Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 86




Người đàn ông đứng lặng một lúc, quay đầu nhìn Vu Sanh không có ý định lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Chủ nhiệm giáo dục đuổi người đến cửa, lại gọi Vu Sanh lại, lục lọi hồi lâu trong ngăn kéo.

"Là thằng đàn ông thì không có khó khăn nào vượt qua không nổi."

Chủ nhiệm kéo cậu lại, nhét vào tay cậu một thanh sô cô la: "Nhóc con, trường học vẫn ở đây, có chuyện gì thì quay lại tìm thầy, biết chưa?"

Trên đường về nhà không còn nhìn thấy người đàn ông đó nữa, Cận Lâm Côn cùng Vu Sanh về nhà, bắc nồi lẩu lên.

Nghĩ ngợi một chút, lại lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon bia lạnh.

Chuyện nhà Vu Sanh kỳ thực rất đơn giản.

Bố mẹ ly hôn sau đều có cuộc sống mới, mẹ cậu tái hôn với người đàn ông khác, người đàn ông đó có một cậu con trai nhỏ hơn cậu vài tuổi. Bố cậu cũng tái hôn, sinh một bé gái.

Quyền nuôi dưỡng Vu Sanh thuộc về bố cậu, nhưng cậu cũng không sống cùng ông ta. Hồi nhỏ cậu tự mình sống trong căn nhà đó của họ, sau này tài sản phân chia rõ ràng, bố cậu lại mua một căn biệt thự, căn nhà cũ không dễ chia nên treo bán.

Lúc bán đi vừa đúng lúc cậu lên cấp ba, ông ta liền mua cho cậu một căn hộ ở khu chung cư mới xây gần trường.

"Đủ mười tám tuổi, có chỗ ở độc lập, là có thể dọn ra ngoài tự lập hộ khẩu."

Vu Sanh liếc nhìn điện thoại, tiện tay đặt lên bàn: "Người nhà, ngày mai xin phép giúp em một ngày, em đi làm thủ tục."

Kỳ thực cũng không bất ngờ gì.

Hồi nhỏ cây đàn piano Steinway cậu hay chơi đã được chuyển đến nhà mới của bố cậu, lúc học cấp hai cậu thi thoảng lấy cớ luyện đàn để đến đó chơi nửa ngày.

Cậu biết rõ đó không còn là đàn của mình nữa, chỉ là vẫn muốn được chạm vào nó.

Rồi cậu khát nước muốn đi uống nước, nghe thấy bố cậu hạ giọng dỗ dành người phụ nữ vẻ mặt không vui kia: "Nó còn nhỏ, vẫn cần có người giám hộ. Treo tên nó ở nhà mình, đợi nó trưởng thành rồi phân chia rõ ràng..."

Hôm đó Vu Sanh không uống nước, cậu tháo chìa khóa bố đưa cho ra đặt lên ghế đàn, một mình đi bộ mười mấy cây số dưới trời nắng về nhà.

Trên đường về nhà còn tự mua cho mình một chiếc đàn piano đồ chơi màu xanh da trời.

......

Sau đó bởi vì cảm thấy cây đàn đó thật sự quá ấu trĩ, cho nên đắn đo suy nghĩ hai ngày vẫn không nỡ bóc ra, lúc chuyển nhà mang theo, ném vào phòng cho khách vốn được dùng làm nhà kho.

"... Kỳ thực âm sắc của nó rất hay."

Cận Lâm Côn nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay miết nhẹ lên đầu ngón tay Vu Sanh, nhịn không được lên tiếng giải thích cho chiếc đàn piano đồ chơi màu xanh da trời: "Nhỏ nhắn tinh xảo, tiện lợi dễ mang theo, anh đã nảy sinh tình cảm với nó rồi."

Vu Sanh vừa lúc nhớ đến cuối tháng trường bọn họ có buổi biểu diễn văn nghệ: "Vậy anh mang nó đến biểu diễn cho các bạn học xem à?"

Cận Lâm Côn: "..."

Một nồi rau củ viên thả lẩu đã gần chín, Vu Sanh vớt một viên cá viên, nhúng vào bát nước chấm, tiện tay lấy lon bia trong tay hắn đổi cho hắn một cốc nước cam.

