Không Được Nói

Chương 3: Dạ oanh (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bao thứ ba và nụ hôn khói thuốc

Edit: Rea

—————

Bao xác thứ hai được tìm thấy ở bên bờ sông.

Lúc bọn họ chạy tới thì bờ sông đã có một đám người vây quanh, có không ít phóng viên còn đến sớm hơn cả họ, tiếng đèn flash và âm thanh màn trập* của camera liên tiếp vang lên từ bốn phương tám hướng, ống kính đen kịt trông như vô số vực sâu.[EDIT/ĐAM MỸ] KHÔNG ĐƯỢC NÓI - TÚC THANH SƠN - Chương 3: Dạ oanh (3)

Màn trập

Ngụy Hoài Minh nhảy xuống xe rồi lấy thẻ công vụ trình ra để đuổi người nhưng vẫn không có ai chịu rời đi. Có thể là vài giờ hoặc thậm chí là chỉ vài phút sau, người phụ nữ xinh đẹp chết thảm này sẽ xuất hiện trên nhiều màn ảnh khác nhau trong tư thế khó coi nhất, và sẽ bị trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của các marketing account lớn, bị trở thành loại tin tức chỉ có nhập mã captcha* thì mới có thể xem được, bị người thiện ý hoặc là ác ý dùng đủ loại cách thức để bóc trần cuộc sống của cô ấy, và sau đó là nhận lấy sự thương hại hoặc sỉ nhục của mọi người.[EDIT/ĐAM MỸ] KHÔNG ĐƯỢC NÓI - TÚC THANH SƠN - Chương 3: Dạ oanh (3)

Mã captcha

Nó không nên như vậy.

Vì thế Ngụy Hoài Minh đập vỡ một chiếc máy ảnh ở gần nhất.

Những người khác sững sờ trong giây lát, và sau đó là tất cả máy quay đều bị ném xuống sông.

Ngụy Hoài Minh tức giận đỏ cả mắt: "Cản trở người thi hành công vụ đều bị bắt lại hết." Đội hiện trường đè lại mấy phóng viên, những người khác vây xem thấy tình thế như vậy cũng đều tản đi, do ít người hơn nên gió bên bờ sông có vẻ lạnh lẽo. Nơi mọi người giẫm lên lưu lại những dấu chân lớn nhỏ vây quanh bao thi thể kia giống như chỉ cần gần thêm một bước nữa thì sẽ nghiền nát cô ấy.

Sau khi lấy mẫu xong thì vài người ngồi trở lại trên xe quay trở lại cục cảnh sát, không một ai nói lời nào.

Từ khi đến hiện trường Tần Nghiên vẫn không có nói chuyện, lúc này mới lên tiếng trước: "Ngụy đội, tôi có dự cảm rất không tốt."

"Đương nhiên là không tốt được rồi." Ngụy Hoài Minh lướt xem các tin tức trên điện thoại di động, "Hiện tại cả thế giới đều tràn ngập tin tức về vụ án này thì còn phá án cái rắm gì nữa."

Tần Nghiên lắc đầu, hắn tìm bản đồ thành phố H đưa tới trước mặt Ngụy Hoài Minh rồi chỉ vào hai nơi mà bọn họ tìm thấy thi thể: "Hai nơi này... Không biết Ngụy đội có xem qua hồ sơ trước đó chưa?"

Sau khi Ngụy Hoài Minh được điều đến đây thì anh đã có lật xem qua một lần các hồ sơ trước đó rồi. Ở thành phố H không có án treo, những vụ án trên toàn bộ hồ sơ đều đã được giải quyết nên lúc đó anh cũng không xem kỹ cho lắm, nhưng khi Tần Nghiên vừa nhắc đến thì Ngụy Hoài Minh liền nghĩ đến "vụ án Tam Giác Vàng gϊếŧ người" từng chấn động cả nước.

Sát thủ gây án liên hoàn và các nạn nhân hầu như không có đặc điểm chung nào. Hung thủ mỗi lần đều chia thi thể thành ba bộ phận rồi vứt xác ở những nơi khác nhau, nhưng ba nơi vứt xác trong mỗi lần đó đều có thể nối liền thành một tam giác đều, tất cả tam giác đó đều xoay quanh một tâm hình tròn, cuối cùng thì cảnh sát cũng tìm được quy luật vứt xác của hung thủ nên đã canh giữ trước ở đó và bắt hắn về quy án.

Phải mất tận bốn năm để giải quyết vụ án này, có tới mười sáu nạn nhân, và phiên tòa kết thúc cách đây ba năm đã gây xôn xao khắp cả nước.

