Không Được Nói

Chương 27: Zahhak (6)




"Anh ta đã gϊếŧ chị gái tôi."

Edit: Rea

—————

"Anh nói xem sao mạng anh lại tốt như vậy nhỉ." Chàng trai đẩy người phụ nữ vẫn vùi đầu cởi dây thừng ra rồi kéo cổ áo Tần Nghiên buộc hắn phải đối mặt với mình, kể tội từng chữ một, "Ở bên một phú bà, ra ngoài học mấy năm, rồi trở về lại chính là giáo sư Tần, thậm chí còn trà trộn vào cục diện."

Cậu ta cười trào phúng, một bàn tay đột nhiên vươn tới bóp cổ Tần Nghiên, giọng điệu của cậu ta bỗng nhiên lên cao, mang theo phẫn nộ vô hạn: "Thủ phạm gϊếŧ người mỗi ngày giúp đỡ cảnh sát phá án là cảm giác gì? Tất cả mọi người đều bị anh chơi mòng mòng có phải rất sảng khoái không?"

Tần Nghiên bị bóp cổ, mấp máy môi vài lần cũng không nói ra được, nhưng cậu ta nhìn là đã hiểu môi ngữ của hắn.

Hắn nói, rất xin lỗi.

"Tôi cũng không nhớ rõ anh đã nói với tôi bao nhiêu lần xin lỗi." Tay cậu ta trên cổ Tần Nghiên trượt xuống dưới, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Người phụ nữ bên cạnh thấy cậu ta buông tay xuống thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng động tác rất nhỏ này đã bị chàng trai bắt được.

"Làm sao, hiện tại bắt đầu diễn tiết mục mẫu từ tử hiếu cho tôi xem?" Cậu ta cười châm chọc, tầm mắt quét giữa hai người, cuối cùng dừng lại trên người phụ nữ, "Bà xem, hắn nhận thứ tình cảm này của bà sao?"

Tần Nghiên vừa rồi bị bóp đến khó chịu, sau khi ho khan vài tiếng thì quay đầu nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt: "Bà diễn cái gì đây?"

Người phụ nữ này, khi hắn còn là một đứa trẻ chưa từng làm tròn bổn phận của một người mẹ.

Ký ức của Tần Nghiên có lẽ bắt đầu từ khi hắn lên năm tuổi, hắn cũng không rõ lắm mình đã trải qua cuộc sống ngày trước như thế nào, hắn chỉ biết kể từ khi hắn có nhận thức, người phụ nữ này chưa từng cho hắn một sắc mặt tốt. Cái gọi là cha mẹ này chẳng qua chỉ là sinh hắn ra thôi, còn lại thì mặc hắn tự sinh tự diệt.

Thời thơ ấu của Tần Nghiên là ở cùng với một đám lại một đám trẻ em. Bọn họ dạy hắn nói chuyện, mặc quần áo, quét dọn vệ sinh, nấu cơm, và thậm chí là học tập. Hắn rất thích những đứa trẻ đó, nhưng cha mẹ nói với hắn bọn họ đều là những đứa trẻ hư mà cha mẹ không cần nữa , những đứa trẻ không nghe lời sẽ bị đưa đến nơi quản giáo.

Bọn nhỏ nói với hắn rằng trường học là nơi mọi người được dạy dỗ, và hắn xem đó là điều hiển nhiên rằng chúng sẽ được đến trường.

Hắn nói, con cũng là đứa con mà cha mẹ không cần nữa, thế tại sao hai người không cho con ra ngoài?

Hình như người phụ nữ sửng sốt một chút, nhưng cũng như không có. Rất khó để chọn ra đoạn ký ức này trong số ít ký ức về người phụ nữ này trong trí nhớ của hắn, sở dĩ hắn còn nhớ rõ, chỉ bởi vì từ năm năm tuổi hắn đã bắt đầu tự hỏi vấn đề này —— hắn rất muốn bị đưa đi.

Bọn nhỏ nói cho hắn rằng thế giới bên ngoài có ánh mặt trời, có hoa, có cây, còn có rất nhiều động vật đáng yêu nữa.

