Không Được Đụng Vào Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 2: Trần Phi






Sáng hôm sau Tư Diệp bị đánh thức bởi chuông cửa, là người dọn dẹp do Dương Tử gọi đến.

Nhìn một đoàn bảy tám người lại nhìn căn hộ chỉ có mười lăm mét vuông của mình cô cảm thấy hắn đây là cho rằng cô rất giàu đi? Giật giật khoé miệng, cố gắng nặn ra nụ cười thật tự nhiên mời họ vào nhà.

Còn cô sau khi thay quần áo liền được tài xế riêng của Dương gia chở đi.
Nhìn từng khu nhà quen thuộc dần bị bỏ lại phía sau, Tư Diệp vẫn chưa tin rằng mình sẽ được làm bạn gái hắn, mặc dù chỉ là hợp đồng nhưng ít nhất cô có thể gần hắn thêm một chút.

Đột nhiên một hình ảnh lướt qua đầu cô, gương mặt nghiêm nghị của Dương phu nhân.

Liệu cô có được chấp nhận vào ngôi nhà đó không? Vừa nghĩ đến đây Tư Diệp liền thở dài một hơi, lấy trong túi ra một viên kẹo cùng điện thoại.

Mở điện thoại lên, trên màn hình liền xuất hiện tin nhắn của Dương Tử, cô không chần chừ mà ấn vào xem.
- Đã đến?
- Vẫn chưa.

Tôi đang trên đường đến nhà anh._ Cô mỉm cười nhắn lại, đây là lần đầu tiên cô cùng hắn nhắn tin qua lại thế này.
Đột nhiên màn hình chuyển đến cuộc gọi làm cô giật mình suýt chút nữa làm rơi điện thoại, cô cười gượng nhìn tài xế đang nhìn chằm chằm mình.
- Thật xin lỗi.

Tôi có điện thoại._ Nói xong, chờ tài xế quay mắt đi liền bắt máy.

- Xin chào.
- Đến nơi chỉ cần đi theo quản gia, tôi sẽ nói với quản gia đưa thức ăn cho cô.

Tối nay tôi sẽ về, vì vậy ngoan ngoãn ở trong phòng.


Nghe rõ?
Không đợi cô trả lời liền tắt máy, cô biết hôm nay hắn có một cuộc họp quan trọng vì vậy cũng không trách hắn vô phép.

Nhưng đây là cái quái gì? Bắt cô ở trong phòng không khác gì bắt cóc cô về còn sợ cô bỏ trốn? Thật quá đáng mà.

Tư Diệp nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm điện thoại đến khi răng đau nhức mới thôi chửi rủa hắn.

Thật không hiểu, một người còn chẳng xem cô là bạn gái vì sao cô lại thích hắn như thế? Không lẽ kiếp trước cô nợ hắn ư? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có câu trả lời, cô đành cất điện thoại quay đầu nhìn từng toà nhà lần lượt lướt qua mắt.
Đến nơi, Tư Diệp theo sau quản gia đi vào trong nhà, vừa đi cô vừa nhìn xung quanh rồi cảm thán.

Quả thật là cuộc sống của người giàu! Thiết kế vô cùng sáng chói nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác thoải mái, nhìn bàn ghế đều được làm từ gỗ quý không khỏi khiến Tư Diệp thèm thuồng.

Cô thật sự sẽ sống hai năm ở một nơi sang chảnh như thế này ư? Thật không thể tin nổi.

Để đảm bảo đây không phải là mơ cô liền dùng tay nhéo lên mu bàn tay còn lại một cái rõ đau mới chắn chắc đây là sự thật.

Trong lúc mãi mê ngắm nhìn nội thật trong nhà mắt cô liền dừng lại phía trước nơi có hai người phụ nữ đang đi xuống lầu.

Một trong số họ cô biết, đó là Dương phu nhân, còn cô gái kia cô thực sự không biết.
- Chào Dương phu nhân.

Đây là bạn gái của Thiếu gia, tên Trương Tư Diệp._ Quản gia vừa cúi đầu vừa nói.

