Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 90




Trên núi chênh lệch nhiệt độ lớn, trời vừa tối, nhiệt độ đã giảm rõ rệt.

Lão Hạ dẫn học sinh dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc, hào phóng lấy ra tập vé cáp treo đã "cất giữ" nhiều năm, không để mọi người phải dìu nhau run rẩy đi bộ xuống núi.

Dưới chân núi đã bắt đầu lên đèn, cáp treo chậm rãi di chuyển xuống, ánh đèn vàng ấm áp soi bóng lên nền trời xanh thẫm, khung cảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu đậm nét.

Ủy viên thể dục lúc trước còn hùng hồn muốn chơi tháp rơi tự do, giờ ngồi lên cáp treo chân run lẩy bẩy, nắm chặt tay vịn, liên tục ngoái đầu lại: "Nhỡ đâu bị cúp điện thì sao? Cáp treo này có chắc chắn không..."

Ai cũng có thứ mình sợ, người dám leo núi chưa chắc đã dám đi cáp treo. Ủy viên thể dục lúc trước còn dám đứng bên mép vách đá hét vang vào núi rừng, lúc này lại bị lớp phó lao động kẹp nách, nhẫn tâm lôi lên cáp treo.

Vu Sanh theo lệ đi sau cùng, cậu xách một túi đồ lỉnh kỉnh, cùng Cận Lâm Côn lên chuyến cáp treo cuối cùng.

Gió đêm đã hơi se lạnh, lướt qua gò má, sương mù dày đặc, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.

Đến lúc này, tiếng ồn ào xung quanh mới thực sự lắng xuống.

Cận Lâm Côn ngồi trên cáp treo, im lặng một lúc, đút tay vào túi áo, sờ tấm thẻ "Thật hay Thách" mà lớp trưởng lớp Vu Sanh đã lén nhét cho hắn trước khi xuống núi.

Bạn nhỏ nhà hắn vậy mà lại công khai chuyện của hai người trước mặt cả lớp.

Lão Hạ trông có vẻ hiền lành, vô hại, nhưng thực ra lại là cao thủ ẩn danh, sớm đã nhìn ra thì cũng không có gì lạ.

Nhưng đám học sinh lớp 7 lại dễ dàng chấp nhận thiết lập mới như vậy, chẳng ai có phản ứng gì đặc biệt với chuyện này, thậm chí còn không ồn ào bằng việc nghe được tin đồn hồi trẻ lão Hạ từng xì lốp xe của chủ nhiệm giáo dục.

Khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng, không biết bọn họ có phải đã "come out" một cách đơn giản, trực tiếp như vậy hay không.

Cho đến lúc xuống núi.

Nhân lúc Vu Sanh đi trả chậu và bình nước nóng, lớp trưởng lén lút đến gần Cận Lâm Côn, lấy hết can đảm: "Côn, anh Côn."

Cận Lâm Côn gần như chưa từng được ai gọi như vậy, ngẩn người một lúc mới nhận ra cậu ta đang gọi mình.

Lớp trưởng lớp Vu Sanh bỗng nhiên nghiêm túc lạ thường, cậu ta chỉnh lại quần áo, quay đầu lại thì thầm với đám lớp phó học tập một hồi, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nhét một túi hạt dưa, đậu phộng, khô bò vào tay Cận Lâm Côn: “Anh cầm lấy cái này."

Đám học sinh không giống học sinh ngoan ngoãn truyền thống, núp sau lưng "đại ca" của lớp mình, gom hết chỗ đồ ăn vặt còn lại "dâng lên" cho Cận Lâm Côn, mặt đỏ bừng từ tai đến cổ: “Anh và… anh Sanh... hai người... phải hạnh phúc nhé.”

Lão Hạ ngồi bên cạnh ngắm cảnh, quay đầu nhìn hai người một cái, rồi lại mỉm cười quay đi.

Chuyện nhà Vu Sanh quá rắc rối, sự tồn tại của bố mẹ cậu gần như có thể xem là không đáng kể. Cầm túi đồ ăn vặt trong tay, Cận Lâm Côn bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ như thể mình vừa được bạn trai dẫn về nhà ra mắt bố mẹ, tiện thể gặp cả một đám họ hàng.

