Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 15: Xin đừng khóc 3




Có đôi khi, con người ta không thể kiên cường nổi.

Vừa hạ sốt, cơ thể rất yếu ớt, mới cử động một chút mà mồ hôi đã chảy đầm đìa, càng khỏi phải nói đến cơn đau dạ dày cứ thỉnh thoảng lại tái phát. Trời vào cuối thu, trong phòng cấp cứu của bệnh viện, người bị cảm lạnh rất nhiều, giường bệnh kín mít. Truyền dịch xong, Kỷ Dược Phi đưa Diệp Tiểu Du về nhà.

Haiz, Diệp Tiểu Du thở dài, mệt mỏi nhìn những hoạ tiết hoa văn trang trí quanh chiếc đèn chùm treo trên trần nhà. Hai người sắp li hôn lại phải ở chung trong một căn phòng, rốt cuộc không biết đây là mùi vị gì nữa.

Cô đề nghị sẽ ngủ ở phòng dành cho khách, anh dùng ánh mắt không có chút biểu cảm gì nhìn cô, rồi bế cô đi thẳng vào phòng ngủ. Gối bông mềm mại, drap giường trắng tinh, chăn bông thêu hoa, những thứ này không ngừng nhắc cô nhớ rõ anh và cô đã từng ngủ chung trên một chiếc giường. Mặc dù, không trải qua những đêm đam mê cuồng loạn, nhưng ít nhiều cũng là ôm nhau cùng ngủ, cái loại cảm xúc mờ nhạt, không rõ ràng quyện cùng hơi ấm vấn vít này cũng khiến người ta khó lòng quên được. Cô không nén được vành mắt lại đỏ ửng lên, sợ anh đẩy cửa bước vào, cô nằm xoay người vào trong, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài ướt gối.

Cô đã nói muốn dọn ra ngoài, nhưng bộ dạng hiện tại của cô như vầy, có lẽ vừa bước xuống tới dưới lầu thì đã lăn ra xỉu mất rồi. Hơn nữa, trong thời gian ngắn cũng không thể nhanh chóng tìm được chỗ ở. Sống ở Bắc Kinh đã nhiều năm, nhưng cô không có lấy một người để mình có thể tâm sự cởi mở, không có lấy một người có thể tận tình giúp đỡ khi mình gặp khó khăn. Tính cô trầm lặng, qua lại với người khác cũng chỉ thờ ơ lãnh đạm, giờ phút này mới biết có một người bạn thân tình là quan trọng như thế nào. Ít nhất, bây giờ cô có thể qua đó ở nhờ.

Anh ở bên ngoài, điện thoại bàn và di động reo rồi cúp cúp rồi reo liên tục không ngừng. Anh nãy giờ vẫn luôn bận bịu dặn dò điều gì đó với người trong điện thoại. Đợi cô uống xong li sữa, ăn xong một ít thức ăn, anh nói phải ra ngoài một lát, sẽ quay về ngay. Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô từ từ thở ra, bước xuống giường, chống vào tay vịn cầu thang, đi xuống phòng khách. Chân giống như không phải là của mình nữa, điều khiển như thế nào cũng không thể đi thẳng được, thật sự phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể lết tới chỗ sô pha trong phòng khách ngồi xuống.

Tay ôm ngực, ổn định lại nhịp tim đang đập loạn xạ, cô cuối cùng cũng thấm thía được ý nghĩa của câu “bệnh đến như núi đổ”. Buồn bã nằm dài trên sô pha, cô bắt đầu thấy oán hận sự vô dụng của bản thân.

Không phải cô ngoan cố, mà cô sợ bản thân sẽ mềm lòng, nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ tiếp tục khát vọng thứ tình yêu không dành ình kia. Chỉ có rời khỏi đây, cô mới có thể hoàn toàn buông tay.