Mà cô gái kia sau khi nghe xong mặt liền trắng bệch, Dương phu nhân lại không biểu hiện gì mà đánh giá cô một lượt.

- Chào Dương phu nhân.

Tôi là Trương Tư Diệp._ Tư Diệp bắt chước tư thế của quản gia cúi đầu giới thiệu, bởi vì cô từ nhỏ đến lớn đều sống ở nơi thường dân nên không hiểu rõ về quy tắc của giới thượng lưu.

Mà lúc này điều cô muốn biết chính là cô gái kia là ai? Vì sao nghe đến Dương Tử có bạn gái lại tỏ ra thái độ như thế?
Dương phu nhân nhìn Tư Diệp có chút quen mắt, nếu trí nhớ của bà không quá kém thì đây chẳng phải là cô thư ký hôm qua ư? Nó vậy mà dám đem một đứa bình thường như vậy bước vào Dương gia ư? Thật không có phép tắc!
Dù bực bội trong người nhưng mặt Dương Ngọc vẫn không biến sắc, gật đầu xem như đã biết.

Xong liền quay sang Trần Phi bên cạnh mặt đã tái mét từ bao giờ, nói.
- Trần Phi, tối nay nó về ta sẽ hỏi nó cho rõ.

Về phần con nên về phòng nghỉ ngơi đi.
- Vâng ạ.
Trần Phi không nói gì thêm mà đi xuống lầu, lúc đi ngang qua cô còn không nhịn được mà đánh giá một lượt, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc khó chịu.
Sau khi Trần Phi về phòng, Dương Ngọc cũng đi ra ngoài để lại cô cùng quản gia đứng đó.

Đợi khi Dương Ngọc đi khỏi hẳn quản gia liền quay sang Tư Diệp không nặng không nhẹ nói:
- Thiếu gia có dặn tôi nói với tiểu thư rằng nếu có chạm mặt Trần tiểu thư thì xin Trương tiểu thư hãy xem như chưa từng thấy cô ấy và cũng không được phép hỏi về bất cứ chuyện gì liên quan đến cô ấy.
- Được._ Tư Diệp trong lòng dù có chút tò mò về người kia nhưng Dương Tử đã nói như thế thì cô không thể nào không nghe theo.
Sau đó tất cả đồ đạc của cô được chuyển đến Dương gia mà không gặp một chút bất trắc nào.

Nằm trên giường thẫn thờ nhìn trần nhà, Tư Diệp tự hỏi liệu cuộc sống thế này có thật sự là điều cô muốn? Nếu ba mẹ cô biết chuyện này thì họ sẽ thấy thế nào đây? Càng nghĩ cô càng cảm thấy có chút hối hận về quyết định này nhưng không qua bao lâu nó lại bị gạt đi vì trái tim cô mách bảo đây chính là thứ cô muốn.

Tư Diệp không nghĩ ngợi nhiều nữa mà chìm vào giấc ngủ.
"Cạch" Tiếng mở cửa cùng ánh đèn đột nhiên sáng lên làm cô tỉnh giấc, bởi vì tưởng nhà có trộm mà bật dậy như lò xo hai mắt mở lớn nhìn ra cửa.


Đập vào mắt cô là hình ảnh cao lớn của Dương Tử cùng khuôn mặt hơi cười đang nhìn cô.

Suýt nữa thì cô quên mất là mình đã chuyển nhà rồi hơn nữa nơi này còn rất an toàn liền thở ra một hơi.

Dương Tử nhìn những hành động ngốc nghếch của cô cùng gương mặt lúc trắng lại hồng làm hắn cảm thấy buồn cười.
- Tôi làm cô sợ sao?
- A...không phải.

Chỉ là có chút chưa quen thôi._ Nói xong liền nhanh chóng đứng dậy.
Vừa thả lỏng được một chút Tư Diệp lại nhận ra mình đang đối mặt với Dương Tử, trong lòng nổi lên một trận căng thẳng, đầu cúi nhìn chân, hai tay không ngừng nắm lấy chiếc váy ngủ mà nhào nặn.

