Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 44




Tài khoản cấp 9 mới nổi lên đã trở thành điểm nóng mới của diễn đàn, Tống gì đó không xứng đáng có tên, bị dẫm xuống màn bụi của lịch sử.

Học sinh nhóm 7 ngoại trừ một số người không quan tâm đến diễn đàn, còn lại đều dưới sự dẫn dắt của Sầm Thụy và những kẻ phun nước bọt chiến đấu ba trăm hiệp, nhìn những bài đăng bị quản trị viên khóa mới chuyển sự chú ý trở lại kỳ thi và bài giảng ngày càng nhiều.

“Tuần này còn ba kỳ thi, cuối tuần còn bài giảng liên quan đến cuộc thi.”

Đinh Tranh Giảo nhận lịch trình tuần này, đọc trên bục giảng phòng tự học: “Học sinh liên quan đến kỳ thi ngày mai nhận bảng xếp chỗ ngồi, bài giảng cuối tuần là giáo viên chuyên hướng dẫn cuộc thi hóa học cấp tỉnh, tại chỗ nhận đề thi thử ngẫu nhiên, môn học không cố định, mỗi người giới hạn nhận một bộ…”

Quá trình trại hè đã qua nửa chặng đường, các bài giảng ngày càng nhiều, xen kẽ giữa những buổi tập luyện đoàn kết căng thẳng mỗi ngày đều có các kỳ thi liên quan đến tuyển sinh.

Dưới sự dẫn dắt của trưởng nhóm Đinh Tranh Giảo, các bạn trong nhóm 7 đã thành lập một nhóm tương trợ, chuyên giúp các bạn có kỳ thi sắp tới tra cứu tài liệu, mang cơm và làm bài thay, nhằm cung cấp môi trường ôn thi tốt nhất cho mỗi thí sinh.

Vu Sanh nhận được nhiệm vụ mang cơm, mấy ngày nay đều cùng Cận Lâm Côn trèo tường đi dạo chợ đêm, dẫn đến mùi thơm hấp dẫn liên tục mấy đêm chiếm lĩnh toàn bộ hành lang tầng bốn.

Học sinh nhóm 7 càng ngày càng thân thiết, sự kính sợ đối với học buổi tối cũng ngày càng thấp, lời nói vừa dứt, bên dưới đã sôi nổi lên.

“Tất cả đều có thể đi sao? Giúp một tay, sau này nhất định sẽ trọng thưởng!”

Hạ Tuấn Hoa nhanh chóng tìm kiếm lịch trình trên điện thoại: "Cuối tuần này sẽ có người của Hàng Vũ đến, bộ đề thi thử của họ rất chất lượng, ngoài thị trường không mua được đâu!”

Vì số lượng học sinh thi đấu chiếm tỷ lệ ít, mỗi người chỉ được nhận một bộ, cho dù ai cũng đi thì cũng không lấy được nhiều, nên đành phải nhờ các bạn khác đi lấy giúp.

Hạ Tuấn Hoa nhờ vả mọi người xung quanh, cầu xin tất cả những ai có thể nhờ: “Lần sau tôi sẽ điểm danh hộ các cậu, không muốn đi buổi thuyết trình nào thì nhất định tìm tôi…”

Lão Vạn vừa hay đến xem tiết tự học buổi tối, xuống đi dạo, nghe một lúc, rất hứng thú: “Tôi cũng có thể đi sao?”

Tìm người quá nhập tâm, Hạ Tuấn Hoa không để ý giáo viên vào, giật mình: “thầy, thầy Vạn. Có thể họ chỉ cần học sinh——”

“Nhất định có thể.” Sầm Thụy phản ứng rất nhanh, lập tức bịt miệng cậu ta: "Thầy Vạn, chúng em đều nghĩ rằng thầy chỉ cần thay bộ đồng phục trường và đội mũ, sẽ không gặp bất kỳ khó khăn nào khi trà trộn vào giữa chúng em.”

