Đứa bé cứ thế đến một cách hoàn toàn bất ngờ. Phản ứng thai nghén của Hà Tỉnh khá nghiêm trọng, nôn ọe đến mức phải vào viện, cũng may thời điểm này đúng đợt nghỉ hè. Trình Triều Lạc đẩy lùi lại mọi công việc quan trọng để ở nhà với cô, nhìn cô khom lưng trước bồn cầu nôn thốc nôn tháo, hai mắt đỏ hoe, anh liền nói một cách quả quyết: “Chỉ một đứa này thôi.”
Hà Tỉnh nôn xong thì nhận lấy cốc nước trong tay Trình Triều Lạc, súc miệng, lau sạch khóe môi rồi hỏi: “Chỉ một cái gì cơ?”
“Con.”, Trình Triều Lạc ôm cô vào lòng, “Không cần biết là trai hay gái, mặt mũi ra làm sao, bọn mình chỉ sinh một đứa này thôi.”
Hà Tỉnh ngửa mặt lên nhìn Trình Triều Lạc, “Nếu là con trai, em muốn sinh thêm đứa nữa.”
“Không được.”, Trình Triều Lạc dứt khoát nói, nếu biết phản ứng thai nghén của Hà Tỉnh nghiêm trọng thế này, thì anh chẳng cần đứa nào hết.
“Được thôi.”, Hà Tỉnh sờ sờ lên cái bụng phẳng lì, “Bảo bối à, con cố lên nhé, nhất định phải là con gái, lớn lên làm bạn thân với mẹ.”, cô kéo cổ tay Trình Triều Lạc, đặt bàn tay anh lên bụng mình, “Anh cũng nói với con một câu đi.”
“Anh không nói.”, Trình Triều Lạc thu tay về, tạm thời anh không có thiện cảm với đứa nhóc giày vò Hà Tỉnh này, ánh mắt lạnh lùng như trước giờ, thậm chí còn để lộ ra vẻ bất mãn hiếm thấy, “Hồi trước thấy Nam Tiêu mang thai nhẹ nhàng lắm mà, biết trước em nghén khổ sở thế này, bọn mình làm DINK[1].”
[1] Hai vợ chồng lấy nhau nhưng không sinh con
Hà Tỉnh bịt miệng Trình Triều Lạc lại, “Không thể nói thế được, bảo bối nghe thấy sẽ buồn đấy.”
Trình Triều Lạc cúi đầu kề môi bên môi cô, “Em mới là bảo bối.”
Hà Tỉnh: “…”
“Bọn mình đặt tên mụ cho con bé đi?”
“Tùy em.”
“Nó là con của bọn mình, sao lại tùy được? Anh là bố, dụng tâm một tí đi.”, Hà Tỉnh nghiêm nghị giáo huấn Trình Triều Lạc.
“Nhưng nó hành hạ em.”
Đột nhiên Hà Tỉnh bật cười, sao trước đây không phát hiện ra Trình Triều Lạc lại ấu trĩ như vậy chứ?
Cô kiên nhẫn nói với anh: “Nghén là do hormone tăng lên, cũng là cách thai nhi tự bảo vệ mình, cố chịu qua vài tháng là ổn thôi, làm mẹ vốn dĩ phải khổ mà, em phải chuẩn bị tâm lý kĩ rồi mới muốn có đấy.”
“Trình Triều Lạc.”, bỗng nhiên cô gọi cả họ cả tên anh, “Em sẵn sàng sinh một đứa con thuộc về hai đứa mình.”
Đây là lời bộc bạch hay nhất, lời hẹn ước sâu sắc nhất, và cũng là món quà quý giá nhất mà Trình Triều Lạc từng nhận được.
Lúc gần được sáu mươi ngày, Trình Triều Lạc buộc phải có mặt trong cuộc họp, rồi phải đi công tác ba ngày, không yên tâm để Hà Tỉnh ở nhà một mình nên đưa cô về nhà bố mẹ.
Chiều ngày hôm ấy, Hà Tỉnh đột nhiên đau bụng, Tô Minh Tâm và Đổng Liên vội vã đưa cô đến bệnh viện, để bác sĩ kê một đống thuốc giữ thai. Trên đường về nhà, Hà Khánh Lâm lái xe, Hà Tỉnh ngồi ghế phó lái, Tô Minh Tâm và Đổng Liên ngồi sau cứ thì thà thì thầm, không biết đang nói chuyện gì, Hà Tỉnh hỏi mấy lần mà cả hai đều không chịu trả lời.
Trước khi đi ngủ, Tô Minh Tâm bưng một cốc nước ấm và thuốc vào phòng Hà Tỉnh, cô uống thuốc xong rồi mà bà vẫn chưa đi, còn ngồi xuống cạnh giường rồi bảo: “Sáng sớm Triều Lạc đi, chiều con đau bụng, kiềm chế một chút.”
