Giọng hắn không lớn nhưng Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng vẫn nghe rõ mồn một.
Bùi Thanh Nguyên không có phản ứng gì đặc biệt, hắn với Trang Văn Bạch không tiếp xúc với nhau nhiều, quan hệ không thân cũng chẳng tệ nên chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Nhưng Quý Đồng lại thận trọng đánh giá một sao trên hồ sơ của nhân vật này.
Không có lý do xác đáng nào cả mà chủ yếu là vì hình tượng "Khi gặp phải đối thủ mạnh mà mình ghét sẽ mỉm cười tỏ ra hứng thú" mà cậu tạo dựng cho Quý Yến Hành giống hệt thế này, ngay cả độ cong khóe miệng cũng giống như đúc.
Tuy khả năng chỉ là trùng hợp nhưng cậu không thể chấp nhận được chuyện một học sinh trung học lại cười giống với vị chủ tịch lạnh lùng bá đạo hai mươi chín tuổi!
"Ký chủ, em không thích nhìn cậu ta cười." Giọng nhóc người máy u buồn: "Rõ nhức mắt."
Bùi Thanh Nguyên:...
Chẳng hiểu vì sao Bùi Thanh Nguyên lại có cảm giác lúc này mình nên tiếp lời: Được, sau này cậu ta sẽ không còn cơ hội cười nữa đâu.
Nhưng hắn ngẫm nghĩ một lát vẫn không tài nào nói ra khỏi miệng được.
"Anh sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với cậu ta."
Vì bảo vệ mắt cho nhóc người máy, Bùi Thanh Nguyên chủ động cam đam.
Lúc hai người nói chuyện trong đầu, một góc khác trong lớp học bỗng truyền đến tiếng ồn ào.
Bên cạnh chỗ Thẩm Dịch Minh có hai bạn nam đứng nói chuyện lớn tiếng, cậu ta nghe hai người họ nói mà không khỏi siết chặt quyển sách giao khoa trong tay.
"Cậu thấy có giống bút lông không?"
"Ha ha ha ha ha, giống giống giống." Một người khác đáp lời: "Tớ thấy nó còn giống cái chổi lau nhà nữa."
Chung quanh có mấy học sinh ngầm hiểu cười phá lên, những bạn khác thì vẫn tiếp tục làm chuyện của mình không quan tâm, còn những học sinh ngoài trường bên cạnh thì tỏ ra khó hiểu, không biết bọn họ đang nói cái gì.
"Đủ rồi..."
Thẩm Dịch Minh cố gắng nói một câu nhưng nhanh chóng bị chìm trong tiếng cười của họ.
Hồi trưa, cậu ta và Lâm Tử Hải đến một nhà hàng phương Tây để ăn trưa.
Suất cơm Tây không nhiều nên hai người họ đã gọi khá nhiều món để ăn thử, trong đó có bít tết.
Những món kèm bít tết mà Thẩm Dịch Minh từng ăn ở nhà ăn trước kia toàn là trứng chiên, súp lơ và mì ống.
Nhưng hôm nay, món kèm trên đĩa được mang ra lại là măng tây.
Cậu ta cắn thử một miếng, không thích vị này lắm.
Lâm Tử Hải cũng vậy, cậu ta hơi nhíu mày rồi còn đùa với Thẩm Dịch Minh: "Nhìn này, có giống như tớ đang cắn cái bút lông màu xanh không chứ?"
Thẩm Dịch Minh bị chọc cười, hai cậu bạn vốn không quen nhau dần trở nên thân thiết, lúc hai người đang nói chuyện thì một giọng mỉa mai vang lên từ sau lưng.
"Kia là măng tây."
Hai người cậu ngẩng đầu lên, thấy đó là mấy học sinh bên Thành Đức vừa bưng đĩa đồ ăn đi ngang qua.
Thẩm Dịch Minh sửng sốt, Lâm Tử Hải phản ứng lại đầu tiên, bối rối lên tiếng: "Tớ biết...!bọn tớ đang nói đùa thôi."
"À, hóa ra các cậu cũng biết à, cũng hiểu biết ra phết nhỉ." Người kia hời hợt đáp lại: "Gọi nhiều đồ ăn thế kia, cứ chậm rãi mà ăn nhé."
Đám người kia vốn chẳng thèm nhìn thẳng vào hai người cậu, cười đùa đi ra, chỉ loáng thoáng truyền lại mấy chữ vụn vặn.
Đồ nhà quê...!ếch ngồi đáy giếng...!mấy con mọt sách.
Thẩm Dịch Minh chuyên tâm học hành từ nhỏ đã thường bị người ta gọi là con mọt sách, nhưng hôm nay nghe vậy, cậu ta lại chẳng thế gạt đi được.