Hạ Tuấn Hoa: “…”

Lão Vạn rất vui mừng, hỏi rõ thời gian địa điểm, hẹn gặp mọi người ở chỗ hẹn, tiếp tục đi dạo đều đều ra cửa sau.

Hình bóng Lão Vạn vừa biến mất ngoài cửa, Hạ Tuấn Hoa liền lao tới, bóp cổ Lương Nhất Phàm lắc lư: “Có phải là anh em không? Giáo viên vào sao không báo động!”

“Tôi ngồi hàng thứ hai từ cuối lên, chịu trách nhiệm canh gác đã rất khó khăn rồi.”

Lương Nhất Phàm cứng đầu chống cự: “Giám thị tuần tra thì thôi, Lão Vạn đến cũng báo động, cậu cảm thấy mình có xứng đáng với Lão Vạn không?”

Sầm Thụy bổ sung: “Lão Vạn tuy đến kiểm tra tiết tự học buổi tối, ngoài bạch tuộc viên và thịt xiên nướng, còn thu giữ thứ gì khác sao?”

Có lý có lẽ, Hạ Tuấn Hoa há miệng, liếc nhìn hai vị lão đại ở hàng cuối cùng hòa thuận cùng đắm chìm trong biển kiến thức, chịu phục ngồi xuống.

“Nói thật, tôi cảm thấy phong cách của Lão Vạn, không hợp với trường trung học phổ thông H nơi ông ấy xuất thân…”

Càng nghĩ càng tò mò, không nhịn được chọc chọc Phó trưởng nhóm Khổng Gia Hòa hiếm hoi không làm bài tập: “Lão Khổng, thầy Vạn của các cậu ở trường H cũng như vậy sao?”

Khổng Gia Hòa từ lúc nãy nhìn như muốn nói gì đó, chỉ là không biết nên chen vào cuộc trò chuyện như thế nào. Bị cậu ta chọc một cái, lập tức thở phào nhẹ nhõm, thốt ra: “Bạn học Hạ, tôi cũng có thể giúp đi.”

“…” Hạ Tuấn Hoa gần như đã quên đi mục đích ban đầu của mình, suy nghĩ một lúc: “Được rồi, tốt quá, cảm ơn Phó trưởng nhóm.”

Khổng Gia Hòa đẩy đẩy kính, vui vẻ cười nhẹ, nghiêm túc đặt chuông báo thức cuối tuần, lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Hạ Tuấn Hoa dựa vào vai Lương Nhất Phàm, nhìn một lúc: “Hình như tôi hiểu rồi.”

Bài tập trong tay chưa làm xong, Lương Nhất Phàm ngậm bút ngẩng đầu: “Hả?”

“Cứ,” Hạ Tuấn Hoa gãi đầu, “Mọi người đều rất đáng yêu.”

Cho dù là trường học cấp độ đại ma vương cũng vậy, ngoài việc vất vả hơn người khác một chút, kỳ thực cũng rất đáng yêu.

Cậu ta còn đang cảm khái, bỗng nhiên vai Lương Nhất Phàm bên dưới cánh tay cậu ta giật mình.

Hạ Tuấn Hoa không hiểu: “Sao vậy, tôi nói không đúng sao?”

Lương Nhất Phàm đẩy cánh tay cậu ta ra, nghiêm túc nhấn mạnh: “Đúng, chỉ là hiện tại tôi có thể không muốn nghe từ này.”

Hạ Tuấn Hoa: “Từ nào?”

“Tính từ.” Lương Nhất Phàm chỉ dẫn chính xác: “Từ sau trạng ngữ.”

“…”

Học sinh hóa học thi đấu Hạ Tuấn Hoa từ bàn của Khổng Gia Hòa lấy một quyển ngữ pháp tiếng Trung, ngồi trở lại chỗ của mình.

Tan học buổi tối, để bày tỏ lòng biết ơn đối với sự hỗ trợ nghĩa hiệp của toàn bộ nhóm, Hạ Tuấn Hoa nhất định phải mời mọi người ra ngoài ăn tối.

