Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 43




Trình Triều Lạc khom người ngồi xổm cạnh Hà Tỉnh, ngẩng đầu nhìn cô từ dưới lên, đuôi mắt cong cong, anh chẳng nói gì mà chỉ nhìn cô.

Hà Tỉnh xòe năm ngón tay ra, dí lên mặt Trình Triều Lạc rồi đẩy ra, “Đừng nhìn em.”

Trình Triều Lạc không chịu, kệ cho cô đẩy, vẫn cứ nhìn cô như vậy.

“Nhìn cái gì?”, Hà Tỉnh ngoảnh đầu sang một bên.

“Nhìn xem bảo bối nhà ai giận dỗi mà sao vẫn xinh thế này.”, Trình Triều Lạc đáp.

Hà Tỉnh: “…”

“Trình Tinh Tinh, anh thay đổi quá rồi.”, Hà Tỉnh ngoài miệng thì chê bai lời nói của Trình Triều Lạc, nhưng khóe môi lại cong tít, trong lòng cũng không còn buồn bực nữa, “Ngày xưa anh chỉ giỏi nói mấy câu chọc tức người ta thôi.”

“Ngày xưa em có phải bạn gái anh đâu.”, Trình Triều Lạc phủ hai tay lên đầu gối Hà Tỉnh, nhưng vẫn ngước mặt nhìn cô.

Có thể nghe được lời hay ý đẹp từ cái miệng độc địa này của Trình Triều Lạc, là đặc quyền của bạn gái, Hà Tỉnh cúi đầu cười, “Biết thế làm bạn gái của anh từ lâu rồi, đỡ phải nghe mấy lời đau tim như ngày xưa.”

Thấy tâm trạng Hà Tỉnh đã thay đổi, Trình Triều Lạc nói: “Cái hôm ở sân bóng rổ anh đã từ chối rồi, không add Wechat, không cho bất kỳ phương thức liên lạc nào hết, không hiểu sao cô ta lại mò được đến văn phòng, nhưng chỉ đến đúng lần này thôi, anh còn chẳng biết cô ta tên là gì mà.”, Trình Triều Lạc vẫn ngồi xổm,  kéo hai tay Hà Tỉnh, thu nụ cười lại rồi nghiêm túc nói: “Hà Tỉnh, anh muốn dành cho em một mối tình đầu không bao giờ kết thúc, anh sẽ không làm bất kỳ chuyện khốn nạn nào có lỗi với em đâu.”

Nghe lời giải thích của anh, chút khó chịu trong lòng Hà Tỉnh bay sạch. Con người Trình Triều Lạc trước giờ nói được làm được, chuyện gì không làm được thì anh sẽ không nói ra, bao nhiêu năm qua, Hà Tỉnh hiểu rõ nhân phẩm của anh, cũng tin tưởng anh, sự giận dỗi của cô chỉ xuất phát từ bản năng, chứ chẳng hề bởi Trình Triều Lạc không cho cô đủ cảm giác an toàn. Cho dù như thế, anh vẫn nghiêm túc giải thích với cô, không để cô lấn cấn một chút khúc mắc nào.

Hà Tỉnh khom lưng cúi xuống, nâng mặt Trình Triều Lạc lên, khẽ hôn một cái lên môi anh. Cô dùng hành động để nói với anh rằng, cô tin.

Chỉ một hành động đơn giản, nhưng lại khiến lòng Trình Triều Lạc chộn rộn không yên. Anh nhổm dậy, đẩy Hà Tỉnh dựa vào thành ghế, không cho cô cơ hội nói chuyện mà lấp kín miệng cô lại.

Bốn cánh môi vừa chạm nhau, thì cửa văn phòng đột nhiên mở ra, từ bên ngoài truyền vào giọng nói, “Ối mẹ ơi, vãi chưởng…”

Nghe thấy động tĩnh, Trình Triều Lạc lập tức buông Hà Tỉnh ra. Hai anh chàng quay lại để lấy máy tính đứng yên ở cửa, đưa tay lên che mắt, “Lão Đại, bọn em không thấy gì hết.”

