Phó Thành Trạch còn chưa nhận ra tư thế của Bùi Thanh Nguyên đầy tính phòng bị, vẫn hào hứng đi đến trước mặt hắn, hồ hở lên tiếng: "Anh Bùi, cậu muốn làm đội trưởng không? Tôi nghĩ cậu phải là đội trưởng của đội bóng rổ trường ta mới đúng!"
Cậu ta nói súng như bắn liên thanh: "Cậu biết không, trận chúng ta đấu với trường trung học số 1 còn được đăng lên báo đó, chính là pha cậu ném phạt cuối cùng kia, siêu đẹp trai, tuy chỉ là một bài viết rất nhỏ nhưng vẫn là được đăng báo đó..."
Không ngờ Bùi Thanh Nguyên lại quả quyết lắc đầu: "Tôi không muốn làm, cậu thích hợp hơn."
Phó Thành Trạch thấy hắn vừa nói xong câu đó đã lùi về sau một bước.
Cậu ta khó hiểu, vô thức kéo áo mình lên ngửi: "Tôi hôi lắm hả? Đâu có, hôm nay vừa thay mà, ngày nào tôi cũng tắm..."
Xem kịch vui cả ngày, Quý Đồng vừa thấy cảnh này đã không thể nhịn thêm được nữa, liên tục phát ra tiếng cười máy móc như chuông bạc, cười đến mức Phó Thành Trạch cũng đơ luôn.
Cậu học sinh cấp 3 Bùi Thanh Nguyên luôn lạnh lùng ban đầu đã trở nên hoạt bát hơn.
Cậu cảm thấy ký chủ như bây giờ rất tốt, dần hòa nhập được với cuộc sống đi học.
"Chủ nhân, có hôi không?" Quý Đồng vừa cười vừa bắt đầu diễn vai AI, nhóc người máy trên mặt đồng hồ nhìn xung quanh: "Tiếc là Bé đẹp không có khứu giác."
"..." Bùi Thanh Nguyên bất đắc dĩ liếc cậu một cái, nói nhỏ: "Không cho em cười."
"Vâng, chủ nhân." Bé đẹp lập tức im lặng, có điều toàn thân máy bắt đầu run rẩy rơi từng linh kiện xuống, hình ảnh nhịn cười cực kỳ sinh động: "Xin lỗi chủ nhân, hình như Bé đẹp bị nhiễm virus rồi, cần phải mất một lúc mới diệt xong virus."
Bùi Thanh Nguyên:...
"Bé đẹp thú vị ghê." Phó Thành Trạch lại hâm mộ nhìn chiếc đồng hồ vừa ngầu vừa đáng yêu kia theo thông lệ, sau đó nghiêm túc thanh minh: "Anh cũng không ngửi thấy mùi hôi, anh Bùi đừng tránh tôi mà."
Bùi Thanh Nguyên chọn cách lờ đi ánh mắt sùng bái của Phó Thành Trạch, sau đó đi thẳng về phía phòng thay đồ, nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Chuẩn bị huấn luyện."
Hắn kiên quyết gìn giữ chốn yên bình giả tưởng cuối cùng này.
Phó Thành Trạch đứng tại chỗ, tiếc nuối nhìn theo hắn.
Những người khác thấy bộ dạng mất mát của cậu ta mới tò mò hỏi: "Sao thế? Không mượn được vở bài tập à?"
"Tao mà là loại người như thế à!" Phó Thành Trạch tức giận: "Giờ tao cũng tự làm bài tập nhé, hôm qua mày còn định mượn vở bài tập của tao đấy còn gì!"
Người có thành tích đứng đầu khối 12 đang ở trong đội bóng rổ, hơn nữa còn là chủ lực của đội, điều này đã khiến các thành viên trong đội vốn có ý định vào Đại học thể thao nhờ năng khiếu của mình thay đổi thái độ học tập.
Bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện có một chuyện còn ngầu hơn cả việc chơi bóng rổ giỏi, đó là vừa chơi bóng giỏi lại vừa đạt được điểm cao trong những kỳ thi.
Không có bất cứ học sinh nam cấp 3 nào có thể chống cực được sức hấp dẫn đáng sợ này.
