Không Được Nói

Chương 14: Manticore (7)




Gặp gỡ

Edit: Rea

—————

Nam sinh đẩy tấm thẻ trả lại, cậu ta kiên quyết muốn giúp em gái mình trả tiền, cầu xin Tần Nghiên nửa ngày mà đối phương cũng không chịu buông tha, cuối cùng cậu ta hạ quyết tâm như thấy chết không sờn mà ưỡn ngực nói: "Anh xem tôi có được không?"

"Không được." Ngụy Hoài Minh phản ứng so với Tần Nghiên còn nhanh hơn, dứt khoát lưu loát cự tuyệt sau đó nói thêm một câu, "Lão đại của chúng tôi không thích nam."

"Vậy tôi tìm nữ sinh khác cho anh." Khi nam sinh nói xong những lời này thì trong xe bỗng nhiên lâm vào trầm lặng. Ánh mắt Tần Nghiên nhìn cậu ta cũng trầm xuống.

Nam sinh bị nhìn chằm chằm như ngồi trên đống than, cẩn thận nói thêm: "Có rất nhiều nữ sinh trong trường chúng tôi đẹp hơn em ấy, tôi sẽ gọi ra cho anh... Anh để em ấy yên... được không...." Cậu ta càng nói càng không có tự tin, về sau âm thanh thấp đến như là tiếng muỗi kêu vo ve, nhưng trong không gian yên tĩnh này vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

"Cậu còn có bản lĩnh này?" Tần Nghiên cười hừ một tiếng, ném tàn thuốc trong tay xuống dưới chân rồi giẫm lên.

"Tôi là người của hội học sinh... nên có đặc quyền."

Ngụy Hoài Minh vẫn luôn làm nền bên cạnh lúc này thật vất vả mới bắt được thông tin "Hội học sinh", liền hỏi: "Đặc quyền gì?"

"Có thể..." Ngay khi hai chữ bật ra khỏi miệng thì cậu ta lập tức ngậm lại rồi sửa miệng nói: "Dù sao thì tôi cũng có thể mang đến cho các người."

Ngụy Hoài minh nghe ra sơ hở nên cứ níu lấy chủ đề này không buông, hỏi liên tiếp một loạt vấn đề. Chẳng hạn như tên lớp của nam sinh và tên của nữ sinh kia là gì, bố trí và đặc quyền của hội học sinh ra sao, và tại sao em gái cậu ta bị bắt nạt nhưng cậu ta không giúp đỡ mà lại theo dõi cô ấy v.v

Cuối cùng ngoại trừ biết nam sinh tên Tề Tái, nữ sinh tên Tề Đan ra thì cái gì cũng không hỏi ra, mặc kệ là vừa đe dọa vừa dụ dỗ thế nào cũng không cạy từ miệng cậu ta ra nhiều thứ hơn được.

Sau cùng Tần Nghiên phải dùng luôn chiêu lớn, không biết hắn từ đâu lấy ra một con dao, đem tay Tề Tái đè xuống ghế xe rồi nói nếu cậu không chịu ăn ngay nói thật thì sẽ chém tay cậu, nhưng cậu ta vẫn một bộ thấy chết không sờn.

"Tôi không nói thì các người chỉ chém tay tôi, còn nếu tôi nói thì bọn họ có thể gϊếŧ tôi."

"Trường học của các cậu là môi trường như vậy sao?" Ngụy Hoài Minh trực tiếp bị tức giận làm cho buồn cười, "Hở một tí là gϊếŧ là chết, sao, làm giang hồ hả?"

"Anh căn bản không biết bọn họ đáng sợ cỡ nào." Cậu ta nói xong còn thiện ý mà nói một câu: "Cho dù các người có là xã hội đen cũng không thể trêu vào."

Ngụy Hoài Minh vừa định cùng cậu ta đánh hai câu thì bị Tần Nghiên cắt ngang.

Tần Nghiên thu con dao trong tay lại, ấn tay kia của Tề Tái đổi phương hướng rồi trực tiếp mở cửa xe ra. Sau đó hắn xuống xe làm động tác "mời", Tề Tái quay đầu lại nhìn Ngụy Hoài Minh một cái, xong lại sợ Tần Nghiên đổi ý nên vội vàng lao xuống.

