."

Tần Nghiên ngước mắt nhìn anh.

"Mọi người thường gọi người đặc biệt ưu tú là thiên tài, gọi người xấu đặc biệt lợi hại là kẻ điên." Ngụy Hoài Minh hôn lên trán hắn một cái, "Em không phải thiên tài, cũng không phải kẻ điên, em là Tần Nghiên."

Là độc nhất vô nhị, là Tần Nghiên tốt nhất.

Hà Duyên ngồi ghế trước trợn trắng mắt —— y thấy hai người này đều là kẻ điên thì có.

Sau khi tới cục cảnh sát cũng không trì hoãn thêm, video giám sát rất nhanh được lấy ra.

Bóng dáng Tô Yểu xuất hiện trong video, cô ta sờ lỗ tai, khom lưng rồi trà trộn vào đám người ngay trước CCTV.

Liên tục ba ngày đều như vậy.

Nếu chỉ nhìn phía sau mà nói thì chỉ nghĩ rằng đây là ba người phụ nữ ở độ tuổi và ngoại hình khác nhau.

"Tô Yểu muốn chúng ta đợi cô ta ở đây."

"Vậy nó trực tiếp lộ mặt không phải là được rồi sao? Làm phức tạp như vậy chi?"

"Có thể..." Tần Nghiên dừng lại một chút, nở nụ cười, "Cô ta cảm thấy như vậy khá thú vị."

Ngụy Hoài Minh: "..."

Nghĩ như vậy cũng không phải không hề có đạo lý, Tô Yểu đã làm rất nhiều chuyện không có logic, tỷ như tại sao cô ta muốn gây phiền phức cho Đặng Lệ Lệ, lại tỷ như tại sao cô ta để lại manh mối cho bọn họ.

Nhưng, nếu bắt lấy những chi tiết này và truy đến cùng thì sẽ bị khóa trong logic khó giải quyết.

Đời này Ngụy Hoài Minh đều không muốn giao tiếp với kẻ điên.

Đương nhiên là ngoại trừ Tần Nghiên.

Hà Duyên không biết trước đó Tô Yểu đã làm gì, nghe như lọt vào trong sương mù, hỏi: "Vậy chúng ta..."

"Trở về tìm cô ta."

Hết chương 33.