Đồng đội càng tò mò: "Vậy mày bị sao đấy?"
"Khụ khụ, không có gì, đang suy ngẫm về cuộc đời ấy mà."
Nghĩ đến Bùi Thanh Nguyên không đồng ý với lời đề nghị của mình, Phó Thành Trạch cũng không kể lại với người khác, sợ sẽ mang lại áp lực không cần thiết cho Bùi Thanh Nguyên.
Hơn nữa hắn còn nói cậu ta thích hợp làm đội trưởng hơn...!Anh Bùi quả là một người khiêm tốn.
Phó Thành Trạch thầm cảm khái trong lòng, đột nhiên nhớ đến chuyện mọi người đang bàn luận trước khi Bùi Thanh Nguyên đi vào.
Ở giải đấu cấp thành phố lần này có tổng cộng 16 đội đến từ các trường khác nhau trong thành phố tham gia.
Vòng đầu được chia thành bốn bảng ABCD, mỗi bảng sẽ lấy hai đội có số điểm cao nhất nhì để vào vòng kế tiếp, sẽ có tổng cộng 8 đội bước vào vòng sau thi đấu theo thể thức vòng tròn tính điểm.
Trước mắt trường trung học số 2 đang đứng đầu bảng A.
Ở vòng đấu tiếp theo, từng đội sẽ đấu lần lượt với 7 đội còn lại, cũng sẽ có hệ thống tính điểm tương tự, bốn đội đứng đầu sau cùng sẽ vào vòng loại trực tiếp, cũng tức là vòng bán kết và chung kết.
Theo thể thức đấu vòng tròn thì trường số 2 nhất định sẽ chạm trán với đội của trường trung học tư thục Thành Đức đã vượt qua vòng loại với thành tích nhất bảng B.
"Tao nhớ anh Bùi chuyển từ Thanh Đức qua đây phải không? Trường chúng ta còn chuẩn bị đến tham gia hoạt động giao lưu của trường đó nữa." Phó Thành Trạch cân nhắc: "Không biết quan hệ giữa anh Bùi với đội bóng rổ thế nào nhỉ, có quen thân không...!chúng ta cần nhả không?"
"Đội trưởng à, mày nghĩ gì vậy! Thành Đức người ta là đội mạnh truyền thống đó, còn cần nhường chắc? Thắng được là mừng lắm rồi."
Lập tức có người phản bác lại: "Thế nào gọi là thắng được là mừng lắm rồi? Nhất định phải thắng chứ, hơn nữa còn phải thắng đậm, nếu không chẳng phải sẽ làm anh Bùi mất mặt à? Đội bóng của trường mới lại không bì được với trường cũ, kiểu gì thế?"
"Đúng thế, có câu nói rất hay, ba mươi năm hà bắc, ba mươi năm hà trung, đừng khinh thiếu niên nghèo!"
"Đêm qua mày lại thức đêm xem cái gì đấy, sao tao nghe câu này cứ thấy sai sai chỗ nào..."
Chờ đến khi bắt đầu luyện tập, Quý Đồng lại ngồi vững vàng ở chỗ ngồi con vịt vàng chuyên dụng của Bé đẹp, thưởng thức vóc dáng khỏe khắn của mọi người.
Đến giờ nghỉ ngơi, tranh thủ lúc huấn luyện viên Từ chỉ riêng cho Bùi Thanh Nguyên, Phó Thành Trạch mới lặng lẽ mon men đến.
Trong lúc đấu tập, cậu ta thấy anh Bùi càng chơi càng hay, phương diện nào cũng vượt trội hơn mình, hơn nữa để một người học giỏi siêu cấp như thế lên làm đội trưởng của đội khiến cậu ta cảm thấy vẻ vang khó tả khi nói ra.
Tiếc là hôm nay Bùi Thanh Nguyên quyết tâm không muốn nói chuyện với cậu ta, sau khi thề rằng tối nay về nhà sẽ tắm rửa cả tiếng đồng hồ xong, Phó Thành Trạch định đến Bé đẹp luôn như hình với bóng cùng Bùi Thanh Nguyên xin giúp đỡ.