Bọn họ ở trước mặt hắn phác hoạ ra hình thức ban đầu của một thế giới, sinh ra sự tương phản rõ rệt với căn phòng nhỏ tối tăm chỉ có một ngọn đèn mà hắn ở. Hắn đã nhiều lần đề cập với cha mẹ rằng hắn muốn ra ngoài xem.

Ban đầu bọn họ cũng không quan tâm, cho đến khi họ mang theo một đám trẻ ra ngoài, Tần Nghiên đã trà trộn vào đám trẻ đó.

Tần Nghiên thường xuyên bị đánh, nhưng lần này bị đánh tàn nhẫn nhất.

Người đàn ông được xưng là cha kia cầm roi quất hắn đến mức da tróc thịt bong, rất nhiều lần hắn cho rằng mình sẽ chết, nhưng hắn không chết mà bị ném trở lại căn phòng nhỏ kia, tiếp tục canh giữ từng đợt trẻ em.

Tần Nghiên đã nhìn thấy thế giới bên ngoài, không có ánh mặt trời, không có hoa, không có cây, cũng không có động vật nhỏ đáng yêu, mà chỉ có bóng tối vô tận cùng với nụ cười dữ tợn của ác ma.

Cha mẹ hắn nói đúng, đây là những đứa trẻ hư.

Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, hắn không thể đi ra ngoài.

Nhận thức này kéo dài trong rất nhiều năm, thẳng cho đến một ngày, có hai đứa trẻ khác biệt đến đây.

Đây là một cặp chị em. Quần áo của bọn họ mới tinh và xinh đẹp, trên người có hương thơm, trên tóc cô bé còn cài một đóa hoa đào mới nở, bộ dạng của cô so với hoa đào còn đẹp hơn.

Rất nhiều năm về sau, đây vẫn là màu sắc tươi sáng nhất trong ký tức thời thơ ấu của Tần Nghiên.

Nhưng hắn đã hại chết cô ấy.

"Kỹ thuật diễn nhà các người đúng thật là tổ truyền." Chàng trai thấy Tần Nghiên thất thần, không kiên nhẫn chậc một tiếng: "Không phải thích diễn sao? Nào, để tôi đổi cảnh cho hai người."

Tần Nghiên ngồi trong một góc, dựa lưng vào tường, chàng trai đứng dậy rồi đến đâm thủng một mặt tường khác cách bọn họ gần nhất.

Nơi này đúng thật là một cái kho hàng, nhưng chỉ là một phần hai nhà kho mà thôi.

Đây không phải là một mặt tường, mà chỉ là một khối bìa cứng, ngăn cách ra hai không gian.

Phía sau tấm bìa cứng là người đàn ông đã trói họ lại và Ngụy Hoài Minh ngồi đó.

Miệng Ngụy Hoài Minh bị bịt kín, nhìn Tần Nghiên với vẻ mặt nghi hoặc, mà người đàn ông phía sau anh lại rất hứng thú nhìn chằm chằm người phụ nữ run bần bật bên cạnh bọn họ.

Ánh đèn chói lọi treo giữa hai người, tất cả sự trốn tránh đều trở nên buồn cười.

"Nào, tiếp tục diễn đi." Cậu ta rút vải trong miệng Ngụy Hoài Minh ra, ném tới bên chân Tần Nghiên, "Đến nói cho hắn biết anh là ai."

Tần Nghiên bình tĩnh đối mặt với Ngụy Hoài Minh, trong mắt phảng phất như chứa một vũng nước đọng*.

(*tình huống đáng buồn)

Hắn nói, tôi xin lỗi.

Xin lỗi, em vốn muốn nói với anh, nhưng em không dám.

Em muốn anh biết rằng thật ra em rất ích kỷ, u ám, thậm chí ngay cả yêu cũng cực kỳ dơ bẩn, nhưng em không dám.

Em rất sợ đánh mất anh.

