Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 73: 73: Đuôi Khủng Long





Trên TV vang lên tiếng đếm ngược đến 0 giờ, trong tiếng pháo lẫn pháo hoa ngày càng ầm ĩ náo nhiệt, tiếng chuông điểm vang báo hiệu một năm mới chính thức bắt đầu.
Trên ban công, tiếng chúc Tết của cả gia đình năm người vang lên liên tục như một chiếc máy lặp.
Quý Đồng chiếm lấy vị trí đầu tiên, vui vẻ nói: "Năm mới vui vẻ!"
Tốc độ của Phương Hạo không bì được với cậu, chỉ có thể đuổi kịp mấy chữ cuối của Quý Đồng: "—— vui vẻ!!"
Giọng điệu của Bùi Thanh Nguyên lại rất bình tĩnh, thoáng lộ ra đôi phần cảm khái: "Năm mới vui vẻ."
Hoa Hoa: "Meo meo meo meo!"
Phó Âm Âm lấy bốn cái bao lì xì từ trong túi ra, mỉm cười rồi đưa cho bốn bạn nhỏ: "Năm mới vui vẻ."
Phương Hạo vui mừng nhận lấy, vừa xoa gáy vừa cười khúc khích như một học sinh Tiểu học bình thường, hoàn toàn không còn khí chất cao ngạo của Long Ngạo Thiên nữa: "Có cả tiền mừng tuổi nữa, cảm ơn chị Âm Âm."
"Đây là lần đầu tiên em nhận được bao lì xì đó." Quý Đồng cầm lấy bao lì xì bắt mắt cảm thấy mới lạ cực kỳ, cậu chọc Hoa Hoa bên cạnh: "Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Hoa nhận được nữa."
Hoa Hoa vui vẻ kêu meo meo, dùng móng vuốt nghịch ngợm bao lì xì nhỏ đặt trước mặt mình.
Bùi Thanh Nguyên ngạc nhiên lắm, hắn không ngờ đến giờ mình vẫn được nhận tiền mừng tuổi từ người lớn tuổi, bèn nói cảm ơn chị Âm Âm theo hai hệ thống.
Phương Hạo tỏ vẻ tò mò: "Tiền mừng tuổi của Hoa Hoa dùng thế nào?"
Phó Âm Âm nói: "Em giữ hộ nó, ngày mai cầm đi mua đồ chơi cho nó."
Ban đầu Quý Đồng cũng định dùng tiền trong bao lì xì để mua quần áo vào ngày mai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy không nỡ nên quay sang hỏi ký chủ: "Ký chủ, anh định dùng tiền mừng tuổi của mình để làm gì?"
"Anh chưa dùng." Bùi Thanh Nguyên trả lời: "Trước hết phải cất tiền mừng tuổi đi đã."
Quý Đồng cái hiểu cái không gật đầu: "Cất ở đâu?"
"Đặt cả bao lì xì dưới gối, ít nhất cho đến hết tháng Giêng." Bùi Thanh Nguyên kiên nhẫn giải thích: "Ngụ ý là xua đuổi tà ma, phù hộ bình an, lúc nhỏ ông nội đã dạy anh như vậy."
Nghe vậy, Quý Đồng lập tức chạy về phòng ngủ của mình: "Thế em đi cất luôn đây!"
Đêm đó, nhóc người máy gối lên bao lì xì mà chìm vào giấc ngủ, còn mơ thấy mình điều khiển một cỗ máy chiến đấu Niên thú.
Bởi vì trước khi đi ngủ, cậu đã xem rất nhiều truyền thuyết dân gian về tiền mừng tuổi.
Đến nỗi lúc Quý Đồng tỉnh dậy vào ngày hôm sau, khi mặc áo hoodie khủng long vẫn còn hơi lơ mơ.