"Ngày mai em cũng xin nghỉ."

Cận Lâm Côn uống hai ngụm nước cam, rốt cuộc cũng đè nén được chút khàn đặc trong giọng nói: "Đi cùng em à?"

Vu Sanh gắp một miếng thịt bỏ vào nồi: "Không cần.”

Vu Sanh đã từng rất nhiều lần nghĩ đến ngày này, hồi bé còn tưởng rằng bản thân sẽ đau lòng đến chết đi sống lại, sau này phát hiện thời gian quá lâu, những gì nên quen đều đã quen, nên tiếp nhận đều đã tiếp nhận, sớm đã không còn cảm giác gì nữa.

Cứ như một chuyện vốn đã được định sẵn, chẳng qua là cuối cùng cũng đã chờ đến một kết cục đã biết trước là gì.

Chỉ cần bổ sung nó vào là được, trước đó tất cả nội dung dù qua loa hay sâu sắc đều có thể được đặt một dấu chấm hết thực sự.

Không tính là chuyện gì to tát.

Ngày hôm sau, Vu Sanh tự mình đi làm thủ tục.

Cận Lâm Côn ngồi cả đêm, đến cả lý do "sổ hộ khẩu ở nhà bị nước vào cần phải làm lại" cũng đã nghĩ xong, sáng hôm sau thức dậy, nhìn thấy ánh mắt của bạn nhỏ, vẫn không nói ra miệng.

Đối với Vu Sanh mà nói, đây là chuyện cậu cần tự mình giải quyết.

Nghĩ đến phản ứng của cậu khi uống bia, hai lon bia tối hôm qua cuối cùng đều do Vu Sanh uống hết, hai người đều không muốn dọn dẹp, lon rỗng cứ thế vứt ở phòng khách.

Cận Lâm Côn đi rửa mặt, định dọn dẹp nhà cửa một chút, đi vòng ra phòng khách, bước chân bỗng khựng lại.

Hai lon bia rỗng vẫn còn đó, không biết từ lúc nào đã được đổ đất vào, đặt trên bàn trà, bên trong mọc lên hai cây cỏ xanh mướt.

Cũng không phải giống gì đặc biệt, chỉ là loại cỏ dại thường thấy nhất ven đường.

Cận Lâm Côn đứng bên cạnh bàn trà một lúc, bưng hai lon bia đó, cẩn thận đặt lên bệ cửa sổ cùng với chậu tỏi.

Hẹn với Vu Sanh khá sớm, hình như hôm nay bố cậu còn nhiều việc phải sắp xếp, thời gian rảnh không nhiều. Cận Lâm Côn đi lòng vòng trong nhà hai vòng, thu dọn đồ đạc cẩn thận, xem điện thoại một lúc, cuối cùng vẫn đeo cặp sách đi học.

Bình thường Vu Sanh không hay nhắn tin cho hắn, hôm nay lại như biết hắn lo lắng, tin nhắn cứ liên tục gửi đến.

Vẫn là cách dùng từ như mọi khi, không nhìn ra có gì khác so với bình thường.

- Gặp người rồi, đang làm thủ tục.

- Lớp các anh học gì?

Trưa nay không về được, anh ăn trước đi, mang cho em một cái bánh mì.

Ở đây có một hiệu sách, sách bài tập khá hay.

Anh à.

Cận Lâm Côn dựa vào tường sau lớp học, ngón tay kẹp một cây bút, một tay cầm điện thoại giấu trong ngăn bàn, nhanh chóng trả lời tin nhắn của bạn nhỏ nhà mình.

Hắn đánh chữ nhanh, Vu Sanh gửi một tin nhắn hắn có thể trả lời mấy tin. Những tin nhắn trước đều trôi chảy, nhìn thấy một chữ ngắn gọn khác thường này, đầu ngón tay bỗng khựng lại.

Đầu dây bên kia cũng không lập tức gửi tin nhắn nữa, một lúc sau, lại gửi tiếp một tin.

Em muốn ăn khoai tây chiên, vị cà chua.

