Số điện thoại đầu tiên được lưu trong danh bạ của Quý Đồng là số của Bùi Thanh Nguyên.
Mặc dù hai người họ có thể nói chuyện với nhau qua ý thức, không cần dùng đến điện thoại, nhưng lúc Quý Đồng ở dạng con người, trừ nội dung phải thì thầm ra thì những nội dung khác sẽ trao đổi theo cách thông thường, nếu không thì lạ lắm.
Hiện giờ cậu đã có danh tính hợp pháp, nên cố gắng sinh hoạt giống như con người bình thường thì sẽ tốt hơn, tránh cho sau này bất cẩn để lộ trước mặt những người khác.
Quý Đồng lưu số điện thoại của Bùi Thanh Nguyên vào danh bạ, vốn định lưu là "Ký chủ", nhưng nghĩ lại lỡ không may bị người khác trông thấy thì khó giải thích lắm bèn xóa bỏ.
Lưu là Nhuyễn Nhuyễn thì ảnh hưởng đến hình tượng cao to của ký chủ, lưu là Bùi Thanh Nguyên thì lại xa cách quá, cho nên lưu thành anh trai là vừa đẹp.
Thiếu niên lang thang được nhặt về gọi người hảo tâm thu nhận mình như vậy cũng là điều bình thường.
Bùi Thanh Nguyên lẳng lặng nhìn số điện thoại của mình được lưu thành "Anh trai" trong danh bạ của cậu.
Trên đường đến viện bảo tàng, Quý Đồng hết sức phấn khởi dùng số điện thoại mới của mình đăng ký tài khoản mạng xã hội, vẫn thêm ký chủ đầu tiên như cũ.
Bùi Thanh Nguyên thấy ảnh đại diện của cậu là một cây nấm màu trắng, vẻ ngoài bông bông trắng muốt vừa mềm mại lại vừa đáng yêu, khiến người ta rất muốn chọc vào.
Trên hành trình đầy những phong cảnh mới lạ, hệ thống AI đang mải mê sử dụng chiếc điện thoại mới đã đăng rất nhiều trạng thái lên News Feed mới chỉ có một người bạn của mình.
Đa phần là ảnh chụp kèm với dòng chú thích rất ngắn gọn, chỉ dùng một câu để tóm tắt cho bức ảnh, bởi vì cậu còn lén lút giấu một cuốn nhật ký chuyên dùng để lảm nhảm.
Trong ảnh có những cổ vật kỳ lạ nhìn thấy trong viện bảo tàng, những món ăn đường phố có mùi thơm tràn ra ngoài màn hình, có hoàng hôn lờ lững cuối chân trời, và cả cái bóng mờ do chụp lén.
Lúc nhìn thấy những bức ảnh này xuất hiện trong phần quan tâm đặc biệt, mắt Bùi Thanh Nguyên thường xuyên ánh lên ý cười, lại có chút cảm xúc khó hiểu.
Hắn không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Bùi Thanh Nguyên cảm thấy Quý Đồng quả thật rất giống một thiếu niên lang thang được người ta nhặt về, cậu thiếu thốn trải nghiệm cùng nhận thức đối với thế giới xung quanh mà người bình thường vốn có, cho nên mới tỏ ra sôi nổi nhiệt tình như vậy.
[Quý Đồng: Con phố mới của Sơn Thành là phố đi bộ đông người nhất mình từng thấy.]
[Quý Đồng: ⊙o⊙...!Hôm qua không tính, hôm nay người đi trên phố này còn nhiều hơn nữa kìa.]
[Quý Đồng: Lần đầu tiên đi trên đường kính, trời ơi!!!]
[Quý Đồng: Ngày mai sẽ ra biển ngồi ca nô ヾ(@^▽^@)ノ]
Cậu sắm vai nhân vật hư cấu này khá ghê, Bùi Thanh Nguyên nghĩ bụng.
