Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 89




Cận Lâm Côn thức trắng cả đêm, liệt kê ra một kế hoạch giảng dạy cực kỳ chi tiết trên giấy nháp.

Điều hòa bật hơi khô, nửa đêm Vu Sanh khát nước dậy uống nước, nhìn thấy hắn đang ghi chép trên giấy, lái "xe" của "môn học" thứ hai đến tận ngoại ô thành phố.

Sáng hôm sau, nhóm chat của lớp 7 đã nhộn nhịp từ rất sớm.

Cả đám muốn đi khắp nơi, lại đang trong trạng thái cực kỳ thư giãn sau kỳ thi, não bộ hoạt động hết công suất, ý tưởng cứ thế tuôn ra không ngừng. Vu Sanh vừa ăn sáng vừa liếc nhìn, vậy mà lại có người muốn đến công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc và tháp rơi tự do.

Quẩy banh nóc nhà luôn rồi.

Lão Hạ, người nắm giữ "tay hòm chìa khóa" lần này, rất nghiêm khắc: Không được chơi tàu lượn siêu tốc, không được chơi tháp rơi tự do.

Ủy viên thể dục bất mãn: Vui lắm mà, sao lại không được? Chúng ta phải dân chủ chứ!

Lão Hạ: Dân chủ cái gì, thầy đã hỏi ý kiến của "kinh phí" rồi, nó nói là không được.

Giáo viên chủ nhiệm hiếm khi "độc tài" một lần, cả đám cũng chỉ biết tiếc nuối từ bỏ, chuyển sang suy nghĩ đến những địa điểm khác.

Lớp trưởng cũng không có ý tưởng gì đặc biệt: Rạp chiếu phim? Không được, rạp chiếu phim không được ăn hạt dưa... Quán karaoke? Quán net?

Lớp phó lao động: Không biết vì sao, sau khi lớp mình cuồng học một thời gian, tôinthấy mấy chỗ đó bỗng nhiên nhạt nhẽo hẳn.

Lớp phó học tập tốt bụng giải thích cho cậu ta: Chắc là do dạo này chúng ta thường xuyên đến quán karaoke tắm đêm học từ vựng, đến quán net cày video bài giảng.

Khiến cho đám học sinh thường ngày ham chơi, nhìn thấy biển hiệu quán karaoke là trong đầu lại hiện lên đủ loại từ vựng tiếng Anh hỗn độn, nhìn thấy biển hiệu quán net thì tránh xa tám thước, chẳng muốn nghe thấy giáo viên nước ngoài dạy tiếng Anh chút nào.

Lão Hạ còn thấy chuyện này rất tốt, gần đây đang cân nhắc để Vu Sanh làm lớp phó học tập của mình, giúp các bạn khác ôn tập những câu hỏi khó trong môn Ngữ văn.

...

Không có ý tưởng thì thôi, đã có vết thương tâm lý rồi, ai cũng chẳng muốn đến mấy chỗ đó nữa, ý tưởng quá sáng tạo thì lại không được "kinh phí" thông qua. Cả đám thảo luận một hồi mà chẳng thu hoạch được gì, cuối cùng quyết định cả lớp đi leo núi.

Khác xa so với dự đoán, Cận Lâm Côn nghe xong cũng hơi bất ngờ: "Hoạt động lành mạnh vậy sao?"

"Vừa hay lão Hạ có vé cáp treo giảm giá." Vu Sanh nhét hai túi khoai tây chiên vào cặp, thấy hơi phồng, lại lấy ra một túi ăn hai miếng, "Ở thành phố bên cạnh, đi một đêm, ngày hôm sau sẽ phát "kinh phí" cho tự do hoạt động, tối quay về."

Núi mà bọn họ định leo là ngọn núi ở thành phố C bên cạnh, nói là núi nhưng thực ra cũng không cao lắm, đỉnh núi chỉ cao hơn 500 mét, nhưng vì là di tích lịch sử thường xuất hiện trong thơ ca, nên cũng khá nổi tiếng.

Cận Lâm Côn tiện tay tra bản đồ, phát hiện gần đó có một công viên giải trí.

Bản thân lão Hạ rất sợ tháp rơi tự do và tàu lượn siêu tốc, nhưng vẫn "dân chủ" một cách âm thầm trước nguyện vọng của học sinh, đồng thời vẫn giữ vững được uy nghiêm của một giáo viên chủ nhiệm.