Tiết cuối cùng của bọn họ là bài kiểm tra nhỏ, một tiếng đồng hồ làm một đề thi thử. Để không tạo áp lực quá lớn cho các bạn học khác, Cận Lâm Côn đã bị giáo viên gọi lên nói chuyện vài lần, phối hợp giảm tốc độ làm bài, mỗi lần làm xong đề cũng làm bộ kiểm tra lại một lúc.

Mới chỉ qua nửa thời gian, các bạn học lớp chọn vẫn đang miệt mài cặm cụi viết, giấy nháp viết đầy một tờ lại thay một tờ trắng tinh, tiếp tục vùi đầu tính toán.

Cận Lâm Côn nhìn tin nhắn một lúc, đột nhiên đứng dậy, nộp bài thi đã làm xong từ sớm lên.

Vu Sanh mãi cho đến khi trời sẩm tối mới về đến nhà.

Hộ khẩu thay đổi, học bạ cũng phải đổi theo. Người đàn ông bị coi là học sinh trường khác đến dò la ngày hôm qua dẫn cậu đi, bị kiểm tra thân phận nửa ngày trời, xác nhận đi xác nhận lại cái tên "Vu Ngạn Hành" trên chứng minh thư, cuối cùng mới được vào trường.

Giáo viên trường số 3 đi cùng từ đầu đến cuối, mấy vị chủ nhiệm nói chuyện phiếm với Vu Sanh vài câu, chủ nhiệm giáo dục còn pha một ấm trà, mặc kệ người đàn ông đó đứng đó lúng túng nửa ngày, cuối cùng cũng hoàn thành thủ tục ở những nơi cần đóng dấu.

Lão Hạ từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ lúc tiễn cậu ra ngoài đưa cho Vu Sanh một tờ giấy nhớ ghi địa chỉ, mỉm cười với cậu: "Đi đi, có thời gian đến nhà ăn cơm."

Vu Sanh nhận lấy tờ giấy nhớ, nắm chặt trong tay một lúc, nói lời cảm ơn với lão Hạ.

Hôm nay lúc ra khỏi nhà trời đã hơi âm u, vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, gió lạnh trước cơn mưa đã nổi lên từng cơn.

Ban đầu tưởng rằng làm thủ tục sẽ không mất nhiều thời gian như vậy, không ngờ lại mất cả ngày. Lịch trình trên điện thoại của Vu Ngạn Hành kêu ting ting cả ngày, Vu Sanh không lên xe của ông ta, lấy ba lô và hai bộ đề thi thử mới mua xuống: "Không xa lắm, con tự đi về được.”

Vu Ngạn Hành nhìn cậu, không nói gì.

Bao năm trôi qua, mối quan hệ máu mủ dù thân thiết đến đâu cũng sẽ bị thời gian pha loãng. Cậu bé đã lớn lên hoàn toàn khác so với lúc nhỏ, trên người cũng toát ra hơi thở hoàn toàn khác biệt với ông ta, cả ngày hôm nay gặp mặt, vậy mà lại không có gì để nói.

Ông ta nhớ lần trước nghe được tin tức về Vu Sanh, vẫn là chuyện đứa con trai này gây chuyện thị phi khắp nơi, vào một trường cấp ba hạng ba rồi tự sa ngã.

Nếu không phải lần này về làm thủ tục, ông ta cũng không biết thì ra thủ khoa khối Xã hội kỳ thi chung liên trường đang được đồn ầm ĩ trong hội phụ huynh trường tư thục kia, lại chính là đứa con trai đã lâu không hỏi han đến của mình.

Vu Sanh trông không có vẻ gì là bị chuyện hôm nay tác động, cụp mi đeo ba lô lên, xách túi ni lông đựng đề thi thử trong tay.

Nghe thấy tiếng sột soạt, Vu Ngạn Hành mới sực nhớ ra lúc chờ làm thủ tục, Vu Sanh hình như đã ra ngoài một chuyến.

"Con..."

Vu Ngạn Hành nhíu mày, lời đến bên miệng, nhưng lại không thể nói ra ngay lập tức.