“Tuần sau lên sân khấu rồi, phải tìm một nơi phù hợp hơn.”

Đinh Tranh Giảo rất tận tâm, chia thời gian của học sinh nhóm 7 thành từng phần rất chi tiết: “Karaoke đi, suất đêm khuya rẻ. Ngoài Côn thần và anh Sanh, còn lại mang nhạc cụ đến, vừa có thể ăn vặt vừa có thể tập luyện.”

Học sinh giỏi nhóm 7 rất ngoan ngoãn, một nửa số người chưa từng đến karaoke, kích động lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Sao mọi người đều tích cực vậy?” Hạ Tuấn Hoa há hốc mồm: “Còn là những người bạn đồng hành cùng nhau bước đi dưới ánh bình minh, theo đuổi tri thức lúc khai giảng sao?”

Sầm Thụy: “Không còn nữa, tôi gánh vác trọng trách kèn harmonica và trống cát, đừng cản trở tôi theo đuổi nghệ thuật.”

Lương Nhất Phàm: “Karaoke có thể cho tôi huýt sáo không? Liệu có giống quán lẩu, lúc nào cũng có người đến quấy rầy tôi?”

“Không có.” Sầm Thụy vỗ vai cậu ta: “Quán lẩu hay quấy rầy cậu là phục vụ, họ tưởng bếp từ của cậu sắp nổ.”

Lương Nhất Phàm vui vẻ bắt đầu thu dọn cặp sách, tiện thể quay lại trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, tìm Côn thần ở ghế sau hỏi địa chỉ và giá cả của các quán karaoke.

Nhờ sự nhiệt tình tổng hợp của các bạn trong nhóm 7 để hỏi han vấn đề, nơi đây của Cận Lâm Côn đã tập hợp tất cả các chiến lược ăn uống vui chơi giải trí xung quanh đại học N, đều được phân loại và sắp xếp rất rõ ràng. Nhanh chóng tìm thấy phần karaoke, gửi lại cho cậu ta.

Hạ Tuấn Hoa vẫn cảm thấy thế giới thay đổi quá nhanh, đi vòng quanh, cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ Khổng Gia Hòa: “Phó trưởng nhóm, cậu cũng đi sao?”

“Đi.”

Khổng Gia Hòa nghiêm túc hạ bút: “Thầy Vạn nói, tháng này có thể là tháng mà chúng ta nhớ mãi trong nhiều năm sau này, cho nên nếu có cơ hội, nhất định phải thử tất cả những việc mà ở tuổi này có thể làm.”

Hạ Tuấn Hoa há miệng, xoa đầu, không nói gì.

Một đám người hùng hổ vượt tường ra khỏi trường, dưới sự chỉ dẫn thân thiện của Côn thần, chọn một quán karaoke có giá cả hợp lý và điều kiện tốt, đặt một phòng lớn nhất.

Mặc dù là đến để tập luyện, nhưng một đám học sinh giỏi ngoan ngoãn đến với thế giới mới vẫn không nhịn được sự phấn khích, đặt cặp sách nhạc cụ xuống, trước tiên khám phá những chi tiết mới trong thế giới mới.

Sầm Thụy chạy lung tung, chạm vào micro, sờ vào màn hình, kéo người bên cạnh đến gần màn hình hát: “Cái này quá đơn giản rồi! Các cậu muốn hát bài gì? Tôi cho các cậu –”

Tần Duệ: “Hát…”

Nhìn thấy Khổng Gia Hòa lấy đàn nhị từ phía sau, Sầm Thụy hắng giọng: “Phó trưởng nhóm… cậu định kéo ngay bây giờ sao?”

“Tôi thử xem, xem có theo kịp không.”

Khổng Gia Hòa bôi một ít nhựa thông lên cung đàn, đặt miếng lót: “Các cậu hát đi, không cần quan tâm tôi đâu.”

