Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 82: 82: Một Ly Rượu Có Màu Sắc Rất Đẹp





Trên đường đến Thiên Đường Ẩm Thực, Quý Đồng mọi khi vốn nói nhiều mà giờ lại rất khác thường, yên lặng đi bên cạnh ký chủ.
Ánh đèn nê ông nhấp nháy mờ ảo trong bóng đêm, thiếu niên thấp hơn đi chậm dần rồi tụt lại sau lưng bạn mình.
Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cậu, Bùi Thanh Nguyên lặng lẽ thả chậm bước chân.
Hai người với hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau vô cùng thu hút ánh nhìn, giữa dòng người như dệt cửi trên con phố vào ban đêm lại tạo thành một cảnh tượng đặc biệt.
Nhưng khác với vẻ ngoài im lặng, Quý Đồng hơi cúi đầu nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng trào.
Trong nhóm chat hệ thống đã bị cậu spam a a a a a kín mít.
[Sếp Quý: A a a a a a a a!!]
[Sếp Quý: Ký chủ mặc! Âu! Phục!!!!]
[Anh Hạo:?? Anh sao thế?]
[Anh Hạo: Lúc bọn anh vừa mới bắt đầu đi du lịch, anh Tiểu Bùi mặc rồi còn gì? Anh còn gửi ảnh chụp cho bọn em nữa.]
[Sếp Quý: Không giống! Mặc dù vẫn là bộ đồ đấy! Nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt! Hơn nữa lần này là ký chủ chủ động mặc a a a a đẹp muốn chết!!!]
[Sếp Quý: Bao nhiêu bộ như vậy mà ký chủ lại chủ động chọn bộ này! Điều này có phải có nghĩa là ký chủ đã bắt đầu định hình phong cách của mình trong tương lai rồi không! Liệu có phải là sau này ngày nào anh cũng được thấy ký chủ như vậy không!]
[Anh Hạo: Cùng là một bộ quần áo sao lại có cảm giác khác nhau? Anh đang nói gì thế, sao em nghe không hiểu = =|||]
[Âm Âm: Phụt, từ sếp Quý áo sơ mi đen đến Tiểu Bùi âu phục, em trung thành với xp này phết nhỉ.]
*XP (性癖) sở thích trong tình d*c, giống fetish ấy các bà.
[Sếp Quý: ⊙o⊙! xp là cái gì?]
[Âm Âm: Xét thấy có trẻ vị thành niên ở đây, nói một cách đơn giản thì đó là sở thích đặc biệt đối với con người hoặc phi nhân loại.]
[Anh Hạo: Vậy xp của em là nuôi tôm đất hả?]
[Âm Âm:...!Khụ, chúng ta đổi sang chủ đề khác đi.]
[Âm Âm: Tiểu Đồng, em đến thế giới kia gần một năm rồi, có thấy ký chủ của em thích ai chưa?]
[Âm Âm: Thích gần với tình yêu ấy, tương đối phổ biến trong độ tuổi này.]
[Sếp Quý: Không có, trong lòng ký chủ chỉ có việc học thôi, anh ấy cũng nhận được nhiều thư tình lắm nhưng đều từ chối hết rồi, theo như ấn tượng của em thì ký chủ không tiếp xúc với bất cứ bạn nữ nào ngoài việc học cả.]
Mãi lúc sau Phó Âm Âm mới nhắn lại.

[Âm Âm: Không nhất định là nữ, tình yêu sẽ không bị giới hạn bởi giới tính.]
Nhìn thấy câu này, Quý Đồng bỗng ngẩn người, vô thức dừng bước.
Cậu suy ngẫm về dòng chữ này, đang định hỏi thêm điều gì đó, nhưng lại nhớ ra ký chủ còn đang ở bên cạnh nên vội vàng cất bước đuổi theo.
Kết quả là trán cậu đập mạnh vào lưng ký chủ.

