Không Được Nói

Chương 16: Manticore (9)




Phần thưởng

Edit: Rea

—————

Ngụy Hoài Minh nhìn sơ qua, anh vốn tưởng là có bảy tám người, nhưng chờ tới khi bọn họ xếp hàng xong anh mới nhận ra có tổng cộng tới mười ba người.

Mỗi người đều mặc bộ đồ thú con tuần lộc, còn có chiều cao giống nhau như là copy paste ra.

Mười ba con tuần lộc lấp đầy một nửa căn phòng, thứ vốn dĩ vui tươi này dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar lại tăng thêm một loại cảm giác kỳ dị.

"Nếu trong thời gian quy định tìm được con tuần lộc thật thì có thể mang về nhà nha." Người phục vụ thuần thục nói ra quy tắc, sau đó đặt đồng hồ cát xuống rồi rời đi.

Hai người đối mặt với mười ba cái đầu thú to, đưa mắt nhìn nhau.

Cái này mẹ nó là trò chơi gì vậy?

Tần Nghiên vẫn luôn quan sát mười ba thú bông giống nhau như đúc này, cho đến khi... họ bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Trong bộ đồ thú là mười ba cô gái, người lớn tuổi nhất thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi. Quần áo trên người họ giống như trang phục của thể dục dụng cụ, nhưng vải vóc lại trong suốt, có thể thấy rõ được hoa văn của nội y bên trong, như 'ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt'* mà bao bọc lấy thân hình vừa mới trổ mã. Các cô gái chỉ trang điểm nhẹ nhưng lại dán không ít miếng dán nhỏ trên mặt, những chấm nhỏ kéo dài từ khóe mắt đến sống mũi, rồi không sai lệnh mà tụ lại ở chóp mũi tạo thành một quả cầu nhỏ màu đỏ ---- như tuần lộc của ông già Noel vậy.

(*Trong bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị. Nguyên câu là "Gọi đến ngàn vạn lần mới bước ra, tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt" miêu tả dáng vẻ xấu hổ của người con gái một cách sinh động, khéo kéo)

Các cô gái cởϊ qυầи áo xong thì đi về phía họ, động tác thuần thục dán lên người cả hai, rất nhanh sau đó trên người họ treo đầy những món đồ trang trí tương tự.

Ngụy Hoài Minh liếc mắt nhìn một cái, anh phát hiện bộ quần áo này còn hở lưng nữa.

Có cô gái trực tiếp ngồi lên đùi Ngụy Hoài Minh, một cánh tay cô vòng quanh cổ anh, tay kia thì cầm ly rượu đưa anh uống. Ngụy Hoài Minh cảm giác được còn có không biết bao nhiêu bàn tay đang dạo chơi trên người mình, trên mặt cũng in không ít dấu môi khiến anh khó chịu đến mức muốn phá cửa ra ngoài nhưng lại nhịn xuống, cho đến khi có một bàn tay giữ lấy thắt lưng anh.

Trên người Tần Nghiên cũng treo mấy món đồ trang trí cỡ lớn, và hắn cũng đang cực lực nhẫn nại, thậm chí thỉnh thoảng hắn còn làm một ít đáp lại, nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn lại bị Ngụy Hoài Minh làm cho phân tâm.

Anh bị một đám phụ nữ sờ soạng.

Có một người phụ nữ muốn hôn anh.

Còn có một người muốn bồi rượu anh bằng miệng.

Người cuối cùng bắt đầu cởi thắt lưng của anh.

Tần Nghiên nhịn không được nữa.

Ngụy Hoài Minh còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm giác trên người mình nhẹ đi ---- là Tần Nghiên kéo hai cô gái trên người họ xuống.

Hắn trông vô cùng tức giận, đạp cô gái vừa rồi có ý định cởϊ qυầи Ngụy Hoài Minh ngã xuống đất, sau đó lại bóp cằm cô đối diện mình, khí áp thấp đến mức như muốn ăn thịt người: "Gọi ông chủ của các người đến đây."

Cằm cô gái bị bóp đến sinh đau, lại không biết mình làm sai cái gì mà chọc vị khách này mất hứng. Cô sợ hãi xin lỗi và nói trò chơi sẽ lập tức kết thúc, có cái gì hầu hạ không chu đáo thì xin hắn thứ lỗi.