“…”

Tay Sầm Thụy do dự trước màn hình một lúc lâu, vẫn xóa đi một loạt bài hát sôi động mới, mở lại danh sách “Năm tháng vàng” ở bên trái cùng.

Micro trong quán karaoke có ma lực, cho dù là người hát lạc điệu nhất cũng không nhịn được thử hai lần, còn có một tỷ lệ nhất định để kích hoạt hiệu ứng cuối cùng là cầm micro không buông.

Đàn piano không thể mang theo, mong muốn về nhà ký túc xá lấy đàn điện tử nhỏ của Cận Lâm Côn bị Vu Sanh bóp chết trong nôi. Hai người đều không có việc gì làm, dựa vào ghế sofa, nhìn các bạn nhóm 7 trong lúc nghỉ tập luyện xếp hàng trật tự để lấy micro hát cho thỏa thích.

Vu Sanh đã chơi đàn hơn mười năm, thật sự không chịu được tiếng nhạc hoàn toàn lạc điệu, liền tiện tay cầm một múi cam bóc ra ăn, đeo tai nghe nằm trên ghế sofa, lơ đễnh xem qua các trọng điểm địa lý.

Quán này có đĩa trái cây chất lượng tốt, Vu Sanh vừa lật sách vừa đưa tay, muốn lấy thêm một miếng, một đĩa cam đã được đưa đến trước mặt cậu.

Đều đã bóc vỏ, xếp thành một vòng màu vàng rực rỡ, trên mỗi miếng đều được cắm tăm, còn mang theo hương thơm trái cây tươi mát.

Ngẩng đầu, Cận Lâm Côn không ngủ bù, nghiêng người nhìn cậu, mắt cong lên: “Còn muốn ăn cái nào nữa?”

"Chứng mất ngủ của cậu khỏi rồi à?" Vu Sanh nhét một múi cam vào miệng, liếc qua đĩa trái cây phong phú đã bớt đi một loại, "Thôi bỏ đi, để lại chút đồ giải khát cho mọi người.”

Cận Lâm Côn cười, dịch lại gần một chút, cũng ăn một miếng cam.

Chơi đàn không chỉ cần cảm âm, mà còn cần trí nhớ cơ bắp, chỉ có thể dựa vào luyện tập cường độ cao ngày này qua ngày khác. Gần đây dành ra khá nhiều thời gian để luyện đàn, tiến độ ôn tập bị chiếm dụng nên chậm đi khá nhiều.

Vu Sanh còn phải bù lại nội dung gần như chưa xem trong hai năm cấp ba, cậu cầm đĩa đưa về phía hắn, di chuyển cuốn sách đến nơi sáng hơn một chút, lại lật sang trang tiếp theo.

Cuốn sách vừa lật mở bỗng bị một bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống.

Cuốn sách được đặt trên đùi, một lực rất vững chắc truyền qua trang sách, ẩn giấu rơi xuống.

“Về nhà xem sau, ở đây hại mắt.”

Cận Lâm Côn ấn chặt cuốn sách, vỗ nhẹ hai cái: “Ngột ngạt thì đi ra ngoài hóng gió với cậu.”

Đèn trong phòng karaoke của quán karaoke quá rực rỡ, Cận Lâm Côn cố ý hướng dẫn Sầm Thụy bật đèn trần, ánh sáng vẫn hơi tối, nhìn người thì được, nhưng đọc sách thì phải tốn khá nhiều sức.

“Không ngột ngạt.” Vu Sanh ngồi dậy một chút, tháo một bên tai nghe, nhìn nhóm 7 đang thả hồn tự do sau khi bị áp chế, “Cậu không lên hát một bài à?”

Cận Lâm Côn ngẩng đầu, nhìn trưởng nhóm 7 được micro mở ra thế giới mới, cười lắc đầu: “Thôi… không thể quá phô trương.”

