Không Để Em Hay Biết

Chương 45




Nhiêu Niệm không ngờ ‘công khai’ trong miệng Hoắc Duật Thâm lại dùng một cách cô mà không tài nào tưởng tượng được.

Mười ngày sau, ở buổi đấu giá có sự tham gia của những nhân vật lớn đến từ Hồng Kông, do Nhiêu Niệm chủ trì.

Hoắc Duật Thâm vốn có lịch trình công tác vào ngày đó, nhưng lại phá lệ bảo trợ lý hoãn lại, đây cũng là lần đầu tiên anh xuất hiện rầm rộ trong một dịp như vậy.

Các phương tiện truyền thông ở Hồng Kông đánh tiếng được, đã ngồi chực chờ bên ngoài hội trường cả một đêm.

Toàn bộ quá trình đấu giá đều được truyền hình trực tiếp, ghi lại từng món đồ sứ cổ quý giá được Hoắc Duật Thâm tự đấu giá.

Tổng giá trị giao dịch cuối cùng, chỉ xuất phát từ danh nghĩa của Hoắc Duật Thâm cũng đã cao tới mấy tỷ đô la Hồng Kông.

Sau khi đấu giá kết thúc, Nhiêu Niệm còn chưa biết hành động vung tiền như rác tối nay của người đàn ông có ý gì thì đã thấy tin tức oanh tạc trên điện thoại di động trước.

#Thái tử gia của Hoắc thị đến buổi đấu giá#

#Vung tiền như rác chỉ để mua một nụ cười của mỹ nhân#

#Chủ tịch tập đoàn Hoắc thị công khai cuộc hôn nhân bí mật#

#Nữ đấu giá viên xinh đẹp nhất#

Nhiêu Niệm chưa kịp phản ứng, các đồng nghiệp ngồi trong phòng nghỉ bên cạnh đã ầm ĩ trước một bước, không thể tin được đối tượng kết hôn mà Nhiêu Niệm giấu kỹ lâu nay lại là chủ tịch của Hoắc thị.

Đối với người bình thường mà nói, nhà họ Hoắc thật sự là gia đình giàu có không thể với tới nổi.

Lại không ngờ bà chủ của gia đình giàu có ấy lại ở ngay bên cạnh mình.

“Nhiêu Niệm, bà Hoắc, đối tượng kết hôn của cô là chủ tịch Hoắc đúng không? Đúng là thâm tàng bất lộ quá đi!”

“Khó trách nhiều thiếu gia nhà giàu theo đuổi như thế mà cô cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn.”

“Cho tôi xin, chồng của Nhiêu Niệm là chủ tịch Hoắc đấy, muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc, người đàn ông độc thân giàu có nhất Hồng Kông top 1 chứ đùa.”

Các đồng nghiệp líu ríu, anh một lời tôi một câu thảo luận, hoàn toàn không cho Nhiêu Niệm có cơ hội chen vào.

Cô vất vả tìm cơ hội thoát khỏi hiện trường, mới thấy được một đoạn video đang điên cuồng lan truyền trên mạng.

Được công bố nửa tiếng trước, là Hoắc Duật Thâm ở bên ngoài phòng đấu giá tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.

Nhiêu Niệm nhìn vào màn hình điện thoại, bóng dáng cao lớn quen thuộc kia có khí thế bức người, phía sau còn có vô số trợ lý đi theo, trong tay đang ôm mấy món đồ cổ vừa mới đấu giá thành công.

Trong video, phóng viên chủ động đặt câu hỏi: “Chủ tịch Hoắc, xin hỏi đêm nay anh cố ý tham dự buổi đấu giá từ thiện và bỏ ra hàng tỷ đô này, ngoại trừ ủng hộ sự nghiệp từ thiện, có phải còn có nguyên nhân gì khác không? Hay là vì anh yêu thích một món đồ cổ nào đó?”

Dưới ống kính, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của người đàn ông khúc xạ ra ánh bạc chói mắt, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú điển trai của anh.

Anh điềm tĩnh đáp lời: “Chỉ để mua một nụ cười của bã xã tôi thôi.”

Chỉ một câu đơn giản như vậy đã gây nên sóng to gió lớn trên mạng.

[Xin nhờ!! Có cần cưng chiều vợ như vậy không? Vì nâng đỡ vợ mình mà sảng khoái ném mấy tỷ làm từ thiện?]

[Không ngờ đối tượng kết hôn với chủ tịch Hoắc là nữ đấu giá viên Nhiêu Niệm, tôi tan nát cõi lòng rồi anh em ơi!]

[Công khai rầm rộ quá đi, huhuhu, quả nhiên tôi đi tới thế giới này chỉ là NPC đúng không?]

