Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 45




Buổi thuyết trình chuyên đề về cuộc thi cuối tuần, dưới lời cảm ơn chân thành của Hạ Tuấn Hoa, vì bộ đề thi thử huyền thoại, hơn nửa số người trong nhóm 7 đều đã có mặt tại hội trường lớn.

Lão Vạn cũng rất nghiêm túc đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc chiếc áo sơ mi đẹp nhất, ngồi giữa một đám học sinh.

“Quá ngầu.”

Giáo viên chủ nhiệm của Sầm Thụy thậm chí còn không cho phép mang điện thoại, thực sự rất thích Lão Vạn, chân thành khen ngợi: “Thầy Vạn, thầy ngồi ở đây bao lâu rồi, chắc chắn bọn họ sẽ không phát hiện ra có một kẻ phản bội xuất hiện trong số học sinh đâu.”

Lão Vạn bị khen ngợi đến mức hơi ngại ngùng, cười hi hi vẫy tay, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, cùng một vài học sinh tham gia cuộc thi hỏi về tình hình tuyển thẳng qua cuộc thi.

Người đến thuyết trình là giáo viên đào tạo cuộc thi nổi tiếng trong tỉnh, tên là Trương Thắng Hàng, tóc thưa hơn Lão Vạn một chút, khoảng bốn mươi tuổi, trông như kiểu người có thể nói chuyện không ngừng nghỉ cả ngày.

Buổi thuyết trình lần này chủ yếu dành cho những học sinh lớp 12 sắp tốt nghiệp có nguyện vọng tuyển thẳng vào đại học qua cuộc thi, ngoài giáo viên, còn có một vài học sinh lớp 12 đã ký hợp đồng tuyển thẳng, cùng đến để giới thiệu kinh nghiệm cho khóa dưới.

“Hàng Vũ, rất nổi tiếng. Rất nhiều người tham gia cuộc thi đều theo họ đào tạo, thậm chí còn tổ chức trại hè, đã đào tạo ra rất nhiều giải thưởng quốc gia.”

Ánh mắt Hạ Tuấn Hoa sáng rực: “Nghe nói họ dự đoán đề thi rất chuẩn, luyện thêm vài bộ đề, thi sơ khảo tháng Tám, xem như là trả lời cho hai năm qua.”

Đối với những học sinh tham gia cuộc thi, đến lớp 12 là cuộc chiến cuối cùng. Nếu vẫn không thể giành được ký hợp đồng tuyển thẳng, ngay lập tức phải chuyển trọng tâm trở lại kỳ thi tuyển sinh đại học, áp lực còn lớn hơn cả học sinh bình thường.

Vu Sanh như thường lệ ngồi ở vị trí gần cửa, lật vài trang sách, vừa định lấy điện thoại thì ánh sáng bị bóng người che khuất.

Ngẩng đầu lên, Cận Lâm Côn xách một túi đồ, trên người vẫn còn mang theo hơi nóng rõ ràng của bên ngoài, đôi mắt sau cặp kính cong lên nhìn cậu: “Đợi lâu rồi à?”

Vu Sanh liếc hắn một cái, cúi đầu đọc sách: “Nghĩ cậu lạc lõng ở đâu đó trong khuôn viên trường, không tìm được đường về.”

Hôm nay phải đến đây để giúp đỡ, Vu Sanh cố ý dậy sớm luyện đàn, ra khỏi phòng đàn, nhận được tin nhắn không cần đợi hắn thì không thấy người đâu nữa.

Cậu cảm thấy giọng điệu của tin nhắn có gì đó không ổn, vô cớ không yên tâm, liền nhắn đi vài tin, bên kia chỉ bảo cậu đừng nóng vội, hẹn gặp nhau ở hội trường.

Kết quả là mãi đến giờ mới gặp được người.

Vu Sanh lật vài trang sách, nghiêng người để hắn vào ngồi, nhìn hắn lấy từng thứ từ trong túi ra: “Cậu đến xem phim à?”

“Loại thuyết trình này ba tiếng đồng hồ mới kết thúc, chắc chắn phải kéo dài đến trưa.”

Cận Lâm Côn rất có kinh nghiệm, một tay cởi cúc áo để thông khí, đặt hộp sữa chua cuối cùng vào lòng cậu: “Tìm cho cậu chút đồ ăn, kết thúc rồi ra ngoài ăn.”