Hiếm khi thấy người này còn biết không thể quá phô trương, Vu Sanh nhướng mày, không nhịn được đoán: “Cậu còn có kỹ năng nào nguy hiểm hơn chơi game không?”

“…” Cận Lâm Côn đến giờ vẫn chưa nâng cấp tài khoản vàng của bạn cùng phòng lên bạch kim, sờ sờ mũi, cố gắng giải thích: “Bạn à, chuyện đó là tai nạn –”

Chưa kịp giải thích xong, đã bị tiếng khóc la gào thét lao đến cắt ngang.

“Côn thần, ah Sanh!”

Sầm Thụy nhảy nhót cả tối, dũng cảm hơn nhiều, đến xin giúp đỡ: “Cứu mạng, trưởng nhóm còn muốn hát tiếp, chỉ có hai người mới có thể ngăn cản cậu ấy…”

Vu Sanh ngẩng đầu, nhìn Đinh Tranh Giảo đang say sưa nhìn chằm chằm vào màn hình và nhóm 7 đang đau khổ, không nhịn được nhếch mép.

Gần đây Cận Lâm Côn và nhóm 7 đều rất hòa thuận, gần như có hỏi có đáp. Vu Sanh không vội quản, nhét tai nghe vào tai mình, thong thả cúi đầu lật sách.

“…”

Sầm Thụy che ngực: “Anh Sanh, không thể vì vui mà không quan tâm, cách âm của tai nghe cũng có hạn, tôi không tin sức xuyên thấu của trưởng nhóm không thể ảnh hưởng đến cậu…”

“Tai nghe chống ồn, hiệu quả rất tốt.”

Cận Lâm Côn rất chu đáo giúp giải thích: “Bên trong đang bật nhạc, trừ khi có người dán sát tai nói chuyện, nếu không cơ bản là không nghe thấy gì.”

“Hiệu quả tốt vậy sao?”

Sầm Thụy không thể tin nổi, nhìn hắn có vẻ rất giàu kinh nghiệm, lại không nỡ nghi ngờ: “Vậy phải làm sao? Tiếp tục như vậy, có lẽ là cậu ấy chết hoặc là chúng ta chết…”

Côn thần rất đáng tin cậy trong việc giúp đỡ người khác, nhướng mày suy nghĩ một chút, hạ giọng đưa ra một ý tưởng.



Hai phút sau, Lương Nhất Phàm mượn đàn nhị hồ từ phó trưởng nhóm Khổng Gia Hòa, dùng độc trị độc, cưa đứt màn trình diễn đầy cảm xúc của trưởng nhóm.

Mọi chuyện trở lại đúng hướng, Đinh Tranh Giảo mặt đỏ bừng liên tục xin lỗi, nhóm 7 đồng ý tắt micro, nối tiếp bản nhạc piano đã được thu âm, tiếp tục tập trung luyện tập.

Vu Sanh không thật sự đọc sách, giả vờ lật vài trang, nghe tiếng khóc la gào thét mơ hồ biến thành tiếng nhảy múa hỗn loạn quen thuộc, vô thức ngẩng đầu lên.

Cận Lâm Côn không có đàn điện tử nhỏ để chơi, ngồi cạnh cậu rất buồn tẻ, thấy cậu ngẩng đầu, cánh tay từ phía sau liền vòng ra.

“Làm gì vậy?” Ghế sofa quá mềm, Vu Sanh ngồi hơi mỏi, dựa theo lực nâng đỡ của cánh tay phía sau ngồi dậy một chút, “Muốn tham gia vậy sao, tôi đi lấy đàn cho cậu?”

Cận Lâm Côn khẽ ho, sờ sờ mũi: “Không cần… Nãy chưa nói xong, tiếp tục đi.”

Bị cắt ngang, Vu Sanh suýt nữa quên mất nội dung vừa nói, suy nghĩ một chút mới nhớ ra người này cố gắng giải thích với cậu chơi game hay hát hay hơn.