Rồi hắn nghe thấy lớp trưởng lớp Vu Sanh lắp bắp nói tiếp: "Anh Sanh, anh Sanh rất tốt, chỉ là thi thoảng có thể sẽ đánh người, anh cứ để anh ấy đánh cho vài cái..."

Cận Lâm Côn: "..."

Vu Sanh quay đầu lại, đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: "Nghĩ gì thế?"

Cận Lâm Côn thầm nghĩ, đúng là "người nhà" có khác, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, kịp thời đổi thành: "Anh đang nghĩ lớp các em tình cảm thật đấy."

Ánh mắt hắn dừng trên người Vu Sanh, kéo khóa áo khoác của cậu lên, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung: "Có lạnh không?"

"Không lạnh." Vu Sanh lắc đầu, "Bọn họ chỉ là không thích học lắm thôi, chứ ai cũng tốt cả."

Học tập chỉ là một hình thức tuyển chọn phổ biến, nhưng không bao giờ có thể là tiêu chuẩn đánh giá duy nhất.

Khoảng cách hơi gần, cằm bạn nhỏ khẽ chạm vào mu bàn tay hắn đang đặt trên cổ áo, để lại chút hơi ấm mơ hồ.

Cận Lâm Côn không nỡ rụt tay lại, im lặng một lúc, bèn nhích người về phía Vu Sanh, ôm lấy vai cậu: "Nghỉ ngơi một chút nhé?"

Vu Sanh dựa vào vai hắn: "Nhẹ nhàng thôi, cẩn thận cộng hưởng với ủy viên thể dục."

"..." Cận Lâm Côn không nhịn được cười, vùi mặt vào cổ áo Vu Sanh.

Vu Sanh dựa vào vai Cận Lâm Côn, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió núi se lạnh.

Chuyện của hai người không giống như những mối tình học trò bình thường, có thể không dễ dàng được mọi người chấp nhận, cũng không phải là kiểu quan hệ có thể giải thích rõ ràng bằng một câu "Đây là người yêu của tôi".

Cậu có thể đoán được Cận Lâm Côn đang nghĩ gì, nhưng thật sự không cảm thấy chuyện này có gì phải giấu diếm.

Có lẽ là do trường số 3 vốn dĩ không phải là ngôi trường có nề nếp nghiêm khắc, cộng thêm cách quản lý lớp "độc đáo" của lão Hạ, học sinh lớp 7 có khả năng tiếp nhận mọi chuyện rất tốt, lại rất trọng tình nghĩa.

Cũng có thể là do cậu quá tin tưởng, đám người này dù có sợ cậu đến đâu, vừa nhìn thấy cậu là đứng nghiêm, lập tức lôi sách tiếng Anh từ đâu ra đọc to, thì trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng sẽ đứng về phía cậu.

Vốn dĩ là độ tuổi chỉ cần một câu "bạn tốt" là có thể khiến mọi chuyện trở nên đơn giản.

Sau một ngày dài hoạt động, dù cho đám người theo đuổi tự do và "quẩy banh nóc" này có nhiều năng lượng đến đâu, thì trên đường đến khách sạn cũng bắt đầu ngủ gật từng người một.

Đặt phòng tập thể còn được giảm giá, lão Hạ giúp đám nhóc đang ngủ gà ngủ gật mở phòng, giục từng đứa đi ngủ. Vu Sanh giúp mấy lớp phó chân tay rã rời xách đồ lên phòng, Cận Lâm Côn cũng định đi theo, thì bị lão Hạ gọi lại: "Chờ chút..."

Chuyện nhà Vu Sanh không được tiết lộ ra ngoài, lão Hạ là người duy nhất biết chuyện.

Lão Hạ nhìn hắn một lúc, rồi mỉm cười, phẩy tay ra hiệu cho hắn đuổi theo Vu Sanh: "Được rồi, đi đi."

Không nói thêm một lời nào nữa.

...

Bị bầu không khí kỳ lạ của lớp 7 "lây nhiễm", Cận Lâm Côn luôn cảm thấy mình cũng nên làm gì đó.

Vu Sanh mang đồ lên phòng, nhìn thấy hắn đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, bèn lại gần xem: "Làm gì đấy?"

Cận Lâm Côn hơi buồn bực, đưa điện thoại cho Vu Sanh: "Tại sao?"

Vu Sanh nhận lấy điện thoại, nhìn lướt qua.