Giờ thuyết trình là mười giờ sáng, phải đợi đến khi kết thúc mới được nhận đề thi thử. Vu Sanh dậy sớm tập đàn, ăn sáng đã được bốn, năm tiếng, cứ ngồi vậy đến trưa, không tránh khỏi lại bị đau dạ dày vì đói.

Vu Sanh nhìn túi bánh quy ngón tay hoạt hình được đưa đến: “….Bao giờ cậu mới trưởng thành vậy?”

“Nửa năm trước, ngày 7 tháng 12.” Cận Lâm Côn thành thạo xé bao bì, trả lời rất chính xác, “Lớn hơn cậu mười tháng.”

“…” Vu Sanh nhìn bánh quy được đưa đến, im lặng một lúc, vẫn nhận lấy và bẻ thành vài khúc, tranh thủ lúc không ai nhìn thấy, nhanh chóng nhét vào miệng.

Người này hồi trước sau khi sửa xong ghế, để sữa Vượng Tử và bánh quy Gấu nhỏ vào ký túc xá của cậu, hóa ra là hắn thật sự thích uống sữa bò Vượng Tử và bánh quy Gấu nhỏ.

Trưởng thành cái quái gì chứ.

Vu Sanh bị ép nhận lấy hộp sữa chua đã cắm sẵn ống hút được đưa đến, uống hai ngụm, kiên quyết đẩy ngày sinh của Cận Lâm Côn về sau mười năm, ghi vào điện thoại.

Lại ngồi một lúc, thuyết trình bắt đầu đúng giờ.

Năm cuộc thi khoa học gần như đều hướng về các môn khoa học, toán lý hóa tin sinh đều khác nhau, không thể nói chung chung được. Buổi thuyết trình này chủ yếu dành cho các học sinh lần đầu tiên tham gia thi, nội dung giảng dạy quá nông cạn, phía dưới khán đài chẳng mấy chốc đã cúi đầu trò chuyện rôm rả.

【Maracas yêu tôi, tôi yêu maracas: Lão Hạ, cậu còn nghe không?】

【Đề thi thử xông lên: Nghe cái gì, tôi đã thi hai năm rồi, nếu không phải vì đề thi thử, tôi mới không ngồi đây nghe đâu. Khi đăng ký nhớ đặt mật khẩu nhé.】

【Đề thi thử xông lên: Cảm giác như tôi đã lãng phí cả tiếng đồng hồ quý báu của cả nhóm 7, còn phải lãng phí tiếp nữa.】

【Nhóm 7 no.1: Không lãng phí đâu, coi như là học thêm kiến thức ngoài giờ, các cậu vất vả thật đấy.】

【Đại học N lúc 4 giờ sáng: Không sao đâu, bạn học Hạ, tôi mang theo sách bài tập, các cậu cần đèn pin không?】

Hạ Tuấn Hoa cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nơi Khổng Gia Hòa đang đeo một chiếc đèn pin nhỏ: “Phó trưởng nhóm sao lại có đèn pin…”

“Có lẽ là phản ứng ngược của đèn bàn.” Sầm Thụy cũng nhìn về phía đó, “Tôi thấy hơi muốn mua, hỏi Phó trưởng nhóm xem có link không?”



Tin nhắn trong nhóm WeChat cứ nhảy lên đến 99+, giảng viên trên sân khấu vẫn thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng tự cho mình là vui tính, pha trò một hai câu, khán giả phía dưới miễn cưỡng đáp lại bằng một tràng pháo tay thưa thớt.

Link đèn pin cùng loại với Khổng Gia Hòa nhanh chóng được gửi vào nhóm, Sầm Thụy đang hào hứng sao chép tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay, vội ngẩng đầu: “Sao thế sao thế? Ông ấy tung chiêu rồi à?”

“Không, chỉ là bắt đầu kể về những ví dụ trong quá khứ thôi, ai cũng thích nghe chuyện phiếm.”

Hạ Tuấn Hoa đã nghe quá nhiều buổi thuyết trình về các cuộc thi, sớm đã không còn hứng thú với những câu chuyện này: “Chẳng qua là ai đó trượt thi vì thiếu một điểm, ai đó may mắn ký hợp đồng nhờ điều chỉnh nguyện vọng, hoặc là những bài học kinh nghiệm, nghe rồi cũng chẳng ích gì…”

Kinh nghiệm của ông ấy rõ ràng rất đáng tin cậy, lời còn chưa dứt, giọng nói của giảng viên trên sân khấu đã vang lên: “Học từ sai lầm của người đi trước, ví dụ tiếp theo tôi muốn nói, mọi người đặc biệt chú ý, tuyệt đối không được phạm phải lỗi tương tự.”