Lịch sáng nay là đến công viên trò chơi, theo như đã hẹn thì Bùi Thanh Nguyên cũng phải mặc chiếc áo hoodie khủng long kia vào.
Ở nhà không cần mặc áo khoác, lúc hắn mặc chiếc áo hoodie khủng long bước ra khỏi phòng có hơi câu nệ, quả nhiên trông thấy ánh mắt khó tả muốn cười nhưng lại không dám cười của Phó Âm Âm và Phương Hạo.
Ánh mắt của Quý Đồng thì phức tạp hơn, Bùi Thanh Nguyên cứ cảm thấy cậu nhìn như thể muốn đánh mình một trận vậy.
"Kỳ lạ lắm à?" Hắn không nhịn được mà hỏi.
"Không lạ, ký chủ đẹp trai lắm." Quý Đồng kiên định an ủi: "Chỉ là con khủng long trông hơi giống Niên thú mà em thấy đêm qua."
Bùi Thanh Nguyên:...
Để bảo vệ thế giới quan ngày càng vỡ nát của mình, hắn quyết định không hỏi Quý Đồng tại sao đêm qua lại nhìn thấy Niên thú trong truyền thuyết thần thoại.
...
Vào ngày mùng 1 Tết, trong công viên trò chơi được giăng đèn kết hoa tạo nên không khí ngày Tết hết sức đậm đà.
Sau khi vào khu vui chơi, Phương Hạo không khác gì một đứa trẻ bình thường, Phó Âm Âm đi cùng cậu ta chỉ có thể cố gắng nhắc nhở cậu ta duy trì hình tượng người trưởng thành.
Cô đã cảm nhận được kha khá ánh mắt của người qua đường nhìn vào, dần dần từ người yêu giáng cấp thành chị em, thậm chí còn mơ hồ lại gần hai mẹ con, người mẹ quá trẻ và người con trai có vẻ ngoài trưởng thành hơn tuổi.

Quả là khiến người ta cảm thấy phức tạp.
Cô không có đứa con trai lớn ngốc nghếch như vậy!
Nhưng mà nói đi nói lại, lúc Phương Hạo nhất quyết đòi ăn kẹo bông có hình dáng kỳ lạ kia Phó Âm Âm vẫn mua cho cậu ta.
Với tâm trạng "Vui một mình không bằng vui chung", cô mua liền một lúc bốn cái rồi chia cho hai bạn nhỏ phía sau.
Hôm nay Bùi Thanh Nguyên mặc một chiếc áo phao màu đen, quàng khăn màu xanh đậm, nhìn bề ngoài rất bình thường, chỉ có chỗ ống tay áo lộ ra một cái gai nhỏ màu xanh khó hiểu.
Lúc hắn nắm tay Quý Đồng, Quý Đồng lập tức dùng tay kia giật giật cái gai nhỏ kia rồi kéo dài giọng: "Đuôi khủng long ——"
Quý Đồng mặc áo phao màu kem, bên dưới khăn quàng cổ là túi máy ảnh, ống tay áo bên cạnh cũng lộ ra một cái gai nhỏ trên áo hoodie khủng long.
Hai người đi cùng nhau cực kỳ nổi bật, còn thu hút nhiều ánh nhìn hơn cả mấy cặp đôi trai xinh gái đẹp phía trước, nhất là khi bốn người họ cùng nhau ăn kẹo bông, ánh mắt của du khách xung quanh thật sự không biết tập trung vào đâu nữa.
Bùi Thanh Nguyên lặng lẽ nhét cái gai khủng long đang nhô ra khỏi ống tay áo vào lại bên trong, nhưng chỉ vài giây sau nó lại bị Quý Đồng tinh ý lôi ra.
Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Bùi Thanh Nguyên quyết định từ bỏ giãy giụa, chấp nhận món quà của số phận, kệ cho cái đuôi khủng long lộ ra ngoài rồi ăn kẹo bông nhiều màu sắc do Phó Âm Âm mua cho bọn hắn.
Ngọt quá.
Chẳng qua lúc hắn nhìn thấy Quý Đồng bên cạnh đang ăn kẹo bông với vẻ mặt chăm chú, hắn lại cảm thấy kẹo bông không đến nỗi ngọt quá như vậy.
Quý Đồng bán hàng rất thành công, xe kẹo bông phía trước dần dần xếp thành hàng dài, những đứa bé bày ra vẻ mặt hâm mộ kéo áo cha mẹ liên tục kêu muốn ăn.
Hai cô gái đi chơi cùng nhau dừng lại gần họ thì thầm nói chuyện với nhau, đang do dự không biết có nên mua một que kẹo bông giống vậy hay không.
Que kẹo bông này vừa nhìn đã biết ngọt ngấy rồi, lượng đường quá cao, nhưng mấy đứa bé ăn kẹo bông trông hạnh phúc ghê.
Hai cô gái đang lưỡng lự thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên bên cạnh.
"Chị gái xinh đẹp ơi, chị có thể chụp giúp chúng em một bức ảnh được không ạ?"
Các cô cúi đầu xuống, nhìn thấy một cậu bé nho nhỏ, một tay cầm kẹo bông một tay cầm máy ảnh, đang nhìn họ bằng ánh mắt sáng ngời nhuốm chút ngại ngùng.
Hai người lập tức tranh nhau gật đầu: "Được được!"
Gọi chị gái đương nhiên là được, mà chị gái xinh đẹp lại càng được ấy chứ.
Đừng nói chỉ chụp một bức, chụp bao nhiêu cũng được.
Hai cô gái không chỉ chụp ảnh chung cho nhóm của Quý Đồng mà còn rất nhiệt tình chủ động chụp ảnh đôi và ảnh đơn cho họ, cuối cùng gần như lưu luyến không nỡ trả máy ảnh cho Quý Đồng.
Nhóm bốn người này, người thì xinh gái, người thì đẹp trai, người lại đáng yêu, chụp kiểu gì cũng đẹp, khiến người ta có cảm giác mình đã trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Sau khi nghe họ cảm ơn rồi nhìn họ đi khỏi, hai cô gái bỗng thấy phấn khích không thôi, họ liếc nhau một cái rồi không lưỡng lự nữa mà chạy đến xe kẹo bông: "Đi thôi, đi mua giống cái như vậy!"
Quý Đồng đã ăn xong kẹo bông, giờ đang hào hứng nhìn những bức ảnh trong máy ảnh.
Khi nào về, cậu không chỉ muốn in những bức ảnh này ra và đặt chúng trong phòng, mà còn muốn lưu vào dữ liệu của mình, cẩn thận cất giữ.
Trong ảnh, cậu cùng cái đuôi khủng long không giấu đi được của ký chủ tô điểm bên cạnh kẹo bông, cộng với chiếc khăn quàng cổ cùng màu rất phù hợp với không khí trong công viên trò chơi.