... Người này vậy mà lại học theo cậu, nghiêm túc gửi tin nhắn cho tất cả bạn bè ở trại hè.

Phản ứng của Đinh Tranh Giảo vẫn như mọi khi: Côn thần... cậu lại bị hack nick à?

Hạ Tuấn Hoa: Hai cậu lại muốn kêu gọi quyên góp, nên nhắc nhở bọn tôi trước một tiếng sao?

Sầm Duệ: Côn thần, vậy trước đây cậu thật sự nghĩ rằng, trong mắt bọn tôi hai cậu chỉ đơn thuần là ở chung một phòng, chơi chung một cây đàn piano, cuối cùng ngủ chung một giường, cùng nhau xem phim ba lần, là mối quan hệ gia sư - học sinh đơn thuần sao?

Khổng Gia Hòa: Tôi biết mà, Cận Lâm Côn, cậu về nhà lục tủ tivi xem, trong đó có một cặp búp bê sứ tôi tặng.

Lương Nhất Phàm: Hừ.

Cận Lâm Côn không hiểu: ""Hừ" nghĩa là gì?"

"..."

Vu Sanh ngứa ngáy tay chân, lại vừa buồn cười, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhếch mép, "Nghĩa là cho anh một chữ để tự mình lĩnh hội."

Cận Lâm Côn hiển nhiên không phải là người có thể tự mình lĩnh hội, hắn buồn bực một lúc, còn định nhấn mạnh thêm một lần về tính nghiêm túc của hành động hôm nay, thì điện thoại đã bị Vu Sanh cầm lấy, tiện tay ném sang một bên.

"Đừng xem điện thoại nữa."

Vu Sanh mặc áo khoác dày, trong phòng bật điều hòa ấm áp, cậu tiện tay kéo khóa áo xuống.

Ngón tay chàng trai thon dài, sạch sẽ, nắm lấy khóa kéo, kéo xuống, để lộ chiếc áo thun rộng rãi bên trong. Cổ áo hơi trễ, xương quai xanh hiện rõ.

"Nhìn gì đấy?" Vu Sanh tiện tay vắt áo khoác lên ghế, quơ quơ tay trước mặt Cận Lâm Côn, "Lại đây làm bài tập với em."

Cận Lâm Côn: "..."

Hắn cảm thấy câu nói này và hành động này hình như không liên quan lắm đến diễn biến tiếp theo.

Vu Sanh hiển nhiên không cảm thấy có gì không ổn, cậu lấy mấy bộ đề thi từ trong cặp Cận Lâm Côn ra, bật đèn bàn học lên, kéo ghế ngồi xuống.

Khách sạn nhỏ bình thường, tiện nghi đầy đủ, cũng được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không gian dù sao cũng không quá rộng rãi. Khoảng trống giữa bàn làm việc và giường không lớn, chỉ đủ để đặt một chiếc ghế đẩu gỗ vuông.

Cách âm khá tốt, một đám người đang chơi bài dưới lầu, nhưng chẳng nghe thấy tiếng động gì.

Cận Lâm Côn cũng không chen chúc với bọn họ, hắn ngồi luôn trên giường, chống tay lên mép bàn xem đề cùng Vu Sanh.

Lật đến trang cuối cùng của một bộ đề, điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng.

Chắc lại là tin nhắn quảng cáo khóa học nào đó, Cận Lâm Côn không định xem, nhưng Vu Sanh đã cầm lên: "Xem một chút, đừng để lỡ việc."

Cận Lâm Côn nhìn màn hình qua tay Vu Sanh.

Vậy mà lại là tin nhắn của bố mẹ hắn.

Hai vị phụ huynh sống cực kỳ thoải mái đang du sơn ngoạn thủy, bỗng nhiên nhớ ra hình như con trai sắp sinh nhật, nên đã đặt vé, quyết định quay về thăm hắn.

Cận Lâm Côn đã quen với phong cách "làm theo ý mình" của bố mẹ, hắn ngẩn người, nhận lấy điện thoại: "Không sao, anh nói với họ một tiếng..."

Sinh nhật vẫn nên ở bên bạn trai, bố mẹ hắn về thăm hắn, chắc cũng chỉ là "thăm" một cái cho có lệ, rồi lại tiếp tục thế giới hai người hạnh phúc của họ.

