"Tiểu tử, xem ra mày cũng biết đánh nhau a, sao giờ đứng im rồi ? Động thủ nữa đi? Mẹ nó, bắn vỡ đầu mày bây giờ!" Người kia giơ tay, họng súng đen ngòm chỉ vào Ngô Thiên Quảng."Đừng tưởng rằng tao không dám. Biết tao là ai không? Ở đây,tao giết người đã không còn ghê tay nữa rồi, muốn giết mày cũng chỉ giống như ép chết một con kiến mà thôi!"
"Cậu là ai?" Cố Tiểu Đông mở miệng yếu ớt.
Câu nói đầu tiên của mỹ nhân liền quan tâm chính mình là ai đó, ha hả, quả nhiên âm thanh mỹ nhân đều dễ nghe như vậy."Mạnh Lập Quân."
"Đặng Lệ Quân?"
( một ca sĩ rất nổi tiếng bên Trung, bài hát nổi tiếng: Ánh trăng nói hộ lòng em)
Lỗ tai mỹ nhân hình như không tốt lắm a... Tính toán một chút , mỹ nhân nên có đặc quyền này đi."Mạnh - lập - quân. Mạnh của Tử mạnh, lập trong công lập, quân thuộc nhân quân."
"Cậu còn biết Mạnh Tử."
" Làm sao tôi lại không biết chứ? Làm lưu manh thì không thể có văn hóa được sao ?" Ồ, sao lại vòng vòng sang mình rồi? Mau mau nói sang chuyện khác: "Mỹ nhân, tôi nói bạn trai này của em cũng không được a, em coi trọng hắn ở chỗ nào? Không thì là cánh tay của tên ngốc này có khí lực, ở trên giường làm em thoải mái đúng không? Sách, nhìn cái kiểu cái này, chắc chắn phía dưới đúng là nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa. Đến, chúng mày, đem quần của hắn lột ra cho tao xem." Hắn muốn cho Ngô Thiên Quảng xấu mặt, mất mặt tại đây, để mỹ nhân nhìn thấy bạn trai của em ấy vô dụng biết bao nhiêu, tốt nhất là nhanh nhanh chạy về trong ôm ấp của hắn mới được.
Mấy người kéo cánh tay của Ngô Thiên Quảng đem cậu nhấn nằm dưới đất, bỗng có một tên lại đây mở dây lưng cậu ra. Ngô Thiên Quảng liều mạng giãy dụa, nhưng người ít, không đánh lại số đông, bị người lấy quần đi, càng làm quần lót rớt xuống, lộ ra đồ vật rủ xuống giữa hai chân trước mặt mọi người. Ngô Thiên Quảng giận dữ cùng xấu hổ muốn chết.
"Ha ha, xác thực không nhỏ mà. Em chính là coi trọng cái này ? Mỹ nhân, nếu hôm nay em không theo tôi ăn bữa cơm này, em có tin tôi ở chỗ này liền thiến hắn hay không?"
" Cậu muốn ăn cơm cùng tôi đúng không?" Cố Tiểu Đông buông mí mắt xuống, "Vậy thì được."
Mạnh Lập Quân nhìn anh, chờ một lúc. Chỉ thấy anh từ từ thong dong đi tới, đến trước mặt Ngô Thiên Quảng , dùng thân thể mình ngăn trở tầm mắt người khác, lấy quần kéo lên cho cậu, buộc chặt dây lưng lại. Lại trở về bên cạnh bàn, cầm lấy một chai bia, con mắt đều không chớp một hồi, hướng đầu mình đập xuống. Mấy người ai cũng không ngờ tới. Lúc đó máu liền chảy ra rất nhiều.
"Anh!" Ngô Thiên Quảng hét lớn một tiếng, vồ tới. Mấy người kia nhất thời phân tâm, buông lỏng tay để cậu chạy đi.
Cố Tiểu Đông ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Lập Quân, "Còn muốn ăn cơm không?"
"Anh..." Ngô Thiên Quảng nhìn máu trên đầu anh tràn ra ồ ạt bên ngoài, rất nhanh đã thấm đượm nửa bên mặt, vội vàng cởi áo khoác che trên đầu anh.
" Đem anh ấy đến bệnh viện nhanh lên..."
Mạnh Lập Quân nhất thời cũng bối rối."Này, chuyện này nói ra cũng chỉ có cỏn con a, làm sao đến nông nỗi này. Đến đến đến, trước tiên đưa đi bệnh viện đã!" Mỹ nhân phá tướng rất đáng tiếc a.