Thời gian quá lâu rồi.

Ông ta gần như đã không nhớ rõ đứa con trai này trông như thế nào, càng không rõ Vu Sanh đã trải qua những năm tháng qua ra sao. Sau khi ly hôn với mẹ Vu Sanh, ông ta bước vào giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp, mỗi ngày đều bận rộn với vô số cuộc họp và đàm phán kinh doanh, căn bản không có thời gian về nhà, đợi đến khi ổn định lại sau vài năm, ông ta đã xây dựng gia đình mới.

......

Rồi đột nhiên phát hiện, đứa con trai rõ ràng lúc nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời, không biết từ lúc nào, đã mang trên mình một thân khí chất xa cách lạnh lùng, gai góc đến đáng sợ.

"Rốt cuộc là ai dạy con như vậy?"

Bị dồn ép suốt cả quãng đường ở trường số 3, đứa con trai này lại lạnh nhạt như không hề bận tâm. Ngồi trên ghế lái, Vu Ngạn Hành cuối cùng cũng không kìm nén được cơn giận, sắc mặt sa sầm: "Trường học các con là cái kiểu gì... Con học ở đó đấy à? Con tự nhìn lại bản thân mình bây giờ xem…”

Gió lạnh cắt da cắt thịt, thổi đến tê cứng cả người, ngay cả suy nghĩ và cảm xúc dường như cũng trì trệ hơn.

Vu Sanh không muốn nghe những lời này, cũng không muốn nhịn không được nói ra điều gì. Cậu xoay người muốn đi, bỗng nhiên bị một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay.

Hơi thở quen thuộc bỗng chốc áp sát.

Chiếc áo khoác dày sụ ấm áp được trùm lên đầu cậu, bao bọc cậu hoàn toàn trong lòng ngực.

Cận Lâm Côn cũng xách một chiếc túi, lồng ngực phập phồng có chút dồn dập, một tay ôm chặt lấy cậu, truyền hơi ấm từ người mình sang.

Lồng ngực lạnh lẽo cả ngày bỗng chốc ấm áp, Vu Sanh nhịn không được cau mày, hơi thở ngừng lại một chút, một cơn đau âm ỉ, nặng nề bị lờ đi bấy lâu, bỗng nhiên dâng lên.

Vu Sanh nắm chặt lấy tay áo hắn, nín thở đứng im một lúc, khẽ khom người, thân thể hơi đổ về phía trước.

Cận Lâm Côn đỡ lấy eo cậu, ôm cậu vào lòng, để cậu dựa hẳn vào vai mình.

Vu Ngạn Hành nhận ra hắn, lông mày nhíu chặt hơn: "Cậu là ai?"

Chính là thằng nhóc này đã xen vào chuyện của ông ta một cách khó hiểu trong văn phòng trường số 3, Vu Ngạn Hành càng thêm tức giận, hạ cửa kính xe xuống, nghiêm nghị nói: "Đây là chuyện nhà chúng tôi, không liên quan đến cậu, cậu..."

"Cơm làm xong rồi." Cận Lâm Côn không nghe ông ta nói, cúi đầu kéo nhẹ tay Vu Sanh, "Mang chìa khóa chưa?"

Vu Sanh gật đầu, lấy chìa khóa ra đưa cho hắn.

Không biết bị nắm chặt trong tay bao lâu, toàn thân bạn nhỏ gần như lạnh cóng, chiếc chìa khóa kim loại còn vương chút hơi ấm.

Cận Lâm Côn nhận lấy chìa khóa, lại lấy ra một cốc cháo bí đỏ hạt kê nóng hổi nhét vào tay cậu, cắm ống hút vào.

Cả ngày nay Vu Sanh gần như không ăn gì, lúc này có thứ rơi vào dạ dày, bụng liền hơi đau lên.

Cháo bí đỏ hạt kê tốt cho dạ dày, cảm giác khó chịu đó không kéo dài bao lâu. Vu Sanh nghỉ ngơi một lúc, cúi đầu tiếp tục từng ngụm từng ngụm uống cháo, cơn đau âm ỉ trước đó cũng dần được xoa dịu bởi hơi ấm nóng hổi.