Chị Âm Âm ăn kẹo bông nhìn vẫn thanh lịch như thường, còn Phương Hạo vừa khéo bị bắt gặp trông nét mặt cũng tương đối bình thường, nhìn vẫn khá phù hợp với ngoại hình.
Tiếc rằng đây là khoảnh khắc đẹp trai cuối cùng của Phương Hạo trong ngày hôm nay.
Cậu học sinh Tiểu học tuyên bố muốn ngồi tàu lượn siêu tốc ba lần thật ra chưa đi bao giờ, nhưng lại dựa vào một lời nói vô tri mà hào hứng bạo dạn ngồi lên, Phó Âm Âm chịu trách nhiệm giám hộ nên lên ngồi với cậu ta.
Bùi Thanh Nguyên từ chối lên xe đứng bên dưới xem cùng Quý Đồng không được lên, tiện thể xếp hàng các trò khác.
Tàu lượn siêu tốc chậm rãi khởi động, ngay khi leo đến đỉnh rồi bắt đầu lao xuống, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên nghe thấy rất nhiều tiếng la hét của người chơi, chỉ đứng xem thôi cũng thấy k1ch thích cực kỳ.
Quý Đồng lặng im suy nghĩ: "Tiếng hét đòi thả xuống này nghe có vẻ quen quen."