Nghĩ đến việc còn có "người nhà" đi cùng, Vu Sanh cầm điện thoại lên, đang định báo trước một tiếng thì đám người kia đã nhao nhao réo gọi trong nhóm chat: Thầy Cận có bận gì không, rảnh thì đi cùng bọn tôi nhé!

Cận Lâm Côn vẫn luôn ở trong nhóm chat, nhìn thấy sự nhiệt tình của đám người thì rất vui vẻ: Đi cùng nhau, đi cùng nhau, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Vu Sanh...

Vu Sanh ngồi bên cạnh nhìn, còn chưa đợi hắn gõ xong đã giật lấy điện thoại, xóa câu sau đi.

Khả năng làm việc của lớp phó lao động rất tốt, lúc bọn họ đến điểm hẹn thì xe buýt đã liên lạc xong xuôi, khách sạn cũng đã được đặt theo số lượng người.

"Chuyến đi bất chợt."

Lớp trưởng ngồi bên cửa sổ xe, phấn khích nhìn những cửa hàng, cửa hiệu đang lùi dần về phía sau: "Tôi cảm thấy bây giờ tôi hoàn toàn tự do, phóng khoáng, bay bổng, vô lo vô nghĩ..."

Ủy viên thể dục ngồi ở hàng ghế sau bỗng lên tiếng: "Ê, điểm thi ra rồi kìa."

"Ra cái gì cơ?!" Lớp trưởng lập tức đánh mất hết sự phóng khoáng, tự do của mình, bám vào ghế ngồi quay người lại, "Môn nào? Lúc nào vậy? Gửi ở đâu?"

Cậu ta hỏi một hồi, mới phát hiện cả xe đều đang cố gắng nín cười, lúc này mới nhận ra bản thân bị lừa, tức giận nói: "Vui lắm hả? Tự hại mình còn chưa đủ, còn lôi cả tôi vào! Cứ như thể các cậu không sợ điểm thấp ấy!"

Lớp phó học tập cười đến híp cả mắt, vỗ vai cậu ta: "Tự hại mình cũng không sao, bọn tôi vui vì đã hại được cậu, vui không hả lớp trưởng?"

Cả đám nhốn nháo một hồi, vì sợ tài xế bực quá lái xe xuống ruộng, nên đã bị lão Hạ ngồi ở ghế phụ dẹp loạn một cách nhanh chóng và hiệu quả: "Nếu các em thực sự muốn nói chuyện, chúng ta có thể thử chơi trò nối chữ thành ngữ hoặc đọc thuộc lòng thơ cổ..."

"Thôi, thôi, khỏi."

Lớp trưởng sợ hãi lập tức quay về chỗ ngồi, lên tiếng thay mặt cả lớp: "Thầy ơi, là thế này ạ. Hôm qua mọi người ngủ muộn quá, sáng nay lại dậy sớm, nên đều rất buồn ngủ..."

Cả đám nhao nhao phụ họa, để chứng minh mọi người đều đang rất buồn ngủ, tất cả đều nhắm mắt lại, đồng loạt dựa lưng vào ghế.

Cận Lâm Côn thì chẳng thấy ồn ào chút nào, mỗi người đeo một bên tai nghe, say sưa xem phim, nghe nói trò chơi nối chữ thành ngữ bị hủy bỏ, hắn còn thấy hơi tiếc nuối: "Không chơi nữa sao? Anh thấy trò này hay mà."

"Không sao." Sáng nay, dưới sự "đe dọa" của tờ giấy xin phép nghỉ học, Vu Sanh đã đồng ý đảm nhận chức vụ lớp phó học tập của môn Ngữ văn, cậu đưa tay che mắt, "Rồi bọn họ sẽ muốn chơi thôi."

Cận Lâm Côn: "..."

Thật ra, cậu thấy việc học sinh lớp 7 liều mạng học hành như vậy cũng không thể trách Vu Sanh được.

Nhưng mà cũng thật sự không thể trách đám học sinh lớp 7 vô tội được.

Ví dụ như mấy học sinh ngồi hàng ghế sau, tuy rằng trừ Dương Phàm ra thì chẳng ai muốn chơi trò nối chữ, nhưng vẫn run rẩy ngồi thẳng lưng, chủ động giơ tay tham gia.