[Nhìn rất xứng đôi đấy chứ, lão đại của Hồng Kông và nữ thần đấu giá viên!!! Vợ chồng hào môn là cặp đôi hoàn hảo xứng đôi nhất!]



Sau khi công khai, chưa tới nửa năm thì Nhiêu Niệm phát hiện mình mang thai.

Niềm vui tới có chút bất ngờ, từ sau khi Nhiêu Niệm được chẩn đoán mang thai, Hoắc Duật Thâm cố ý dời đi trọng tâm nghiệp vụ của tập đoàn, cắt giảm nhiều chuyến công tác nước ngoài, cố gắng ở lại Hồng Kông hầu hết thời gian có thể.

Thời gian mang thai nhạy cảm suy nghĩ nhiều, Nhiêu Niệm ở giai đoạn đầu vẫn ổn, không gặp phải phản ứng mang thai nghiêm trọng gì, nhưng đến thời điểm bảy tháng, cô cứ không nhịn được lại suy nghĩ lung tung.

Có một lần Hoắc Duật Thâm đi công tác trong nước, lúc bàn bạc với bên hợp tác thì gặp chút chuyện ngoài ý muốn.

Ông sếp bên phía đối phương tự chủ trương, nghe nói vợ Hoắc Duật Thâm có thai ở nhà nên sau khi xã giao đã lén sắp xếp một người mẫu đang nổi tiếng vào phòng tổng thống.

Lúc Hoắc Duật Thâm trở lại phòng thì đen mặt.

Tin tức Hồng Kông từ trước đến nay độc ác cay nghiệt, bất cứ chuyện gì cũng có thể phóng đại, hơn nữa còn là scandal tình ái.

Đêm khuya hôm đó, mấy dòng chữ chủ tịch tập đoàn Hoắc thị vào khách sạn với người mẫu bùng nổ trên mạng.

Sau khi bộ phận quan hệ xã hội rút tin tức xuống, Hoắc Duật Thâm lập tức ngồi máy bay tư nhân chạy về Hồng Kông.

Suốt đêm về đến nhà, Nhiêu Niệm vẫn chưa ngủ, điện thoại di động đang đặt trên tủ đầu giường.

Cô gần như kéo chăn lên che đầu, cả người cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.

Hoắc Duật nhíu mày, thầm đoán có lẽ cô đã nhìn thấy.

Anh ngồi xổm xuống bên giường, thấp giọng gọi cô: “Niệm Niệm.”

Nhiêu Niệm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, từ trên giường ngồi dậy.

“Sao đột nhiên anh lại về?”

Mấy tháng nay cô bị phản ứng mang thai giày vò nên sụt cân rất nhiều, khuôn mặt trái xoan đã gầy đi, chiếc cằm tinh xảo cũng nhọn ra.

Nhìn dáng vẻ của cô, Hoắc Duật Thâm thoáng khựng lại, lồng ngực đau nhói, lại trầm giọng mở miệng.

“Anh xin lỗi.”

Nhiêu Niệm vốn không cảm thấy là chuyện gì lớn, truyền thông chỉ giỏi nói bóng gió thôi, nhưng nhìn thấy anh phong trần mệt mỏi suốt đêm chạy về giải thích với cô như vậy, sợ cô cảm thấy ấm ức nên trịnh trọng xin lỗi, hốc mắt cô đột nhiên chua xót.

Ngay sau đó, cô rơi vào vòng tay rộng lớn ấm áp kia.

Cơ thể người đàn ông vẫn sạch sẽ thơm mùi đàn hương như trước.

Cô nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, nhịn không được hít hít mũi.

“Em tin tưởng anh mà. Anh cũng ba mươi hai tuổi rồi, muốn ngoại tình cũng là em…”

Giọng anh hơi khàn: “Nói bậy bạ gì đó.”

Lời còn chưa dứt, đôi môi đỏ mọng đã bị anh chặn lại.

Môi lưỡi xộc thẳng vào khoang miệng thăm dò, mùi hương khiến người ta say mê trên người anh bao trùm lấy cô, nước mắt nằm chực chờ trên khóe mắt cô bị anh lấy đi, chỉ còn lại một chút mềm mại.

Lòng người luôn dễ thay đổi, nhưng cô lại tin tưởng anh sẽ chung thủy suốt đời.



Sau sự kiện đó. Hợp đồng trên trăm tỷ bị hủy bỏ, giới thương nhân nội địa Hồng Kông ai ai cũng biết, người có thể gần gũi với thái tử gia Hoắc thị chỉ có một mình bà Hoắc.

Thời gian mười tháng vội vã trôi qua, Nhiêu Niệm vốn tưởng rằng sinh ra bé con sẽ giống mình, nhưng không ngờ gương mặt con gái lại cùng một khuôn với Hoắc Duật Thâm.