Chủ đề rất nhàm chán, Vu Sanh cúi đầu, không định tiếp tục thảo luận vấn đề này: “Không cần tiếp tục nữa, trong lòng tôi cậu không có kỹ năng nào kém hơn chơi game.”

Cảm giác nhìn tận mắt tài khoản từ kim cương rơi xuống thật sự quá khó quên, Vu Sanh cảm thấy mình cần một khoảng thời gian để thanh tẩy, mới có thể xóa đi ký ức khắc sâu này khỏi đầu.

Cận Lâm Côn thật sự khá khiêm tốn, thẹn thùng cười: “Đúng vậy, tôi hát thực sự hay hơn chơi game…”

“……” Vu Sanh không nhịn được ngẩng đầu, muốn nhắc nhở bản thân mình không hề khen ngợi hắn, giọng nói trầm thấp bên tai xuyên qua tiếng nhạc tiếp tục vang lên: “Không tin tôi hát cho cậu nghe.”

Vu Sanh lật sang trang sách trong tay, không biết sao, lời lẽ muốn phản bác lại dừng lại.

Cận Lâm Côn trông có vẻ rất nghiêm túc, cầm lấy chiếc điện thoại có nối tai nghe của cậu, nhìn qua bài hát cậu đang nghe: "Cậu đang nghe bài nào? Để tôi thử xem—”

Lời nói dừng lại, Cận Lâm Côn nhìn kỹ đĩa hát đang xoay trên màn hình điện thoại, nhướng mày, đôi mắt đen sau cặp kính không nhịn được cong lên.

Vu Sanh giật lại điện thoại, dội Gáo nước lạnh vào hắn: "Làm quen với phong cách nhạc của cậu đi, đỡ để khi cậu đột nhiên trở nên thần thánh thì tôi không theo kịp.”

Cận Lâm Côn cảm thấy lý do này khá hợp lý, có thể giải thích hoàn hảo tại sao bạn cùng phòng của hắn lại vừa học địa lý vừa nghe thánh ca của đàn organ nhà thờ trong quán karaoke.

Người này mỗi lần chiếm được chút lợi thế là dễ dàng tự cao tự đại, Vu Sanh liếc nhìn nụ cười khó kìm nén ở khóe miệng hắn, ấn điện thoại, vai bị cánh tay đang đỡ phía sau ôm lấy.

“Tôi sẽ hát.” Cận Lâm Côn ấn tay cậu muốn tắt trình phát nhạc, “Đừng động, tôi hát cho cậu nghe.”

Hai người vốn đã ngồi gần nhau, hắn dựa sát lại như vậy, gần như dính sát vào nhau.

Nhiệt độ cơ thể hắn cao hơn Vu Sanh một chút, hơi thở ấm áp phả vào cổ, khiến Vu Sanh không nhịn được nhíu mày, vai hơi căng cứng: “Muốn hát thì hát nhanh, đừng nói nhảm.”

Tai vẫn còn đeo tai nghe, Vu Sanh giơ tay định tháo, nhưng Cận Lâm Côn đã cúi sát bên tai cậu, ấn vào màn hình theo tiến độ lời bài hát, khẽ hát.

Giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn, áp sát bên tai, xuyên qua khả năng khử tiếng ồn mạnh mẽ của tai nghe, truyền đến rõ ràng.

Vu Sanh dừng động tác, hơi nghiêng đầu.



“Chỗ này có thể không dùng kèn harmonica không? Nói thật, tôi cảm thấy mình chưa chắc có thể đảm đương nhiệm vụ solo quan trọng như vậy, hay là công việc lắc chuông cát phù hợp với tôi hơn…”

Sầm Thụy luyện tập một lúc thì cảm thấy áp lực, ôm chặt chuông cát nhỏ của mình, cố gắng tranh thủ ẩn mình trong dòng chảy của cả bài nhạc: “Côn thần, cậu xem đoạn nhạc này –”

Cậu ta ngẩng đầu lên, giọng nói lập tức mắc kẹt trong cổ họng, ngạc nhiên trợn tròn mắt.