Hà Tỉnh: “…”

Không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa, cô tiện tay vớ lấy một quyển sách, ụp lên mặt.

Trình Triều Lạc đứng trước ghế, che đi Hà Tỉnh, rồi nói với hai anh chàng ở cửa, “Lấy nhanh lên.”

Hai anh chàng tức tốc nhét máy tính vào cặp, trước khi đi còn hỏi một câu rất chi gợi đòn: “Lão Đại, hai người yêu nhau từ bao giờ thế?”

Anh chàng còn lại tiếp lời, “Lão Đại tán đổ em gái xinh nhất văn phòng mình rồi, chán chết, khao bọn em đi.”

“Được, tối thứ Bảy.”, Trình Triều Lạc đuổi được hai anh chàng kia về, sau đó quay đầu lại, Hà Tỉnh đã rời khỏi ghế, đứng sang một bên thu dọn đồ đạc, anh liền sán lại, “Xấu hổ à?”

“Không.”, Hà Tỉnh cúi đầu thu dọn đồ, không nhìn anh.

Trình Triều Lạc ôm Hà Tỉnh từ phía sau, anh trêu cô, “Thế thì tiếp tục.”

Hà Tỉnh tét một cái vào đầu anh, “Sao đầu óc anh toàn mấy chuyện đấy thế hả?”

“Mấy chuyện nào?”, Trình Triều Lạc biết thừa còn cố tình hỏi, một hai muốn nhìn bộ dạng xấu hổ không dám mở miệng của cô.

Hà Tỉnh ấp úng nói: “Thì… mấy thứ đen tối đấy.”, không biết người khác yêu nhau sẽ thế nào, cô cảm thấy mình và Trình Triều Lạc quá sến, cứ có thời gian là lại dính lấy nhau.

Cả hai cùng đi ăn tối, sau đó lại đi dạo trong trường đến gần giờ tắt đèn mới quay về ký túc xá. Vào phòng, các bạn đã chuẩn bị đi ngủ, Hà Tỉnh vội vàng tắm rửa rồi leo lên giường.

Ai nấy đều là cú đêm, đèn tắt rồi nhưng vẫn nằm trên giường nghịch điện thoại và tán gẫu. Đổng Tuế Tuế bảo Hà Tỉnh, “Từ lúc cậu với Trình Triều Lạc yêu nhau, ngày nào cũng là đứa về phòng muộn nhất, hay là hai bọn cậu ra ngoài trường thuê nhà luôn đi.”

“Không phải như cậu nghĩ đâu, bọn tớ ở văn phòng, khi nào dự án anh ấy đang làm dở hoàn thiện thì không cần đến nữa.”, Hà Tỉnh giải thích.

Mạnh Thanh Đồng nằm ở đối diện khẽ bật cười, “Như Tuế Tuế nghĩ là như thế nào?”

Đổng Tuế Tuế cười phá lên, “Giải thích mở rộng ra xem nào.”

Hà Tỉnh: “…”

“Bọn cậu phát triển đến bước nào rồi?”, Mạnh Thanh Đồng hỏi.

“Ừm… chỉ mới hôn thôi.”, Hà Tỉnh ấp úng mãi mới rặn ra được câu này.

Đổng Tuế Tuế: “Từ lúc nghỉ đến lúc khai giảng lại, bọn cậu vẫn dính lấy nhau suốt, gần như ngày nào cũng ở cạnh nhau, thế mà mới chỉ hôn thôi?”

Mạnh Thanh Đồng: “Trình Triều Lạc nhịn được à?”

“Thế phải làm gì?”, chút lý thuyết trước kia Hà Tỉnh biết gần như cạn ráo khi chuyện thật sự phát sinh với bản thân.