Trong không khí mát lạnh, Quý Đồng mờ mịt ngẩng đầu lên mới phát hiện hai người đã đi đến trước một tòa nhà có vẻ ngoài khá hoành tráng, trước mặt là mấy cái thang máy ngắm cảnh.
Vừa nãy cậu luôn cúi đầu nên không để ý, hóa ra đã đến nơi rồi.
Bùi Thanh Nguyên nhận ra điều khác thường phía sau, quay đầu lại thì thấy hệ thống của mình đang ngơ ngác xoa trán.
Hắn vô thức muốn đưa tay ra nhưng lại dừng đột ngột.
Ở khoảng cách gần như vậy, Bùi Thanh Nguyên hỏi cậu: "Đau không?"
Quý Đồng hơi chột dạ chớp mắt mấy cái nhằm giấu đi sự phân tâm ban nãy của mình: "Không đau."
Lúc này, thang máy ngắm cảnh đã đến tầng một, cửa thang máy mở ra, nhân viên tiêu thụ mặc sơ mi và quần âu trong buồng thang máy nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức lóe lên vẻ hiểu rõ.
Anh ta đổi sang nụ cười kinh doanh tiêu chuẩn, niềm nở chào đón: "Chào buổi tối hai vị, mời theo tôi."
Sau khi vào thang máy, nhân viên tiêu thụ thuần thục nhấn số tầng, sau đó quay lưng về phía họ, lặng lẽ trong góc thang máy, giả vờ như mình không tồn tại.
Quý Đồng không khỏi nghĩ, tố chất tiếp khách của Thiên Đường Ẩm Thực này khá ghê, không nói chuyện khiến khách khó xử.
Cậu nhìn cảnh đêm mênh mông ngoài cửa thang máy trong suốt, nhớ lại lúc nãy mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sao phản chiếu trong đôi mắt ký chủ, chỉ cảm thấy hắn đẹp trai quá thể.
Nhan sắc của nhân vật chính trong tiểu thuyết có khác.
Mà Bùi Thanh Nguyên bên cạnh có vẻ như cũng đang ngẩn người.
Cho nên không ai chú ý tới, Thiên Đường Ẩm Thực rõ ràng ở tầng năm nhưng anh tiếp tân có tố chất nghề nghiệp tuyệt vời kia lại nhấn tầng bảy.
Cửa thang máy mở ra, ập vào mặt là tiếng nhạc ầm ĩ, có nhóm nam nữ ăn mặc sành điệu đang tụ tập trên hành lang nói chuyện phiếm, những điếu thuốc cháy sáng lập lòe, khói thuốc vờn quanh những khuôn mặt có biểu cảm khác nhau.
Nhân viên tiêu thụ khom người mời bọn hắn ra khỏi thang máy, hỏi Bùi Thanh Nguyên một cách lịch sự: "Quý khách muốn mở bàn riêng hay tìm bạn? Ngài nhìn có vẻ lạ mặt, chắc là lần đầu đến chơi phải không? Gọi tôi là Tiểu Lý là được."
Bùi Thanh Nguyên khẽ nhíu mày, nơi này rõ ràng không phải là Thiên Đường Ẩm Thực.
Hình như bọn họ đến nhầm chỗ rồi.
Cách đó không xa, cánh cửa nặng nề được đẩy ra từ bên trong, một đôi trai gái ôm nhau tình tứ bước ra, tiếng nhạc đột ngột to lên thoáng chốc vang khắp không gian, kèm với tiếng cười nói.

Thấy vậy, Quý Đồng cũng chậm chạp nhận ra.
Nơi này có vẻ giống quán bar hay hộp đêm gì đó.
Nghe nói, một nửa của những đêm dài ở thành phố này là những món ăn phong phú, nửa còn lại là thức men say lòng người.
Có lẽ ký chủ đã bị anh nhân viên kia coi là khách đến đây để đốt tiền.
Công nhận rằng, ngoại hình của ký chủ hôm nay rất giống với mấy cậu ấm nhà giàu thường hay lui tới những nơi như thế này.
Nghĩ vậy, Quý Đồng không nhịn được cười, trong mắt cũng lóe lên vẻ tò mò.
Cậu chưa bao giờ đến những nơi như vậy, nhìn có vẻ rất náo nhiệt.
Trước đây ở trường Đại học, có một người bạn từng kể lại trải nghiệm kinh hoàng của mình khi vào hộp đêm vì tò mò, có thể tóm tắt bằng một câu: Điếc tai và đau tim phát tác cùng lúc.
Quý Đồng vẫn luôn muốn biết bên trong có thể ồn ào đến mức nào.
Bùi Thanh Nguyên vốn định quay người rời khỏi đây, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của cậu, bèn hạ giọng hỏi: "Em muốn vào không?"
Quý Đồng cũng nhỏ giọng đáp lời hắn: "Vào trong là phải tiêu tiền hả? Chỉ nhìn thôi được không?"
Hiểu ý cậu rồi, Bùi Thanh Nguyên nhìn sang anh nhân viên vẫn đang chờ bên cạnh, nói ngắn gọn: "Tìm bạn."
Tiểu Lý lập tức thất vọng, nếu hắn không mở bàn riêng thì sẽ không tính vào doanh số của anh.
Có điều nhìn khí chất phi phàm của vị khách trước mặt, anh vẫn nhanh chóng bước lên, tận tâm đẩy cửa, dẫn hai vị khách lạ mặt vào bên trong.
Âm nhạc ầm ĩ vang lên, nhấn chìm mọi thứ xung quanh, khiến Quý Đồng lập tức biết được cảm giác điếc tai đau tim cùng một lúc.
Không gian rộng lớn đầy những vị khách với khuôn mặt mờ ảo.