Bùi Thanh Nguyên đã dành rất nhiều thời gian để lên kế hoạch cho chuyến du lịch lần này, danh sách dài bao gồm đủ loại thành phố, từ thành phố miền núi với bóng cây xanh mướt được núi non bao quanh, đến thành phố ven biển nổi tiếng với những thắng cảnh bãi biển và tắm nắng, từ thánh địa thưa thớt dân cư với không khí trong lành, cho đến thành phố hiện đại sầm uất với cuộc sống về đêm phong phú, v...v...
Từ phản ứng kinh ngạc của Quý Đồng suốt từ đầu chuyến đi, hắn cảm thấy kế hoạch này rất hiệu quả.
Duy chỉ có một điều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Do thói quen thích sự yên tĩnh, nên Bùi Thanh Nguyên đã sắp xếp khá nhiều điểm tham quan yên tĩnh trong hành trình.
Nhưng hắn dần nhận ra rằng Quý Đồng rất thích tụ tập chốn đông người, cũng rất thích các hoạt động cường độ cao khiến tim đập nhanh và vã mồ hôi.
...!Điều này có lẽ cũng phù hợp với đặc điểm hoạt bát của thiếu niên đang tuổi dậy thì.
Vì vậy, Bùi Thanh Nguyên đã lặng lẽ điều chỉnh lịch trình, chẳng hạn như thay thế việc tham quan quê hương của nhân vật nổi tiếng bằng trải nghiệm chèo thuyền mạo hiểm.
Tại Hải Thành nơi biển trời hòa làm một, trên bãi cát vàng óng, hai thiếu niên lần lượt bước xuống khỏi ca nô tạo ra vô số gợn sóng.
Dù tay áo hay ống quần đều bị ướt nhẹp, hay cảm nhận được vị mặn chát trong gió biển thì khuôn mặt Quý Đồng vẫn tươi rói như cũ.
Hôm nay là ngày mà cậu với ký chủ có phong cách giống nhau nhất, cả hai đều mặc đồ đi biển đơn giản và mát mẻ.
So với cậu thì ký chủ ít khi cười hơn, lại đeo thêm cặp kính nho nhã nên trông có vẻ chững chạc hơn, nhưng không khiến người ta cảm thấy lạnh lùng quá mức hay khó gần.
Trên dải cát vàng của ngày Hè, khắp nơi đều là du khách, ô che nắng và những quả dừa thơm dịu.
Bùi Thanh Nguyên bắt được khao khát trong mắt cậu, đi thẳng tới quầy bán dừa, Quý Đồng háo hức theo sau hắn, tiện thể nhìn những hoạt động giải trí phong phú của các du khách xung quanh.
Có người đang lướt sóng, có người biếng nhác nằm dưới ô che nắng nghịch điện thoại, cũng có người đang đánh bóng chuyền trên bãi cát.
Bốn chàng trai trông có vẻ trạc tuổi với Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên đang đứng ở hai đầu lưới đơn giản, đầy sức sống mà đánh bóng chuyền, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười đùa giống như cảnh trong anime thanh xuân.
Quý Đồng nhìn đến ngây người, ngay cả khi Bùi Thanh Nguyên đưa quả dừa tới trước mặt cũng không để ý.
"Em muốn chơi à?" Hắn hỏi.
"Muốn!" Quý Đồng hoàn hồn, nhanh chóng đáp lại: "Anh chơi bóng chuyền bãi biển bao giờ chưa?"
"Chưa." Bùi Thanh Nguyên lắc đầu: "Chắc không khó lắm, ở đây có chỗ cho thuê bóng chuyền."
Trong cửa hàng cho thuê và bán các loại dụng cụ bãi biển có bóng chuyền, nhưng họ lại chỉ có hai người.
Bóng chuyền bãi biển ít nhất phải có bốn người thì mới vui, thường là đấu 2v2.
Hai người đến trước cửa hàng cho thuê bóng chuyền, Bùi Thanh Nguyên cố gắng đoán xem có du khách nào đang đi một mình cũng muốn chơi bóng chuyền không, còn Quý Đồng thì cầm quả dừa, vừa uống vừa chăm chú nhìn đám thiếu niên kia đánh bóng chuyền.