Tần Nghiên cười khẩy một tiếng rồi lấy một gói đồ từ trong túi ra đập lên bàn: "Biết thứ này không?" Cô gái nhìn thoáng qua, nháy mắt liền run như cầy sấy, cả giọng nói cũng run: "Anh trai, chúng tôi không đụng vào thứ này... Cầu xin anh... tha cho tôi..."

Trên bàn là gói thuốc nhỏ, giống hệt như gói mà Tần Nghiên đã cho Ngụy Hoài Minh xem.

Ngụy Hoài Minh thấy là lạ ---- rõ ràng là mình đã cất đi rồi mà, sao giờ lại rơi vào tay Tần Nghiên?

Nhưng không đợi anh nghĩ nhiều, đồng hồ cát nhỏ xuống một giọt cuối cùng, cửa phòng lại bị đẩy ra.

Người phục vụ hơi ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trong phòng, nhưng rất nhanh lại thay thành một nụ cười máy móc ---- những người vào từ cửa nhỏ kia đều không phải bình thường, cậu ta đã làm việc nhiều năm như vậy nên sớm đã nhìn quen không trách, tiếp đó cậu ta nói bằng chất giọng độc lạ như bị ai đó xoắn dây thanh quản của mình: "Trời đã tối rồi, tuần lộc nên về nhà thôi."

Lời nói ngày thường nghe muốn sởn gai ốc giờ khắc này như trở thành cọng rơm cứu mạng các cô gái, bọn họ luống cuống tay chân chạy đi rồi nhanh chóng nhét mình vào bộ đồ thú.

Lại hóa thành mười ba con tuần lộc giống nhau như đúc.

"Bây giờ, xin mời ngài hãy tìm ra con tuần lộc thật sự." Người phục vụ vẫn tươi cười như cũ, lúc nói chuyện môi cũng không mấp máy, đến nỗi khiến Ngụy Hoài Minh hoài nghi cậu ta chỉ là con ma nơ canh trên người có máy đọc lại mà thôi.

Tần Nghiên đã đứng lên rồi.

Ngụy Hoài Minh thấy hắn đi quanh bọn họ cẩn thận tìm điểm khác biệt thì cũng đi tới đó.

Bộ đồ thú được làm rất khéo kéo, vải sờ lên cũng rất thoải mái, nhưng điều phiền toái chính là bất kể ngoại hình hay là vải vóc đều giống nhau như đúc.

"Còn năm phút nữa nha quý khách." Người phục vụ có lòng tốt nhắc nhở hắn.

Tần Nghiên đứng trước một con tuần lộc.

Bốn phút.

Ngụy Hoài Minh cũng chú ý tới người này, anh nhìn kỹ hồi lâu mới phát hiện trên ngực nó có một cái chấm nhỏ màu nâu rất khó thấy, giống như đầu chỉ vậy. Có nói đó là do vấn đề tay nghề cũng không quá.

Ba phút.

Tần Nghiên lại đi quanh bọn họ một vòng, ở mỗi chỗ nối giữa mũ chùm đầu và quần áo hắn đều nhìn qua một chút, người phục vụ tưởng là hắn muốn nhấc cái mũ lên nên nhắc nhở hắn không được phạm quy.

Hai phút.

Tần Nghiên đứng yên trước một con thú bông khác, cười lên một tiếng.

Còn một phút.

Tần Nghiên nâng cái mũ trùm đầu của con thú bông trước mặt lên và cho người phục vụ một ánh mắt khiêu khích khiến sắc mặt đối phương thành công tối sầm xuống.

"Trò chơi kết thúc, chúc mừng ngài đã chiến thắng." Người phục vụ thầm mắng phân chó vận* của Tần Nghiên mấy lần trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Người thắng đêm nay có thể miễn phí có được cô nàng tuần lộc này nha. Chúc ngài Giáng sinh vui vẻ."

(*thật ra thì có thể để thành "may mắn" nhưng mà tui muốn để như raw cho mn hiểu thêm. Nó nghĩ là vận chuyển phân chó trong xã hội Trung Quốc xưa, ở nông thôn ít phân bón hóa học nên hầu hết đều được ủ men với phân để làm phân bón. Tuy nhiên phân người thường không đủ nên có hiện tượng đi nhặt phân chó vào buổi sáng. Khi đó phân vẫn có thể bán được tiền, người nào nhặt được nhiều thì bán được nhiều tiền hơn.)