“Đương nhiên là làm chuyện người trưởng thành nên làm rồi.”, Trương Cúc nhìn Mạnh Thanh Đồng, “Đồng Đồng, chia sẻ cho con bé tí kinh nghiệm.”

Mạnh Thanh Đồng vội vàng từ chối, “Không được không được, tớ với bạn trai là dân lão thành rồi, nói ra dọa chết Tỉnh Tỉnh mất, cứ để con bé thẩm thấu từ từ đi. Với lại bạn trai tớ béo, hơi kém, tài liệu học trái ngược thì không nên tham khảo.”

Chủ đề này vừa được mở ra, thì cả phòng lập tức nhốn nháo, Trương Cúc tiện đà hỏi: “Kém như nào?”

Mạnh Thanh Đồng trả lời thật thà, “Bị mệt, toàn được nửa chừng thì phanh lại.”

Đổng Tuế Tuế: “Thế mà cậu cũng nhịn được à?”

Mạnh Thanh Đồng: “Tớ không quá hứng thú với chuyện này, anh ấy lại tốt với tớ, mà béo còn dễ thương nữa, nên không quan trọng cho lắm.”

Lúc này, Hà Tỉnh mới lí nhí hỏi: “Bao lâu thì nên phát triển đến bước đấy?”

Mạnh Thanh Đồng: “Từ vài ngày đến vài tháng, đều có thể.”

Nghe lời nói của đám bạn cùng phòng, trước mắt Hà Tỉnh lại bỗng xuất hiện hình ảnh Trình Triều Lạc hôn cô, càng nghĩ càng xiêu vẹo. Mặc dù không biết cô và Trình Triều Lạc mất bao lâu để đến bước ấy, nhưng rõ ràng là trong lòng đang loáng thoáng một sự mong chờ, cuối cùng cô đành phải kéo chăn trùm kín mặt mà ngủ.

Sáng hôm sau, Hà Tỉnh bất ngờ nhận được tin nhắn của Tống Ninh, nói rằng cuối tuần anh ta sẽ đến Đại học B chơi, muốn nhờ Hà Tỉnh làm hướng dẫn viên. Suốt năm lớp Mười hai, họ gần như chẳng liên lạc gì, sau kỳ thi đại học, Tống Ninh từng hỏi thăm cô về điểm số, đến Tết có gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, ngoài ra thì không có thêm lần liên lạc nào.

Lần này không hiểu sao Tống Ninh lại đột nhiên nghĩ đến cô, quen biết một thời gian, Hà Tỉnh không đành từ chối, nên nhắn tin báo đồng ý.

Tống Ninh vẫn luôn có ý với Hà Tỉnh, từ lúc học cấp Ba đã quá rõ ràng rồi, sau đó đột nhiên Hà Tỉnh xa cách với anh ta, lại thêm áp lực học hành của năm lớp Mười hai, nên mãi vẫn không nói được câu ấy. Lên đại học, mỗi người một nơi, cuộc sống chẳng có gì giao thoa, vốn tưởng vậy là thôi rồi, nhưng cứ hễ nghĩ đến Hà Tỉnh là lại không muốn mối tình thầm kín hơn ba năm của mình có đầu mà chẳng có cuối, nên anh ta quyết định thử, bất kể kết quả có ra sao, thì cũng coi như cho mình một câu trả lời rõ ràng.

Hà Tỉnh không biết ý định thật sự của Tống Ninh khi đến Đại học B, nhưng Trình Triều Lạc hiểu. Anh thông minh, ngay lập tức đã có thể đoán ra được mục đích của Tống Ninh. Khoảng cách xa như thế, ai lại đi cất công đến Đại học B chỉ để chơi cuối tuần? Tốn bao nhiêu tiền vé máy bay đến thì chắc chắn là có việc rất quan trọng, anh biết nhưng không xen vào việc của Hà Tỉnh.