Tên con gái cũng do Hoắc Duật Thâm tự đặt, Hoắc Thủy Linh.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, từ lúc mười mấy tuổi đã bình tình xử lý dự án trên trăm triệu của tập đoàn, thành thạo trong thương trường danh lợi, thế nhưng lại là lần đầu tiên được làm cha.

Trước kia đáy lòng anh chỉ còn lại một nơi m.ềm mại, là Nhiêu Niệm, mà bây giờ lại có thêm một nơi khác.



Một buổi tối nọ, Nhiêu Niệm tan ca về đến nhà thì thấy cửa phòng sách khép hờ.

Phòng sách của Hoắc Duật Thâm vốn trang trí theo gam màu lạnh, thế mà bây giờ trên bàn làm việc đều bị dán các loại giấy hoạt hình mà Hoắc Thủy Linh yêu thích.

So với Nhiêu Niệm, Hoắc Thủy Linh năm tuổi ngược lại càng thích bám dính Hoắc Duật Thâm hơn, chỉ cần vừa từ nhà trẻ về, cô bé sẽ chạy đến phòng sách của Hoắc Duật Thâm. Hoắc Thủy Linh người cũng như tên, khi còn bé đã có thể nhìn ra là một cô gái tràn đầy khí chất, thanh tú xinh đẹp, như được chạm khắc từ ngọc bích.

Xuyên qua khe cửa khép hờ, Nhiêu Niệm nhìn thấy sau chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông bị dán rất nhiều giấy Hello Kitty, anh cũng không quá để ý, còn không ngại phiền phức cùng con gái làm bài tập thủ công hôm nay ở nhà trẻ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Hoắc Thủy Linh nghiêng đầu, đột nhiên nhớ tới câu hỏi của giáo viên ở nhà trẻ.

“Bố ơi, người bố yêu nhất là ai ạ?”

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp lành lạnh của người đàn ông vang lên trong phòng.

“Mẹ con.”

Nghe thấy đáp án này, cô bé bĩu môi, như là giây tiếp theo sẽ bật khóc vậy.

Người đàn ông không khỏi bật cười, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của con gái, lại thấp giọng dỗ: “Người thứ nhất là mẹ, người thứ hai là Thủy Linh.”

Hoắc Thủy Linh chớp chớp đôi mắt to ngập nước, như đột nhiên nhớ tới chuyện ghê gớm gì đó: “Mẹ cũng là cục cưng của bố, con nghe bố gọi như vậy!”

“Ừ, mẹ cũng là cục cưng của bố.”

Nhiêu Niệm ở ngoài cửa nghe được cũng có chút ngượng ngùng, cô cười cười, nhưng không hiểu sao hốc mắt lại không khỏi ươn ướt.



[Vụ xả súng ở Rome]

Cuối tuần, Hoắc Duật Thâm còn có sắp xếp công việc, bèn bảo trợ lý Fiona cùng Nhiêu Niệm ra ngoài dạo chơi.

Nhiêu Niệm rảnh rỗi đi dạo quanh khách sạn, đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi Fiona bên cạnh.

“Đền Pantheon của Rome năm nào cũng có một trận mưa cánh hoa đúng không?”

Fiona cười trả lời: “Vâng, đó là một nghi lễ tôn giáo chỉ có trong Lễ Ngũ Tuần hàng năm, có lẽ đã hàng ngàn năm tuổi. Nó được tổ chức trong đền Pantheon, nhưng năm nào cũng phải xếp hàng mấy giờ mới có thể nhìn thấy, hơn nữa bên trong chỉ chứa được năm trăm người.”

Tháng Năm đã qua, cho dù nghĩ đến đã lâu nhưng bây giờ muốn xem cũng không thể xem được.

Xem ra cô không có duyên với cảnh đẹp này rồi.

Cho dù bây giờ cô có chạy đến hồ ước nguyện ở Rome để cầu nguyện và ném một vạn đồng xu vào đó, cũng không thể quay ngược thời gian trở lại tháng Năm, để cô có thể nhìn thấy cơn mưa cánh hoa mà cô rất mong chờ kia.

Trong cuộc sống, dường như luôn có những khoảnh khắc đáng tiếc như thế.

Nghe vậy, đáy lòng Nhiêu Niệm có vài phần tiếc nuối, lại không nhịn được than nhẹ một tiếng, hỏi: “Chắc đẹp lắm nhỉ.”

Fiona cười cười, thành thật nói: “Tôi cũng chưa từng thấy qua. Bởi vì hàng năm lượng người xếp hàng rất đông, thật sự không có nhiều kiên nhẫn như vậy.”

Nhiêu Niệm đồng ý gật đầu: “Cũng đúng.”