"Bé đẹp, chủ nhân...!À không phải, vì sao anh Bùi lại không muốn làm đội trưởng thế?"
Đội trưởng đội bóng rổ cao lớn ngồi xổm bên cạnh ghế, chân thành đưa ra câu hỏi với chiếc đồng hồ màu đen được đặt trên con vịt bông.
Do có thể quay video với góc nhìn của thượng đế nên Quý Đồng rất muốn cười.
Cậu cố gắng duy trì âm thanh máy móc không cảm xúc: "Vấn đề này Bé đẹp cũng không rõ lắm nha."
"Hầy." Phó Thành Trạch thở dài: "Đến em cũng không biết, rốt cuộc anh Bùi đang nghĩ gì nhỉ? Không chịu nói cho tao biết."
Bé đẹp tốt bụng an ủi cậu ta: "Đừng buồn, em nghĩ chủ nhân không có ý gì nhằm vào anh đâu, chỉ là anh ấy hơi ít nói thôi."
Phó Thành Trạch như thể được cậu nhắc nhở, trầm ngâm gật đầu: "Cũng đúng, anh Bùi vẫn luôn như thế, rõ ràng học giỏi như vậy mà chưa từng chủ động nói ra.
Lúc trước tao còn nói với cậu ấy rằng có thể thi vào Đại học nhờ năng khiếu bóng rổ, giờ nghĩ lại thấy ngốc ghê, nhưng lúc đó anh Bùi cũng không phản bác tao..."
Bỗng nhiên, mắt cậu ta sáng rực lên, cảm thấy hình như mình tìm thấy câu trả lời rồi: "Tao biết rồi, là vì anh Bùi đã quen khiêm tốn!"
"Còn tao lại tương phản, rất huênh hoang, anh Bùi hiểu rõ tính cách của tao nên mới nói tao thích hợp làm đội trưởng hơn." Phó Thành Trạch dùng nắm đấm đập một cái vào lòng bàn tay, như thể đã hiểu hết mọi chuyện: "Không được, tao cũng phải noi gương anh Bùi, không thể lúc nào cũng huênh hoang thể hiện được, phải trưởng thành điềm tĩnh, như thế mới ra dáng người lớn, xứng với chiều cao của tao."
Quý Đồng chứng kiến mọi chuyện xảy ra:...!
Xin lỗi ký chủ, em thật sự không cố ý.
Cậu cứng nhắc dời chủ đề câu chuyện, cố gắng khiến Phó Thành Trạch dừng ngay việc tự kiểm điểm ngày càng sâu sắc hơn này: "Chủ nhân được lên báo thật sao?"
"Đúng vậy." Phó Thành Trạch lập tức bị phân tâm, gật đầu: "Mấy hôm trước, mẹ tao hào hứng đưa cho tao một tờ báo chiều bảo thấy hình đội bóng được đăng trên báo, chẳng qua bức ảnh đó chụp lưng không chụp được mặt, nhưng dù sao anh Bùi trong ảnh cũng rất đẹp trai."
Quý Đồng lập tức tìm kiếm những tin tức liên quan, chẳng mấy chốc đã tìm thấy tờ báo kia.
Tuy bài báo kia chỉ chiếm một góc nhỏ nhưng động tác ném bóng vào rổ của ký chủ được chụp rất đẹp.
Khoảnh khắc có ý nghĩa kỷ niệm thế kia, cậu đương nhiên không thể bỏ qua được.
Quý Đồng đang chuẩn bị cất bài báo này vào album《Khoảnh khắc quý giá của ký chủ》, cậu ngẫm nghĩ một lúc lại dừng lại.
Album chỉ có ảnh này không thể lưu trữ được hết sự thay đổi từng ngày của ký chủ được.
Quý Đồng trầm tư một hồi, quyết định tạo một quyển nhật ký có thể kèm theo lời bình.
Cậu cắt riêng bài báo nhỏ kia xuống rồi dán vào trang đầu tiên trong quyển nhật ký, bên cạnh còn có dòng chú thích: [Lần đầu tiên ký chủ tham gia giải bóng rổ thành phố, thể hiện vô cùng xuất sắc, còn được lên báo.]