Cận Lâm Côn kéo cậu ra sau lưng mình, gật đầu lịch sự với Vu Ngạn Hành: "Xin lỗi, cháu đến đón Vu Sanh về nhà, còn chú?"

Vu Ngạn Hành đột nhiên cứng họng.

Bầu trời càng lúc càng âm u, gió cuốn theo lá rụng và cát bụi bay mù mịt. Trong xe đang bật điều hòa, lúc nãy hạ cửa kính xe xuống, mới phát hiện bên ngoài trời đã lạnh đến thế.

Cận Lâm Côn không tiếp tục làm ông ta khó xử nữa, ôm Vu Sanh dựa vào người mình một lúc, nắm tay cậu nói nhỏ vài câu.

Vu Sanh gật đầu, đi theo cậu vài bước rồi dừng lại, lấy điện thoại ra, móc từ trong túi áo một cây chọc sim.

Vu Ngạn Hành ngồi trong xe, nhìn Vu Sanh cúi đầu, tháo chiếc thẻ sim đã cũ đến mức hơi hoen gỉ ra, đặt lên bảng điều khiển của mình.

Đôi mắt thiếu niên mơ hồ có bóng dáng của họ, nét mặt điềm tĩnh, nhưng màu mắt lại đen trắng rõ ràng đến lạ thường, đôi môi nhợt nhạt đến mức không nhìn rõ huyết sắc.

Không biết chiếc thẻ sim này còn mang ý nghĩa gì, trong lòng Vu Ngạn Hành bỗng nhiên thắt lại, cau mày định lên tiếng, thì Vu Sanh đã lùi lại một bước.

Thân hình thẳng tắp, lưng thẳng, cúi đầu chào ông ta một cái.

Không lâu sau mưa đổ xuống, hai người đã đi xa, chàng trai cao lớn lấy từ trong lòng ra một chiếc áo mưa, ôm cậu vào lòng, cẩn thận che chắn cho cậu.

Điện thoại bên cạnh cứ một lúc lại vang lên, tin nhắn gửi đến liên tục.

Vu Ngạn Hành ngồi trên ghế lái một lúc lâu, nhìn bóng dáng hai người khuất dần trong màn mưa, cầm điện thoại định trả lời tin nhắn, bỗng khựng lại.

Trên ghế phụ bên cạnh, không biết từ lúc nào, đã được chàng trai từng ngồi đó đặt lên đó vài viên kẹo sữa thỏ trắng.

Vu Sanh bị Cận Lâm Côn nắm lấy tay, ngẩng đầu nhìn chiếc ô trên đỉnh đầu: "Em không phải đang mặc áo mưa sao?"

"Ừ, hai lớp cho chắc chắn." Cận Lâm Côn cười cười, đưa tay xoa đầu cậu, "Mưa thu lạnh, sợ em bị lạnh."

Bây giờ thì không lạnh nữa.

Vu Sanh trước tiên được hắn mặc cho một chiếc áo khoác dày, sau đó lại bị khoác thêm một chiếc áo mưa bên ngoài, trong tay còn ôm một chiếc túi chườm nóng không biết được nhét vào từ lúc nào, cảm thấy bản thân chẳng khác gì một chú mèo ú Totoro ngoại cỡ, đến cả đi lại cũng hơi khó khăn.

Hôm nay cậu ở bên ngoài cả ngày, Cận Lâm Côn cũng không vội hỏi han xem cậu đã làm những gì, nhận lấy ba lô và túi ni lông từ tay cậu, nắm tay cậu cùng nhau về nhà.

Mưa tí tách rơi xuống đất, tạo nên một màn sương mù mịt mờ ảo trên đường phố.

Các quầy hàng rong ven đường đều đã dọn gần hết, chỉ còn một chiếc xe đẩy bán kẹo hồ lô, còn sót lại vài xiên cuối cùng.

Không phải loại kẹo hồ lô sơn trà truyền thống, mà xiên đủ loại quả, nho, chuối, củ mài, loại đặc biệt dành cho trẻ con, được phủ một lớp đường phèn dày cộm.