Đoàn người chen chúc , Ngô Thiên Quảng nhấn vết thương trên đầu cho Cố Tiểu Đông, vừa la vừa nhanh chóng ra khỏi cửa. một chiếc Lincoln đỗ trước cửa, mấy người lên xe. Cố Tiểu Đông hướng về tài xế nói ra một con số, "301."
Bắc Kinh quân khu *****.
Tài xế thấy Mạnh Lập Quân không tỏ thái độ gì, đánh tay lái thẳng đến nơi 301. Mạnh Lập Quân vuốt cằm, phải nói là hồn ở trên mây đây. tiểu mỹ nhân nhỏ bé này vốn là mặt như thoa phấn, môi như ngậm son, chính điều này cũng làm cho lúc giữa trưa ở nhà hàng liền để ý tiểu mỹ nhân , này nếu như ở nhà hàng buổi tối, chính mình còn cho rằng đây là một con vịt nhỏ biết hóa trang đâu. Hiện nay nhìn thấy khuôn mặt nhuộm huyết này, càng trắng hồng hơn so với lúc trước, càng là không nói ra được sắc khí gì. Ân, hôm nào nhất định phải thử SM xem, chơi đùa khẳng định vô cùng có cảm giác...
Cố Tiểu Đông không biết trong đầu đối phương chính đang trình diễn hình ảnh hạn chế. Mắt anh đúng mực nhìn phía trước, một cái tay theo bản năng mà nắm tay bên người Ngô Thiên Quảng, trong lòng thầm tính toán sách lược ứng đối kế tiếp.
Tại sao Cố Tiểu Đông nhất định phải đi 301? Bởi vì viện trưởng Triệu Dụ Dân là chiến hữu của cha hắn a, có giao tình lâu năm. Thời điểm năm đó vừa tới Bắc Kinh, Cố Viêm Vũ tự mình đưa con trai tới, giao cho chiến hữu cũ của ông chăm sóc giùm.
Chuyện kế tiếp liền đơn giản . trên đầu Cố Tiểu Đông may lại bảy vết. Trong lúc anh tìm cơ hội liên hệ Triệu bá bá, nói rõ tình huống. Triệu Dụ Dân nói một lời, ngươi không cần quan tâm . Trực tiếp kéo tới một đội binh sĩ. Lúc này Mạnh Lập Quân mới nhìn ra, hoá ra là có bối cảnh to lớn như thế? Nhất thời cũng không chiếm được lợi lộc gì, đành cường ngạnh mang người đi.
Triệu Dụ Dân không dám khinh thường, để lại hai người binh sĩ theo dõi phòng nghiên cứu. Còn báo điện thoại cho Cố Viêm Vũ, nhắc nhở hắn chú ý một chút. Lão Cố Lúc trước phải nói là ngàn dặn dò, vạn dặn dò, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay thì phải ngay lập tức thông báo cho ông, đứa bé này được ông cưng chiều bảo bọc cực kì.
Cố Tiểu Đông cùng Ngô Thiên Quảng bị một đội binh sĩ một đường hộ tống đến cửa túc xá. Cố Tiểu Đông cảm ơn các anh trai binh sĩ, cùng Ngô Thiên Quảng vào nhà đóng cửa lại, lúc này mới thở dài một cái.
Thật mệt mỏi a.
Ngô Thiên Quảng nhìn băng gạc trên trán anh, đầy mặt đều là hối hận tự trách. Do anh trai mời mình ăn cơm, mới đụng với chuyện như vậy. Chính mình không đủ bản lĩnh, không bảo vệ tốt được anh trai.
"Tiểu Ngô, anh không có chuyện gì. Đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng không ai trách em." Cố Tiểu Đông giống như có phép đọc tâm thuật, hiểu ý mà nói.
"Anh, có lưu lại vết sẹo hay không a?"
"..." Tiểu ngô, sự chú ý của em có phải là có chút kỳ quái hay không a..." Không có chuyện gì, anh không phải con gái, sợ lưu lại vết sẹo cái gì."
Cho dù là như vậy nhưng mấy cô gái còn không đẹp bằng anh a. Ngô Thiên Quảng ở trong lòng nhỏ giọng phản bác.
"Đúng rồi, đừng nói cho Tiểu Tây a. Đừng để em ấy lo lắng."
"Ừ."
Cố Tiểu Đông nhìn đồng hồ treo tường. Năm giờ chiều. Cơm trưa vừa rồi không ăn được."Em có đói bụng hay không? Nếu không hiện tại chúng ta đi căng tin ăn cơm đi?"
"Anh đừng đi ra ngoài , để em đi mua về cho."
"Vậy được. Em cầm thẻ của anh mua cơm đi."