“Chỗ này phải có cảm xúc, phải đánh tam giác sắt một cách đầy cảm xúc… Sao vậy?”

Đinh Tranh Giảo đang hướng dẫn thành viên nhóm điều chỉnh trạng thái, ngẩng đầu nhìn theo: “… Ừm, cứu bạn học của tôi?”

“Tôi đã nói với các cậu rồi, tôi gọi là ‘Mạng lưới kết nối, gặp gỡ là duyên phận’, cái tên yếu đuối lúc trước đã không xứng đáng với tôi nữa.”

Lương Nhất Phàm rút khỏi tiếng huýt sáo du dương của mình, xoa má ngẩng đầu: “Chuyện gì vậy?”

Mọi người đều nhìn về phía góc kia, cậu ta cũng nhìn theo, ngơ ngác: “Có gì không ổn sao?”

Hạ Tuấn Hoa ấn huyệt Thiên Ứng hai cái: “Họ… đang làm gì vậy?”

“……”

Lương Nhất Phàm không còn trông mong gì vào nhóm người này, những người vừa ngạc nhiên vừa không chịu thừa nhận thực tế, tùy tiện phất tay rồi tiếp tục cúi đầu chìm đắm trong thế giới huýt sáo của mình: “Nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ Côn thần là ma cà rồng sống mấy trăm năm, bắt được anh Sanh làm thức ăn, đang cố gắng cắn vào cổ cậu ấy.”



Phần lớn các bạn học trong nhóm 7 vẫn ngơ ngác, nhìn nhau một lúc, bị bản năng xuất hiện vô cớ điều khiển, cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu nhạc cụ của mình.

Trong một loạt tiếng nhạc siêng năng, rì rầm, Cận Lâm Côn vòng tay, để Vu Sanh dỡ bớt phần lớn trọng lượng lên vai mình, áp sát bên tai cậu, từng câu từng chữ hát thánh ca cho riêng cậu nghe.

Hắn hát hay hơn nhiều so với tưởng tượng của Vu Sanh, âm chuẩn ổn định một cách đẹp đẽ, ban đầu còn hơi lệch nhịp với nhạc đệm, hát vài câu đã hoàn toàn hòa hợp.

Tai bị luồng khí thổi khiến khó chịu, Vu Sanh hơi nghiêng mặt, nghe một lúc, vai dần dần thả lỏng trong vòng tay phía sau.

Ánh sáng trong quán karaoke quả thật không thích hợp để đọc sách, cậu lật đại chừng mười trang, mắt đã hơi cay, đành phải dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Cận Lâm Côn cong môi, nâng tay, khẽ vuốt ve đầu cậu.

Giọng nói trầm ấm, hơi khàn khàn, đã khác hẳn với giọng thiếu niên, mỗi một góc cạnh sắc bén đều trở nên mềm mại.

Tháo mũ giáp xuống, nhẹ nhàng cắn từng câu chữ tiếng Anh, hòa cùng tiếng đàn organ hùng tráng trong tai nghe, vang vọng vào tai.

Chopin(*) đã chiến thắng đàn organ.

(*) Chopin (tiếng Việt đọc như /sô-pen/ theo tiếng Ba Lan, hoặc đọc như /sô-panh/ theo tiếng Pháp, UK: /ˈʃɒpæ̃/, US: /ʃoʊˈpæn/) có tên khai sinh bằng tiếng Ba Lan là Fryderyk Franciszek Szopen (tiếng Ba Lan: [ˈʂɔpɛn]) [gc 1] (sinh ngày 1 tháng 3 năm 1810 – mất ngày 17 tháng 10 năm 1849) là nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan của thời kỳ âm nhạc Lãng mạn. Ông nổi tiếng toàn thế giới như một trong những người đi tiên phong của thời kỳ này "với chất thơ thiên tài đi cùng với kỹ thuật không một ai đương thời có thể sánh bằng"