Tiếc là lúc này lời cậu ta bảo đủ rồi lại bị lờ đi, còn Lâm Tử Hải hướng ngoại biết nói chuyện hơn cậu ta lại không ở đây lúc này.
Trong tiếng cười không thèm kiêng kỵ của đám người kia, mặt Thẩm Dịch Minh đỏ lên, định cố gắng nói thêm điều gì nhưng mãi vẫn không sắp xếp thành câu được.
Vừa nhận thấy tình hình bên này, sắc mặt Bùi Thanh Nguyên lạnh xuống, hắn đang định mở miệng thì thấy Khương Dao ngồi hàng giữa quay đầu lại, cau mày nói: "Các cậu nói chán chưa?
Đây là bạn nữ mà Quý Đồng đã âm thầm đánh dấu vào hồ sơ.
Khương Dao đứng dậy đi tới, trong giọng nói toát ra vẻ lạnh lùng: "Người ta chỉ nói đùa một câu mà các cậu lại nhớ suốt cả trưa, nói đi nói lại nãy giờ còn chưa chán à?"
Lớp học vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, vẻ mặt hai bạn nam kia cứng đờ, không dám phản bác gì mà im ỉm trở về chỗ ngồi của mình.
"Xin lỗi cậu, bọn họ không nên làm vậy." Khương Dao chủ động nói với Thẩm Dịch Minh.
Thẩm Dịch Minh không ngờ lại có người bên Thành Đức đứng ra giúp mình, cậu ta chậm chạp xua tay, không biết nên nói cảm ơn thế nào với bạn nữ xinh xắn này.
Trong khi ấy, Khương Dao lại nhìn thoáng qua Bùi Thanh Nguyên ngồi bên kia, ánh mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp.
Cô cũng muốn nói một tiếng đã lâu không gặp như Trang Văn Bạch, nhưng lại không thốt lên lời, cuối cùng chỉ khẽ nói: "Nơi này vẫn như xưa."
Bùi Thanh Nguyên cũng không đáp lại lời cảm thán kia, tiếng chuông vang lên, hắn hờ hững cất lời: "Vào học rồi."
Giáo viên bước vào phòng học, giới thiệu học sinh đến giao lưu với cả lớp, hết thảy đều khôi phục vẻ yên bình vốn có.
Nhóc người máy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ký chủ, rồi lại nhìn Khương Dao đang ngồi nghe giảng cách đó không xa, thỉnh thoảng có ngoái nhìn bên này, còi báo động trong lòng lập tức kêu inh ỏi.
Cậu rất quen thuộc với ánh mắt Khương Dao nhìn ký chủ.
Lúc ở trường Trung học số 2, sau khi ký chủ trở nên nổi tiếng vì bánh sừng bò và bóng rổ, đã có không ít bạn nữ gửi thư tình cho hắn, cảm xúc trong mắt các bạn ấy cũng giống hệt thế này.
Chẳng qua khi đó Bùi Thanh Nguyên đã từ chối thẳng thắn với các bạn chẳng tiếp xúc bao giờ ấy, nên Quý Đồng cũng không để ý gì nhiều.
Nhưng Khương Dao chẳng những là bạn học cũ, điều kiện cũng xuất chúng, từ vẻ ngoài, gia thế cho đến tu dưỡng đều không chê vào đâu được.
Có đặt vào thế giới hình chiếu khác, dù không phải nữ chính thì cũng là người trong mộng nhớ mãi không quên, điều này khiến Quý Đồng không thể không đề phòng.
Bởi vì Khương Dao không phải là một nửa đã định của nhân vật chính.
Từng đọc trong sổ tay hướng dẫn của hệ thống nên Quý Đồng biết, khi nào bạn đời của nhân vật chính xuất hiện, cậu sẽ lập tức nhận được thông báo, tương tự với việc một vài tình tiết cùng đối thoại đặc biệt sẽ kích hoạt nhiệm vụ chính.
Mặc dù Quý Đồng vẫn chưa biết Máy chủ đã chọn ai làm bạn đời tương lai cho Bùi Thanh Nguyên, nhưng hiện giờ quá trình trưởng thành của ký chủ rất khả quan, tuyến sự nghiệp cũng đang có dấu hiệu mơ hồ, có thể nói tình hình đang rất thuận lợi, và cậu đang có triển vọng trở thành hệ thống xuất chúng nhất tiếp theo.
Cho nên tuyến tình cảm không thể xảy ra trục trặc được, nếu thế thì sao cậu thắng nổi học sinh Tiểu học thích nghịch bùn Phương Hạo trong kỳ khảo hạch cuối năm được?