Hà Tỉnh vốn định hỏi, đau bụng với Trình Triều Lạc liên quan gì đến nhau; Nhưng nghe đến câu “kiềm chế một chút”, thì hiểu ngay ra ý của Tô Minh Tâm, mặt cô nóng ran, “Không phải như mẹ nghĩ đâu… Bọn con chẳng làm gì cả.”
Câu giải thích này không thể ngăn được lời nói tiếp theo của Tô Minh Tâm, “Thời kỳ đầu phải hết sức chú ý, đừng vì sung sướng nhất thời mà chịu tội, Triều Lạc không nhịn được thì con giúp nó nghĩ cách khác, cố chịu qua mấy tháng đầu đi.”
Hà Tỉnh: “…”
“Sau này ổn định rồi cũng vẫn phải chú ý tư thế, làm từ đằng sau.”, Tô Minh Tâm úp tay trái xuống, đặt tay phải lên mu bàn tay trái, “Như thế này sẽ không đè lên thai.”, bà lật cả hai tay lên, “Phải làm nghiêng hoặc từ đằng sau thế này, không thì…”, Tô Minh Tâm đứng dậy, đi đến cạnh bàn, “Con đứng vịn vào bàn, Triều Lạc…”
Nghe mẹ phổ cập đến đây, Hà Tỉnh như bị treo trên giá quay, xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ, “Mẹ.”, Hà Tỉnh xuống giường, ngắt lời Tô Minh Tâm, lại đẩy lưng bà đi ra ngoài, “Muộn quá rồi, đi ngủ sớm đi.”
“Đều là người từng trải, xấu hổ cái gì?”, Tô Minh Tâm nói chuyện thô đã quen rồi, không thể hiểu được sự xấu hổ của con gái.
“Thức đêm hại sức khỏe, mẹ mau về ngủ đi.”, Hà Tỉnh ra sức đẩy mẹ về phòng, rồi thở hắt ra một hơi, nói chuyện này với bố mẹ đúng là kinh hoàng. Cô quay về giường, vừa nằm xuống thì tin nhắn của Trình Triều Lạc đến, [Còn đau bụng không?]
Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh: [Không đau nữa]
ZL: [Vừa nãy bố gọi điện mắng anh một trận]
Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh: [?]
ZL: [Kêu là anh không biết kiềm chế, hại em đau bụng, hại con gặp nguy hiểm]
[Anh oan ức hơn cả Đậu Nga[2]]
[2] Tương đương với câu “Oan Thị Mầu” ở Việt Nam
Hà Tỉnh hiểu rồi, thì ra trên đường từ bệnh viện về nhà, Đổng Liên và Tô Minh Tâm nói chuyện này, [Mẹ em cũng nói em một trận, còn giảng cho em về mấy tư thế dùng trong thời kỳ mang thai]
ZL: [Kể anh nghe xem nào]
Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh: […]
ZL: [Không thích kể cũng được, đợi anh về rồi thực hành luôn]
Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh: [Sao đầu óc anh toàn mấy chuyện này thế hả? Đổi luôn tên thành Trình Hoàng Hoàng[3] đi.]
[3] Bên Trung mấy thứ đồi trụy đen tối sẽ được gắn với chữ “Hoàng” – màu vàng
Trình Triều Lạc gọi video call, anh vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một bộ áo choàng tắm, đai buộc lỏng lẻo ngang eo, vạt chữ V mở rộng, mái tóc hẵng còn âm ẩm, sắp đầu ba rồi mà ánh mắt anh vẫn trong trẻo, không hề nhuốm vẻ gian xảo của thương nhân. Anh nhếch môi, khóe miệng treo một nụ cười, “Hay lấy tên mụ cho con bé là Hoàng Hoàng đi?”
Hà Tỉnh: “Mai sau con hỏi sao lại gọi nó là Hoàng Hoàng, chả nhẽ lại bảo tại bố nó dâm dê à?”
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Tỉnh ngẫm nghĩ, “Gọi là Kẹo Ngọt đi? Kẹo nghe ngọt ngào.”
“Thế thằng nhóc nhà Mạnh Thiên Sơn nên gọi là Ớt Cay à?”
“Tại sao?”
“Nam Tiêu thích ăn ớt, mà ớt thì cay.”
Hà Tỉnh: “…”
Trải qua lần phải uống thuốc giữ thai này, Hà Tỉnh càng cẩn thận hơn, đến giữa thai kỳ mà vẫn giữ khoảng cách với Trình Triều Lạc, không cho động chạm, không cho làm gì, chỉ sợ bất cẩn làm con bị thương. Trình Triều Lạc nhịn, kiềm chế, nghe cô hết.