Bùi Thanh Nguyên cũng nghe thấy: "Hình như là Phương Hạo."
Hai người thoáng nhìn nhau, Bùi Thanh Nguyên lập tức hiểu ý bế cậu để cậu giơ máy ảnh lên bắt đầu quay video.
Lúc sau, theo miêu tả của Phó Âm Âm thì cô đã chứng kiến cảnh một nụ cười sống động dần biết mất ngay trước mặt.
Sau năm phút dài dằng dặc, Phó Âm Âm bình tĩnh đỡ Phương Hạo - người vừa thoát chết rời khỏi khu vực tàu lượn siêu tốc.
Bùi Thanh Nguyên tốt bụng đưa cho cậu ta một chai nước, hơn nữa còn cố ý nhắc nhở: "Còn hai lần nữa."
"..." Phương Hạo đờ đẫn nhìn vào khoảng không như thể linh hồn đã bay mất, yếu ớt thì thào: "Chúng ta ngồi đu quay đi, em muốn gọi hồn mình về."
Nét mặt của cậu ta thật sự quá buồn cười, ba người không nhịn nổi mà bật cười.
Quý Đồng không quên dùng máy ảnh chụp lại nụ cười của ký chủ lúc này.
Một nụ cười trong veo đầy cởi mở.
Thế giới vốn u ám của ký chủ giờ đã trở nên xa xôi mịt mờ, trong thời thanh xuân đáng lẽ phải tươi đẹp và đầy phóng khoáng, ít nhất hắn cũng có được một kết thúc rực rỡ.
Nhìn cái đuôi xanh đậm thò ra từ ống tay áo màu đen, Quý Đồng cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Tuổi thơ của cậu cũng chuẩn bị kết thúc rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, những gì được lưu giữ trong《Nhật ký thuần hóa ký chủ》ngày càng nhiều, dày gần bằng một cuốn sách.
[Ngày 22 tháng 1, trời trong xanh, hôm nay mình vui lắm.]
[Đi công viên trò chơi xong, bọn mình đến trung tâm thương mại.

Mình cứ nghĩ là không đủ thời gian cơ, nhưng không ngờ chị Âm Âm lại mua đồ nhanh như vậy, thấy thích cái gì là mua ngay.]
[Thẩm mỹ của mọi người khác nhau.

Ký chủ chọn cho mình quần áo gam màu trắng và xanh, có lẽ là bị màu phối trên áo hoodie khủng long tẩy não rồi cũng nên.

Chị Âm Âm chọn màu sắc phong phú hơn nhiều, nhìn tổng thể rất năng động và tươi sáng.

Tiểu Hạo thì cầm một đống quần áo vàng rực, mình nghi ngờ nhóc đó đang trả đũa vụ bức ảnh lưu niệm trong cabin tàu lượn siêu tốc mà mình đã đưa cho.]
[Đương nhiên là phải mua áo sơ mi đen rồi.

Cảm giác có nhiều người đi chọn quần áo với mình đặc biệt thật đấy.]
[Điều duy nhất không vui lắm là ký chủ hỏi mình, tại sao mọi người đều chọn cùng một kích cỡ, chẳng lẽ biết trước mình sẽ cao bao nhiêu khi trưởng thành à?]
[Ầy, mình sẽ không nói đâu.]
...
[Ngày 25 tháng 1, tuyết rơi rồi.]
[Chớp mắt đã đến mùng 4.


Hôm nay chị Âm Âm với Tiểu Hạo phải về rồi, giá mà thời gian trôi chậm lại một chút thì tốt biết mấy.]
[Tiễn bọn họ đi xong, nhìn ký chủ cũng có vẻ buồn buồn.]
[Nhưng mà, bạn của mình giờ cũng đã thành bạn của ký chủ rồi, nghĩ như vậy lại thấy lòng vui vui.]
[Mình có cả một tủ quần áo với quà nha, có khi lúc đến chơi lần sau, họ sẽ được thấy mình mặc những món quà này.]
...
[Ngày 29 tháng 1, trời trong xanh, hôm nay mình dậy rất sớm.]
[Lớp 12 khai giảng sớm hơn các khối khác, kỳ nghỉ Đông kết thúc, cuộc sống trở lại nhịp độ căng thẳng bận rộn như trước.]
[Hôm nay ký chủ đi đóng học phí nhưng lại được thông báo rằng đã có người đóng học phí cho rồi, hơn nữa người đó còn gửi một khoản tiền phí sinh hoạt nhờ cô giáo chủ nhiệm giữ hộ.]
[Ký chủ không nhận, nhưng dù sao đây cũng là một điều tốt mà đúng không?]
[Ít nhất bà ấy đã xin lỗi ký chủ và đang cố gắng bù đắp, nghe nói có vài người lớn còn không bao giờ học được điều này.]
...
[Ngày 14 tháng 2, trời nhiều mây, sô-cô-la ăn ngon ghê.]
[Hôm nay là Valentine, cũng là ngày tôm đất mà Phương Hạo nuôi gặp phải đợt tuyệt chủng hàng loạt lần thứ hai, không biết khi nào tên nhóc kia mới thành công được, mình thấy không khả quan lắm.]
[Lúc ký chủ đi học về ngang qua tiệm bánh, chú Hà đã đưa cho anh ấy một túi kẹo sô-cô-la trông rất thần tiên, nói là sản phẩm lần đầu tiên hợp tác phát triển với tiệm đồ uống bên cạnh, còn tò mò hỏi ký chủ có bạn gái chưa, có thể mang tặng người ta.]
[Tất nhiên là không rồi, giờ trong đầu ký chủ chỉ có học với Viên Kẹo thôi, toàn bộ thư tình nhận được trong học kỳ mới đều được trả lại hết.]
[Sản phẩm mới là sô-cô-la này ăn ngon lắm luôn, ký chủ ăn thử một miếng, còn đâu vào bụng mình hết rồi.