Loại mở đầu này luôn thu hút người nghe, phía dưới khán đài vốn đã hơi mất tập trung, cũng ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên.

Giảng viên rất hài lòng, gõ nhẹ vào micro, tự tin đi lại vài bước: “Thực ra cũng chỉ là chuyện của một năm trước, vòng chung kết thi toán học, trại hè mùa đông tháng mười hai – đầu tháng mười hai. Một số bạn thi toán có thể biết, việc kiểm tra nghiêm ngặt tình trạng rò rỉ đề thi gian lận trước khi thi, ngay tại tỉnh chúng ta, thực sự đã bắt được một con cá lọt lưới.”

Vu Sanh đang cúi đầu lật sách, mơ hồ nghe thấy câu này, vô thức nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

“Đề thi gốc, cả một tờ giấy, chưa thi đã được viết đầy đủ đáp án.”

Giọng điệu của giảng viên trở nên nghiêm túc: “Vòng chung kết cấp tỉnh, mọi người hãy suy nghĩ xem, đây là hành vi gian lận nghiêm trọng đến mức nào – may mắn là học sinh vi phạm cuối cùng đã chủ động thừa nhận, nếu không những người cùng nhóm với cậu ta sẽ phải đối mặt với việc bị hủy bỏ tư cách tham gia trại hè mùa đông.”

Diễn giả nhìn về phía bên cạnh, ra hiệu cho một nam sinh được đưa đến để giới thiệu kinh nghiệm: “Nghiêm Trí, em còn nhớ chuyện này không?”

Nam sinh bị điểm danh có vẻ rất căng thẳng, sững sờ một lúc mới ngẩng đầu, lắp bắp: “Nhớ, nhớ.”

Giảng viên hài lòng gật đầu: "Vì vậy, các em nhất định phải chú ý đề phòng! Áp lực của cuộc thi không kém gì kỳ thi đại học, ngay cả khi em là người học giỏi nhất và cảm thấy nhẹ nhàng nhất, thì cũng không biết chừng sẽ làm ra những việc không chính đáng."

"Học sinh Nghiêm Trí năm đó suýt nữa bị liên lụy - đó là vì em ấy không nhìn thấy tờ đề thi đó, nếu em ấy đã nhìn thấy thì sao? Nếu người gian lận nhất quyết không thừa nhận thì sao? Cả nhóm của họ sẽ bị hủy bỏ tư cách và chịu kỷ luật.”

Giọng nói của giảng viên rất lớn, loa cũng bị rung lên ầm ầm: “Trước khi thi phải tự bảo vệ bản thân. Nếu phát hiện xung quanh có trường hợp gian lận như rò rỉ đề thi, phải báo cáo ngay lập tức, chỉ có như vậy mới có thể tránh bị liên lụy vô cớ… Nghiêm Trí, em lên kể chi tiết tình hình lúc đó đi.”

Cậu nam sinh tên Nghiêm Trí mặt tái đi, theo bản năng liếc nhìn xuống khán đài, rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

Chân gã ta run rẩy, cầm lấy micro bước lên trung tâm sân khấu, nuốt nước bọt, cúi đầu: "Là, là tháng mười hai năm ngoái..."

Hạ Tuấn Hoa càng nghe càng thấy không ổn, mới nhíu mày, điện thoại WeChat đột nhiên rung hai tiếng, nhóm chat của nhóm 7 lại hiện ra một tin nhắn mới.

【Cận Lâm Côn: Hạ Tuấn Hoa. Có việc, cần đề cương ôn tập môn nào, tôi cho cậu.】

【Đề thi thử xông lên: Không cần đâu Côn thần! Nói cái gì mà lung tung vậy, chỗ này một tí, chỗ kia một tí, chẳng có gì bổ ích cả!】

【Đề thi thử xông lên: Các cậu muốn đi thì đi, thật đấy! Tôi muốn chạy rồi…】

Hạ Tuấn Hoa nhanh chóng gõ bàn phím điện thoại, chưa kịp gửi tin nhắn, Cận Lâm Côn đã đứng dậy.

Vu Sanh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Không sao." Cận Lâm Côn cúi đầu, cười với cậu, "Ra ngoài đợi cậu, trưa muốn ăn gì nói với tôi."

Hắn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt sau cặp kính lại sâu thăm thẳm, không nhìn thấu, rời khỏi chỗ ngồi của Vu Sanh, đi thẳng về phía cửa sau.