Cũng không cần phải phiền phức như vậy, gia đình hắn từ trước đến nay luôn tùy duyên mà gặp mặt, thủ tục ý nghĩa kiểu này thực ra có hay không cũng được.

Hắn không để tâm, định nhắn tin lại, nhưng Vu Sanh lại rất nghiêm túc, cau mày giữ tay hắn lại: "Nói gì?"

Cận Lâm Côn mỉm cười, nửa đùa nửa thật trêu cậu: "Không cần bảo họ về đâu, anh ở cùng em..."

Nói được một nửa, hắn mới nhận ra Vu Sanh đang nói chuyện với mình.

Bạn nhỏ đang giữ tay hắn, rõ ràng không muốn hắn bỏ lỡ cơ hội ở bên gia đình, lông mày cau chặt, lo lắng đến mức không chịu được.

"..." Cận Lâm Côn thần giao cách cảm với Vu Sanh một lúc, xoa đầu cậu: "Bạn ơi, trước tiên anh phải giải thích một chút, trước đây anh đến nhà em ở thật sự không phải vì anh quá phiền phức, bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà đâu..."

Ánh mắt Vu Sanh nhìn hắn rõ ràng đầy vẻ nghi ngờ.

Cận Lâm Côn há miệng, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này hình như hơi khó giải thích.

Bố mẹ hắn chỉ là tình cảm quá tốt, tốt đến mức vô tình sinh ra hắn. Trí tuệ và EQ của nhà họ Cận đều được di truyền, đương nhiên bố mẹ hắn có thể phiền hắn thật, nhưng cũng không phải kiểu phiền đến mức đuổi hắn ra khỏi nhà.

...

Đương nhiên hắn cũng thật sự bị đuổi ra khỏi nhà.

Cận Lâm Côn vùi mặt vào vai Vu Sanh một lúc, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ bản thân: "Hay là thật ra bọn họ làm phiền anh quá nhiều?"

Với sự hiểu biết của Vu Sanh về Cận Lâm Côn, cậu không cảm thấy chuyện này có gì khó xảy ra, bèn nghiêm túc hiến kế cho hắn: "Về nhà ngoan ngoãn ở hai ngày đi, có cần em đến nấu cơm cho anh không? Anh cứ bảo là anh tự nấu, chắc chắn họ sẽ vui."

Cận Lâm Côn cảm thấy bố mẹ hắn chưa chắc đã dám ăn cơm hắn nấu, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Suy nghĩ "ra mắt phụ huynh" hơi mơ hồ lúc trước bất chợt lóe lên trong đầu.

… bạn nhỏ chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý đi gặp bố mẹ hắn.

Nhưng nếu đặt một viên kẹo bên mép hố, bạn nhỏ có thể sẽ không nhịn được mà đến gần, rồi bị hắn ôm chầm lấy, trùm áo khoác lên người, lén lút ôm xuống hố.

Cận Lâm Côn ho một tiếng, tạm thời dẹp bỏ ý nghĩ gian xảo này: "Được, đến lúc đó bàn bạc sau."

Vu Sanh cảm thấy đây là một chuyện rất quan trọng, cậu lấy điện thoại của mình ra, thêm một lời nhắc lịch trình vào hai ngày trước sinh nhật Cận Lâm Côn.

Chuyện cứ như vậy được quyết định, hai người đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm bài tập.

"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, cấp ba không được dùng phép biến đổi affine và giải cứng, đợi tốt nghiệp rồi muốn dùng gì thì dùng."

Tuy nói là làm bài tập, nhưng thực chất Vu Sanh vẫn đang giúp hắn kiểm tra lại các bước giải. Nhìn bài giải ngắn gọn đến mức gần như không tìm thấy điểm nào để chấm, cậu vẫn không nhịn được mà đánh hai dấu chéo: "Giáo viên của anh không nói gì anh à?"

Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng: "Có nói, anh nhớ sửa rồi."

Với yêu cầu nghiêm ngặt hơn cả giáo viên chấm bài của Vu Sanh, bình thường hắn làm bài cũng đã rất cẩn thận, cũng sẽ chú ý bảo vệ "tâm hồn" của các bạn học, tránh gây tổn thương quá lớn.

Nếu không phải quá vội vàng muốn làm xong, thông thường hắn đều sẽ cố gắng viết đầy đủ các bước giải.