Ánh sáng tổng thể tối tăm, chỉ có bàn DJ và sàn nhảy nhấp nháy ánh đèn đủ màu, chiếu sáng những khuôn mặt đang vui cười thỏa thích.

Những vị khách ngồi trong ghế dài ôm ấp nhau, thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ bưng rượu đi qua, những ly rượu lóng lánh phản chiếu những h@m muốn sặc sỡ.
Đây là một thế giới kỳ lạ chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Quý Đồng che lỗ tai, vô thức chui ra sau lưng ký chủ cao hơn mình, cảm thán: "Ồn ào quá."

Xung quanh ồn ào như vậy nên đương nhiên Bùi Thanh Nguyên không nghe được lời cảm thán này, dòng người chen chúc, hắn nắm chặt cổ tay Quý Đồng tránh cho người khác đụng vào cậu theo thói quen.
Hai người kề sát vai nhau, trong sự mới lạ dày đặc, Quý Đồng kiễng chân lên, dán vào tai ký chủ nói: "Em sắp điếc đến nơi rồi."
Nhưng bất ngờ là cậu lại thích cảm giác này.
Tim đập rộn ràng theo tiếng nhạc, tai ù đi vì âm thanh ồn ào, nhưng cậu vẫn đứng vững, cũng chẳng cần ai phải lo lắng cho cậu quá nhiều.
Hơi thở nhẹ nhàng hun nóng cổ, giọng nói quen thuộc len qua tiếng ồn chui vào tai, Bùi Thanh Nguyên bất giác nắm chặt cổ tay trắng nhợt kia hơn, trong thoáng chốc như quên mất phải trả lời ra sao.
Lúc hắn chậm chạp xoay người lại thì Quý Đồng đã quay qua chỗ khác, nhìn chằm chằm vào thứ được đặt trên khay của người khác với ánh mắt sáng rực như thường lệ.
Một ly rượu có màu sắc rất đẹp.
Ở nơi đầy rẫy sự mập mờ này, tiếng nhạc ầm ĩ dường như có thể che lấp hết thảy những suy nghĩ lan man.
Nhân viên Tiểu Lý gần như khiếp sợ khi được đồng nghiệp dẫn đến chiếc ghế dài sang trọng trong góc.

Bên này yên tĩnh hơn, khiến cho nhịp tim bất an của anh ta càng trở nên rõ ràng.
Anh ta nhận ra những vị khách trước mặt.
Người đàn ông đẹp trai được bao quanh ở giữa là Cố Ứng Lan, người nổi tiếng nhất trong nhóm cậu ấm khu vực này.

Y thường xuyên tới đây, mở một chai rượu giá sáu chữ số trong một đêm với y đã là khiêm tốn lắm rồi, vì vậy mọi nhân viên đều vô cùng hâm mộ đồng nghiệp đã đưa Cố Ứng Lan vào đây sớm nhất, chẳng khác nào trúng một tờ vé số có thể đổi thưởng vô số lần.
Dù hâm mộ nhưng Tiểu Lý chưa từng giao thiệp gì với những vị khách ở tầng lớp này, hoàn toàn không biết tại sao tối nay mình lại được gọi đến.
Anh ta cố gắng nhớ lại xem mình có vô tình đắc tội với nhóm cậu ấm này ở đâu không.
Đang lúc anh ta lo lắng không thôi thì có người trong bàn dài hỏi với giọng điệu đầy hứng thú: "Hai người mà cậu vừa dẫn vào kia là ai?"
Tiểu Lý giật mình, phản xạ suy đoán gu của mấy người kiểu này, nhanh chóng tìm ra đáp án từ tất cả những vị khách mà mình đã tiếp đón tối nay: "Ý ngài là thiếu niên mặc áo thun trắng cộc tay kia sao?"
Người đó lập tức tặc lưỡi: "Cũng khá nhanh trí đấy."
Người ngồi trung tâm chói mắt nhất là Cố Ứng Lan thì thản nhiên nói: "Ừ."
"Không phải là khách quen đặt chỗ trước với tôi, mà là tôi tình cờ gặp ở tầng dưới, nhìn có vẻ muốn đến đây nên tôi dẫn lên." Tiểu Lý thành thật trả lời: "Không biết họ là ai nhưng bạn đi cùng với thiếu niên kia nói là đến tìm bạn, nên không mở bàn riêng."
Lập tức có người lên tiếng: "Cậu Cố, đã xác minh rồi, trong đây không ai biết người kia."
“Hoặc là người bên ngoài đến, hoặc là chỉ có vẻ ngoài thôi."
Gã chỉ vào người đàn ông dẫn cậu thiếu niên vào.