Trên sân khấu, Nghiêm Trí run run chiếc micro trong tay, thốt lên: "Anh Côn——"

Cận Lâm Côn như không nghe thấy, đẩy cửa bước ra khỏi hội trường.

Giảng viên ban đầu còn hơi ngơ ngác, nghe thấy Nghiêm Trí gọi, đột nhiên hiểu ra, hạ giọng: "Là cậu ta? Sao cậu ta cũng ở đây..."

Chuyện học sinh gian lận năm đó ồn ào khắp nơi, mọi người đều cho rằng học sinh liên quan bị đuổi học, ai ngờ trường trọng điểm tỉnh A lại cố giữ lại học tịch, thậm chí còn bình an vô sự đưa cậu ta đến trại hè dành cho học sinh chuẩn bị lên lớp 12.

Giọng nói trên sân khấu rất nhỏ, nhưng dù sao cũng có loa, rất nhiều người nghe rõ lời gã ta nói.

Hạ Tuấn Hoa hơi hoảng, nuốt nước bọt: "Sao vậy? Chuyện này có liên quan gì đến Côn thần?"

Sầm Thụy ở trên diễn đàn khá lâu, cũng từng thấy một vài bài đăng có nội dung tương tự, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, nhanh chóng liên kết lại: "Các cậu có nhớ, phó hiệu trưởng trường đại học N..."

Thông tin trên sân khấu quá rõ ràng, người ngoài có thể không hiểu, nhưng những người ở trại hè thì không thể không hiểu.

Cậu ta nhanh chóng lật điện thoại, trên diễn đàn quả nhiên đã xuất hiện một vài bài đăng mới thảo luận về việc Cận Lâm Côn có phải là học sinh bị lưu ban vì chuyện này hay không.

Nghiêm Trí đứng trên sân khấu, vẻ mặt hơi hoảng sợ, nắm chặt micro, vẫn lắp bắp nói tiếp: "Chúng tôi... tham gia trại hè mùa đông, bạn học cùng nhóm lấy được đề thi..."

"Đcm." Sầm Thụy là người đầu tiên hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, "bụp" một tiếng đứng dậy: "Nói bậy!"

Đinh Tranh Giảo chưa kịp phản ứng, theo bản năng kéo cậu ta lại: "Sao vậy? Đừng gây chuyện, thầy Vạn ở đây..."

"Cái này còn chưa phải gây chuyện à?"

Sầm Thụy bình thường tính tình rất tốt, lúc này tức giận không kiềm chế được, hất tay cậu ta ra: "Các cậu còn tin à? Côn thần cần phải làm như vậy sao?"

Nếu là buổi thuyết trình bình thường, nói cãi nhau thì cãi nhau, hôm nay thầy Vạn ở đây, đánh nhau thì thầy Vạn sẽ khó xử.

Sầm Thụy nghiến răng chịu đựng, nhưng vẫn không thể nén được lửa giận, ném đồ rồi quay người đi ra ngoài.

"Ý gì vậy, bọn ngu ngốc này——đang đổ oan cho Côn thần?"

Lương Nhất Phàm theo sau tỉnh táo lại, suýt nữa cười ra: "Nói người khác thì thôi, nhưng đầu óc cậu ta có vấn đề à?"

Bên cạnh một học sinh nhóm khác không hiểu chuyện, quay người lại khuyên: "Nói nhỏ thôi, hiểu người hiểu mặt không hiểu lòng, cơ hội tham gia một buổi thuyết trình hiếm có..."

"Hiếm có cái đell gì.”

Đinh Tranh Giảo phá lệ chửi thề, đứng dậy: "Nhóm chúng tôi có hai người đứng đầu toàn doanh trại, bất kỳ đề bài nào cũng có người giải thích."

Cậu ta bình thường rất ngoan ngoãn, lúc này đứng dậy, đồ đạc chưa thu dọn, quay người đi ra ngoài.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, nhiều người chưa kịp phản ứng, ngược lại Khổng Gia Hòa là người đầu tiên thu dọn đồ đạc, không chút nghi ngờ mà chạy theo.

Các bạn học sinh nhóm 7 hỏi nhau, rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra, lần lượt đứng dậy, tất cả đều đi ra ngoài.