Có lẽ do ánh mắt của cậu quá mãnh liệt, hoặc có lẽ do làn da trắng nõn của cậu sáng lóa dưới ánh mặt trời nên đám thiếu niên bên kia đột nhiên dừng lại, nhìn qua bên này.
Sau đó có hai chàng trai đi tới chỗ Quý Đồng.
"Muốn chơi bóng chuyền cùng bọn mình không?" Một chàng trai có khí chất tỏa nắng trong đó chủ động mời: "Bên mình có hai người muốn đi chơi trò khác nên thiếu người."
Hai mắt Quý Đồng sáng lên, quay đầu nhìn ký chủ, thấy hắn không có ý từ chối thì lập tức đồng ý: "Được!"
"Nhưng bọn tớ chưa chơi bóng chuyền bao giờ, không biết chơi lắm." Cậu thấp thỏm nói thêm: "Nhất là tớ, có thể sẽ cực kỳ kém."
"Có sao đâu." Người kia chỉ nghĩ cậu đang khiêm tốn nên phóng khoáng xua tay: "Chơi vui thôi mà, luật không quan trọng, chỉ cần đỡ bóng rồi đánh bóng thôi, rất đơn giản."
Nhưng đến khi chính thức bắt đầu, bọn hắn mới biết Quý Đồng nói thật.
Cậu không có nền tảng bóng chuyền, hay là nói cậu không có nền tảng của bất cứ môn bóng nào, hoàn toàn không đoán được điểm rơi của bóng, toàn chạy lung tung vô ích, thỉnh thoảng đón được bóng thì lại bị bóng đập thẳng vào mấy ngón tay, làm người ta nhìn mà khiếp hồn.
Trái lại, bạn của cậu thì dường như có nền tảng bóng rổ khá tốt, bắt nhịp rất nhanh, thường có những cú đập mạnh khiến người đối diện không đỡ được, hơn nữa còn có thể bảo vệ cho thiếu niên bên cạnh.
Cho nên tổ hợp một yếu một mạnh này vẫn có thể đánh được, nhưng bọn hắn vẫn phải chú ý, cố gắng không đánh vào người thiếu niên gầy yếu vụng về kia.
Nhưng một khi trận đấu trở nên gay cấn, hướng đi của quả bóng rất khó kiểm soát chính xác.
Cậu trai có khí chất tỏa nắng đã mời Quý Đồng chơi cùng vô tình đánh trượt, quả bóng bay thẳng về phía Quý Đồng.
Cậu ta giật mình, còn chưa kịp hô "Cẩn thận" đã thấy người đeo kính ở phía đối diện nhanh nhẹn nghiêng người qua cố gắng đỡ bóng.
Nhưng cuối cùng vẫn không kịp, bóng chuyền đập thẳng vào vai thiếu niên kia khiến cậu ngã xuống.
Cậu trai bất cẩn lỡ tay tỏ ra kinh hoảng, lập tức chạy đến xem đối phương có bị sao không.
Nhưng ngoài dự đoán của cậu ta, thiếu niên rõ ràng trông rất yếu kia còn không cần bám vào tay bạn mình mà đã nhanh chóng bò dậy, phủi cát trên người, trong mắt toát ra vẻ phấn khích.
"Cậu không sao chứ...?" Cậu ta nhớ lại lực quả bóng chuyền đập xuống, không chắc chắn lắm mà hỏi: "Có bị thương không?"
"Không sao, chạm nhẹ ấy mà." Quý Đồng nhặt bóng chuyền về, dường như không cảm thấy đau nhức chút nào, nghiêm túc nói: "Tớ có kinh nghiệm rồi, lần sau chắc chắn sẽ tránh được, mà dù có bị đập trúng cũng không sao hết, người tớ khỏe lắm, không cần cố ý nhường tớ đâu, chúng ta cứ đấu công bằng đi."