Ngô Thiên Quảng mua cơm trở về, hai người đơn giản ăn xong. Cậu thu dọn sạch mặt bàn, một tay cũng không cho Cố Tiểu Đông động gì hết. Cố Tiểu Đông lắc đầu thở dài, lớn cỡ này rồi ai còn nghĩ anh phải để người khác chăm sóc cho mình đây. Lại nghĩ đến buổi chiều cậu cũng theo người đánh nhau bị thương, còn chưa xử lý một chút nào. Nhìn cậu một thân mồ hôi rồi là mồ hôi, nên để cậu đi tắm rửa trước đi, bản thân thì tìm hòm thuốc, chờ cậu giặt giũ tắm xong, bôi thuốc rượu cho cậu. Lau một vệt mới phát hiện, kỳ thực cậu bị thương không nhẹ, trước kia có bị trúng mấy cú tàn nhẫn kia, có vài chỗ thậm chí xanh tím ứ ngân, nhìn rất đáng sợ. thậm chí Cố Tiểu Đông còn hoài nghi xương của cậu có thể hay không đã xảy ra vấn đề gì rồi, liền hối hận lúc ở bệnh viện đã quên gọi cậu kiểm tra một chút. Lúc đó chính mình cũng căng thẳng đến muốn đòi mạng nên không để ý tới nhiều.
"Ạch!" thời điểm xoa rượu thuốc dưới sườn Cho Ngô Thiên Quảng bỗng nghe được cậu rên lên một tiếng, Cố Tiểu Đông thả nhẹ tay."Xương sẽ không xảy ra vấn đề chứ? Nếu không bây giờ chúng ta đi bệnh viện khám một chút?"
"Không cần, anh, không có chuyện gì, trong lòng em tự mình hiểu rõ mà."
Cố Tiểu Đông nghe giọng điệu này của cậu liền nghĩ đến Tiểu Tây. Thực giống như đúc, không coi mình có chuyện gì, tất cả đều lấy anh làm trung tâm. Nhất thời liền mềm lòng . Nhìn xem thời gian cũng sắp mười giờ , bên ngoài là đen kịt một mảnh.
"Nếu không đêm nay em liền ngủ nơi này đi? Vạn nhất có sự tình gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Lỡ như hiện tại vết thương gì đó không hiện ra, đến ban đêm phát tác thì làm sao a?
Ngô Thiên Quảng vốn là muốn nói không cần, sau đó nghe anh nói vạn nhất có chuyện gì không hay thì phải nghe lời anh. Cậu cũng cảm thấy mình không có chuyện gì cả, nhưng ngược lại sợ Cố Tiểu Đông có việc. Trên đầu chảy nhiều máu như vậy, nếu buổi tối bị sốt rồi té xỉu thì sao đây? Khoan đã, Còn có cái tên họ Mạnh kia không biết có lai lịch gì. Trên tay hắn có súng, chỉ riêng điểm này thôi chứng tỏ thân thế của hắn nhất định không hề nhỏ. Hắn sẽ liền dễ dàng giảng hoà buông tha như thế sao? Chính mình vẫn là không yên lòng để Cố Tiểu Đông ở nhà một mình. Vạn nhất đám người kia tìm tới cửa lần nữa thì sao?
"Vậy được, em đem chăn đệm trải ra nằm dưới đất đi."
"Trải chăn đệm nằm dưới đất làm cái gì a, lòng đất rất lạnh. Chỗ này của anh cũng không thừa bao nhiêu đệm chăn. Em cùng anh ngủ đi, chỉ cần chúng ta chen một chút thôi. Ở ký túc xá bọn em ,anh cùng Tiểu Tây đều chen tận hai ngày đó, anh thấy a, cái giường kia của bọn em còn không rộng bằng cái của anh đây này."
Ngô Thiên Quảng cũng không còn cách nào phản đối nữa. Cố Tiểu Đông đi tắm rửa. hết lần này đến lần khác , Ngô Thiên Quảng nhắc nhở anh cẩn thận vết thương, không được để dính nước. Mặt của mỹ nhân anh trai tuyệt đối không nên lưu vết sẹo a.
Cố Tiểu Đông tắm xong đi ra, kim đồng hồ chỉ về mười một giờ, Ngô Thiên Quảng đã ngáy lên. Làm khó cho vóc dáng hắn lớn như vậy, nghiêng ở một bên giường đều sắp ngã xuống, cũng không đắp chăn gì cả, hơn một nửa giường cùng chăn đều để cho Cố Tiểu Đông. Cố Tiểu Đông lên giường, đem cậu kéo về chính giữa một chút, sờ sờ trán cậu cảm thấy không có nóng lên gì nữa mới che chăn lên cho cậu, lúc này mới tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt ngủ.