Trưa thứ Bảy, Hà Tỉnh đón Tống Ninh tại cổng trường. Vội đi nên Tống Ninh chưa ăn gì, Hà Tỉnh liền dẫn anh ta đến quán lẩu ngay cạnh trường. Hồi cấp Ba, hai người cũng được tính là có qua lại một lần hôm đi thư viện, suốt năm Mười hai không nói chuyện qua mạng, cũng chẳng học chung lớp, lên đại học thì đã quá lâu không gặp rồi, thành ra vừa mới chạm mặt, cả hai đều khá ngượng nghịu.

Sau khi nói chuyện về cuộc sống đại học của từng người, họ chẳng còn gì để nói nữa, chỉ im lặng ăn lẩu. Được nửa bữa, Tống Ninh nói: “Hồi cấp Ba mình rất thích cậu đấy.”

Hà Tỉnh không ngờ Tống Ninh lại nhắc đến chuyện này, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ uống một ngụm nước rồi im bặt.

“Mới đâu mình khá là tự tin, sau đấy chẳng hiểu tại sao cậu lại không để ý đến mình nữa, lên Mười hai thì bận, nên mình vẫn chưa nói được với cậu.”, Tống Ninh đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào mặt Hà Tỉnh, “Hôm nay mình đến đây, thật ra là vì muốn biết suy nghĩ của cậu, mình biết bây giờ có lẽ là hơi muộn, nhưng mình vẫn rất thích cậu.”

“Xin lỗi, mình có bạn trai rồi.”

Trước khi đến, Tống Ninh đã từng đoán đến kết quả này rồi, nhưng nghe trực tiếp thì vẫn có cảm giác thất vọng tràn trề, “Từ lúc nào thế? Bạn đại học à?”

“Từ năm trước.”, không ăn tiếp bữa này được nữa, Hà Tỉnh cầm đũa chọc vào mấy cuống rau trên đĩa cho bớt ngại, đang định nói cho Tống Ninh biết bạn trai mình là ai, thì chính chủ đã đẩy cửa đi vào. Hà Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay chào anh.

Tống Ninh nhìn theo tầm mắt của cô, vừa trông thấy Trình Triều Lạc, anh ta thoáng sững sờ. Hồi lớp Mười hai, cả trường đều biết Trình Triều Lạc ra nước ngoài, sao lại xuất hiện ở Đại học B?

Trình Triều Lạc đi đến, Hà Tỉnh liền kéo tay anh, giới thiệu với Tống Ninh, “Bạn trai mình, Trình Triều Lạc, chắc cậu biết rồi.”

“Hai cậu, hai cậu… là bạn thân cơ mà?”, Tống Ninh hỏi.

“Bạn thân thì không được yêu nhau à?”, giọng điệu Trình Triều Lạc thể hiện rõ thái độ với Tống Ninh, không chút khách sáo.

Bạn trai người ta ở đây, có những lời không thể nói ra được, Tống Ninh đứng dậy định đi, song Trình Triều Lạc cũng đứng dậy theo, “Anh đi tiễn cậu ta.”

Hai người một trước một sau đi ra khỏi quán lẩu. Không có Hà Tỉnh, Tống Ninh không giấu vẻ thất vọng nữa, bay một quãng đường xa đến, chẳng phải để nghe tin tức Hà Tỉnh đã có bạn trai như thế này. Anh ta nhìn Trình Triều Lạc và khẽ cười lạnh, “Tôi thích cậu ấy hơn ba năm rồi, nếu như không phải tại năm Mười hai bận quá, thì kết quả lúc này chưa chắc đã vậy.”

“Ba năm?”, Trình Triều Lạc không thèm giấu đi giọng điệu châm chọc, “Bọn tôi quen nhau từ khi mới ra đời, đến giờ đã mười mấy năm rồi.”, anh tuyên bố thẳng với Tống Ninh, “Kể cả không bận thì cũng chẳng có kết quả gì đâu.”

Tống Ninh nhìn anh bằng vẻ đầy ngỡ ngàng.