Nghe vậy, Bùi Thanh Nguyên bên cạnh chậm rãi nắm bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh của mình.
Cơ thể con người do hệ thống biến ra đúng là không cần lo bị thương, hắn suýt nữa đã quên mất điều này.
Nhưng Quý Đồng bị bóng đập vào, cười còn tươi hơn lúc trước.
Cũng giống như lần cậu chơi ném tuyết với Phương Hạo, lần nào cũng ngã, rồi lại vui vẻ bò dậy từ trên tuyết.
Bùi Thanh Nguyên chợt nhớ đến cảnh tượng mơ hồ trong giấc mộng kia, thiếu niên có khuôn mặt giống Quý Đồng nhìn bó hoa tươi với ánh mắt lưu luyến.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa đã nghe thấy người xa lạ kia nói tiếp: "Vậy là tốt rồi, làm tớ sợ quá đi mất.
Hay giờ chúng ta chia lại đội cho cân đi, để tớ sang đội các cậu."
Cục diện bỗng chốc biến thành 3v1.
"Tống Thời Tinh, cậu một vừa hai phải thôi nha!!" Cậu bạn bị bỏ rơi hờn tủi lên án: "Không được, trừ phi cậu mời một chị gái đến giúp tớ, không thì tớ không chơi nữa đâu."
Tống Thời Tinh bĩu môi nói: "Đánh ba thì sao? Vừa nãy cậu còn bảo mình cậu chấp mười cơ mà, sắp lên Đại học rồi còn phải nhờ người khác đi làm quen hộ, thấy xấu hổ không hả!"
Quý Đồng đứng bên cạnh nghe cậu ta nói vậy, tò mò hỏi: "Các cậu vừa thi Đại học xong hả?"
"Ừm, quê tớ với thành phố sắp lên học kia đều không có biển, nên bọn tớ tranh thủ nghỉ Hè ra biển chơi một chuyến, du lịch tốt nghiệp ấy mà." Tống Thời Tinh thuận miệng hỏi: "Các cậu cũng vừa thi Đại học xong à?"
Là sinh viên dự thính không tham gia thi Đại học nên Quý Đồng không biết trả lời câu hỏi này thế nào, bèn đáp: "Chỗ bọn tớ cũng không có biển."
"Ầy, có biển thích bao nhiêu, ngày nào cũng được ra biển chơi." Tống Thời Tinh thở dài, coi như cậu ngầm thừa nhận, cậu ta nói tiếp: "Các cậu học Đại học ở đâu thế? Có khi bọn mình lại cùng thành phố cũng nên."
Quý Đồng thành thật trả lời, Tống Thời Tinh trợn mắt chửi má một tiếng: "Tớ cũng đến đó học này! Không lừa cậu đâu, tớ thi đỗ vào Đại học Giang Nguyên!"
Quý Đồng cũng kinh ngạc không thôi.
Không chỉ cùng thành phố mà còn cùng trường nữa.
"Cậu học giỏi ghê." Cậu nói thêm với giọng đầy hâm mộ: "Nhưng tớ không thi Đại học, tớ định vào Giang Nguyên học với tư cách là sinh viên dự thính, có điều vẫn phải thi nên cũng không chắc có qua không nữa."
Lần này mặc kệ cậu bạn đối diện gào thế nào, Tống Thời Tinh cũng quyết tâm muốn 3v1.
"Tớ tên là Tống Thời Tinh, nhất định sau này chúng ta sẽ trở thành bạn cùng trường!"
Cậu ta rất sôi nổi hoạt bát lại khá có duyên nên Quý Đồng thấy có thiện cảm lắm.
Bờ biển ngày Hè quả nhiên là nơi đầy những cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Nhưng bạn của Quý Đồng thì có vẻ không thích nói chuyện cho lắm.