Đến tháng thứ sáu, Nam Tiêu bỏ con ở nhà cho Mạnh Thiên Sơn, một mình đi hẹn hò với Hà Tỉnh. Không đổi khẩu vị nặng như Nam Tiêu hồi mang thai, thói quen ăn uống của Hà Tỉnh gần như không thay đổi. Họ chọn hai món cơm nhà, rồi ngồi xuống nói chuyện.
Nam Tiêu cảm thán: “Tớ không có số có con gái rượu, cậu cố lên.”
Hà Tỉnh xoa bụng, “Cái này thì phải dựa vào nó rồi.”
Nam Tiêu cười, gắp cho Hà Tỉnh một miếng thịt, “Trông cậu gầy hơn hồi chưa có bầu đấy, ăn nhiều vào.”
“Chắc đứa bé không muốn tớ phát phì nhỉ? Cả thai kỳ chẳng có khẩu vị gì cả.”, Hà Tỉnh ăn như mèo, “Nhưng mà nó hấp thụ khá tốt đấy, mỗi lần đi khám thai đều thấy nó lớn lên một ít.”
“Có khi là con hấp thụ nhiều, có khi là mẹ hấp thụ nhiều, tớ sinh Đa Đa xong tăng lên hơn mười cân.”, con trai Nam Tiêu có tên mụ là Đa Đa, tên thật là Mạnh Tầm, “À đúng rồi, bọn cậu đặt tên cho em bé chưa?”
Hà Tỉnh: “Trình Triều Lạc bảo gọi tên mụ là Hoàng Hoàng.”
Nam Tiêu: “Tại sao?”
Hà Tỉnh vừa gắp thịt vừa cười, “Tại vì đầu óc Trình Triều Lạc toàn mấy thứ đen tối.”
“Nhịn bao lâu rồi? Suốt thai kỳ, bọn cậu… không làm à?”, Nam Tiêu hỏi.
“Không, tớ sợ.”
“Sáu tháng rồi còn sợ cái gì? Không hại gì đến em bé đâu.”
Trải nghiệm một lần hồi đầu thai kỳ khiến Hà Tỉnh có bóng ma tâm lý, cô cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ nhất thời sơ suất sẽ làm tổn thương đến em bé, “Không được, tớ sợ lắm, với lại cũng không tiện.”
“Làm từ đằng sau được mà.”
“Mẹ tớ bảo tớ rồi.”
Đột nhiên Nam Tiêu đặt đũa xuống rồi cười phá lên, “Dì còn nói cả mấy chuyện này với cậu à?”
Hà Tỉnh khẽ mím môi, rồi nói với vẻ ngượng ngùng, “Không chỉ nói mà còn nói tỉ mỉ là đằng khác, lúc đấy tớ chỉ hận không có cái quần mà đội lên đầu ấy, mà mẹ tớ còn bảo tớ cứ làm quá lên chứ.”
“Tớ với mẹ tớ lại chả nói được mấy chuyện này.”, Nam Tiêu hỏi, “Cậu cứ thế… Trình Triều Lạc có chịu được không?”
“Không biết.”
“Cậu ấy không nhắc đến à?”
“Không, anh ấy biết tớ sợ.”
“Trình Triều Lạc kiềm chế đỉnh đấy.”
“Từ bé anh ấy đã thế rồi.”, Hà Tỉnh lại quay về chủ đề đặt tên cho con, “Tớ muốn đặt là Luck, sự xuất hiện của nó là may mắn của bọn tớ.”
“Tên này được đấy.”, Nam Tiêu tán đồng, “Gặp nhiều may mắn, tìm kiếm may mắn[4], cực kỳ hợp với tên con trai tớ.”
[4] Gặp nhiều may mắn = Đa đa may mắn; chữ “Tầm” trong tên thằng bé Mạnh Tầm có nghĩa là “tìm kiếm”
“Để bọn nó đính ước đi.”
Con còn chưa ra đời, mà họ đã nghĩ tận đến chuyện khi chúng đã trưởng thành, lại còn thảo luận vô cùng hăng say.
Tối về đến nhà, Hà Tỉnh nằm trong lòng Trình Triều Lạc bảo: “Nam Tiêu bảo anh kiềm chế quá đỉnh.”
“Phương diện nào?”
Hà Tỉnh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn anh, bàn tay bắt đầu không an phận, “Anh nói xem?”
Đột nhiên Trình Triều Lạc nhíu mày, tóm lấy cổ tay cô, “Còn khua khoắng nữa là không kiềm chế được đâu đấy.”