Lương Nhất Phàm đi được nửa đường, quay đầu nhìn lại Vu Sanh vẫn ngồi yên ổn, không nhịn được mà đi lại kéo cậu: "Ăn Sanh, đám ngu ngốc này vu oan giá họa lung tung, không nghe nữa đi đi đi—"

Vu Sanh không nhúc nhích, ôm ngực ngẩng đầu: "Tôi đi làm gì?"

Lương Nhất Phàm sững sờ, do dự buông tay.

Dưới khán đài đã náo loạn, Vu Sanh đặt đồ đạc xuống, đứng dậy: "Nghiêm Trí?"

Lần này nhóm 7 ngồi gần phía trước, giọng nói của cậu không cao không thấp, vừa vặn truyền đến trên bục.

Nghiêm Trí mặt tái mét, lời nói vốn đang lắp bắp cũng ngừng lại, bản năng lùi về phía sau.

Vu Sanh rất bình tĩnh: “Cậu xuống đây."

Có lẽ khí chất lạnh lùng hung ác của cậu quá rõ ràng, xung quanh một vùng nhỏ cũng dần yên tĩnh lại, một vài học sinh ngồi gần đó cũng bản năng di chuyển ra xa.

"Có phải nhóm 7 không? Nhóm 7 sao vậy?"

Chủ nhiệm trại hè phụ trách tổ chức buổi thuyết trình nhíu mày, liếc mắt nhìn thấy Vạn Vĩnh Minh ngồi bên cạnh: "Thầy Vạn, anh quản lý học sinh trong nhóm của anh đi! Sao có thể vô tổ chức vô kỷ luật như vậy, thật là hỗn loạn!"

Vạn Vĩnh Minh hiền lành đứng dậy, gật đầu ra hiệu đã nghe thấy: "Tôi sẽ quản lý, tôi ra ngoài tìm họ."

Nhìn thấy ngay cả ông cũng ra khỏi cửa, chủ nhiệm tức giận đến nỗi sắc mặt hơi đổi, đứng dậy: "Thầy Vạn! Thầy Vạn—"

Dưới khán đài mất kiểm soát, giáo viên duy nhất có thể quản lý cũng đi ra ngoài theo học sinh. Chủ nhiệm không thể quản lý kịp, Vu Sanh đã đi qua bậc thang, một tay ấn lên bục chủ tịch, nhẹ nhàng nhảy lên.

Nghiêm Trí theo bản năng run rẩy, cố gắng lùi về phía sau: "Tôi không quen cậu, tôi, cậu không được động thủ, đây là trại hè cấp tỉnh, cậu sẽ bị ghi kỷ luật—"

Vu Sanh nhìn gã ta, khóe môi nhếch lên.

Ánh mắt cậu quét qua bên cạnh, nhận ra cậu học sinh cao gầy từng gặp ở tiệm đàn. Đối phương rõ ràng cũng rất sợ hãi, vừa chạm mắt với cậu, liền quay người chạy xuống sau sân khấu, biến mất.

Vu Sanh không để ý đến gã ta, ánh mắt rơi trở lại Nghiêm Trí: "Là cậu?"

Cậu không nói nhiều, nhưng Nghiêm Trí lại hiểu ý. Nỗi sợ hãi và hối hận bị kìm nén trong nửa năm qua trào dâng lên, gã ta cố gắng lắc đầu phủ nhận: "Không, không phải, tôi không làm, không phải tôi..."

Vu Sanh cúi đầu, nắm chặt cổ tay phải: "Chuyện ngày nào.”

Nghiêm Trí đã bị dọa đến ngốc, run rẩy không nói nên lời, chỉ biết cố gắng lùi về phía sau.

Không còn kiên nhẫn đối thoại với gã ta, Vu Sanh nghiêng đầu, nhìn về phía giảng viên vẫn còn hơi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra: "Chuyện ngày nào."

Giảng viên không rõ nội tình, còn hơi bối rối, vô thức trả lời: "Trại đông - năm ngoái tháng 12, ngày 6 tháng 12..."

Vu Sanh gật đầu.

Cậu tiến về phía Nghiêm Trí, túm lấy người kéo dậy, ánh mắt rơi vào người gã ta.

Chỉ vì một kẻ rác rưởi như vậy.

Nghiêm Trí từ ngày thi chung kết đến giờ không ngủ ngon giấc nào, bây giờ đối mặt với ánh mắt của Vu Sanh, gần như sợ vỡ mật, cố gắng giãy giụa muốn tránh xa: “Cậu nghe - cậu nghe tôi giải thích, đã lớp 12 rồi, không thành công thì phải về thi đại học... Hai năm nay tôi đều học thi đua, không theo kịp."