Viết xong, Quý Đồng nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc rồi lại viết thêm mấy dòng cần thiết.
[Mình ngồi ở hàng ghế đầu tiên trên khán đài, mặc trang phục bóng rổ số 7 giống ký chủ, tiếc là phóng viên không chụp tới, chỉ lộ ra một góc nhỏ xíu.]
Cậu vẽ một mũi tên be bé chỉ vào mình, nơi gần như bị tấm bảng quảng cáo che kín.
Trang phục bóng rổ đáng yêu thế kia mà lại không chụp.
Quý Đồng lặng lẽ thở dài, bỗng nảy ra một ý, cậu chụp lại hình ảnh của mình trong video ngày hôm đó rồi chọn ra một bức rõ nhất dán vào cạnh tờ báo như tờ áp phích, sau đó đóng khung tròn xung quanh, nhìn qua không khác gì bìa của tạp chí tin đồn.
Quý Đồng rất hài lòng với cách trình bày này, cậu nhìn các thiếu niên đang thỏa thích chạy trên sân bóng mà thèm, thuận tay thêm vào một câu.
[Mình cũng muốn chơi bóng rổ, chưa được chơi bao giờ.]
[Nhìn bọn họ chơi bóng rổ có vẻ rất vui.]
Sau đó cậu lật về trang bìa, muốn viết tiêu đề cho quyển nhật ký này.
Những người bạn thân thiết cần phải có tên chứ.
Ừm...!Gọi là《Nhật ký thuần hóa ký chủ》đi.
Bởi vì cậu định viết lý do tại sao hôm nay ký chủ lại lùi hai bước khi nhìn thấy Phó Thành Trạch.
Dưới sự giáo dục hạnh phúc của cậu, ký chủ đang dần trở thành một người trưởng thành ưu tú với chiều cao tăng ổn định cùng cảm xúc thể hiện ra ngoài ngày càng phong phú.
Quả là đáng mừng.
Máy chủ cho cậu điểm đánh giá thấp như vậy rõ ràng là một loại phiến diện!
Cậu nhất định sẽ kháng nghị trong cuộc họp lần sau.
Tranh thủ lúc ký chủ đang bận không để ý đến mình, Quý Đồng xem lại những bức ảnh kiệt tác của mình lưu trong album, sau đó loạt xoạt múa bút thành văn, thêm những dòng chú thích dạt dào cảm xúc vào cho chúng.
Bên cửa sổ, thiếu niên đang đứng bị tất cả mọi người nhìn chăm chăm, trên gương mặt toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
[Lần đầu tiên bị các bạn trong lớp nhằm vào, ký chủ nói sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.]
[Ký chủ thực sự đã làm được, nhưng vấn đề là giờ ký chủ có vẻ bắt đầu sợ rồi.]
[Ha ha ha ha ha ha.]
Dưới tán cây, bên cạnh chiếc xe đạp được nắng chiếu vào có một lớn một nhỏ đang ngồi sóng vai với nhau, chuyên tâm ăn sáng.
[Tại sao mình muốn chụp bữa sáng này nhỉ?]
[À, là vì ký chủ lén lút kén ăn đó, còn một cái bánh bao nhỏ không ăn hết, mình ăn luôn rồi.]
[Lần sau đừng nói cho ký chủ biết trong nhân bánh có hành, học thần lạnh lùng với không thích ăn hành lá chẳng khớp nhau chút nào.]
...
Những trang nhật ký cất giữ trong không gian ảo được lật qua lật lại, ở trang đầu tiên là bức ảnh chụp lại dáng vẻ tràn ngập sức sống của các thiếu niên được cắt từ một tờ báo.
Trong cuộc đối kháng căng thẳng với những gam màu tương tự ngoài hiện thực, Bùi Thanh Nguyên giơ tay lau mồ hôi trán, chợt liếc mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ và vịt vàng đang yên tĩnh nằm bất động ở phía xa.
Không biết sao bỗng dưng hắn lại muốn hắt hơi.
...
Lời tác giả:
Ngoài mặt: Nhật ký thuần hóa ký chủ.
Thực tế: Đếm ngược hệ thống gặp rủi ro..