Ngụy Hoài Minh nghĩ đến đây đột nhiên buông điện thoại xuống rồi ngồi thẳng người dậy: "Cậu nghi ngờ đây là bút tích của Tam Giác Vàng? Nhưng không phải là hắn đã bị xử bắn sao?"

Tần Nghiên lắc đầu: "Không phải, sát thủ liên hoàn có yêu cầu rất cao đối với quá trình và kết quả phạm tội của mình, nhưng thủ pháp của kẻ sát nhân lần này rất không sạch sẽ nên không có khả năng là Tam Giác Vàng, cho nên tôi nghi ngờ đây là bắt chước gây án."

"Bình thường đều sẽ có người sùng bái sát thủ liên hoàn, cho nên..." Ngón tay Tần Nghiên từ giữa hai điểm nối liền trên bản đồ kéo dài lên trên, cuối cùng dừng lại ở một điểm, "Mục đích của tín đồ này là gì?"

"Phùng Chử, quay xe!"

"Ngụy đội, chúng tôi không tìm thấy." Mọi người tìm kiếm xung quanh khu vực Tần Nghiên vẽ ra nhưng không thu hoạch được gì. Nơi này là một khu thương mại nên nếu có thi thể thì phải sớm có người phát hiện ra mới đúng.

Ngụy Hoài Minh thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra không phải là Tam Giác Vàng... Không phải là tốt rồi." Tôn Giai Thần không nói lời nào từ khi lên xe hiển nhiên cũng rõ ràng thả lỏng ra, anh ta vừa định nói gì đó để giảm bớt bầu không khí thì lại bị Tần Nghiên giành trước: "Nhưng còn một đỉnh điểm nữa."

Một đoạn thẳng có thể xác định được hai tam giác đều.

Thân thể Tôn Giai Thần lắc lư lùi về phía sau một bước, vô cùng giả tạo mà đỡ trán: "Tôi sẽ không đi theo mọi người nữa... Tôi bị chóng mặt rồi." Nói xong anh ta cũng không quay đầu lại mà liền chạy về phía sau, mái tóc sặc sỡ dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi ngược lại trông có vẻ hào quang ảm đạm. Ngụy Hoài Minh vừa định đuổi theo nhưng bị Tần Nghiên ngăn lại bảo hắn đi thôi.

Ngụy Hoài Minh chăm chăm nhìn vào mắt Tần Nghiên trong chốc lát, bất đắc dĩ cười rồi lên xe.

Ngụy Hoài Minh quá hiểu Tôn Giai Thần, mẹ cậu ta qua đời khi cậu ta mới sáu tuổi, từ đó về sau ba cậu ta không cưới người phụ nữ nào khác nữa và đối xử tốt với cậu ta hết sức có thể, nhưng hiện tại người phụ nữ này xuất hiện, vì thế vách ngăn giữa hai ba con rốt cuộc cũng bị xé ra. Giống như đã tìm được chỗ phát tiết, cậu ta đem tất cả lỗi lầm của mình thậm chí là cả cái chết của mẹ đều quy lên người phụ nữ này, nhưng cậu ta không hận cô ấy chứ nói gì đến việc để cô ấy chết. Cậu ta sẽ không chịu nổi nếu nạn nhân thật sự là mẹ kế của mình.

Bọn họ đã là bạn tốt nhiều năm nên anh hiểu tâm tình của Tôn Giai Thần, nhưng thật ra Tần Nghiên cũng hiểu được.

Vầng thái dương chỉ còn lại một nửa, thậm chí còn không cảm nhận được ánh chiều tà, xe cảnh sát lái đi, đèn đường sáng lên phía sau xe dường như không liên quan gì đến bọn họ. Phía trước là nơi đèn đường chiếu không đến, nó ẩm ướt, tối tăm và vắng vẻ không tiếng động.

Mí mắt phải của Ngụy Hoài Minh không ngừng giật giật, anh dứt khoát châm một điếu thuốc rồi dựa vào phía sau, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Nghiên: "Cậu thật sự rất lợi hại." Tần Nghiên bị mùi thuốc làm cho sặc một chút, vừa ho khan vừa lắc đầu, Ngụy Hoài Minh thấy hắn khó chịu thì hít mạnh một hơi rồi dập tắt điếu thuốc. Anh thấy Tần Nghiên thật sự rất thích lắc đầu, giống như đối với cái gì cũng không đồng ý, nhưng cố tình tính tình của hắn lại rất ôn hòa nên động tác này mang theo một chút bất đắc dĩ cùng... cưng chiều?