Về phía trường học, đã không còn tiết dạy, còn ba ngày nữa là phải tới trình diện với bên Thanh Hoa, cô mong sao trong ba ngày này sẽ tìm được phòng trọ, chuyển chỗ ở xong, đồng thời cũng hoàn tất luôn thủ tục li hôn với anh nữa.

Hai mươi bốn tuổi, cô đã nếm trải được hương vị của hai chữ “LI HÔN” là sự thất vọng đến nhường nào.

Li hôn không phải là ngõ cụt, càng không phải là kết cục của đời người, mà là không còn sự lựa chọn nào khác.

Cây cỏ hoa lá biết “mệt mỏi”, máy móc cũng biết “mệt mỏi”, khi đã quá “mệt mỏi” rồi thì dù chưa “chết” vẫn dễ dàng gục ngã, trừ phi chúng được “hồi sinh”. Nhưng con người một khi đã quá mệt mỏi, lại không cách nào có thể hồi sinh, chỉ có thể làm lại từ đầu.

Yêu nhau bên nhau trọn đời, là một khoảng thời gian quá dài, dài đến mức không ai dám bảo đảm mình có thể làm được.

Phương pháp an toàn nhất và thích hợp nhất vẫn là tự yêu thương bản thân trọn đời.

Không kiên cường nổi, thôi thì đành chấp nhận sự yếu đuối của bản thân! Diệp Tiểu Du quyết định gọi điện cho Kỷ Siêu. Cậu sinh viên cao lớn kia luôn cho người ta một cảm giác tin cậy, vừa thận trọng lại chín chắn, hơn nữa, chỉ có cậu ta là người tương đối thân thiết với cô trong những ngày gần đây.

Điện thoại vừa reo thì đã có ngươi bắt máy, cô chưa kịp mở miệng, cậu ấy đã hỏi nguyên một tràng.

“Cô à, tay cô thế nào rồi? Rốt cuộc có phải đã bị cảm không? Trong người thấy thế nào? Hiện giờ cô đang ở đâu?”

Trong lúc đau ốm lại có người ân cần hỏi han, lòng cô thoáng chốc ấm lại.

“Kỷ Siêu, ngày mai em có tiết học không?”

“Bây giờ em cũng không có tiết.”

“Không có tiết, vậy giúp tôi đến văn phòng môi giới nhà đất, xem thử gần Thanh Hoa hay Đại Học B có căn phòng nhỏ nào cho thuê hay không, nếu như có người yêu cầu ở ghép cũng được, nhưng nhất định phải là nữ.”

“Khi nào cô định dọn đi?” Giọng nói của Kỷ Siêu điềm tĩnh, cũng không thắc mắc nguyên do cô dọn ra ngoài, Diệp Tiểu Du âm thầm biết ơn vì điều này.

“Trong vòng ba ngày, cô muốn dọn đi, em có thời gian giúp cô không?”

“Dọn ngay cũng được, chỗ em ở khá phù hợp với những gì cô nói, em nhường nó cho cô, em sẽ tìm chỗ ở khác.”

Cô khẽ cười, “Không cần chuyển tới chuyển lui đâu, em giúp cô tìm một chỗ khác đi, một phòng là được rồi, đồ đạc cô không nhiều, nhưng nhất định phải sạch sẽ.”

“Em đến rước cô.”

Mặc dù rất muốn rời khỏi đây, nhưng tự hiểu rõ sức khoẻ của mình, cô lắc đầu nói: “Không được, cô hiện giờ căn bản không thể đi ra ngoài.”

“Rốt cuộc là cô bị làm sao?” Anh căng thẳng hét toáng lên.

“Không có gì, vẫn ổn, chỉ là bị cảm nặng, vừa mới hạ sốt, cơ thể vẫn còn hơi yếu. Ngày mai sẽ khoẻ lên thôi.” Trong phim “Cuốn theo chiều gió”, Scarlett đã nói như vậy, cô cũng tin là như vậy.

“Không được, em không yên tâm, em đến đưa cô đi.” Có lẽ Kỷ Siêu cho rằng cô đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, giọng nói sốt ruột.