Tống Thời Tinh nhiệt tình dạy Quý Đồng cách đệm bóng, còn chủ động chào hỏi Bùi Thanh Nguyên bên cạnh: "Anh đẹp trai, cậu có năng khiếu bóng chuyền phết đấy, có thể dạy tớ cú đập bóng vừa nãy không? Tớ sẽ dạy các cậu tư thế cơ bản."
Bùi Thanh Nguyên:...
Người đã bị phớt lờ hồi lâu như hắn đột nhiên rất nhớ bộ âu phục lạnh lùng có thể khiến người khác tự động tránh xa ba bước như lúc ở Sơn Thành.
Nhờ tác dụng của đạo cụ kính mắt, nên trong mắt người khác bây giờ, hắn và "Thủ khoa Tỉnh Bùi Thanh Nguyên trúng tuyển Đại học Giang Nguyên" là hai người hoàn toàn khác nhau.
Điều này khiến hắn không thể nói mình cũng thi đỗ vào Giang Nguyên được, để tránh gặp rắc rối sau này.
Cho nên Bùi Thanh Nguyên không có cách nào để chuyển hướng chủ đề nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Đồng trao đổi thông tin liên hệ với Tống Thời Tinh, người sẽ học cùng trường với cậu, rồi trở thành cái tên thứ hai được lưu trong danh bạ của cậu.
Sau đó trơ mắt nhìn Tống Thời Tinh ôm vai Quý Đồng giúp cậu sửa lại tư thế đón bóng.
...!Cực kỳ chướng mắt.
Bùi Thanh Nguyên muốn ngăn cản động tác của Tống Thời Tinh nhưng lại không tìm được bất cứ lý do chính đáng nào.
Có danh tính mới và điện thoại mới, Quý Đồng sẽ bắt đầu có những mối quan hệ xã hội độc lập của riêng mình, sẽ bắt đầu có những mối quan hệ cá nhân độc lập của riêng mình, giữa bạn bè với nhau đều cư xử như vậy.
Lý trí của hắn hiểu điều này.
Nhưng cảm xúc lại thôi thúc hắn tung ra những cú đập ngày càng dữ dội.
Khi hai người bạn hệ thống của Quý Đồng đến nhà ăn Tết, hắn không hề có cảm giác bồn chồn như vậy mà chỉ bình tĩnh chấp nhận cách bọn cậu đối xử với nhau.
Phương Hạo và Phó Âm Âm rõ ràng còn thân thiết với Quý Đồng hơn.
Quý Đồng thường xuyên chơi cùng với Phương Hạo nên có một lần cậu không đến nhà thể chất xem hắn tập luyện, Phó Âm Âm còn tặng cho Quý Đồng một món quà mà cậu coi như báu vật, khi ấy Bùi Thanh Nguyên chẳng những không để bụng mà còn thấy mừng thay cho hệ thống của mình.
Nhưng ở Sơn Thành, hắn chỉ muốn cô gái rụt tè đến làm quen kia rời khỏi ngay lập tức, còn ở đây, hắn cũng không muốn nhìn thấy người tên Tống Thời Tinh có vẻ rất hợp để làm bạn kia ở gần với Quý Đồng như vậy.
Tại sao hắn lại có những cảm xúc trái ngược nhau?
Những cảm xúc bồn chồn theo cú đánh bóng chuyền quay tròn với tốc độ cao rồi đập mạnh xuống cát.
Thiếu niên lẻ loi bên kia lưới hoàn toàn bất lực, chỉ có thể khóc thầm trong lòng.
Quý Đồng bên cạnh lại nhiệt tình cổ vũ hắn: "Anh trai giỏi quá!"
Anh trai.
Dưới ánh nắng chói chang như đang thiêu đốt dây thần kinh, Bùi Thanh Nguyên đã nghe quen Quý Đồng gọi mình là anh trai từ rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy cách gọi này chói tai đến vậy.
Quý Đồng phát hiện hình như ký chủ không mấy hứng thú với Hải Thành đầy nắng, bãi cát cùng trai xinh gái đẹp.
