Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Mạnh đại thiếu liền đứng trong phòng làm việc tổng giám đốc cũng chính là của cha hắn.
(Chú thích 1: "Sáng sớm" của Mạnh đại thiếu là mười một giờ trưa.
Chú thích 2: Mạnh đại thiếu biểu thị nếu sau này có nhắc tới hắn nhất định phải lấy thân phận ba chữ "Mạnh đại thiếu" này. )
"Cha, không phải lần trước cha nói, để con theo người anh trai kia của con bồi dưỡng một chút tình cảm à? Ngài nên sắp xếp gặp mặt rồi cùng ăn một bữa cơm đi chứ."
"Nghĩ thông suốt rồi?"
"Cũng không phải không nghĩ ra cái gì, ngược lại đều là người một nhà, sớm muộn gì cũng nhìn mặt nhau mà."
"Được, chờ ta hỏi anh con một chút, để xem lúc nào thì có thời gian."
"Ai, anh trai của con rất bận rộn nha. Muốn thi thăng chức ở chỗ nào à?"
" Anh ngươi còn đang đi học ."
"Hắn bao nhiêu tuổi rồi còn đi học ? Lưu ban sao?"
Mạnh Thiệu Lương liếc mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt biểu thị khinh bỉ đối với ngôn ngữ ấu trĩ của hắn xong, mới nói: "Anh trai con hiện là bác sĩ." Lại bổ sung một câu: "Các con sinh cùng năm. Hắn lớn hơn con mấy tháng."
Mạnh Lập Quân muốn nói, lão gia ngài năm đó cũng rất có bản lĩnh a, trong vòng mấy tháng liền tạo ra hai thành phẩm, hiệu suất rất cao a. Suy nghĩ một chút vẫn là không nên chọc giận lão gia hoả, hắn còn muốn thám thính một chút chuyện chuyển nhượng công ty nữa đây.
"Cha, công ty chi nhánh Hoài Viễn, cha dự định cho hắn sao? Hắn biết quản lý công ty sao? Sau khi từ biệt không được mấy ngày liền làm gia sản cha bại lụi hết thôi. Đó không phải là toàn bộ tâm huyết của cha hay sao?"
Trên mặt Mạnh Thiệu Lương rốt cục lộ ra vẻ khổ não. Trong lòng Mạnh Lập Quân thầm nói, thế nào, bị con nói trúng tim đen rồi chứ gì? Hắn một còn đang là học sinh nghèo, có thể gặp cái gì quen mặt? Hắn có thể quản lý công ty sao?
Liền nghe Mạnh Thiệu Lương phiền muộn - mở miệng : "Hắn không muốn." Lại nói thêm, thật giống như đang giải thích cho ai nghe: "Kỳ thực ta cũng không cần hắn đi quản lý. Hắn yêu thích cái gì thì làm cái đó. Không phải ta muốn dùng công ty trói chặt hắn, chỉ là để danh nghĩa trên người hắn mà thôi. Như vậy đi, lần sau gặp mặt, vừa vặn con giúp ta khuyên nhủ hắn. Nói hằng ngày công ty đều do con quản lý, để hắn không cảm thấy đó là gánh nặng."
Mạnh Lập Quân quả thực rất muốn móc lỗ tai mình, nói, cha, con không nghe lầm chứ? Nha, việc thì con làm, tiền là hắn kiếm lời. Tâm của cha còn có thể thiên vị thêm một chút nữa được sao? Rồi cái gì mà hắn thích gì thì làm cái đó, cha, ngài còn nhớ giấc mơ bóng rổ của con sao?
Lúc đi học, Mạnh Lập Quân chơi bóng rổ rất tốt, một lần luyện đến phi thường nỗ lực, đến mức muốn chọn thành nghề nghiệp. trực tiếp nói chuyện cùng cha, kết quả nhận luôn một phiếu liền phủ quyết, nói với hắn một đống cái gì mà công ty a, trách nhiệm a, tốt nghiệp cao trung xong liền đem hắn đóng gói đưa đi Anh quốc học quản lý xí nghiệp. Một siêu sao bóng rổ đang từ từ bay lên do đó liền ngã xuống như vậy, đội bóng rổ nam của Trung Quốc cứ vậy mà tổn thất một tên tiểu tiên phong ưu tú a.
Bị xí nghiệp gia tộc làm lỡ giấc mộng, giờ khắc này nội tâm Mạnh tiểu tiên phong đang gầm thét: Cha! ngài làm sao lại có thể mặt không đỏ tim không đập - nói ra loại táng tận thiên lương này,bên trong thì đem trái tim đều nghiêng hẳn về một bên thì làm sao đây! Thậm chí bên ngoài còn phải duy trì lễ phép cười, biểu thị nhất định cùng anh trai nắm tay rồi biến thành anh em đồng tâm vì công ty phát triển một cách phồn vinh, cúc cung tận tụy cho đến chết. Mạnh Thiệu Lương nghe hắn lại bắt đầu chuẩn bị chạy xe lửa (*), đem hắn đuổi ra văn phòng, chính mình nhanh chóng cùng người con lớn nhất (*) gọi điện thoại, lần đầu tiên hẹn trước cả nhà tụ hội đầy đủ.