Không biết Valentine sau này, ký chủ sẽ tặng sô-cô-la cho người như thế nào nhỉ?]
...
[Ngày 2 tháng 3, trời nhiều mây, nhớ xem lại trang này!]
[Kiếp huấn luyện bóng rổ của học sinh lớp 12 đã chấm dứt, toàn bộ giải đấu đã kết thúc, và giờ họ phải dốc toàn lực để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh Đại học sắp tới.]
[Thời tiết ấm dần lên, không cần phải mặc áo khoác nữa, có thể mặc mỗi hoodie khủng long rồi.]
[Cuối cùng ký chủ cũng đồng ý mặc hoodie khủng long làm quần áo ở nhà, mình đã lén chụp rất nhiều ảnh, chờ đến khi ký chủ trưởng thành hẳn rồi, lúc ký chủ diện âu phục phẳng phiu với vẻ mặt lạnh lùng sẽ bất thình lình lấy ra cho anh ấy xem.]
[Mong chờ vẻ mặt của ký chủ ngày đó ghê.]
...
[Ngày 19 tháng 3, trời mưa, ở nhà hết cuối tuần.]
[Ký chủ nấu ăn ngày càng ngon, may mà mình không tăng cân.]
[Bây giờ, ngoài Hoa Hoa ra thì còn có thêm Viên Kẹo ở bên cạnh nhìn bọn mình ăn nữa.

Cơ thể của Viên Kẹo đã được lắp ráp hoàn chỉnh rồi, ký chủ hoàn thành rất tốt, hiệu suất chuyển động của cánh tay máy rất mượt mà, giờ còn cần điều chỉnh chip để Viên Kẹo thông minh hơn những trí tuệ nhân tạo phổ biến.]
[À, sau bữa tối mình có đo lại chiều cao cho ký chủ, giờ đã là 186 rồi, có thể dừng lại được rồi đó, đừng cao nữa!!!]
[Trời ơi T-T]
...
[Ngày 1 tháng 4, trời quang mây tạnh]
[Hôm nay là ngày Cá tháng Tư, cũng là ngày tôm đất mà Phương Hạo nuôi gặp phải đợt tuyệt chủng hàng loạt lần thứ năm, không biết bao giờ mình mới được thấy cảnh mấy lão yêu quái kỳ Tích Cốc bị phá vỡ hình tượng vì sức hấp dẫn của tôm đất cay nữa.]
[Dưới sự hướng dẫn của mình và giáo sư Tiêu, việc cải tạo chip cho robot Viên Kẹo đã cơ bản hoàn thành.

Ký chủ đã quay lại một đoạn video ngắn trò chuyện với Viên Keo và cho nó phát nhạc, sau đó gửi cho Phó Thành Trạch để kiểm tra.]

[Quả nhiên Phó Thành Trạch rất thích robot Viên Kẹo đội mũ lưỡi trai và có đôi chân dài này, cậu ta kích động hỏi ký chủ mua ở đâu, ký chủ nói là tự làm và hy vọng cậu ta tạm thời giữ bí mật.]
[Ai ngờ Phó Thành Trạch im lặng một lúc rồi kinh ngạc thốt lên nói trò đùa ngày Cá tháng Tư này quá đỉnh, làm cậu ta suýt tin luôn, video này chắc chắn là pts.