Người phục vụ dẫn theo mười hai cô gái còn lại ra ngoài, còn nhân tiện mang bộ đồ thú trên người "cô nàng tuần lộc" theo.

Cô gái ở lại chính là người bị Tần Nghiên đạp ngã vừa nãy, hiện tại trên cái cằm thanh tú còn lưu lại dấu ngón tay đỏ ửng. Vừa rồi cô bị Tần Nghiên dọa đến không nhẹ nên hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô cứ ngơ ngác đứng tại chỗ không dám lộn xộn.

"Lại đây." Tần Nghiên ngồi ở sô pha gọi cô tới.

Cô gái không khỏi rùng mình một cái, đồng tay đồng chân* mà đi qua.

(*kiểu chân nào bước đi thì đánh tay đó ra ấy)

Tần Nghiên gọi Ngụy Hoài Minh tới ngồi bên cạnh mình, rồi để cho cô gái ngồi ở giữa hai người, không sai lệch mà ngồi trên chân phải Tần Nghiên và chân trái Ngụy Hoài Minh.

Tần Nghiên rót một ly rượu rồi bóp cằm cô rót vào. Cô gái bị hắn làm cho sặc, giữa lúc nén nhịn tiếng ho khan cô mơ hồ nghe thấy có ai đó đang nói chuyện với mình.

"Nơi này có camera không?" Trên mặt Tần Nghiên mang theo một nụ cười như thần kinh, thậm chí cô còn hoài nghi lời nói vừa rồi không phải phát ra từ miệng hắn, trong nháy mắt khiến cô sững người.

Sức lực trên cằm lại tăng thêm một chút, rượu cũng đã rót hết rồi nhưng Tần Nghiên không có ý định buông tay ra, rất có điệu bộ không nhét luôn cái ly vài miệng cô thì không bỏ qua. Cô gái nghe thấy hắn lại thấp giọng lặp lại lần nữa thì vừa ho khan vừa gật đầu lia lịa.

"Ngoan lắm." Tần Nghiên đặt cái ly xuống rồi nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Ngụy Hoài Minh, anh ngầm hiểu ý hắn, sau đó ôm choàng lấy cổ cô gái. Tần Nghiên lại như trấn an mà vỗ vỗ lưng cô, tay phải hắn dọc theo quần áo xẻ tà đi vào dạo chơi trên người cô, còn tay trái hắn thì cầm lấy viên thuốc trên bàn, dùng giọng điệu trêu đùa ra lệnh: "Ăn xong rồi lại bồi anh trai chơi nhé."

Trong lòng Ngụy Hoài Minh rơi 'lộp bộp' một cái ---- có chơi lớn quá không vậy? Tần Nghiên cảm nhận được ánh mắt của anh nên không lộ dấu vết lắc đầu, ý bảo anh yên tâm.

Phản ứng của cô gái đối với thuốc phiện lớn ngoài dự đoán, cô muốn giãy dụa nhưng lại bị Ngụy Hoài Minh mặt không biến sắc áp chế tay chân nên chỉ có thể không ngừng xin tha, trong đáy mắt tất cả đều là tuyệt vọng.

"Tôi sẽ chết mất..."

Trong phòng giám sát trên tầng ba, một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị nào đó, đột nhiên cau mày.

Người phụ nữ bấm máy gọi đi.

Tần Nghiên mới vừa đem một viên thuốc nhét vào miệng cô gái thì cửa phòng lại bị đẩy ra.

"Hai vị tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy mọi người." Vẫn là người phục vụ lúc trước, vẫn là một biểu tình giống nhau, "Hôm nay hai vị là người thắng duy nhất nên ông chủ của chúng tôi nói còn có một món quà lớn muốn tặng ạ."

Tần Nghiên ôm cô gái đang run rẩy, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Một lát nữa đi."

Nhân viên phục vụ cũng không hề có ý nhượng bộ, thần sắc có chút ngưng trọng: "Thật xin lỗi, ông chủ nói muốn hai vị phải qua bây giờ."

"Được được được." Ngụy Hoài Minh giống như con ma men tiến lên làm người hòa giải, như anh em tốt mà ôm lấy bả vai cậu ta nhưng ánh mắt lại đặt trên người Tần Nghiên, đột nhiên anh thấp giọng nói, "Nói cho ông chủ của các cậu biết, hắn xong đời rồi."