“Cũng không thấy có ai đến chào hỏi bọn họ, chắc không có tiền mở bàn riêng?"

“Mắt nhìn cũng được đó, tìm đâu ra sinh viên vậy."
“Trông giống học sinh cấp ba hơn nhỉ?"
Cố Ứng Lan thu hết giọng nói xung quanh vào tai, ánh mắt rời khỏi quầy bar bên đó, quay đầu nói với nhân viên chuyên phục vụ mình, nói: "Tặng rượu."
Nhân viên tiêu thụ bọ cười híp mắt thưa vâng, lập tức nhanh chân đi tìm bartender, đồng thời khẽ đụng vào Tiểu Lý bị gọi tới, Tiểu Lý hiểu ngay nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.
Anh ta lịch sự cúi chào, lúc xoay người thì lặng lẽ thở phào.

Nhưng sau khi đi khỏi, ánh mắt Tiểu Lý lại không kìm được mà nhìn đến chỗ Cố Ứng Lan đã nhìn chằm chằm.

Làm việc ở đây, anh ta thường xuyên nhìn thấy những vị khách có vẻ ngoài giàu có như Cố Ứng Lan hoặc người đàn ông lạ mặt tối nay, cũng thường xuyên nhìn thấy người như bọn họ dẫn những người trẻ tuổi đơn thuần xinh đẹp đến.
Có những người giả vờ ngây thơ trong sáng, cũng có những người ngây thơ thật, giống như một con chim hoàng yến lạc vào chốn phồn hoa, hốt hoảng níu lấy người bên cạnh mình.

Nhưng cậu thiếu niên mà Cố Ứng Lan chú ý đến tối nay thì khác.
Và có lẽ không chỉ mình Cố Ứng Lan chú ý tới thiếu niên ấy.

Tại quầy bar với ánh đèn mờ ảo, thiêu niên có làn da trắng nõn cầm một ly cocktail nhiều màu sắc mới pha, cẩn thận nhấp một ngụm, sau đó nhăn mặt khó chịu.

Người đàn ông có khí chất lạnh lùng bên cạnh dường như đã đoán trước được, đưa cho cậu một viên kẹo trái cây lấy từ quầy bar, mấy ngón tay mảnh khảnh của cậu bóc vỏ kẹo, khuôn mặt nhanh chóng nở nụ cười trở lại.
Ai cũng có thể nhìn ra đây là lần đầu tiên cậu đến nơi như thế này, nhưng cậu lại không hề tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt tràn đầy sự tò mò và trân trọng thuần khiết, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh mà không biết chán, tất cả những gì cậu nhìn thấy, ngay cả những chiếc ly thủy tinh bình thường cũng chứa đầy sự mới lạ.
Đây vừa khéo là thứ những người thường lui tới những nơi như thế này thiếu thốn nhất.

Anh ta chưa bao giờ gặp một người như vậy.
Tiểu Lý đứng ngẩn người trong đám đông với vẻ mặt phức tạp, chẳng biết qua bao lâu, anh ta bỗng thấy Cố Ứng Lan đứng dậy.
Người đàn ông là tâm điểm chú ý trong ghế dài đã rời đi, những người khác liếc nhau rồi cũng hào hứng đứng dậy đi theo.

Chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi ban đầu đến đây với họ thì bối rối ngồi tại chỗ.
Người đàn ông bình tĩnh đi về phía quầy bar với những chai rượu lấp lánh, tuy bước chân không vội nhưng lại toát ra một sự tự tin khó diễn tả..