Gã ta lắp bắp, lời nói cũng lộn xộn: "Trường coi trọng anh ta, chắc chắn có thể giúp anh ta tìm cách, trường vốn dĩ cũng hy vọng anh ta giành giải nhất tỉnh, anh ta thi đại học, không cần bảo trợ..."

Vu Sanh đấm một cú vào bụng gã ta.

Nghiêm Trí mặt tái mét, đau đến nỗi mất tiếng trong giây lát, bị cậu ném xuống đất, nôn khan và giãy giụa.

Vu Sanh định tiến về phía trước, bỗng nhiên bị một lực nhẹ kéo tay áo.

Cậu không để ý, định vung tay tiếp tục tiến về phía trước, nhưng bàn tay đang kéo cậu vẫn không buông.

Lực rất quen thuộc.

Vu Sanh nhíu mày, quay người lại, đối mặt với ánh mắt của Cận Lâm Côn.

"Không sao rồi." Cận Lâm Côn kéo tay áo cậu: "Không đánh nhau nữa, đi thôi."

Vu Sanh hỏi lại: "Không sao rồi?"

Cận Lâm Côn khựng lại, cúi đầu, nhếch mép cười.

Vu Sanh: "Đề thi là cậu lấy phải không?"

Các học sinh nhóm 7 đã trở lại gần hết, Đinh Tranh Giảo đứng ở cửa bên, nghe thấy câu này, không nhịn được mà bước về phía trước, bị Sầm Thụy kéo lại: "Bình tĩnh - bình tĩnh!"

"Sao anh Sanh lại hỏi vậy?" Đinh Tranh Giảo hơi khó tin: “Cậu ấy không tin Côn thần à? Côn thần căn bản không cần phải lấy bất kỳ đề thi nào—"

Sầm Thụy mím môi lắc đầu, kéo mạnh cậu ta trở lại.

Lương Nhất Phàm thì thầm: "Anh Sanh tin, ạn Sanh tin hơn ai hết..."

Trên bục, giọng nói của Vu Sanh được truyền qua loa ở cách đó không xa, lạnh lùng rõ ràng: "Đề thi là cậu lấy phải không?"

Cận Lâm Côn ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của cậu.

Hắn hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen sau cặp kính yên lặng chớp một cái, lắc đầu: "Không phải."

Vu Sanh: "Lúc đó tại sao không nói?”

Cận Lâm Côn biết cậu đang làm gì, đứng yên lặng một lúc: "Nói rồi."

Nói rồi, nhưng vì bị mọi người đồng loạt chỉ điểm nên vô dụng.

Hiệu trưởng tin, các phó hiệu trưởng của các trường đại học đến tuyển sinh cũng tin, số giải thưởng hắn đạt được đã không thể đếm xuể, ai cũng biết hắn không cần phải lấy cái đề thi đó, nhưng chữ viết và nhân chứng đều có, bằng chứng xác thực.

Bằng chứng xác thực, nên phải xử phạt.

Cho nên dù trường học cố gắng hết sức để vận động, một vài phó hiệu trưởng cùng nhau bảo lãnh, giữ lại học tịch của hắn, nhưng vẫn phải đình chỉ thi một năm, mới có thể tham gia thi đại học lại.

Vu Sanh cúi đầu, định đi túm Nghiêm Trí đang nằm bẹp trên đất, bị Cận Lâm Côn dùng một tay ôm lấy: "Vu Sanh."

Ngực và vai va vào nhau, hắn mới phát hiện nhịp tim của Vu Sanh đang đập rất nhanh.

"... Chỉ vì một kẻ rác rưởi như vậy."

Giọng Vu Sanh khàn khàn, nắm chặt cánh tay của hắn, định kéo hắn ra: “Cậu lãng phí một năm, chỉ vì một kẻ rác rưởi như vậy—"

"Vu Sanh."

Cận Lâm Côn xoay người đối mặt với cậu, giơ tay ôm lấy cậu, giữ chặt thiếu niên đang đầy sát khí trong lòng.

Người bị hắn ôm lạnh ngắt, hơi thở gấp gáp phả vào cổ hắn, nhịp tim dồn dập xuyên qua lồng ngực, không hề giữ lại mà in hằn lên ngực hắn.

Cận Lâm Côn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ hai cái vào lưng Vu Sanh, giọng nói dịu đi: "Không lãng phí."

Hắn cúi đầu, ôm chặt người vào lòng: "Tôi đã gặp được cậu rồi.”