Thật ra Ngụy Hoài Minh đều đã nghe thấy tất cả cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ. Anh rất muốn biết vì sao cậu trai kia lại nói Tần Nghiên là thủ phạm gϊếŧ người, và cũng muốn hỏi tại sao Tần Nghiên nói cha mẹ mình đã chết, mà hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một người mẹ.

Nhưng anh không dám.

Chân tướng đang đến gần, nhưng không ai dám đi bước đó.

Chàng trai thấy bọn họ không ai nói lời nào, quyết định giúp bọn họ một tay.

Cậu ta lấy từ trong túi ra một tấm ảnh rồi đưa cho Ngụy Hoài Minh: "Ngụy đội, anh còn nhớ rõ người này không?"

Trên ảnh chụp là một cô bé tầm bảy tám tuổi đang cười rạng rỡ trong một rừng hoa.

Sao có thể không nhớ rõ chứ, thi thể của cô bé là do Ngụy Hoài Minh tự mình đào ra.

"Đây là chị gái của tôi." Cậu ta nhìn chằm chằm cô bé trên ảnh chụp, hốc mắt hơi đỏ, "Đẹp chứ?"

Từ nhỏ đến lớn, người mà cậu thích nhất chính là chị gái. Mẹ sẽ mua cho chị chiếc váy nhỏ xinh nhất, tết bím tóc đẹp nhất, chị gái giống như là thiên sứ trong truyện cổ tích vậy, sẽ nở nụ cười ngọt ngào, sẽ chuẩn bị cho cậu những bất ngờ nhỏ, và khi cậu bị những đứa trẻ khác bắt nạt thì chị sẽ lao tới vung nắm tay nhỏ yếu ra bảo vệ cậu.

Nhưng cậu đã không thể bảo vệ được chị mình.

Cậu tận mắt chứng kiến một đám cầm thú đó bắt chị đi, mặc cho cậu khóc nháo cũng không có kết quả gì. Mỗi lần chị trở về, quần áo đều xộc xệch, trên người thì đầy vết thương. Cậu ôm chị mà khóc, nhưng lại là người được an ủi, chị nói không sao đâu, rất nhanh thôi ba mẹ sẽ đón chúng ta ra ngoài.

Chị nói cái gì cậu cũng tin, nếu chị nói ba mẹ sẽ sớm đến, vậy thì chờ một chút nữa.

Cậu nghĩ, chờ bọn họ tới, cậu nhất định phải để cho họ đánh đám súc sinh kia một trận, cậu đã nhớ kỹ mặt đám người kia rồi.

À, phải rồi, cậu còn muốn hỏi bọn họ tại sao lại làm thất lạc cậu và chị gái.

Tầng hầm ngầm không thấy ánh mặt trời, không biết đã qua bao nhiêu ngày, cũng không biết chị gái bị lôi ra ngoài rồi bị ném trở về bao nhiêu lần, vẫn không có người tới đón bọn họ.

Thẳng cho đến khi chị không còn có trở về nữa, lúc ấy cậu mới nhận ra rằng sẽ không có ai đến cả.

Cậu sẽ thối rữa trong này như những đứa trẻ đang khóc khác.

Cậu ta lau mắt mình, chỉ vào Tần Nghiên rồi nói với Ngụy Hoài Minh: "Chính anh ta đã gϊếŧ chị tôi."

Điều này không trùng khớp với ký ức của Ngụy Hoài Minh.

Đây là vụ án lừa bán trẻ em, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ tầng hầm ngầm tối tăm đó —— tầng hầm không nhỏ, nhưng nhốt mấy trăm đứa trẻ trong đó, các loại thanh âm trộn lẫn lại với nhau tạo nên cảm giác chật chội ồn ào.

Anh đã nghe nói qua rất nhiều vụ lừa bán trẻ em, nhưng khi bản thân thật sự chứng kiến vẫn cảm thấy một trận tim đập nhanh.