“Hay thử xem?”, Hà Tỉnh cười, duỗi một tay khác ra. Đôi môi lập tức bị bịt kín, không dịu dàng như trước, lần này Trình Triều Lạc vừa hung hãn vừa dữ dằn. Đã quá lâu không được thân mật, Hà Tỉnh bất giác đáp lại, mọi thứ dần đi đến bước không thể khống chế nổi.
Trình Triều Lạc dừng lại, vùi đầu vào cổ Hà Tỉnh, đè thấp giọng hỏi, “Hay là… thử nhé?”
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi, Hà Tỉnh lập tức tỉnh táo lại, “Không được.”, sau đó vô tình đẩy Trình Triều Lạc ra, “Nhịn đi.”
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Tỉnh dùng chăn chắn vào giữa hai người, “Em mang thai khổ sở như thế, anh cũng nên trả giá một chút chứ.”
Trình Triều Lạc: “…”
…
Hà Tỉnh sinh được con gái như ý nguyện, lấy tên là Trình Thính Hàn, tính tình y hệt Trình Triều Lạc, lầm lì, lạnh lùng, so sánh ra, Mạnh Tầm ồn ào hơn nhiều.
“Em gái Luck, cho em kẹo mút này.”, Mạnh Tầm lấy từ trong ba lô ra một cây kẹo mút, “Bố anh mua cho anh trong siêu thị đấy, anh thích loại kẹo này nhất nhất nhất nhất luôn.”
Trình Thính Hàn dửng dưng nhìn thằng bé, “Em không ăn, sâu răng.”
“Ngọt lắm, ngon cực kỳ.”, Mạnh Tầm bóc vỏ kẹo ra, nhìn cây kẹo mà nuốt nước bọt, nhưng vẫn giơ ra trước mặt Trình Thính Hàn, “Luck, em thử đi.”
Trình Thính Hàn chuyên tâm lắp lego, “Đa Đa, anh nói nhiều thật đấy.”
“Nhiều á? Bình thường mà, anh chỉ nói hơi nhiều lúc ở cạnh em thôi, ở trường anh trật tự lắm.”, Mạnh Tầm được ăn cây kẹo mút yêu thích như mong đợi, hai mắt sáng bừng, đầy vẻ thỏa mãn.
Trình Thính Hàn đặt miếng logo xuống, lạnh lùng nhìn Mạnh Tầm hệt như bố con bé, “Anh nói dối, hôm qua ở trường mẫu giáo em nhìn thấy anh nói chuyện không ngừng với một bạn gái.”
Mạnh Tầm: “…”
Trình Thính Hàn lại cúi đầu lắp lego, không thèm ngó ngàng đến Mạnh Tầm nữa.
Mạnh Tầm vừa ăn kẹo vừa nói với Trình Thính Hàn: “Chơi cái này chán bỏ xừ, bọn mình đi xem phim hoạt hình đi?”
Trình Thính Hàn: “Phim hoạt hình mới chán ấy, toàn lừa trẻ con.”
Mạnh Tầm ấm ức đi tìm Nam Tiêu, “Mẹ, có phải Luck không thích con không ạ?”
Hà Tỉnh ngồi bên cạnh vội vàng dỗ thằng bé, “Đa Đa đáng yêu thế này, chẳng ai lại không thích cả, chỉ là cách thể hiện của em Luck không chuẩn thôi.”, cô cố tình nói quá lên, “Để tối về dì đánh nó một trận.”
Mạnh Tầm giãy ra khỏi lòng Hà Tỉnh, “Không được đánh Luck.”, nó nhào lại vào lòng Nam Tiêu, rồi chỉ sang Hà Tỉnh, “Dì hư.”
Hà Tỉnh: “…”
Nam Tiêu cười hỏi con trai, “Em Luck không ngó ngàng đến con, từ giờ mình không sang đây nữa nhé?”
Mạnh Tầm lại nhảy ra khỏi lòng mẹ, lớn tiếng nói: “Không được, con thích em Luck.”
Mạnh Thiên Sơn chạy từ phòng bếp ra, vỗ vỗ vai Mạnh Tầm, “Con trai, giờ nói chuyện yêu đương có phải là sớm quá rồi không?”
“Không sớm ạ.”, Mạnh Tầm thở phì phò, nó nói, “Từ lúc không tuổi con đã thích em Luck rồi.”
Mạnh Thiên Sơn nói một câu rất chi “thối mồm”: “Nhưng em Luck không thích con, em chỉ thích lego thôi.”
Mạnh Tầm lập tức òa lên khóc, càng khóc càng gào lớn tiếng, mấy người lớn không sao dỗ nổi.
Trình Thính Hàn bực bội bỏ lego xuống, nhìn Mạnh Tầm rồi lạnh lùng quát: “Không được khóc.”
Tiếng khóc đột nhiên ngưng bặt, quả nhiên Mạnh Tầm nín khóc ngay tức thì.