Luật chơi nối chữ thành ngữ và thơ ca cũng khá thoải mái, chỉ cần là những từ mà bộ gõ có thể liên tưởng đến thì đều được tính. Mấy câu thành ngữ và thơ đầu tiên vẫn nối được, nhưng sau khi đến lượt Đoạn Lỗi dồn hết tâm trí "sáng tác" ra câu "Thủy quang liễm diễm tình phương hảo"(*), thì kho kiến thức của Diêu Cường đã đến giới hạn: "Tốt, ăn ngon, uống ngon."

(*): Ánh nước lấp lánh, trời quang mới đẹp - Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh sau mưa kỳ 2 - Tô Thức.

Người tiếp theo sau ủy viên thể dục là Vu Sanh, cậu ta ôm ngực, vắt óc suy nghĩ: "Uống gió Tây Bắc..."

...

Vu Sanh cũng chẳng bận tâm đến những câu trả lời lộn xộn của bọn họ, rất tự nhiên mà tiếp lời: "Phong vũ bất động an như sơn. "(*)

(*)  Gió mưa không động, yên như núi.

Trong đầu Cận Lâm Côn đã hiện lên không ít thành ngữ và thơ ca bắt đầu bằng chữ "Sơn", hắn vừa định lên tiếng thì nhìn thấy bạn nhỏ bên cạnh, dòng suy nghĩ bỗng nhiên tắc nghẽn, nhất thời không nói nên lời.

Lớp trưởng giả vờ ngủ say từ nãy đến giờ, nghe thấy tiếng ồn ào phía sau, không nhịn được khẽ mở mắt nhìn: "Ôn ào cái gì thế?"

Lớp phó học tập ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu ta, nhắm mắt nói: "Thì là cái trò chơi nối chữ thành ngữ của lão Hạ ấy mà."

Không biết vì sao, lớp trưởng bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, "Thua thì bị phạt gì?"

Lớp phó học tập tai thính, nghe ngóng khắp nơi: "Bị anh Sanh búng trán."

"..."

Trong không gian yên tĩnh, lớp trưởng không nhịn được rùng mình một cái: "Thế này thì khác gì chết đâu."

"Hình như là có." Lớp phó học tập cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó, cậu ta quay đầu lại nhìn, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, trở về tư thế an toàn, "Thầy Cận đã thua ba lần rồi."

...

Lần nào cũng đến lượt người này là bị vấp, chẳng có chút trải nghiệm chơi game nào cả. Lần này, Vu Sanh không thèm "vuốt nhẹ" nữa, cậu hít một hơi thật sâu, búng thẳng một cái khiến trán Cận Lâm Côn đỏ ửng lên: "Ngẩn ngơ cái gì thế?"

Cận Lâm Côn ngoan ngoãn để cậu búng, mỉm cười nói: "Không phải cố ý đâu..."

Chỉ là hắn vừa nghĩ ra một câu thơ, cảm thấy vừa hợp lý lại vừa không hợp lý, nên không nói ra.

Cuối cùng cũng đến lúc trò chơi kết thúc, cả đám vội vàng trở về vị trí, Dương Phàm bị Đoạn Lỗi bịt miệng ấn trở lại chỗ ngồi, cả xe buýt ngủ ngon lành, ngoan ngoãn, đâu vào đấy.

Vu Sanh ngồi một lúc, quay sang hỏi: "Câu thơ gì vậy?"

Bản thân Cận Lâm Côn cũng cảm thấy cảnh tượng này hơi quá cũ kỹ, hắn xoa xoa sống mũi, nhếch mép, lấy điện thoại nhắn tin cho Vu Sanh: "Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề..."(*)

(*): Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri - Trên núi có cây, cây có cành, lòng ta có chàng, chàng nào hay (Bài thơ Việt nhân ca - khuyết danh).

Còn chưa gõ xong thì bạn nhỏ đã đọc lén từ nãy giờ cầm lấy điện thoại, trực tiếp nhắn lại một tin.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi.

Cậu nói được rồi thì bớt tự luyến đi, biết rồi.

Xe buýt lắc lư một hồi, cuối cùng cũng "trút" được cả đám nhóc xuống cổng khu du lịch.