Cậu nhất định phải giữ gìn thế giới tình cảm của ký chủ hiện giờ thật trong sạch!
Vì vậy trong tiết học buổi chiều, Bùi Thanh Nguyên bất ngờ nhận thấy hệ thống của mình trở nên hơi khác thường.
Lúc hắn nghe giảng lật sách, Quý Đồng sẽ nhỏ giọng cảm khái: "Cuộc sống cấp ba đầy ắp tri thức này thật tươi đẹp."
Giáo viên mỉm cười mời học sinh giao lưu trả lời câu hỏi, lúc nghe giọng đáp của Thẩm Dịch Minh từ căng thẳng chậm rãi trở nên trôi chảy, Quý Đồng bỗng dưng nói một câu: "Bạn Thẩm chuyên tâm, cần mẫn học tập quả thật khiến người ta cảm động vô cùng, mọi người nên học hỏi cậu ấy."
Chờ đến khi tan học, Lâm Tử Hải ở lớp bên cạnh chạy đến, chào hỏi Bùi Thanh Nguyên và Thẩm Dịch Minh qua ô cửa sổ, nhóc người máy đột nhiên tỏa ra bong bóng nhiều màu: "Chắc chắn tình bạn là một trong những cảm xúc quan trọng và quý giá nhất trong thời học sinh của con người, em thật sự rất ngưỡng mộ."
Bùi Thanh Nguyên:...
Hắn loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Mấy lần Bùi Thanh Nguyên định nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Em bị nhiễm virus à?"
Nghe như thể một kho những câu nói hay dành cho thời trung học đã vô tình bị lẫn vào cơ sở dữ liệu chính.
Đây là chuyện khá dễ xảy ra trên người hệ thống nhà hắn.
Quý Đồng còn đang vắt hết óc để tẩy não cho ký chủ lập tức cứng ngắc.
"Cảm ơn ký chủ đã nhắc nhở." Cậu rầu rĩ không vui nói: "Em đi diệt virus đây."
Dữ liệu về những câu nói hay bị ép ngủ đông, nhưng những hành động tốt bụng hào phóng của bạn nữ xinh gái Khương Dao vẫn không dừng lại.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều, lúc đến giờ ăn cơm tối, Khương Dao chủ động đi tới mời năm bạn học sinh giao lưu này đến nhà ăn, vừa nói chuyên vừa ăn cơm, hi vọng có thể giúp bọn họ nhanh chóng hòa nhập với tập thể này.
Đi cùng còn có mấy bạn khác trong lớp, có cả nam lẫn nữ, ai nấy đều tỏ ra rất hòa nhã, thái độ khác hẳn với hai bạn nam khiến người ta khó chịu lúc nãy.
Nhóm học sinh giao lưu bao gồm Thẩm Dịch Minh đồng ý, Bùi Thanh Nguyên vốn định đóng gói đồ ăn mang về ký túc xá hơi do dự, nhưng khi thấy sắc mặt của bạn cùng phòng Thẩm Dịch Minh cuối cùng cũng tươi tắn trở lại, hắn bèn đồng ý.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Cứ cho là mới này Quý Đồng bị nhiễm virus mới nói ra một loạt câu nói hay kia, nhưng Bùi Thanh Nguyên vẫn nhớ kỹ.
Hắn chưa từng ở ký túc xá, cũng chưa bao giờ tham gia sâu hơn vào sinh hoạt tập thể với các bạn cùng trang lứa trong lớp hay ngoài sân thể dục.
Bị các bạn cùng phòng tò mò hỏi bữa trưa đã ăn gì, sau khi ngủ trưa dậy lại cùng họ ra khỏi phòng với mái tóc bù xù, cùng nhau đến lớp...!Đây là một trải nghiệm vô cùng đặc biệt.
"Tôi mang mèo theo cùng được không?" Bùi Thanh Nguyên hỏi Khương Dao: "Nó ngoan lắm, không trèo lên bàn đâu."
Khương Dao nghe vậy, cảm giác lạnh lùng trên người dịu xuống, hai bên má lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Được chứ, là con mèo có hình trái tim trên lưng kia à? Tớ thấy ảnh người khác chụp, nghe nói là cậu nhặt được."
Trước nét mặt tươi cười, mèo Nấm lười biếng nằm trên đùi Bùi Thanh Nguyên, cong đuôi che đi hình trái tim trên lưng mình, điệu bộ cao ngạo thể hiện rằng trẫm muốn đi ngủ, đừng ai mơ tưởng sẽ được nhìn thấy hình trái tim.