Bản thân đề bài không quá khó, Vu Sanh xem qua một bộ, nói qua với hắn về vấn đề điểm số, sau đó lấy hai bộ còn lại che đáp án, làm một lượt.

Ghế không có tựa lưng, ngồi lâu khó tránh khỏi khó chịu. Vu Sanh làm vài câu, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ phía sau áp sát: "Đi tắm đi, không mệt à?"

"Không mệt." Cận Lâm Côn dang tay ôm lấy Vu Sanh, kéo cậu dựa vào người mình, "Dựa vào đây một chút."

Đầu bút trong tay Vu Sanh xoay hai vòng, cậu cũng thuận theo lực đạo của Cận Lâm Côn, dựa vào lồng ngực hắn.

Hôm nay tốc độ làm bài của Vu Sanh chậm hơn bình thường, cậu đang cầm giấy nháp viết chi tiết lời giải cho Cận Lâm Côn, tay trái nhanh nhẹn giữ lấy bàn tay đang luồn vào eo: "Làm gì đấy?"

"..." Cận Lâm Côn ban đầu chỉ định thử động tác một chút, bị cậu giữ lại như vậy, cả bàn tay áp sát vào cơ bụng săn chắc của bạn nhỏ.

Nhiệt độ cơ thể Vu Sanh hơi lạnh hơn lòng bàn tay hắn, cơ bắp của thiếu niên tuy chưa quá rõ ràng, nhưng lại rất săn chắc, đẹp mắt, áp vào lòng bàn tay có thể cảm nhận được sự rắn rỏi, dẻo dai.

Đặc biệt là tư thế gần giống như đang ôm này.

Cận Lâm Côn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, dịch người ra sau một chút: "Em cứ viết tiếp đi, anh đi tắm trước…”

Hắn đứng dậy hơi mất tập trung, không để ý đến lực đạo trên tay, bị Vu Sanh kéo một cái, lại ngồi phịch xuống giường.

Vu Sanh ném bút xuống: "Thôi, không làm nữa."

Ban đầu cậu định làm xong hết chỗ bài tập, sau đó an tâm học lái xe, thi bằng lái.

Kết quả chẳng thể tập trung nổi.

Thay vào đó là suy nghĩ nảy sinh trên núi lúc nghe thấy ủy viên thể dục hỏi về người cậu thích, cậu đã không nhịn được mà đáp lại một câu "Đẹp trai", vẫn còn đang quanh quẩn trong lòng.

Không biết từ lúc nào, suy nghĩ chôn giấu trong lòng ấy lại trở nên rõ ràng, trỗi dậy từng lớp từng lớp, ngày càng khó bỏ qua.

Muốn dẫn anh ấy về ra mắt mọi người, để lão Hạ, lớp trưởng, ủy viên thể dục, Đoạn Lỗi, tất cả đều biết, chính là người này.

Người tôi thích.

Chính là người này, không thay đổi.

"Anh." Vu Sanh há miệng, định nói gì đó với hắn, nhắc nhở hắn rằng chuyện của hai người có lẽ đã được quyết định như vậy rồi.

Lại cảm thấy như chẳng cần phải nói gì cả.

Bị Vu Sanh kéo ngồi xuống giường, tư thế của Cận Lâm Côn có chút khó xử, hai người cứ thế lúng túng ngồi trên giường, chẳng ai nhúc nhích.

Vu Sanh nắm lấy tay hắn, ngón tay khẽ động, luồn qua kẽ tay hắn, định nắm chặt lấy bàn tay ấy, nhưng bỗng nhiên bị một lực mạnh hơn nắm ngược lại.

"Chờ chút." Vu Sanh giơ tay, chống lên ngực Cận Lâm Côn, "Tắm rửa trước đã."

Bình thường ở trường học thì thôi, hôm nay cả đám chơi bời ngoài trời cả ngày, dù không đổ mồ hôi thì cũng bị gió núi thổi suốt cả buổi.

Vu Sanh đẩy Cận Lâm Côn, đang định nói hay là hai người cùng đi tắm cho nhanh, tiết kiệm thời gian, thì người bị cậu đẩy đã bất lực mỉm cười, dang tay ôm cậu, xoa đầu cậu: "Nghĩ gì thế bạn nhỏ."

Vu Sanh còn đang ngẩn người thì Cận Lâm Côn đã nghiêng người về phía cậu.