Lão Hạ ngày thường trông có vẻ trầm tính, ít nói, hóa ra lại là "trùm cuối", thầy dẫn đám học sinh len lỏi qua những con đường nhỏ một cách nhanh nhẹn, vừa đi vừa giảng giải về lịch sử, điển tích của các địa điểm tham quan, rõ ràng là có rất nhiều kinh nghiệm leo núi.

Thể lực của ủy viên thể dục rất tốt, cậu ta nhanh nhẹn bám sát lão Hạ, còn quay đầu lại vẫy tay với mọi người: "Nhanh lên nào các đồng chí, cố gắng một chút là lên đến đỉnh rồi!"

"Các đồng chí đang cố gắng đây!" Lớp trưởng bị tụt lại phía sau khá xa, vẫy tay với cậu ta từ đằng xa, "Mọi người nhất định phải nhờ thầy Hạ giảng thêm vài địa điểm tham quan nữa, bọn tôi sẽ đến ngay!"

Khoảng cách xa đến mức phải hét lên mới nghe thấy.

Vu Sanh không cảm thấy leo núi có gì mệt mỏi, chỉ là có hơi nhiều người tụt lại phía sau, nên cậu cùng Cận Lâm Côn đi cuối cùng, đề phòng trường hợp đi lạc mất một hai người.

Cận Lâm Côn xách hai chiếc cặp, nhìn bạn nhỏ vừa cúi đầu bấm điện thoại vừa tiện tay giúp mấy bạn nữ bẻ cành cây, khẽ mỉm cười, sau đó mở nắp cốc giữ nhiệt đưa cho Vu Sanh.

Núi tuy không cao, nhưng đường đi khá gồ ghề, cả đám đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ mới leo lên đến đỉnh.

"Chắc giờ tôi hiểu vì sao lão Hạ lại có vé cáp treo giảm giá rồi." Diêu Cường, kẻ mạnh có thể "cày game" ba ngày ba đêm trong thế giới ảo, lúc này đang vịn gối thở hổn hển, không nhịn được mà cảm thán.

Lớp phó học tập và lớp trưởng dìu nhau, ngã phịch xuống một tảng đá: "Chúng ta thành công rồi, chúng ta đã chinh phục được bản thân!"

"Giờ tôi hiểu rồi." Đoạn Lỗi thở hổn hển, "Hôm trước cúp điện, chúng ta nhân cơ hội "đào tẩu", lúc có điện lại thì lão Hạ không đuổi theo kịp, thì ra là thầy ấy đang "giữ sức", nương tay cho chúng ta."

Lão Hạ cười tủm tỉm, đi kiểm tra từng người một: "Nào nào, tập trung lại đây, ai mang mì tôm thì nộp ra đây. Đừng có ngồi sát mép vách núi thế, ngã xuống thì khỏi cần chơi tháp rơi tự do nữa..."

Mọi người tập trung lúc 11 giờ trưa, chẳng ai ăn uống tử tế cả, trên đường chỉ ăn tạm chút đồ ăn vặt, lúc này bụng đã đói meo rồi.

Hôm nay trời đẹp, không có gió. Trên đỉnh núi có chỗ bán nước sôi, lão Hạ đến đó nói chuyện vài câu, sau đó gom hết mì tôm của học sinh lại, cẩn thận nêm nếm gia vị, rồi nấu một nồi mì tôm to đùng mang về.

Lớp phó lao động trải một tấm ni lông xuống đất, bày bánh gato, bánh mì, khoai tây chiên các loại mà mọi người mang theo xung quanh.

Có đồ ăn ngon, lại là lúc ấm áp nhất trong ngày, cả đám đều thả lỏng, vừa ăn vừa chơi trò chơi.

"Thật hay Thách" luôn là trò chơi không thể thiếu trong những buổi tụ tập thế này, ban cán sự lớp chẳng có chút sáng tạo nào, lôi ra hai hộp thẻ bài, Vu Sanh cũng bị lôi kéo vào, cả lớp ngồi thành một vòng tròn.

Bốc thăm hai vòng, đến lượt Vu Sanh.

"Thách đi." Vu Sanh đặt thẻ bài xuống, "Muốn tôi làm gì?"

Lớp trưởng, người phụ trách bốc thăm, ngồi ngay ngắn, nhìn tấm thẻ "Mặc váy cỏ nhảy nhót" trong tay, hắng giọng, lén lút nhét tấm thẻ vào khe đá: "Thì... ăn một viên kẹo đi."