Sau đó ký chủ có vẻ không biết phải nói gì, cuối cùng lạnh lùng nhắn lại một chữ "Ờ".]
[Hahahahahahaha!!]
[Không bao lâu nữa, Phó Thành Trạch sẽ được tận mắt nhìn thấy Viên Kẹo nhảy múa rồi.]
...
[Ngày 6 tháng 5, trời nhiều mây, căng thẳng quá.]
[Kỳ nghỉ cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, từ giờ đến lúc đó cũng chỉ còn một tháng nữa.]
[Ký chủ tạm thời gác lại việc học về trí tuệ nhân tạo để tập trung ôn tập văn hóa, trông có vẻ bình tĩnh lắm.]
[Nhưng mình thì căng thẳng lắm.]
[MÌnh đã hỏi thăm cô hàng xóm dưới tầng về bí quyết nấu mười món xúp bổ dưỡng, nhưng tiếng ký chủ không cho mình vào bếp nấu ăn.]
[Nhưng mà mình tin ký chủ chắc chắc sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này, điều đó cũng có nghĩa là mình sẽ biến thành người lớn sớm thôi.]
[...!Mặc dù chỉ có thể cao đến 179.]
[Trưởng thành đúng là một chuyện làm người ta lo lắng.]
...
[Ngày 1 tháng 6, còn 6 ngày nữa là chính thức bước vào kỳ thi tuyển sinh Đại học.]
[Sau một tháng căng thẳng ròng rã, mình đã gần như không còn nhận được hai chữ này nữa rồi.]
[Còn sáu ngày nữa, cảm giác như sáu giây, rồi lại như sáu năm.]
[Câu cá và chuyện cười lạnh cũng chẳng thể giúp mình bớt căng thẳng được, suy đi tính lại thì chỉ còn một việc có thể làm thôi.]
...
Trong phòng học của lớp 12A3, vào thời điểm này, các thầy cô giáo đã không còn nhấn mạnh về điểm số nữa mà đang cố gắng giúp mọi người thả lỏng tâm thế, càng thư giãn càng tốt.
Nhưng vừa nghĩ đến việc chỉ còn vài ngày nữa là phải vào phòng thi, các bạn học sinh đều không thể giấu được vẻ lo lắng trên mặt.

Trong cả lớp, người có vẻ bình tĩnh nhất là Bùi Thanh Nguyên, hắn vẫn đang chăm chú đọc sách và làm đề.
"Tâm thế của lớp trưởng tốt thật đấy, nếu như sự bình tĩnh đó có thể lây sang cho mình thì tốt quá..."
Hiện giờ Bùi Thanh Nguyên đúng là rất bình tĩnh, thật ra lúc trước hắn cũng hơi căng thẳng nhưng hai ngày nay sự căng thẳng ấy đã đột nhiên biến mất.
Hắn liếc nhìn mặt đồng hồ đen kịt trên cổ tay, nhớ lại hai ngày nay ngay cả khi Quý Đồng dùng giọng máy của Bé Đẹp vẫn sẽ hơi run run, bèn tò mofhoir: "Em đang ở đâu?"
Mãi lúc sau, một giọng nói hơi mơ hồ mới vang lên: "Em đang ở trong vườn."
Nhóc người máy mặc bộ đồ không gian đi tuần tra trong vườn, cẩn thận nhổ bỏ cỏ dại đang lặng lẽ mọc lên.
Quý Đồng sợ tâm trạng của mình sẽ làm ô nhiễm khu cảm xúc của ký chủ nên mặc kín đến mức trông như sắp lên Mặt Trăng.
Nhưng có vài cảm xúc, dù không chủ động thể hiện thì vẫn sẽ rỉ ra từ những câu chẳng liên quan.
Con bướm trắng bay ra từ trái tim ký chủ vẫn đang lượn qua lượn lại trong vườn hoa.

Lúc nó đậu trên bộ đồ không gian, nó nghe thấy người máy bên trong lắp bắp nói với mình: "Mày có muốn nghe nhạc để thư giãn không?"
Con bướm:...
Hỏi hay lắm, nhưng tiếc rằng nó chỉ là một con bướm không cần thi Đại học..