Hắn không làm gì cả, chỉ ôm Vu Sanh vào lòng, khẽ hôn lên tóc mai cậu: "Chỉ là muốn ôm em một cái thôi."

...

Vu Sanh suýt nữa thì không kìm được, tay giơ lên ​​được một nửa, định ném người chỉ ôm một cái mà cũng phải long trời lở đất này vào phòng tắm, nhưng khi chạm phải ánh mắt Cận Lâm Côn, động tác của cậu lại vô thức khựng lại.

Ánh mắt ấy vô cùng chân thành, dịu dàng, sâu lắng, không hề có ý định đùa giỡn với cậu.

Cận Lâm Côn ôm Vu Sanh vào lòng, để cậu dựa vào vai mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp gáy cậu.

Không liên quan đến chuyện gì cả, chỉ là muốn ôm cậu thật chặt, không suy nghĩ gì, chỉ ôm cậu một lúc.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn không thể cưỡng lại được việc bị người này xoa đầu, vuốt ve gáy, Vu Sanh vùi mặt vào vai hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, kéo kéo áo hắn: "Anh ơi."

Cận Lâm Côn cúi đầu: "Sao thế?"

"Không có gì." Vu Sanh nói ngắn gọn, "Chỉ là nhắc nhở anh một câu, anh mà xoa nữa là em ngủ đấy."

Cận Lâm Côn: "..."

Người gia sư chỉ muốn ôm bạn nhỏ một lúc bèn dắt "học sinh" xuống giường, cùng nhau vào phòng tắm.

Lần trước còn có chút men rượu "tiếp thêm can đảm", lần này hai người đều tỉnh táo hơn bao giờ hết, Vu Sanh thực sự không biết phải "bắt đầu" từ đâu.

Cận Lâm Côn ban đầu còn nghĩ khi bạn nhỏ lo lắng có thể sẽ dễ dàng "ra tay" hơn, nên đã nghiêm túc luyện tập "khống chế" hai ngày, không cầu gì khác, ít nhất phải đảm bảo bản thân không bị ném ra xa trong những trường hợp bất ngờ.

Kết quả phát hiện là hắn đã hoàn toàn sai lầm.

Vu Sanh khi quá căng thẳng thì sẽ "đứng hình".

Khí thế đương nhiên vẫn còn đó, nhưng lông mày, khóe mắt, đôi môi của thiếu niên đều cứng đờ, chỉ có ánh mắt như được hơi nước trong phòng tắm làm cho ẩm ướt, trong veo, đen láy như được rửa sạch bằng nước tinh khiết.

Cậu cũng không né tránh, lưng áp sát vào tường, ngẩng đầu nhìn Cận Lâm Côn.

Chẳng có chút nào giống người đã ép hắn vào tường, chủ động đề nghị học "môn" thứ hai lúc trước.

"Lạnh." Lòng Cận Lâm Côn mềm nhũn, giọng nói dịu dàng hẳn, hắn đưa tay đỡ lưng Vu Sanh, "Không sao, cũng như nhau cả thôi."

Vu Sanh ngẩng đầu: "Như nhau?"

Cận Lâm Côn há miệng, cảm thấy bản thân cũng chẳng tin lời mình nói, hắn hắng giọng, lấy khăn tắm quấn quanh người Vu Sanh, lau tóc cho cậu.

Tắm rửa xong cũng chẳng khá hơn chút nào, phòng tắm trong khách sạn còn nhỏ hơn ở nhà, hai chàng trai chen chúc trong đó, quả thực đã đạt đến đỉnh cao trong "sự nghiệp" của một phòng tắm.

Không gian chật hẹp đến mức xoay người cũng có thể chạm vào nhau, chỉ cần vô tình chạm vào đâu cũng đủ khiến người ta nóng bừng.

Vu Sanh quấn khăn tắm, không nhịn được muốn thử đo nhịp tim của Cận Lâm Côn.

"Tim anh đập nhanh hơn em, thật đấy."

Hơi thở của Cận Lâm Côn cũng hơi gấp gáp, hắn đoán được Vu Sanh muốn làm gì, bèn lau khô những giọt nước còn sót lại trên tóc: "Không đúng... Hình như chúng ta không thể nói là "nhanh" được."

Vu Sanh đang dùng khăn tắm lau loạn xạ trên tóc hắn, không nhịn được bật cười.

Hai người loay hoay hồi lâu, cuối cùng cũng lau khô người.