Ngụy Hoài Minh nghĩ đến đây thì sợ run cả người, anh gõ lên đầu mình ---- cưng chiều cái búa ấy, nghĩ mình đang yêu đương hay gì?

Tần Nghiên trái lại không có chú ý đến động tác nhỏ này của anh, hắn còn đang bị sặc đến khó chịu, mất một lúc lâu mới nguôi ngoai được, sau đó hắn nhỏ giọng đề nghị sau này anh nên bớt hút thuốc lại. Ngụy Hoài Minh bị suy nghĩ vừa rồi của mình làm cho có chút buồn nôn, hiện tại nổi lên tâm tư muốn trêu chọc hắn nên anh lại lấy một điếu thuốc từ trong túi ra rồi ngậm ở trên môi, sau đó tiến đến trước mặt Tần Nghiên rồi trực tiếp phun một ngụm khói lên mặt hắn: "Hồi nhỏ tôi đã thề rằng nếu vợ tôi chê tôi hút thuốc thì tôi sẽ không hút nữa."

Chu Mộc ngồi ở ghế trước cười khẩy một tiếng, cô nói anh không muốn bỏ thuốc thì cứ việc nói thẳng.

Tần Nghiên mỉm cười, hắn vươn tay đến xin một điếu thuốc rồi cũng ngậm trên môi, sau đó tiến lên một chút: "Ngụy đội, tôi mượn lửa."

Khi hai điếu thuốc chạm vào nhau, ngọn lửa nhỏ sáng chói trong giây lát.

Tần Nghiên cảm thấy mình đúng là bị ma xui quỷ khiến rồi, nếu không thì làm sao hắn lại dám nhìn anh bằng ánh mắt không chút ngại ngần nào như vậy, cái loại ánh mắt kỳ vọng, trân quý, khát vọng muốn chiếm làm của riêng, nếu anh nhìn thấy thì nhất định sẽ bỏ chạy.

Rất may là bên trong xe đủ tối và khói cũng đủ dày.

"Tách."

Tiếng màn trập kéo Ngụy Hoài Minh ra khỏi trạng thái trống rỗng của đại não, anh vừa quay đầu thì thấy Chu Mộc đang cầm điện thoại cười đến mức vẻ mặt đáng khinh, anh duỗi tay ra giật lấy điện thoại.

Trong ảnh, làn khói của hai người ái muội mà chạm vào nhau, Tần Nghiên cao hơn anh một chút, hắn hơi cúi đầu xuống, đôi mắt bị tóc con che khuất nên không nhìn ra vẻ mặt, còn Ngụy Hoài Minh thì hoàn toàn ngây người. Đường nét khuôn mặt của hai người cực kỳ xinh đẹp, thêm ánh sáng lờ mờ tạo ra một loại mỹ cảm kỳ lạ.

"Em chụp bức này của tôi cũng quá ngu ngốc rồi." Ngụy Hoài Minh ném trả điện thoại lại cho cô, ngoài miệng thì ghét bỏ nói như vậy nhưng cũng không xóa ảnh, "Cũng may là anh đây 360 độ không có góc chết."

Chu Mộc trợn trắng mắt, vừa định dỗi anh hai câu thì xe dừng.

Lần này là một khu dân cư. Đa số sinh viên mới ra trường hoặc người mới đi làm không đủ tiền thuê nhà ở trung tâm thành phố nên chọn nơi có giá thuê tương đối rẻ hơn. Nơi này cách trung tâm thành phố nửa giờ lái xe, với lại điều kiện sống cũng khác biệt quá lớn, các loại lối rẽ cắt khu vực này thành vô số hình vuông nhỏ, trông giống như một mê cung lớn.

Nơi này được gọi là "Khu ổ chuột".

Đây cũng là nơi mà cảnh sát hình sự không muốn đến nhất. Bóng tối sẽ được sinh ra ở nơi tràn ngập sự nghèo khổ và du͙ƈ vọиɠ, ở đây có rất nhiều vụ án lạ thường, nhưng bọn họ tự hình thành nên một hệ thống nơi mà tất cả mọi người bao che lẫn nhau, bọn họ một bên nguyền rủa những kẻ ức hiếp mình, còn một bên thì giúp đỡ chúng đi ức hiếp người mới, vì tiền mà đi trộm cướp đi chém gϊếŧ đi nói dối, thậm chí còn vì tiền mà đi làm kẻ chết thay. Mọi người không thể trêu vào người quản lý bên này nên lâu dần cảnh sát cũng quen, những vụ án ở đây hoặc là không làm hoặc là cứ tùy tiện xử lý.