"..."

Lúc có Cận Lâm Côn, vì anh Sanh có vẻ dễ tính hơn, nên đám học sinh lớp 7 cũng gan hơn bình thường một chút: "Ăn kẹo thì tính là thách gì, không được!"

"Ít nhất phải ăn một viên bạc... kẹo bạc hà, ít nhất phải là loại siêu cấp!"

"Lớp trưởng, cậu có còn là đàn ông không vậy, nương tay thế à?"

"Đây đâu phải là nương tay." Ủy viên thể dục vừa bị phạt vặn hông ba vòng, không nhịn được mà lên tiếng, "Rõ ràng là xả lũ luôn rồi..."

Ồn ào một hồi, cũng chẳng ai dám bắt anh Sanh làm chuyện gì quá đáng, đành phải đổi thành “Thật".

Lớp trưởng rút một tấm thẻ từ trong chồng bài: "Anh Sanh, nếu có thể quay về ngày này năm ngoái, điều cậu muốn làm nhất là gì?"

Câu hỏi này rất đỗi bình thường, câu trả lời của đa số mọi người đều là mua vé số, giục người nhà mua nhà, những người có người yêu thì chắc chắn là sớm gặp được cậu, là một câu hỏi "Thật" vừa có thể "hóng hớt" một chút, mà người được hỏi cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân đã giữ được mạng.

Cận Lâm Côn cũng chăm chú lắng nghe, vừa pha trà táo tàu mật ong cho bạn nhỏ nhà mình một cách rất "lành mạnh", vừa lén bỏ thêm hai quả kỷ tử vào cốc.

Cuối tháng 11 năm ngoái.

Vu Sanh cúi đầu nhìn lời nhắc lịch trình trên điện thoại, câu trả lời của cậu nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người: "Luyện tập boxing hai ngày, sau đó đi thi toán."

Lớp trưởng: "..."

Lớp phó học tập: "..."

Học sinh lớp 7: "..."

Cả đám đều ngơ ngác trước câu trả lời này, chỉ có lão Hạ là tỏ vẻ khen ngợi, đẩy kính lên: "Tốt lắm, Vu Sanh. Thầy giáo dạy Toán của em cũng muốn em kiêm nhiệm chức đại biểu môn Toán đấy, không cần phải làm gì khác, chỉ cần thỉnh thoảng giảng bài cho các bạn, nâng cao niềm yêu thích và hứng thú với môn Toán của mọi người..."

Vu Sanh cũng không giải thích gì thêm, ăn vặt nhiều nên hơi khát, cậu định cầm cốc giữ nhiệt lên uống nước, dùng sức nắm lấy chiếc cốc hai lần nhưng không nhấc nổi: "Không cho uống à?"

"Cho chứ." Cận Lâm Côn hoàn hồn, lắp ống hút vào cốc, đưa cho Vu Sanh, "Nóng đấy, uống chậm thôi."

Vu Sanh cũng không vội, uống hai ngụm rồi đưa lại cho hắn, tiếp tục chơi bài với mọi người.

Bàn tay ấm áp âm thầm đưa tới, chạm vào đầu ngón tay cậu.

Vu Sanh đổi tay chống cằm, nắm lấy bàn tay kia, dựa người về phía sau.

Người khác không biết tại sao Vu Sanh lại muốn đi thi toán, nhưng Cận Lâm Côn thì biết.

Sinh nhật của hai người chỉ cách nhau hai tháng, bạn nhỏ trông có vẻ thờ ơ với sinh nhật lần thứ 19 sắp tới của hắn, nhưng thực ra lại nhớ rõ hơn bất kỳ ai.

Tuy rằng đã qua lâu rồi, nhưng cảm giác được quan tâm một cách chân thành, không chút do dự như vậy, dù là lúc nào, cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.

Trò chơi lại tiếp tục được vài vòng.

Cả đám nhân cơ hội "làm loạn", hỏi han được nụ hôn đầu của lớp trưởng và bạn gái, hỏi được xem rốt cuộc ủy viên thể dục đang thầm thương trộm nhớ cô nàng nào lớp bên cạnh, còn "đào" ra được kha khá "chuyện đen tối" thời trẻ trâu của lão Hạ, vui vẻ vô cùng.