Nhưng vừa mới chuẩn bị chạy thì cánh tay đã bị Tần Nghiên kéo lại.

"Người không thể trêu vào thì chúng tôi sẽ không động tới, vậy nên mọi người nước sông không phạm nước giếng, giúp tôi gửi lời chào đến hội trưởng của các cậu." Ánh mắt Tần Nghiên u ám đến cực điểm, hơi nóng trong xe cùng khí lạnh bên ngoài ập lên người Tề Tái, cũng không phân biệt được là lạnh hay là nóng.

Dù sao cũng không hỏi ra được cái gì, có giữ người lại cũng vô dụng nên cứ dứt khoát thả đi.

Ngụy Hoài Minh biết rõ ý đồ của Tần Nghiên, chờ sau khi hắn lên xe liền hỏi: "Lão đại, ngài thấy thế nào?"

Tần Nghiên cười khổ: "Ngụy đội đừng chê cười tôi, chỉ là do cốt truyện yêu cầu thôi."

"Tôi thấy ngài có thể lấy được giải ảnh đế luôn đó."

Tần Nghiên đã sớm thả tay áo uống từ lâu, sau khi sương mù tan thì hắn lại khôi phục trở về trạng thái tiểu bạch thỏ khiến anh hoài nghi những gì mình nhìn thấy vừa rồi có phải là nhân cách thứ hai của Tần Nghiên hay không. Tầm mắt ngụy Hoài Minh dừng trên cánh tay Tần Nghiên, anh há miệng nhưng vẫn không hỏi hắn vết sẹo kia làm sao mà có.

Mặc dù không thể hỏi ra nhiều manh mối hơn nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì. Trước đó họ có sắp xếp người theo dõi ở quán cà phê mà Đặng Lệ Lệ làm việc rồi, hiện tại nhìn đồng hồ cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, vừa lúc trong xe còn có Triệu Chính lao động không công như vậy nên trực tiếp bảo cậu lái xe đến quán cà phê kia luôn.

Vừa rồi trong lúc bọn họ thẩm vấn nam sinh kia, Triệu Chính nhiều lần muốn nói chen vào đều bị Ngụy Hoài Minh dùng ánh mắt ngăn lại, hiện tại rốt cuộc cũng không cần phải nghẹn lại nữa nên dọc đường đi cứ bô bô nói một đống chuyện vô nghĩa, đề tài từ vụ án mất tích nhảy đến chuyện Tôn Giai Thần ức hiếp mình như thế nào, đến lúc dừng xe thì đã nói đến chuyện khi còn bé mình đã tè dầm bao nhiêu lần. Tần Nghiên và Ngụy Hoài Minh lúc đầu còn hùa theo cậu vài câu, nhưng sau đó lại phát hiện hình như cậu không cần đến vai phụ nên dứt khoát không nói nữa.

Sau khi xuống xe, Ngụy Hoài Minh vừa kéo khóa áo lông xuống vừa tán gẫu với Triệu Chính: "Anh thấy cậu làm hình cảnh thật sự quá đáng tiếc."

Triệu Chính khó hiểu nhìn anh.

"Quốc gia cần một tài năng talkshow như cậu." Tần Nghiên cười tiếp một câu, Triệu Chính bị khuôn mặt tươi cười đó làm cho đứng hình, trong lúc nhất thời không biết đây là khen ngợi hay là châm chọc.

Quán cà phê này có tên là "Gặp gỡ", mặt tiền của quán không lớn, vị trí cũng không tính là tốt, theo lý thuyết thì loại quán nhỏ này kẹp giữa đủ loại kiểu dáng cửa hàng cũng không gây thu hút, nhưng chủ quán đã tỉ mỉ bày ra một bó hoa tươi trước cửa làm mặt tiền của quán trông đẹp hơn rất nhiều.

Trên bảng hiệu có chạm khắc nổi tinh xảo ba đôi tình nhân đang hôn nhau. Một cặp là một nam một nữ, một cặp là hai nam, cặp còn lại là hai nữ.

Khi ba người bước vào quán, phục vụ quầy đã nhiệt tình hỏi họ cần gì.

Họ vốn không phải đến đây để uống cà phê nên tùy tiện gọi một ít rồi ngồi xuống.