Thẩm Dịch Minh ngồi bên cạnh Bùi Thanh Nguyên rõ ràng đã thả lỏng hơn nhiều, cậu ta không nhịn được mà nói: "Hình như Nấm ngủ cả trong phòng cả chiều rồi ấy, ngủ nhiều ghê."
Bé Nấm lập tức giơ cái đuôi quất cậu ta một cái, hình trái tim màu đen trên lưng thoáng qua rồi nhanh chóng bị cái đuôi trắng như tuyết che mất, khiến mọi người chung quanh đều bật cười.
Có chú mèo đáng yêu ai thấy cũng thích mở đầu câu chuyện, bữa ăn này rất vui vẻ, bầu không khí vô cùng hài hòa.
"Buổi tối có tiết tự học, có cả hoạt động của mấy câu lạc bộ trong trường nữa.
Đợi lúc nữa tớ tìm danh sách rồi đưa cho các cậu, các cậu thích tham gia cái gì cũng được." Khương Dao hỏi thêm: "À đúng rồi, còn cuốn sách giới thuyết về buổi tọa đàm, trên đó còn có thời gian lịch trình, các cậu đã nhận được rồi phải không?"
Thấy Thẩm Dịch Minh gật đầu, Khương Dao nói tiếp: "Người diễn thuyết đầu tiên vào buổi sáng ngày mai là cô Bạch Thư Kiều của khoa Lịch sử thuộc đại học Khánh Bình.
Tớ từng gặp cô Bạch Thư Kiều vào năm lớp 10, đây là lần thứ hai cô ấy đến đây, cô ấy thật sự rất xuất sắc."
Nói đoạn, ánh mắt cô nàng lướt qua Bùi Thanh Nguyên ngồi đối diện vẫn luôn im lặng, sau đó cười mời mọi người: "Chủ đề của hai lần tọa đàm gần giống nhau, có lẽ sẽ lặp lại một vài nội dung nhưng tớ vẫn muốn đi xem lần nữa.
Mọi người có hứng thú không? Chúng ta đi cùng nhau nhé."
Không ai từ chối, ngay cả Bùi Thanh Nguyên cũng đồng ý.
Phong cách giảng bài của Bạch Thư Kiều rất hài hước, cũng thường đan xen nhiều mẩu chuyện cười khó hiểu, khiến Bùi Thanh Nguyên ấn tượng mãi từ buổi tọa đàm lần trước.
Hắn cảm thấy Quý Đồng đam mê sưu tầm những câu chuyện cười khó hiểu sẽ thích buổi tọa đàm lần này.
Nhưng bên kia, tiếng chuông báo động trong lòng Quý Đồng lập tức reo inh ỏi.
Rõ ràng ký chủ cũng từng xem qua rồi, tại sao ngày mai lại muốn đi xem lại?
....!Tuy là nếu có một bạn nữ tươi cười mời mình thế kia, chắc cậu cũng đồng ý.
Nhưng chung quy là việc lớn không ổn rồi!
Một giây sau, Bùi Thanh Nguyên chẳng hiểu sao lại nhớ đến câu chuyện cười sóng thần bỗng nghe thấy Quý Đồng mở miệng sau thời gian dài im lặng, nhưng giọng nói vốn trong trẻo hoạt bát lại thay đổi, biến thành chất giọng máy móc mỗi khi cậu đóng giả Bé đẹp trước mặt người ngoài.
"Ký chủ yêu quý, ngài đã kích hoạt báo động thông minh, nội dung dưới đây được gửi từ chương trình giả định trước, vui lòng tuân thủ nghiêm túc và duy trì cảnh giác cao độ."
Đây là lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên nhận được báo động kiểu này, cảm xúc kinh ngạc qua đi, vẻ mặt hắn không khỏi tỏ ra thận trọng.
Sau đó hắn nghe thấy bốn tiếng to vang.
"KHÔNG ĐƯỢC YÊU SỚM!"
Nội dung báo động này hoàn toàn vượt khỏi suy đoán của hắn, Bùi Thanh Nguyên ngẩn ra, vô thức hỏi lại: "Tại sao?"
Hắn chưa hề có ý nghĩ này, tuy nhiên nếu xem xét một cách nghiêm túc thì giờ hắn đã trưởng thành rồi, ngay cả khi có hẹn hò bây giờ cũng không thể gọi là yêu sớm được.
Điều hắn muốn biết là tại sao lại xuất hiện báo động thông minh này?
Đối mặt với câu hỏi của hắn, giọng nói máy móc tạm dừng, như thể đánh hơi được mùi nguy hiểm trong câu hỏi "Tại sao" muốn đi chệch tuyến tình cảm kia, lập tức chuyển sang giọng cực kỳ nghiêm túc: "Bởi vì...!sai đối tượng!".