Cận Lâm Côn sau khi pha xong trà táo tàu, cũng tham gia vào trò chơi. Hắn và bạn nhỏ nhà mình lén lút nắm tay nhau dưới gầm bàn, một tay bốc bài, cuối cùng cũng đến lượt hắn.

Hắn khá hứng thú với thử thách "Thách", đang định bàn bạc với lớp trưởng để "giở trò" gì đó, kiểu như mặc đồ ngủ chẳng hạn, kết quả bị Vu Sanh liếc mắt một cái đã nhìn thấu, hắn chỉ đành tiếc nuối nuốt ý định "nguy hiểm đến tính mạng" này.

Lớp trưởng đã rất thành thạo, chuyển sang "Thật", rút ​​một tấm thẻ bài hỏi: "Thầy Cận, nếu phải gặp người mình thích, cậu sẽ mặc gì vậy?"

Bóng đen do người mặc áo đen để lại quá sâu. Đoạn Lỗi giơ tay lên, nhỏ giọng xen vào: "Tôi biết, áo sơ mi đen."

Cận Lâm Côn: "..."

Thật ra Cận Lâm Côn không phải là kiểu người "không mặc áo sơ mi đen sẽ chết".

Từ sau khi thường xuyên lui tới trường số 3, Cận Lâm Côn đã thay đổi phong cách ăn mặc, giao toàn bộ việc phối đồ mỗi ngày cho Vu Sanh, nghe vậy, hắn cúi đầu nhìn kỹ: "Áo khoác kaki, áo hoodie trắng, quần jean..."

Đám học sinh lớp 7 lập tức nhận ra điều bất thường: "Chẳng phải đây là đồ cậu đang mặc sao?"

"Gian lận quá đấy."

Ủy viên thể dục của bọn họ là thanh niên trai độc thân nhiều năm, rất không đồng tình với hành vi không coi trọng việc hẹn hò này của Cận Lâm Côn: "Đó là gặp người mình thích đấy! Chẳng lẽ không thay một bộ quần áo mà người ta thấy đẹp sao?"

Cận Lâm Côn sờ mũi, liếc nhìn Vu Sanh, định nói vài câu đại loại như "Có sức hút của bản thân là đủ rồi", "Người tôi thích thì dù tôi mặc gì cũng sẽ thích" để cho qua chuyện, thì bạn nhỏ bên cạnh đã lên tiếng, kết thúc chủ đề một cách ngắn gọn: "Đẹp trai."

Ủy viên thể dục: "..."

Lớp trưởng: "..."

Cả lớp im lặng trong giây lát, lão Hạ có vẻ rất bình tĩnh, bèn nhân cơ hội "giáo huấn": "Đã nói với các em bao nhiêu lần rồi, ra ngoài phải nói là gia sư, bây giờ các em chưa được phép công khai yêu đương..."

"Kỳ lạ thật."

Diêu Cường gục mặt xuống bàn đá, húp cạn ngụm mì tôm cuối cùng: "Lý trí mác bảo tôi đây là một tin tức gây sốc."

Ủy viên thể dục dần dần hoàn hồn: "Nhưng tôi lại chẳng thấy ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn cảm thấy rất hợp lý."

Đoạn Lỗi an ủi người bạn thân thiết "vừa gặp đã như quen biết từ lâu" một hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân đã vượt qua được "bão tố", nhẹ lòng đến mức hơi chua xót: "Chúc mừng hai người, nào, cụng ly bằng bát mì tôm này, từ nay về sau chúng ta là người một nhà..."

Rõ ràng là một "quả bom", nhưng mọi người đều cảm thấy dường như mọi chuyện vốn nên như vậy.

Giống như một bài toán mãi không giải được, đáp án "dễ hiểu", "có thể suy ra", "rõ ràng" từ lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy lời giải chi tiết.

Bỗng nhiên ngộ ra, dường như cũng chẳng có gì to tát.

Mọi người đều thích hai người họ, hai người họ lại thích nhau, dù nhìn thế nào cũng là chuyện đương nhiên, đáng mừng.

Chủ đề này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, mọi người lại chuyển sang những câu chuyện bát quái sôi nổi khác.

Cả lớp ngồi chơi trên đỉnh núi đến tận chiều tối, chia nhau ăn hết sạch cả nồi mì tôm.