Trang trí bên trong quán cũng thật ấm cúng. Ghế sofa da rất thoải mái, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên tường và phản chiếu lại làm dáng người đều trở nên nhu hòa đi. Thời gian hiện tại không tính là quá muộn, nhưng đã có không ít khách hàng, mọi người tốp năm tốp ba tụ tập ở bên nhau và kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện, với âm nhạc nhẹ nhàng trong quán làm cho mọi người có cảm giác mơ màng muốn ngủ.

"Nơi này cũng tốt thật nha." Triệu Chính nhấp một ngụm cà phê, cảm thán nói, "Nếu em sớm biết có quán cà phê như vậy thì hay rồi."

Ngụy Hoài Minh liếc mắt nhìn cậu: "Một ly cà phê là 50, chỉ với chút tiền lương của cậu mà muốn đến đây uống nước?"

Triệu Chính không quan tâm mà đứng dậy chuẩn bị đi lấy thêm một ly nữa.

Chỉ cần là Ngụy Hoài Minh mời khách thì cậu sẽ ra sức bòn rút anh ---- đây là mục đích trước sau như một của đội hình cảnh.

Viên cảnh sát nhỏ theo dõi trong quán nửa ngày cũng không phát hiện ra người nào khả nghi, bất kể là quản lý hay là nhân viên phục vụ đều nói Đặng Lệ Lệ đã từ chức hai tuần trước rồi. Cậu cảnh sát nhỏ không dám gọi điện thoại cho Ngụy Hoài Minh nên chỉ có thể chờ tin tức, nhưng cậu thấy ngại khi mình cứ ngồi suốt trong quán uống liên tiếp mấy ly cà phê như vậy, sau khi nhận được câu trả lời "tôi thanh toán" của Ngụy Hoài Minh thì cảm động đến rơi nước mắt mà về nhà qua đêm Bình An.

"Đã sớm từ chức rồi sao?" Ngụy Hoài Minh cầm thìa khuấy cà phê, không hiểu ra sao, "Vậy chẳng lẽ trong miệng cô giáo kia không có một câu nói thật à?"

Tần Nghiên cũng cảm thấy kỳ lạ, bắt đầu suy nghĩ từng chút một: "Cô giáo kia nói Đặng Lệ Lệ thường xuyên đêm không về mà tới nơi này làm việc, nhưng quản lý của quán lại nói cô bé đã từ chức hai tuần trước. Nếu bọn họ đều không nói dối thì chính là cô giáo đã lâu không quản chuyện Đặng Lệ Lệ đêm không về, mà Đặng Lệ Lệ bỏ công việc này lại đi tìm một việc khác."

Triệu Chính bưng cà phê trở về vừa lúc nghe được bọn họ nói chuyện, liền xen vào nói, "Điều kiện ở nơi này tốt thật đó. Em vừa tán gẫu với phục vụ xong này, anh ta nói lương ở đây 6000* một tháng, tại sao còn muốn từ chức chứ?"

(*21tr)

"Một là tiền lương không đủ cao, hai là bị bắt nạt." Ngụy Hoài Minh ngừng chiến với vòng hoa trong cốc, ngẩng đầu nhìn Tần Nghiên, "Trước đó tôi đã thấy hội học sinh của trường đó kỳ quái thế nào rồi, dọa nam sinh kia thành ra như vậy, cậu nói xem có phải là họ bắt nạt Đặng Lệ Lệ không?"

"Có khả năng."

"Làm phiền một chút... Các người vừa nhắc đến Đặng Lệ Lệ phải không?" Một nhân viên phục vụ bưng ly đi ngang qua bàn bọn họ lại đột nhiên ngừng bước, không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy.

Người phục vụ là một cậu chàng nhìn qua chỉ tầm mười mấy tuổi, ngoại hình rất đẹp trai, cho dù là đặt ở chỗ nào cũng là kiểu nhân vật cấp bậc giáo thảo. Cậu phục vụ bị họ nhìn chằm chằm khiến cho có chút mất tự nhiên, lắp bắp giải thích: "Tôi làm ca đêm giống cô ấy... Còn rất quen thuộc nữa, nhưng cô ấy lại đột nhiên từ chức cũng không cho tôi biết... Cô ấy nói với tôi điều kiện gia đình mình không tốt, tôi không biết có phải là trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi hay không. Vừa rồi nghe các người nhắc tới nên đánh bạo hỏi một câu..."