Cô do dự một lúc, “Được rồi, trước khi trời tối chúng ta sẽ liên lạc lại, tạm thời tới khách sạn ở một đêm vậy, bây giờ cô còn phải thu dọn một số đồ đạc.”

“Cô có ổn không?” Kỷ Siêu không yên tâm.

“Ổn!” Cô khẳng định.

Đồ đạc của cô rất ít, vài bộ quần áo, một chồng sách. Cô không thích thú nhồi bông hay đồ trang sức. Ngoại trừ sách, tất cả đồ đạc của cô chỉ cần hai túi xách là đã đựng đủ. Thực tế là cô không nhấc nổi đống sách kia, mấy quyển sách tư liệu ở văn phòng cũng có, thôi thì cứ bỏ lại vậy.

Nhìn lại bốn bức tường của cái nơi từng được gọi là “nhà” này, nó quá sang trọng nhưng cũng quá lạnh lẽo. Nếu như có thêm một đứa trẻ hoặc một người già cùng sống có lẽ mới là một ngôi “nhà” đúng nghĩa. Trong nửa năm kết hôn hai người chưa từng cố ý tránh thai nhưng cho tới nay vẫn chưa có tin gì, có lẽ ông trời biết rõ cô và anh không sống lâu dài với nhau, nên không muốn để đứa bé bị tổn thương. Mẹ cô thì thích sự yên tĩnh ở thị trấn nhỏ, từ chối không lên đây sống; người nhà của anh do bận rộn công việc cũng chưa từng ghé qua; anh lại đi công tác liên miên; cuối cùng cũng chỉ có mình cô quanh đi quẩn lại với bốn bức tường của ngôi nhà này. Bây giờ, phải vẫy tay nói lời “tạm biệt” rồi.

Kỷ Dược Phi về.

Trong phòng khách có hai túi hành lý, Diệp Tiểu Du ngồi trên sô pha, uống sữa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô mặc bộ đồ rộng rãi chuẩn bị để ra ngoài, sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc rất kiên định.

“Tiểu Du!” Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô quay đầu nhìn sang anh, mỉm cười.

Hai người mặt đối mặt, nhìn sâu vào mắt nhau một hồi lâu… …

Diệp Tiểu Du thở dài, quay đi.

“Cơ thể em vẫn còn yếu, khoan đi đã.” Anh lấy tay sờ nhẹ lên trán cô, nhỏ nhẹ nói. Việc cô vội vã bỏ đi khiến cảm giác thất bại trong lòng anh dâng trào.

Cô không dám ngẩng đầu lên, “Em đỡ nhiều rồi, không có việc gì đâu.”

“Nói dối!” Kỷ Dược Phi thở dài, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt, nhoài người nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô định đẩy anh ra.

“Một lần cuối cùng, được không?” Giọng nói của anh thấp đến mức nghe không rõ.

Cô thoải mái đón nhận vòng tay của anh. Anh gục đầu vào vai cô, cả hai đều không nói gì. Anh rất muốn nói, chúng ta đừng căng thẳng như vậy nữa, cùng nhau làm lại từ đầu đi, nhưng nhìn thấy cô quyết tâm như vậy, anh lại nói không nên lời.

Điện thoại đột nhiên reo lên, khiến hai con người đang chìm đắm trong tĩnh lặng bỗng giật mình, là điện thoại của Kỷ Siêu, anh đã đứng dưới cổng khu chung cư.

“Anh Phi, em đi đây!” Diệp Tiểu Du đứng dậy, đưa mắt nhìn một vòng quanh nhà, đè nén nỗi quyến luyến dâng trào trong tim, cúi người xách túi lên.

“Anh tiễn em!” Anh đỡ chiếc túi, nắm lấy tay cô.

Cô không từ chối, kéo lê đôi chân mềm nhũn, không chút sức lực của mình theo anh đi ra cửa.