Nước dùng mì tôm nóng hổi, mỗi người chỉ được chia có vài sợi mì, cùng với vài miếng xúc xích không biết lấy từ đâu ra.

Một ngày bình thường nhưng lại khó quên nhất trong tuổi thanh xuân.

Trên đỉnh núi tuy lạnh, nhưng phong cảnh rất đẹp.

Tuy đã sang đông, cây cối trên núi rụng hết lá, trơ trọi, nhưng đứng từ trên đỉnh núi bằng phẳng rộng lớn nhìn xuống, tầm mắt rộng mở khiến tâm hồn người ta cũng trở nên thoải mái hơn.

Đám ủy viên thể dục ăn uống no nê, tinh thần phấn chấn trở lại, không nhịn được chạy đến vọng lâu "náo loạn", giơ hai tay lên miệng hét lớn: "A..."

Giọng nói của chàng trai vang vọng giữa núi rừng, vọng lại vài tiếng.

Lớp trưởng nghỉ ngơi một lúc cũng thấy hứng thú, cậu ta nhớ đến video truyền động lực thi đại học xem gần đây, bèn ngồi trong căn chòi nhỏ hét theo: "Ủy… viên... thể... dục..."

Ủy viên thể dục quay lại vẫy tay với cậu ta: "Gì thế!"

Lớp trưởng đã chuẩn bị tinh thần cổ vũ cậu ta: "Cậu... muốn... thi... trường..."

Ủy viên thể dục đáp lời rất dứt khoát: "Không... biết..."

"..."

Cả đám nhìn lớp trưởng đang nghẹn họng, cười nghiêng ngả.

Nửa đầu năm lớp 12, tuy đã cảm nhận được áp lực học hành và kỳ vọng ngày càng cao của mọi người xung quanh, nhưng rất nhiều thứ vẫn chưa thực sự rõ ràng.

Chỉ biết phải cố gắng leo lên thật cao, cao hơn nữa, cao hơn nữa.

Lão Hạ cũng không vội, ông cùng cười đùa với học sinh, "càn quét" chỗ nước dùng mì còn sót lại: "Không sao, vẫn còn thời gian mà. Chờ đến học kỳ sau, khi các em đã xác định được mục tiêu của mình, lúc đó chúng ta sẽ leo núi Thái Sơn ngắm bình minh, rồi hét tiếp."

Đám học sinh đang mệt mỏi, uể oải, nghe vậy bỗng nhiên tỉnh táo lại, cuống cuồng nịnh nọt lão Hạ: "Không cần đâu ạ, thầy ơi, bây giờ bọn em có thể hét mà."

Lớp trưởng ôm ngực, giục giã ủy viên thể dục: "Nhanh lên, nhanh lên, mau hét lên là cậu muốn thi vào Thanh Hoa! Vào Bắc Đại! Vào Học viện Phật học Cáp Nhĩ Tân!"

Ủy viên thể dục đứng từ xa, không biết chuyện gì đang xảy ra trong lớp, vẫn vui vẻ vẫy tay: "Vì sao chứ! Tôi lại không thích Harvard!"

Lớp trưởng sầu không tả nổi: “Vậy thì New Oriental! Cậu chọn đại một cái đi, ngoan nào..."

Mọi người vừa nghe vừa muốn cười, nhưng nghĩ đến núi Thái Sơn lại muốn khóc, biểu cảm méo mó, ngã nhào xuống đất.

Vu Sanh ngồi bên cạnh con chòi nhỏ, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem náo nhiệt, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Cận Lâm Côn khẽ chạm vào mu bàn tay cậu, hạ giọng hỏi: "Em muốn thi vào trường nào?"

Hắn đã từng hỏi câu này một lần vào kỳ nghỉ hè, lúc đó Vu Sanh vẫn chưa ôn tập xong lần một, nên không trả lời ngay.

Bản thân Vu Sanh cũng chưa từng suy nghĩ kỹ, cậu lấy một miếng bánh snack tôm từ trong tay Cận Lâm Côn: "Chưa biết, hỏi làm gì?"

Cận Lâm Côn đã nghĩ rất xa: "Phòng trường hợp hội đồng tuyển sinh đến trước cửa chặn đường, anh còn biết phải cho ai vào."

Đoạn Lỗi, người vừa loay hoay nhắn tin cho người bạn thân thiết, tưởng rằng mình cuối cùng cũng được tự do: "...”