(*): chạy xe lửa: đại ý là nói nhiều mà nhanh
(*) con lớn nhất: lúc này Đông Đông được cha ruột cho lên làm con lớn nhất trong nhà rồi
Lần đầu tiên Cố Tiểu Đông nghe Mạnh Thiệu Lương nói "Con còn có một em trai" còn rất buồn bực, ông làm sao mà biết Tiểu Tây ? Nghe thêm chút nữa mới biết người ông nói đến không phải Tiểu Tây. Kỳ thực lúc đó trong lòng anh có chút vui mừng. Ông có con trai của chính mình, giống như ở một trình độ nào đó thì trách nhiệm đối với anh sẽ ít hơn, không cần thiết phải quen biết nhau, cũng không cần tổn thương trái tim của cha.
Thực ra anh còn có điều ích kỷ khác. Lần trước trong lúc thăm người thân ở doanh trại bộ đội đã triệt để đảo loạn trái tim mơ hồ của anh. Anh thường thường không cách nào khống chế được suy nghĩ của bản thân, rằng Tiểu Tây sẽ cùng với bất cứ cô gái nào đó có hành vi thân mật nào khác. Loại thân mật này từ trước đến nay đều thuộc về riêng mình anh cùng Tiểu Tây mà thôi. Sau đó nội tâm từng trận thất lạc. Cho nên khi anh nghe nói mình còn có em trai, anh nghĩ, hay là có thể nhờ vào đó mà phân tán sự chú ý một chút, phân một chút tinh lực cho người em trai mới này, chính mình sẽ không còn bệnh trạng – để ý Tiểu Tây như vậy nữa. Cho nên lúc Mạnh Thiệu Lương sắp xếp hẹn gặp mặt, dưới sự xúc động, anh đáp ứng.
Cũng tiện nghi cho anh trai vì buổi gặp mặt Hồng Môn yến (*) này, Mạnh Lập Quân cố ý tới trễ mười phút, để thể hiện rằng Đại thiếu gia đây là người có lịch trình rất bận rộn không tiện gặp người.
(*) Hồng Môn yến: Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài , thủ đô của Triều đại . Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là và , hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của , một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.
(-Theo wikipedia)
Bước vào khách sạn, tầng 2 là nơi dành cho khách quý, từ xa đã nhìn thấy cha cùng một người ngồi đối diện nhau, người kia quay lưng với hắn, đang nói chuyện cùng cha.
"... Ngài không cần phải nói gì nữa, công ty cùng nhà, tôi cũng không muốn. Không có công thì không nhận lộc. Ngài không nợ tôi cái gì cả."
Chà, có vẻ cao thượng đây. Ồ, âm thanh này sao lại có chút quen tai như vậy ?
Mạnh Lập Quân đến gần , Mạnh Thiệu Lương nhìn thấy hắn liền bắt chuyện: "Tiểu Quân đến rồi", người kia đứng lên, xoay người, chính diện khuôn mặt đối diện với hắn. Mạnh Lập Quân trợn mắt ngoác mồm.
"Mỹ nhân?"
Cái gì? !
Tiểu tình nhân mới lên cấp của cha, mỹ nhân chính mình mơ ước đã lâu, anh trai tiện nghi từ trên trời rơi xuống, đều là cùng một người? !
Mạnh đại thiếu biểu thị: Tâm lý hắn có chút tan vỡ rồi.
Cố Tiểu Đông cũng giật nảy cả mình. tiểu lưu manh họ Mạnh trước mặt này là em trai của mình? Đúng rồi, bọn họ đều họ Mạnh, đây cũng không phải là trùng hợp quá đi chứ? Ai, uổng phí chính mình còn rất chờ mong, trông cậy vào em trai mới cái gì chứ... Thế là xong, thôi quên đi, thà gửi nó vào phong cảnh còn tốt hơn. Anh quay đầu đỡ trán nhìn ngoài cửa sổ.
Hình ảnh anh em lần đầu gặp mặt, quen biết nhau vô cùng cảm động mà Mạnh Thiệu Lương chờ mong chưa từng xuất hiện, nhìn vẻ mặt quỷ dị của hai người bọn họ, "Các con có quen nhau?"
Mạnh Lập Quân nghĩ thầm, điều này nói như thế nào được đây a? Cũng không thể nói cho cha, con theo anh mình trêu đùa lưu manh để anh có thể mở miệng nói với mình một câu. Mắt hắn trừng trừng nhìn Cố Tiểu Đông, há miệng nói không ra lời.
Cố Tiểu Đông rất nhanh khôi phục liền trấn định, thu thập tốt biểu tình kinh ngạc cùng thất vọng, đổi thành lễ phép cùng mỉm cười không mất đi nội hàm: "Từng gặp qua một lần." Nhíu mày nhìn Mạnh Lập Quân, cũng không nói ra. Quả nhiên thấy đối phương lộ ra vẻ mặt âm thầm vui mừng.
Bữa cơm này ăn trong không khí bằng mặt không bằng lòng. Ba người đều mang tâm sự riêng. Mạnh Lập Quân vội vàng sắp xếp lại tin tức, ăn món nào cũng không ngon. Cha cũng không phải bao dưỡng tiểu tình nhân, mà là con ruột thất lạc nhiều năm. rốt cục mỹ nhân cùng chính mình ăn cơm, còn vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với mình, nhưng hắn lại trở thành anh trai ruột của mình...
Này là chuyện gì a!
Hắn rốt cuộc là nên cao hứng, hay là buồn rầu đây?