Thấy cô có chút mất mát, Fiona lại dịu dàng đề nghị: “Nếu cô Nhiêu muốn xem, tháng Năm năm sau lại qua đây là được.”

“Có thể đi cùng chủ tịch Hoắc, đi cùng người yêu sẽ lãng mạn hơn.”

Nghe được từ người yêu này, Nhiêu Niệm sững cả người, cắn chặt môi dưới, trong lòng không khỏi nổi lên chút chua xót.

Tháng 5 năm sau, liệu bọn họ còn ở bên nhau không?

Nhiêu Niệm không xác định.

Từ phòng đi ra, Fiona theo thường lệ gọi điện thoại báo cáo đơn giản tình huống hôm nay của Nhiêu Niệm, ví dụ như ăn gì, chơi gì.

Nói xong lời cuối cùng, Fiona muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói với người đàn ông.

“Hình như cô Nhiêu rất muốn xem mưa cánh hoa trong đền Pantheon.”

Lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà bao phủ cả thành phố, Nhiêu Niệm đang ở trong phòng sửa sang lại hành lý thì nghe thấy có người gõ cửa phòng.

Lúc mở cửa, Fiona đứng ở ngoài cửa, cười khanh khách nhìn cô.

“Cô Nhiêu, chủ tịch Hoắc bảo tôi dẫn cô đến một chỗ.”

Nhiêu Niệm bối rối: “Đi đâu?”

Fiona cười trả lời: “Đến nơi cô sẽ biết. Cô có muốn đổi một bộ váy xinh đẹp trước không?”

Nhiêu Niệm không biết cô sẽ bị đưa đi đâu, nhưng vẫn nghe theo lời khuyên của Fiona.

Mãi đến khi xe chạy đến trước một tòa kiến trúc rồi dừng lại, Nhiêu Niệm nhìn xuyên qua cửa sổ xe, đáy mắt thấp thoáng tia kinh ngạc.

Đền Pantheon là tòa kiến trúc duy nhất được bảo tồn từ thời La Mã cổ đại, bên ngoài điện thờ nguy nga đồ sộ, đi vào bên trong là mái vòm hình vòng cung rất lớn, tựa như xuyên qua thời gian hàng ngàn năm trước, chắp vá từng mảnh vỡ văn minh thành một bức tranh hoàn chỉnh hiện ra trước mắt.

Cửa giáo đường được mở ra, khi Nhiêu Niệm ngước mắt lên, cô chợt thấy phía trước cách đó không xa là bóng dáng người đàn ông đứng ở đó.

Đồng tử của cô co rụt lại, nhìn cảnh tượng mộng ảo có chút không rõ ràng trước mắt.

Ánh sáng màu vàng chung quanh như mạ lên đường nét cơ thể anh một tầng hào quang mờ ảo, ánh sáng chồng chất lên nhau, cả người anh được tắm dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh dường như cũng không còn tối tăm, mặt mày thâm thúy cũng trở nên nhu hòa.

Cánh hoa hồng từ đỉnh đầu bay xuống, Nhiêu Niệm giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên.

Thời gian tựa như bị thần linh làm chậm lại, chùm sáng vàng kim xuyên qua vòm trời rơi xuống mỗi ngóc ngách trong cung điện, rải từng mảnh vụn màu vàng lên mặt đất, chiếu sáng mỗi một nơi tối tăm.

Hệt như được đắm mình dưới ánh mặt trời khoan dung, vạn vật trên thế gian đều trở nên sống động, sinh sôi không ngừng.

Có cánh hoa rơi trên mái tóc cô, giống như cánh hoa tung bay trên không trung đan thành một tấm lưới, chôn vào trong ánh mặt trời.

Cánh hoa trên mặt đất dệt thành một thảm đỏ thật dài, giống như bước vào một lễ đường hôn lễ.

Nhiêu Niệm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết nên hình dung sự rung động giờ phút này như thế nào, chỉ có thể cảm giác được trái tim đang co rút nhanh, âm thanh đánh trống reo hò càng rõ ràng hơn so với trước đây.

Cho đến khi tiếng bước chân vang lên, cô quay đầu, thấy bóng dáng người đàn ông đến gần cô trong mưa hoa đầy trời, bọn họ như đứng ở hai bên cung điện hôn lễ, như là ước định nào đó được ký kết.

Cánh hoa đỏ tươi rơi trên vai anh, cả lông mày và đuôi tóc của anh cũng được nhuộm một màu vàng nhạt, sắc thái trong đồng tử cũng được phản chiếu rõ ràng.

“Thích không?”

Nhân danh vạn thần, anh dùng ngàn vạn đóa hoa hồng làm thành một cơn mưa cánh hoa chỉ thuộc về cô.

Cũng là tình yêu mà anh dốc hết lòng mình.

[Toàn văn kết thúc]