Diện mạo và thái độ của cậu đều làm cho người ta cảm thấy thoải mái, Tần Nghiên thấy vẻ mặt cậu đúng thật là đang lo lắng nên dời một chỗ để cậu ngồi xuống. Cậu phục vụ sau khi ngồi xuống càng câu nệ hơn, tay cũng không biết đặt ở đâu, ánh mắt cũng một mực nhìn chăm chăm xuống sàn nhà.

Tần Nghiên kiên nhẫn hỏi cậu rất nhiều câu, cậu đều đáp lại hắn một cách lộn xộn.

Cậu chàng học xong cấp hai thì không đi học nữa mà đi làm thuê ở khắp nơi và nhận một số công việc linh tinh, cho đến khi cậu tìm được quán cà phê này thì mới coi như ổn định công việc. Ông chủ nơi này rất chiếu cố những đứa trẻ như bọn họ nên lúc sắp xếp ca làm đã cố gắng sắp cho bọn họ ca đêm thoải mái, thế nên cậu liền thuận lý thành chương mà xếp cùng một nhóm với Đặng Lệ Lệ. Ca đêm tương đối nhẹ nhàng nên cả hai đã cùng nhau nói chuyện phiếm vào những lúc rảnh rỗi. Đặng Lệ Lệ là một cô gái rất hướng nội nên bình thường đều là cậu chàng nói chuyện còn cô thì im lặng lắng nghe.

Cậu chàng chỉ biết rằng điều kiện gia đình cô không tốt, nhưng rốt cuộc là có bao nhiêu không tốt thì cậu cũng không rõ lắm. Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày như vậy, cho đến khi Đặng Lệ Lệ đột nhiên từ chức hai tuần trước thì bọn họ cũng không còn gặp lại nhau nữa.

"Cậu thích cô bé sao?" Sau khi nghe thì Triệu Chính đưa ra một kết luận như vậy, cậu chàng nghe xong thì càng cúi đầu xuống thấp hơn, nhẹ giọng "vâng" một tiếng.

"Cô bé đã mất tích rồi." Tần Nghiên vẫn luôn quan sát cậu, cuối cùng hắn vẫn quyết định thẳng thắn nói, "Đã mất tích ba ngày trước rồi, cho nên chúng tôi rất cần cậu cung cấp thông tin ---- cậu có gặp qua người nào khả nghi trong thời gian cả hai làm việc không?"

Cậu chàng sững sốt hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức này, cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn Tần Nghiên xác nhận ba lần mới hơi bình tĩnh lại một chút, sau đó cậu cúi đầu bắt đầu nhớ lại, lẩm bẩm tự nói: "Người đáng ngờ à... Không có." Nhưng bỗng nhiên cậu lại ngẩng đầu lên hô một tiếng, "Tôi nhớ ra rồi!"

Ý thức được giọng mình quá lớn, cậu theo bản năng che miệng lại, rồi nói tiếp: "Có một vị khách mỗi ngày đều đến, vẫn luôn ngồi ở vị trí cũ có tính không?"

Tính, tất nhiên là tính rồi.

Chín giờ tối ở quán bar ngầm.

"Người đẹp, cho thêm chai bia."

"Đến đây." Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám cắt may khéo léo đưa rượu mới pha trên tay cho khách rồi lại cầm một chai bia đi đến một bàn khác. Khi lại gần mới thấy được dung mạo của người phụ nữ này hoàn toàn không thua kém gì dáng người cả, mỗi một cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều lộ vẻ phong tình.

Người đàn ông véo eo cô một cái, cô cũng thuận thế mà dựa lên người anh ta.

Hai người trốn vào trong góc, trong lúc ý loạn tình mê, người phụ nữ bị ấn trên tường, tay cô muốn tìm điểm tựa nhưng lại đột nhiên chạm phải một thứ gì đó mềm mại.

Không biết có tiếng đàn từ đâu vọng tới, mang theo ca khúc dành riêng cho Giáng sinh.

Đây là món quà cho đêm Bình An.

Hết chương 14.