Cận Lâm Côn nhét ô vào tay cậu, đội mũ áo mưa lên, chạy ra mua một xiên kẹo, lấy tay che chắn rồi nhanh chóng quay lại: "Cắn một miếng xem, xem có ngọt không, không ngọt thì ông ấy bảo không lấy tiền..."

Vu Sanh không nhịn được cong khóe môi, há miệng cắn một miếng, định lên tiếng thì lồng ngực bỗng nhiên nhói đau.

Là kiểu đau đớn không thể kìm nén.

Lúc bố mẹ ly hôn, cậu đang làm bài tập về nhà, làm bài xong, nhìn hai người đã cạn kiệt tình yêu và sự nhẫn nhịn bước ra khỏi nhà trong sự dày vò của vô số những chuyện vụn vặt, dưới lầu vang lên hai tiếng đóng cửa trống rỗng và inh ỏi đến lạ thường.

Lúc mẹ tái hôn, cậu đang học thuộc lòng tiếng Anh, người hoàn toàn xa lạ và người thân quen thuộc nhất đứng cạnh nhau, cười nói với cậu "Đừng khách sáo", "Cứ coi như ở nhà".

Người phụ nữ được gọi là "dì" dịu dàng cười với cậu, tặng cậu một chiếc laptop và tai nghe dành cho doanh nhân mà cậu gần như không bao giờ dùng đến, rồi khi cậu đang bế cô con gái nhỏ của bà ấy bấm đàn, bà ta hốt hoảng chạy đến, vội vàng giật con gái lại.

Hôm đó, một mình đi bộ mười mấy cây số về nhà, cậu thậm chí còn không có cảm giác gì đặc biệt, về nhà vẫn ăn cơm, ngủ nghỉ như bình thường, ngày hôm sau ném tờ đơn đăng ký trường cấp ba nội trú mà giáo viên trường tư thục đã giúp cậu chọn, chọn một trường cấp ba cách xa tất cả mọi người nhất.

Dường như không việc gì đáng để bi lụy, so với những đứa trẻ khác thì cuộc sống của cậu cũng không tệ, cũng không phải gặp phải trắc trở gì không thể vượt qua, không chịu đựng nổi.

Cậu chưa từng cảm thấy quá khó khăn, dù có khó khăn thì cũng phải tự mình nghĩ cách vượt qua, sẽ không có ai vì chuyện này mà quay lại quan tâm cậu.

Thế nhưng lúc này, dường như bỗng nhiên lại đau.

Đau đến mức lồng ngực như bị một thanh sắt nung đỏ đâm xuyên qua, không thể cúi xuống cũng không thể ngẩng lên. Dường như có thứ gì đó chất chứa đã lâu, đè nén sâu trong lòng, đến chính cậu cũng tưởng rằng đã nguôi ngoai từ lâu, chỉ còn lại vết sẹo, giờ đây lại cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt.

Giống như một đứa trẻ bị ngã, tay chân đều trầy xước, máu me be bết, tự mình nghiến răng đứng dậy.

Vết thương đã được xử lý, đã được sát trùng băng bó, cũng đã bắt đầu lành lại, ngay cả ấn tượng lúc bị ngã cũng không còn sâu đậm, bỗng nhiên có người xoa đầu, ôm lấy cậu, hỏi cậu có đau không.

Rồi dường như tất cả nỗi đau đều ùa về.

Vu Sanh nhai nát quả nho bọc đường phèn dày cộm, nuốt xuống, nhắm mắt lại, vùi đầu vào lòng Cận Lâm Côn đang siết chặt lấy mình.

Cậu bé nắm chặt lấy lan can bị bảo mẫu cưỡng ép ôm về phòng, cuộn tròn một mình trên giường, nhân lúc bảo mẫu ngủ say, lại lén lút chạy ra ban công, thu mình dưới ánh trăng lạnh lẽo, tự mình xoa xoa đầu.

Sẽ có người đến, nhất định sẽ có người đến.

Nước mắt cố kìm nén, đợi đến khi có người đến, cậu nhất định sẽ khóc thật to.

Rồi sau đó, sẽ không bao giờ khóc nữa.