Trình Triều Lạc cười, “Bởi vì tôi sẽ không để cho cô ấy có cơ hội động lòng với cậu.”

Sự tự tin của anh ngấm từ trong xương tủy, giọng điệu điềm tĩnh nhưng lại tự toát ra uy lực. Tống Ninh nín thinh, luận về khí thế thì anh ta tuyệt nhiên không thể đọ nổi Trình Triều Lạc, chỉ đành ra về trong sự không cam lòng.

“Anh nói gì với cậu ta đấy?”, Trình Triều Lạc vừa quay lại quán, Hà Tỉnh liền hỏi.

“Không có gì.”, Trình Triều Lạc kéo cô dậy, “Đi thôi, anh thanh toán rồi.”

“Em vẫn chưa no.”, bữa này Hà Tỉnh mới ăn được mấy miếng.

“Đưa em đi ăn cái khác.”, Trình Triều Lạc không thích ngồi lại cái bàn mà cô và Tống Ninh đã ngồi cùng nhau.

Ra đến bên ngoài, Hà Tỉnh lẳng lặng kéo tay Trình Triều Lạc lắc qua lắc lại, “Giận đấy à?”

“Không có.”, Trình Triều Lạc ôm cô vào lòng rồi đi thẳng một mạch.

Hà Tỉnh: “Ghen đấy hả?”

Trình Triều Lạc: “Mới bị giấm tưới lên đây.[1]”

[1] Trong tiếng Trung, 吃醋 = ăn giấm = ghen tuông

“…”

Hà Tỉnh nắm lấy ngón tay Trình Triều Lạc, khẽ miết dọc bụng ngón tay, rồi dỗ dành: “Em không biết Tống Ninh đến để nói chuyện đấy, nếu biết thì em đã không để cậu ta đến rồi.”

Trình Triều Lạc nhếch khóe môi, cúi xuống nhìn cô, “Em đang dỗ anh đấy à?”

Hà Tỉnh: “Ừ, sợ anh không vui.”

Trình Triều Lạc: “Dùng hành động dỗ đi, anh sẽ vui hơn đấy.”

Hà Tỉnh: “…”

Yêu nhau rồi Hà Tỉnh mới phát hiện ra, bẫy của con cẩu Trình Tinh Tinh này sâu cực kỳ, chỉ hơi sơ sảy thôi là lại sa chân rơi tọt xuống hố. Hà Tỉnh nhìn ngó xung quanh, rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: “Đang ở ngoài đường, anh nghĩ cái gì đấy?”

“Ngoài đường thì làm sao? Cảnh sát giao thông cũng chẳng quan tâm chuyện người ta hôn nhau ngoài đường.”, Trình Triều Lạc nói nhẹ tênh.

Hôn nhau ở chỗ đông người, Hà Tỉnh rất lăn tăn, không hôn lại sợ Trình Triều Lạc giận dỗi, cô chỉ biết đứng im bất động.

Trình Triều Lạc thấp giọng cười, “Đùa em thôi, lần này để đấy đã, tối về hôn bù.”

Hà Tỉnh: “…”

Trình Triều Lạc: “Anh đoán được trước chuyện Tống Ninh tỏ tình với em.”

Hà Tỉnh: “Sao không nói với em?”

“Ngày xưa sợ bọn em tiếp xúc là vì lo em ấm đầu rồi nhận lời làm bạn gái cậu ta, giờ thì…”, cánh tay Trình Triều Lạc siết chặt lại, ôm ghì lấy eo cô, “Giờ thì em là của anh rồi, anh tin em, thế nên chẳng việc gì phải sợ cả.”

Hà Tỉnh: “Thế vừa nãy anh còn hậm hực cái gì?”

Trình Triều Lạc: “Hả? Chẳng nhẽ nhìn thằng khác tỏ tình với bạn gái mình mà anh còn phải hoan hỉ à?”

Hà Tỉnh: “…”