Nhưng đây không phải là điều mà người mới được điều đến không lâu như họ biết được.

Điểm mục tiêu của Tần Nghiên là một tiểu khu phụ cận, vài người rẽ trái rẽ phải vào trong ngõ nhỏ bắt đầu chia nhau ra tìm, nhưng không đi được bao xa đã bị Chu Mộc gọi trở về, thấy tay trái cô dẫn theo một người tay phải xách một cái bao to thì họ liền đại khái hiểu được.

Ngụy Hoài Minh nâng cằm người nọ lên: "Đồng chí, đến cục cảnh sát uống trà không?"

Trong cái bao to đúng thật là có đầu người nhưng người vứt xác không phải là kẻ mà họ đang tìm.

"Thằng nhóc kia nói là có người bỏ tiền ra để nó đem bao đồ này ném ở đằng kia, nó cũng không biết bên trong chứa cái gì... Hỏi ai sai khiến nó thì nó cũng không nói được, chỉ nói là người nọ che kín mít, nhìn thân hình thì hình như là nữ. Nhưng điều này không đúng, không phải anh nói hung thủ là nam sao?" Sau khi Ngụy Hoài Minh từ phòng thẩm vấn đi ra với vẻ mặt tức giận, anh ném thẳng một đống giấy trắng lên bàn, "Người bên nay tất cả đều là mấy lão vô lại, ai nấy cũng đều bôi dầu lên miệng không chịu nói thật."

Tần Nghiên vốn đang ngồi một bên chơi ngón tay, nghe anh nói như vậy xong thì ngừng lại một chút, sau đó hắn đứng dậy đi về phía phòng thẩm vấn.

Phùng Chử đi qua ngăn hắn thì bị Ngụy Hoài Minh cản lại.

Nghi phạm còn rất trẻ, nhìn qua cũng chỉ mới mười lăm hay mười sáu tuổi, cái đầu trọc lóc, hai đôi mắt nhỏ đảo quanh, trông bộ dáng lấm la lấm lét, nhìn thấy Tần Nghiên đi vào thì liền nhanh chóng tố khổ: "Ôi đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không có gϊếŧ người đó, tôi chỉ lấy tiền để làm việc thôi... Nếu tôi biết có người chết trong đó thì nhất định tôi sẽ không động đến nó đâu ngài nói xem có phải không, tôi đã nói cho các người tất cả những gì tôi biết rồi nên các người để cho tôi về nhà đi, mẹ tôi vẫn đang chờ tôi ở nhà..."

"Nếu mẹ cậu chờ cậu ở nhà thì không phải là cậu sẽ bị hù chết sao?" Tần Nghiên nhìn vào mắt cậu ta, "Dù sao cũng đều đã chết nhiều năm."

Vẻ mặt người đối diện cứng đờ, thân thể cũng bất giác căng thẳng: "Sao anh biết?"

Hai người nhìn nhau hồi lâu, nhóc đầu trọc bị nhìn đến mức da dầu tê rần nên liền dời mắt sang chỗ khác. Tần Nghiên nói: "Cái gì tôi cũng biết, cho nên kế tiếp cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được." Nhóc đầu trọc xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường nhưng ngoài miệng vẫn nói được.

"Người cho cậu tiền là nữ phải không?"

"Có lẽ là vậy. Cô ta mặc cái áo choàng lớn còn đeo mặc nạ, giọng nói cũng đã được xử lý nên tôi không biết cô ta trông như thế nào, nhưng cô ta khá thấp, không giống đàn ông."

"Cậu trả lời phải hay không là được. Có phải là đêm qua cô ta đến tìm cậu không?"

"Phải."

"Cho cậu một địa chỉ?"

"Phải."

"Bảo cậu sau khi vứt xác thì chụp ảnh cho cô ta?"

"Phải."

"Gửi cho cô ta ngay." Tần Nghiên lấy một tấm ảnh trong điện thoại đưa cho cậu ta, "Cố gắng kéo dài thời gian."

Là bức ảnh chụp đầu người bị vứt trong thùng rác.

Ngụy Hoài Minh ở bên ngoài phòng thẩm vấn cau mày, cố nhớ lại hắn chụp ảnh khi nào nhưng nhớ không ra. Tần Nghiên ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh, làm một cái khẩu hình "Định vị".

Hết chương 03.