Cô còn tưởng đây là phòng của mình chứ? Không lẽ quản gia nhầm lẫn gì ư? Nếu là nhầm lẫn, vậy việc cô ngủ tự nhiên trên giường hắn như thế thật sự sẽ giết cô mất.
Đang nghĩ đến bản thân sẽ bị hắn chửi mắng như thế nào thì một cái bóng to phủ lên người cô làm cô giật mình ngẩn đầu, lần nữa mở to mắt nhìn hắn nhưng lần này vì quá sợ hãi mà có chút rơm rớm nước mắt.

Dương Tử nhăn mặt một cái.

Hắn còn chưa làm gì cô mà cô đã sợ như vậy? Hắn thật sự rất đáng sợ ư? Nghĩ thế hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhất có thể nở nụ cười thật nhẹ, đưa tay xoa đầu cô.
- Ngoan.

Đừng sợ.

Tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cô đâu.
- ...
Tư Diệp nhìn gương mặt dịu dàng của hắn cảm thấy thật khó tin.

Dương tổng ngày ngày kiêu ngạo, lạnh nhạt của cô vậy mà đang bày ra vẻ mặt cưng chiều đó trấn an cô ư? Có phải cô lại nằm mơ rồi không? Giấc mơ này sao lại chân thật đến vậy? Không được, cô phải mau tỉnh lại thôi.

Một Dương Tử như vậy không phải là người cô quen biết bốn tháng nay.

Nghĩ xong cô liền quay người leo lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại ngủ.

Nhưng khi mở mắt ra cô vẫn thấy Dương Tử đứng đó, hơn nữa gương mặt của hắn dần trở nên méo mó rồi đen dần, không dần xuống thấp thêm vài độ.
- Cô dám xem tôi là trò cười à?
- Không...!không phải.

Dương tổng...ngài đột nhiên dịu dàng như vậy...!tôi thật sự không quen...
Tư Diệp lại lần nữa bật dậy vội vàng giải thích, sau lưng liên tục truyền đến những cơn ớn lạnh.
- Gọi Dương Tử.

Cô quên rằng mình đang là ai sao?_ Hắn nhìn cô có vẻ không phải nói dối vì vậy liền thu hồi khí tức của mình, nhướn mày hỏi.
- A...vâng.
Không khí yên ắng trong vài giây, hắn lại nhìn cô một lượt mới yên tâm rồi quay đầu đi về phòng tắm.

Sau khi hắn đi, Tư Diệp liền thở ra một hơi.

Hôm nay cô thật sự muốn bị bức chết đến nơi rồi.

Không phải Dương phu nhân thì cũng là Dương Tử, họ thật sự muốn đem cô xé ra thành trăm mảnh hay sao? Nhưng mà người kia đi đâu vậy? Không lẽ căn phòng này thật sự là của hắn? Nghĩ đến đây Tư Diệp không hơi đâu mà nghĩ đến chuyện ngủ nữa liền ngồi ngay ngắn trên giường chờ hắn đi ra.
Dương Tử trên người mặc độc nhất một chiếc quần ngắn đi ra, không nghĩ đến cô gái nào đó vẫn chưa chịu ngủ mà ngồi ngủ gật.

Hắn nhìn cô thật lâu, trong lòng lại lăn tăn khó chịu, cảm giác này chẳng khác gì hai năm trước khi hắn lần đầu gặp cô ở quán bar.

Nhưng một người kiêu ngạo như hắn chắc chắn sẽ không bao giờ tiếp nhận cái cảm xúc này vì vậy hắn nhanh chóng gạt đi, bình tĩnh đi đến chỗ Tư Diệp.
Tư Diệp cảm thấy nệm bị lún xuống liền giật mình tỉnh lại chỉ thấy hắn đã nhắm mắt ngủ rồi.

Trong lúc luống cuống không biết nên ngủ chỗ nào thì một giọng nói vang lên.
- Nằm xuống đây..