Tạm biệt bãi cát vàng, buổi tối sau khi trở lại phòng khách sạn, ký chủ im lặng nhìn lịch trình tiếp theo, thỉnh thoảng lại liếc sang chiếc vali chứa đầy quần áo.
Quý Đồng cảm thấy chắc chắn là ký chủ thích cảm giác thay đồ, im lặng là đang nghĩ xem nên mặc đồ gì khi tới thành phố tiếp theo.
May mà cậu đã quay đủ cảnh biển, thậm chí còn tạo thành bản VR rồi gửi cho người chưa từng thấy biển là Phương Hạo, để bù đắp phần nào nỗi tiếc nuối cho học sinh Tiểu học, sau này có cơ hội thì sẽ đi chơi cùng nhau.
Phương Hạo chắc chắn cũng chưa bao giờ chơi bóng chuyền bãi biển, cuối cùng cậu cũng có thể quyết một trận thắng thua với học sinh Tiểu học có trình độ ngang nhau rồi.
Sau khi chơi một tuần ở Hải Thành, Quý Đồng lưu luyến tạm biệt Tống Thời Tinh, hẹn khi nào rảnh thì liên hệ, sau này gặp nhau ở Đại học Giang Nguyên, rồi tiếp tục hành trình đến điểm tiếp theo với ký chủ.
Lúc đổi về trang phục bình thường, ký chủ lại trở nên lạnh lùng như cũ.
Quý Đồng hắt hơi một cái, định hôm nào sẽ lén thả cây kem vào túi ký chủ, xem hiệu quả làm lạnh ra sao.
Cậu đứng trước khung cửa sổ tràn ngập cảnh đêm lộng lẫy trên hành lang, sau khi đăng trạng thái cập nhật về việc đến thành phố mới, cậu cất điện thoại đi rồi chờ ký chủ thay đồ ra ngoài.
Trong chặng này, họ đến một thành phố không ngủ phồn hoa nổi tiếng với ẩm thực và những cuộc tình chớp nhoáng.
Hôm nay, cậu đã phối cho ký chủ một bộ trang phục bao gồm áo sơ mi hoa và quần dài.
Quý Đồng cảm thấy phong cách phóng khoáng, không bị gò bó như vậy rất hợp với thành phố sôi động, rực rỡ sắc màu về đêm này.
Cậu đã chuẩn bị sẵn máy ảnh để ghi lại tạo hình lãng tử của ký chủ mà xưa nay chưa từng có.
Để giữ gìn hình tượng cho ký chủ, cậu thề sẽ không cho người khác nhìn thấy.
Ngoại trừ hệ thống.
Quý Đồng khẽ ngâm nga giai điệu vui tươi, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ký chủ mặc áo sơ mi hoa, tay cầm xiên nướng và coca-cola.
Cửa phòng mở ra, cậu nhanh chóng tắt bỏ nhạc nền, theo tiếng động nhìn qua, nhịn cười xong xuôi rồi chuẩn bị đổi sang vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc.
Nhưng ngay giây sau, cậu lại sững sờ.
Ký chủ không mặc chiếc áo sơ mi hoa mới mà mặc bộ âu phục đã diện trước đó.
Vẫn đeo cặp kính gọng bạc, bộ âu phục màu đen phác họa ra dáng người thẳng tắp cùng vẻ mặt lạnh thấu xương.
Ngoại hình giống nhau, nhưng Bùi Thanh Nguyên giờ phút này lại cho người ta cảm giác khác hẳn với vẻ ngây ngô do dự khi ở trên tàu hôm đấy.
Như thể hắn vốn như vậy.
Trong ánh đèn mờ ảo của hành lang khách sạn, hắn lẳng lặng nhìn qua đây, ánh mắt tối tăm khó hiểu.
...
Lời tác giả:
Lần đầu đeo kính mặc âu phục:
Ký chủ:...!(không quen)
Hệ thống: Không được nghịch!
Lần thứ hai đeo kính mặc âu phục:
Ký chủ: Hôm nay mặc bộ này.
Hệ thống:?.