Bóng dáng anh tuấn của Kỷ Siêu đã thấp thoáng từ xa. Anh lịch sự hướng về phía Kỷ Dược Phi gật đầu, nhận lấy túi hành lý, đặt vào trong chiếc xe hơi chẳng biết tìm ở đâu tới, rồi lại quay sang đỡ Diệp Tiểu Du. Kỷ Dược Phi lạnh lùng hất tay Kỷ Siêu ra, tự mình mở cửa, đỡ Tiểu Du ngồi vào trong. “Tiểu Du, nhớ giữ gìn sức khoẻ!” Kỷ Dược Phi vỗ nhẹ lên vai cô, sau đó đi thẳng không buồn ngoảnh lại.

Diệp Tiểu Du mím môi, buộc bản thân phải nhìn thẳng về phía trước.

Kỷ Siêu nhún vai, lên xe, thắt dây an toàn cho cô, không hề thắc mắc rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô.

“Đến khách sạn gần trường đi, Kỷ Siêu.”

“Có thể ở… … chỗ của em.”

“Không, cô muốn ở khách sạn.” Cô kiên quyết. Đêm đầu tiên không có Kỷ Dược Phi bên cạnh, cô sợ mình sẽ không quen, cũng có thể sẽ trở nên bất thường, bộ dạng như vậy, cô không muốn để cho bất kỳ người nào nhìn thấy.

Kỷ Siêu không tiếp tục đôi co nữa, vững vàng lái xe đi. Cô khép mắt, chìm dần vào khoảng không tĩnh lặng, rất lâu sau cũng không nói lời nào. Cảm giác mệt mỏi, cả người nhẹ hẫng, lâng lâng, lại thêm choáng váng chao đảo. Cô cũng không rõ xe đã đi đến đâu, chỉ cảm thấy thân thể như đang trôi bồng bềnh, không ngừng bị xô đẩy, trôi dạt về nơi xa, giống như bay lên tận bầu trời đêm, nhìn đâu cũng đều là những ngôi sao lấp lánh.

Cô cố gắng mở mắt ra, trước mắt là một khoảng tối đen, chỉ có vài tia sáng yếu ớt xa xa lọt qua cửa sổ.

“Đây là đâu vậy?” Cô thì thầm, day day trán, vẫn cảm thấy đầu nặng trịch.

“Khách sạn, tỉnh rồi sao?” Bên cạnh có ai đó nghiêng người sang ngóc đầu dậy nhìn cô xem xét.

“Kỷ Siêu?” Diệp Tiểu Du buộc miệng gọi.

“Uhm, cô ngủ thiếp đi trên xe, em không nỡ kêu cô dậy, cô nói không muốn đến chỗ của em, em đành phải đưa cô đến khách sạn.”

“Cô ngủ lâu lắm rồi sao?”

“Giờ là hai giờ sáng.”

Giật mình tỉnh giấc sau giấc ngủ chập chờn, cô khó xử khi nhận ra mình và Kỷ Siêu đang nằm cùng trên một chiếc giường, Diệp Tiểu Du mím môi, không nói gì.

“Đầu còn choáng váng không? Có cần ngủ thêm chút nữa không?” Kỷ Siêu hỏi một cách tự nhiên và ân cần.

Diệp Tiểu Du biết nếu như lúc này cô tỏ vẻ ngại ngùng, với tính cách cao ngạo, lạnh lùng của Kỷ Siêu chẳng khác gì đã sỉ nhục cậu ta. Cô gật đầu, thật sự cảm thấy mơ màng và mệt mỏi.

Cô lẳng lặng nằm xuống giường, cảm nhận sự tồn tại của Kỷ Siêu cạnh bên mình.

“Cám ơn em, Kỷ Siêu, cô không tìm được ai khác giúp đỡ.”

“Uhm, nên làm như vậy, ngủ đi!” Ẩn trong lời nói là sự dịu dàng của một người đàn ông trưởng thành.