Bọn buôn người không chỉ bán trẻ em mà còn cho những vị khách có sở thích đặc biệt thuê chúng, sau khi kết thúc thì sẽ đưa chúng về, chờ lần sau lại thuê tiếp. Kiểu trẻ em này sẽ được đối xử tốt hơn một chút, thường thì sẽ được cho ăn mặc xinh đẹp, trên người cũng không thể mang thương tích. Nhưng ngoài những thứ tốt bên ngoài này ra thì bọn họ cũng phải chịu những màn tra tấn dã man.

Đội hình cảnh đào lên hơn mười thi thể ở sân sau, sau khi đối chiếu từng người một thì phát hiện đây đều là những đứa trẻ từng bị cho thuê. Khi còn sống, tất cả chúng đều là thịt đầu quả tim của ba mẹ, nhưng lại kết thúc cuộc đời ngắn ngủi như vậy, thậm chí ngay cả thi thể cũng bị chôn không chút thể diện nào trong cái sân sau dơ bẩn này.

Ngụy Hoài Minh lật đi lật lại hồi ức vài lần cũng không thể tìm ra bóng dáng của Tần Nghiên trong đó.

Tần Nghiên khi đó nhiều nhất chỉ mới mười bốn tuổi, anh thật sự nghĩ không ra cái chết của cô bé này có liên quan gì đến hắn.

"Anh không nói đúng không? Được, để tôi giúp anh kể." Cậu ta ngẩng đầu thở dài, chậm rãi vén tấm màn hồi ức.

"Sau khi chị gái tôi trở về ngày hôm đó, trên người lại đầy những vết thương, nhưng chị không còn sức an ủi tôi nữa, tôi cảm nhận rõ được chị đã muốn hấp hối rồi. Không bao lâu sau, tên khốn kia vừa chửi rủa vừa xông vào, miệng văng mấy lời tục tĩu rồi lôi chị tôi ra khỏi lồng sắt. Tôi ngăn cản nhưng không ngăn được, những đứa trẻ khác cũng không dám trêu chọc hắn. Tôi tận mắt nhìn thấy hắn cầm roi quất chị tôi, nhưng từ đầu đến cuối chị không nói một lời nào. Tôi không biết rốt cuộc là chị đã làm sai cái gì mới có thể khiến cho người đàn ông đó cầm dao lên, tôi lại càng không biết tại sao người duy nhất ở ngoài lồng sắt lại không thể đi lên ngăn cản một chút."

Cậu ta che mặt trượt xuống theo vách tường như kiệt sức : "Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng đó, trên người chị tôi bị chém mấy nhát , sau đó giống như con búp bê vải rách nát bị mang ra ngoài, không còn trở về nữa. Mà giáo sư Tần, người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa trong miệng các người đã theo dõi toàn bộ quá trình từ vị trí mà anh ta vươn tay là có thể đoạt được dao, nhưng anh ta thậm chí còn không bố thí cho chị ấy lấy một ánh mắt."

Cậu ta nói rồi đột nhiên nở nụ cười: "Nói như vậy cũng không đúng lắm, đến cuối cùng anh ta có di chuyển. Anh ta đã bước qua xác chị tôi, đến vòi nước bên cạnh để rửa gương mặt dính máu và quần áo của mình."

Ngụy Hoài Minh đã hiểu.

Cậu ta nói rằng Tần Nghiên là con của kẻ buôn người và cũng có trái tim sắt đá giống như bọn họ.

Sở dĩ anh không có bất kỳ ấn tượng nào với Tần Nghiên là do hắn đã ngụy trang thành đứa trẻ bị bắt cóc, thoạt nhìn giống hệt những đứa trẻ bị nhốt trông lồng.

Tần Nghiên vẫn luôn không lên tiếng, như thể ngầm thừa nhận tất cả hành vi phạm tội.

Ngụy Hoài Minh thận trọng nói: "Tần Nghiên, em nói một câu..."

Xin em.

Tần Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười đó rất kỳ quái, tựa như ẩn chứa vô vàn ác ý, mang theo sự cuồng loạn của kẻ phạm tội.

Hắn nói: "Đây là mẹ tôi."

Hắn chỉ người phụ nữ kia, rồi lại chỉ chính mình.

"Tôi giúp bọn họ gϊếŧ người."

Hết chương 27.