Người phục vụ còn chưa kịp hiểu ra ý tứ của lời nói này thì trên bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức.

"Chạy!"

Ngụy Hoài Minh kéo Tần Nghiên tới trước mặt mình rồi lại muốn đón lấy cô gái còn chưa hết hoảng hồn trong tay hắn nhưng bị hắn ngăn lại.

"Để tôi, thể lực tôi tốt hơn một chút."

"..."

Lần đầu tiên trong đời Ngụy Hoài Minh bị người khác nói thể lực mình không tốt, nhưng hiện tại không phải là lúc xoắn xuýt chuyện này, Tần Nghiên cũng không phải là người không có chừng mực nên cứ để mặc cho anh ôm. Chuông báo động vang vọng khắp cả quán bar, sau khi bọn họ từ tầng hầm ngầm đi lên thì bên cạnh cũng đã bị bao vây không ít người.

Tần Nghiên đá văng không biết bao nhiêu bảo vệ, chen chúc đến trước cánh cửa nhỏ nơi bọn họ đi vào đây.

Bị khóa rồi.

"Có... có cửa chính." Cô gái vẫn luôn đóng vai xác chết trong ngực Tần Nghiên đột nhiên lên tiếng chỉ đường cho họ.

Mặc dù không biết hai người này đang làm gì nhưng dường như là cô có thể đi ra ngoài.

Tâm cô như nổi trống, bắt đầu cẩn thận giúp bọn họ chú ý tới đám người ở bốn phương tám hướng.

Quán bar đúng thật là có một cái cổng chính, thậm chí nó còn được mở ở nơi tương đối sầm uất.

Ngụy Hoài Minh chộp lấy xe từ một người đang đẩy xe máy, nói câu cảm ơn rồi lái xe sâu vào hướng bóng đêm.

Tần Nghiên ngồi ở ghế sau xe nhanh chóng kéo cô gái từ trong ngực mình ra, còn tiện thể lấy quần áo lau tay.

Đã nhiều năm rồi Ngụy Hoài Minh không lái xe máy nên lúc này ngồi trên xe lại nổi lên tính cà lơ phất phơ, nhưng khi đang chuẩn bị hồi tưởng lại năm đó một chút thì đầu anh đột nhiên bị Tần Nghiên đẩy ra.

Một viên đạn mang theo tiếng gió gào thét xẹt qua tai anh, sượt rách tay Tần Nghiên đang đặt bên mặt anh, nhưng hắn đã nhanh chóng rút tay lại.

"Mẹ kiếp, lũ khốn này cmn còn có súng!" Kinh sợ trong Ngụy Hoài Minh vẫn chưa nguôi, đến khi anh điều chỉnh tốc độ xe lên đến mức tối đa thì rốt cuộc tiếng ồn rối loạn bên tai mới biến mất.

Ngụy Hoài Minh cũng không biết mình lái xe đi đâu, sau khi dừng xe lại anh mới mở di động ra. Di động bị lag một lúc sau đó mới hiện lên tin nhắn của Tôn Giai Thần và Triệu Chính ---- tất cả đều là 99+.

Điện thoại muốn nổ máy khiến anh gọi lại có chút đau đầu.

"Ôi giời anh của em ơi, anh còn biết là mình có di động à..." Ngụy Hoài Minh không có tâm trạng nghe những lời vô nghĩa của bọn họ nên trực tiếp cắt ngang bài ca trữ tình của Tôn Giai Thần, trả lời một cách yếu ớt: "Gửi cho chú cái định vị, đến đây đón bọn anh nhanh lên."

Triệu Chính không rõ nguyên do mà nhìn biểu tình đột nhiên nghiêm túc của Tôn Giai Thần, đối phương xoa xoa tóc cậu nói: "Đi thôi tiểu khả ái, anh Minh gặp nạn rồi, cần bát phương chi viện."

"Một lũ rác rưởi." Người phụ nữ ngồi trên sô pha da thật nhìn những người đang quỳ dưới đất, lạnh lùng phả ra một vòng khói, "Đúng là có bản lĩnh thật, dám để cho hai tên cớm vào đây."

"Cho chó ăn hết đi*."

Hết chương 16.

————————

(*) câu gốc đây: 都 喂狗 吧. Trong ngữ cảnh này tui không biết nó nói về cái gì để edit luôn 😵‍💫