“Ngủ ngon!” Lúc này đây, cô không biết phải đối mặt với Kỷ Siêu như thế nào, bị cậu ấy mấy lần bắt gặp tình cảnh khốn đốn của mình, lại còn dựa dẫm vào cậu ấy một cách khó lí giải, nhưng cô làm sao có thể quên Kỷ Siêu chỉ là sinh viên của mình.

Diệp Tiểu Du từ từ nhắm mắt lại, hình ảnh của Kỷ Dược Phi cứ lởn vởn hiện lên trong đầu cô. Giờ phút này, anh đang làm gì, có nhớ đến cô không, mà nhớ thì sao chứ, giờ hai người đã không còn chút liên quan gì đến nhau nữa rồi. Sau này, anh sẽ có bạn gái, có tình nhân, cũng có thể sẽ có vợ, phụ nữ thích anh đầy ra, anh sẽ không cô độc. Cô không phải là Viện Viện, luôn có một chỗ đứng trong trái tim anh, cô chỉ là một cơn gió, thổi qua không rồi sẽ chẳng để lại chút dấu vết nào.

Lặng lẽ rơi lệ, sợ quấy rầy giấc ngủ của Kỷ Siêu, cô mím chặt môi, cố đè nén tiếng nấc nghẹn ngào.

Bỗng nhiên cô cảm thấy Kỷ Siêu nhích lại gần mình.

Cô nhắm nghiền hai mắt, nhưng ngăn không được dòng lệ đang tuôn trào.

Bên cạnh bỗng rộng rãi, sau đó cô nghe thấy tiếng nước chảy, rồi có một chiếc khăn lông nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên mặt cô, rồi cô bị ôm chặt trong một vòng tay rộng lớn.

“Khóc đi, khóc xong trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.” Anh đưa tay vuốt ve gương mặt và mái tóc cô, “Sau này, tự do rồi, cô sẽ có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, lúc đó, cô sẽ thấy nỗi đau bây giờ không là gì cả.”

Cô không hiểu làm thế nào mà Kỷ Siêu có thể đoán ra được, nhưng cô không có tâm trạng để gặn hỏi, chỉ mặc sức mà khóc, khóc đến khi sức cùng lực kiệt, khô họng, khản tiếng.

Thấy cô không còn khóc nữa, Kỷ Siêu nhẹ cả người. Kéo chăn qua, rồi vòng tay ôm cô, hai người cứ như vậy mà nằm.

Cô mệt mỏi quá, cần có một chỗ dựa, vùi mặt mình vào trong ngực Kỷ Siêu, nhẹ nhàng cảm nhận sự dịu mát trên cơ thể cậu ấy.

Ngày hôm sau, cô thức dậy trong vòng tay Kỷ Siêu, mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là nụ cười thấp thoáng trên gương mặt kia. Cô một lần nữa vùi mặt mình vào trong ngực Kỷ Siêu, cảm nhận vòng tay mát lạnh của cậu ấy, rồi mới từ từ trở mình ngồi dậy.

“Cám ơn em, Kỷ Siêu!” Diệp Tiểu Du không biểu hiện bất kỳ tình cảm nào khác, cô chân thành nói.

Anh gài lại nút áo khoác, mỉm cười, “Em cũng có ý đồ mà.”

Cô không hiểu, ngẩng đầu nhìn lên.

“Chuyện dài lắm, khó có thể nói rõ, để mỗi người tự nhận thức đi. Bây giờ, em chở cô đi ăn một bữa sáng thật ngon. Sau đó, đi tìm phòng để cô có một không gian riêng biệt. Diệp Tiểu Du, bắt đầu một cuộc sống mới thôi!” Trên gương mặt lạnh lùng của anh lộ ra những nét dịu dàng.

Cô ngước đầu lên, hít một hơi thật sâu, cũng mong mọi chuyện sẽ như những gì Kỷ Siêu vừa nói.

Trong khi cô còn đang ngẩn người, Kỷ Siêu đã cầm túi xách, kéo tay cô, mỉm cười rời khỏi khách sạn.