Cận Lâm Côn tiện tay trải khăn tắm ra phơi, nắm lấy cổ tay Vu Sanh, kéo cậu lại gần.

Hắn đã nghe nói lần đầu tiên rất dễ bị thương, cũng đã xem qua không ít tài liệu, đến cả luận văn cũng đã tổng hợp được gần 1GB.

Nhưng đến khi thực hành, những kiến thức trong đầu lại chẳng có tác dụng gì.

Cơ thể chàng trai tuy có hơi gầy, nhưng không hề yếu đuối, cũng không mỏng manh, đường nét cơ bắp đẹp mắt ẩn chứa sức mạnh dẻo dai, bền bỉ.

Cận Lâm Côn kéo Vu Sanh vào lòng, thử cúi đầu hôn cậu.

Những nụ hôn như mưa phủ xuống, hay nói đúng hơn là "cọ xát", từ lông mày, khóe mắt dần xuống dưới, lướt qua cánh mũi, khẽ chạm vào môi.

Không biết từ lúc nào, địa điểm đã được chuyển từ phòng tắm sang giường ngủ, Vu Sanh nắm lấy cổ tay Cận Lâm Côn, hơi nhướn người lên, môi lướt qua làn da nóng hổi của Cận Lâm Côn: "Anh."

Cậu cũng không biết lúc này gọi hắn để làm gì, có thể chỉ đơn thuần là muốn gọi mà thôi.

Cận Lâm Côn dường như hiểu rõ hơn cậu, ánh mắt cậu khẽ cong lên, cúi đầu hôn lên tai Vu Sanh: "Anh đây."

Hơi đau, nhưng nhiều hơn là cảm giác khó diễn tả thành lời. Như có dòng điện chạy dọc cơ thể, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt từ sống lưng lan lên tận đỉnh đầu, cuồn cuộn tràn vào tâm trí.

Trí nhớ của Vu Sanh không giống người khác, mặt trái của việc nhớ rõ mọi thứ là cậu không thể kiểm soát được những hình ảnh và suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu, tuy không ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng đầu óc cậu luôn trong trạng thái "đầy ắp".

Cậu đã quen với việc giữ cho một suy nghĩ duy nhất luôn rõ ràng giữa vô số những suy nghĩ khác, cũng đã quen với áp lực và sự quấy nhiễu luôn ở mức cao nhất.

Nhưng có một khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm trí cậu chỉ còn lại sự trống rỗng thuần túy.

Lần đầu tiên chạm đến ranh giới của sự thoải mái, nhưng thứ ùa đến cùng với nó lại là nỗi bất an, hoang mang không thể kiểm soát, Vu Sanh khẽ rên lên, căng cứng vai.

Lực đạo quen thuộc truyền đến từ lòng bàn tay.

Cận Lâm Côn nắm tay cậu, ôm cậu vào lòng: "Đừng sợ."

Vu Sanh hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt thường ngày lạnh lùng bỗng trở nên mơ màng, trống rỗng, theo bản năng tìm kiếm ánh mắt hắn.

Rồi cậu tìm thấy.

Ánh sáng đen láy dịu dàng phủ xuống, phản chiếu ánh đèn.

Giống như bầu trời sao cậu đã nhìn thấy vào ngày sinh nhật.

Không biết vì sao, chàng trai trong vòng tay hănz bỗng nhiên thả lỏng, cơ thể căng cứng cũng dần mềm nhũn.

Cận Lâm Côn muốn để cậu nghỉ ngơi một lúc, định dừng lại sau khi hôn cậu, nhưng bị Vu Sanh nắm chặt lấy cổ tay.

Hơi thở sạch sẽ hòa quyện với hơi ấm dịu dàng, răng nanh bạn nhỏ hơi nhọn, lực cắn vụng về khiến hắn hơi đau.

Cận Lâm Côn siết chặt cánh tay, ôm chặt Vu Sanh vào lòng.

Vu Sanh khẽ rên lên một tiếng, vùi mặt vào khuỷu tay Cận Lâm Côn, nhắm mắt lại.

Không biết là đau hay là kích thích nào khác, ánh sáng trắng xóa nuốt chửng tất cả hình ảnh trong đầu cậu, chỉ còn lại người này.

Hơi thở và hơi ấm hoàn toàn thuộc về người này, rõ ràng đến lạ.