Không Để Em Hay Biết

Chương 1




Tháng 9.

Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Hồng Kông.

Cửa phòng nghỉ khép hờ, có tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên bên ngoài hành lang, kèm theo đó là một vài giọng nữ vô tình lọt vào tai Nhiêu Niệm.

“Người ta nổi tiếng rồi kìa.” (Tiếng Quảng Đông)

Có người trêu ghẹo đáp: “Lần này là do cô ta ăn may, chứ không làm sao so được với cậu.” (Tiếng Quảng Đông)

Những người đang đi ngoài hành lang hẳn là những đấu giá viên khác. Không biết là vô tình hay cố ý mà bọn họ lại nói tiếng Quảng Đông nên cô nghe không rõ lắm, nhưng từ giọng điệu gay gắt vẫn có thể hiểu được đại khái.

Nhiêu Niệm không muốn để ý đến họ, bèn giả vờ như không nghe thấy.

Mặt bàn bằng đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu nét mặt thờ ơ của cô. Nhiêu Niệm nhặt gọn những đồ vật để linh tinh trên bàn vào trong túi, đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

Là Tạ Như Vân, người hướng dẫn của cô gọi điện thoại.

Vừa bắt máy, một giọng nói dịu dàng đượm ý cười phát ra từ loa điện thoại: “Nhiêu Niệm, cô đã xem tin tức, em làm rất tốt. Mặc dù là lần đầu tiên đấu giá nhưng em hành xử rất bình tĩnh, đặc biệt là khi viên kim cương máu xuất hiện. Tiếp tục cố gắng, đây chỉ là bước đầu tiên của em trên con đường này.”

Nhiêu Niệm nở nụ cười khiêm tốn, nhẹ giọng đáp: “Em cảm ơn, cô quá khen rồi. Hôm nay chẳng qua là em may mắn, gặp được người chịu chi.”

Trên thực tế, giá dự kiến của chiếc nhẫn kim cương máu bồ câu này thấp hơn nhiều so với giá được chốt đơn. Đấu giá cũng là một ngành phụ thuộc vào may mắn, khách hàng giàu có như hôm nay không phải lúc nào cũng gặp được. Chẳng trách nhóm nhân viên công tác đi ngang qua hành lang vừa nãy thì thầm nọ kia. Hơn nữa cô cũng chỉ là một người bán đấu giá nghiệp dư đến từ bên ngoài, kém xa so với những đấu giá viên cao cấp mà Christie’s đang tuyển dụng.

Tạ Như Vân rất hài lòng với sự khiêm tốn và thận trọng của Nhiêu Niệm, nhẹ nhàng nhắc nhở cô một vài điều sau cuộc đấu giá rồi tắt điện thoại.

Chưa đợi Nhiêu Niệm đặt điện thoại xuống đã có vô số tin nhắn Wechat hiện lên.

Cuộc đấu giá vừa mới diễn ra không lâu, bây giờ đã trở thành tiêu đề của các tờ báo lớn ở Hồng Kông và Đại Lục.

Với tư cách là một đấu giá viên, Nhiêu Niệm chắc chắn sẽ được chú ý nhờ vào mức giá cao ngất ngưởng kia. Giao diện Wechat bây giờ toàn là tin nhắn quan tâm. Ngay cả những người bạn học cũ 800 năm không nói chuyện cũng nhắn tin gửi lời hỏi thăm, coi như là đã nổi tiếng.

Nghĩ đến cuộc đấu giá chấn động vừa rồi, Nhiêu Niệm vẫn còn cảm thấy bàng hoàng như thể đang mơ.

Vừa mới tốt nghiệp không lâu cô đã đến làm việc trong một phòng đấu giá ở Đại Lục, nhưng cũng chỉ là phối hợp với người khác, chủ trì một vài cuộc đấu giá quy mô nhỏ, kém xa so với cuộc đấu giá lần này. Tất cả là nhờ vào sự tiến cử của thầy hướng dẫn nên cô mới được phép đảm nhận nhiệm vụ to lớn, tự mình chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay.

Trong đó, vật phẩm gây chú ý nhất là chiếc nhẫn kim cương máu bồ câu chưa nung nặng 10 carat.

Giá khởi điểm chỉ là 10 triệu, nhưng cuối cùng lại được bán ra với mức giá trên trời: 100 triệu đô la Hồng Kông, trực tiếp lọt vào top 5 màn đấu giá có giá cao nhất trong lịch sử, ngay cả Nhiêu Niệm cũng không ngờ tới điều này.

Thậm chí quản lý của Christie’s cũng đến khen ngợi cô, còn hỏi cô có ý định đổi việc không.

Nhờ vào người mua bí ẩn tối nay, con đường sự nghiệp của cô trong tương lai sẽ suôn sẻ và dễ dàng hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, trước lời mời của phòng đấu giá, Nhiêu Niệm suy nghĩ một lúc rồi từ chối.

Ngay lúc cô còn đang ngẩn ngơ, điện thoại rung lên, màn hình hiển thị tin nhắn.

Tưởng Gia Trạch: [Tối nay đi dự tiệc cùng tôi, tôi sẽ bảo trợ lý đến đón cô.]

Là chồng sắp cưới của cô.

Giọng điệu ra lệnh chẳng khác nào cấp trên giao nhiệm vụ cho cấp dưới.

Nhiêu Niệm cụp mi, trả lời một cách máy móc rồi cất điện thoại vào túi.

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, không biết ngoài trời đổ mưa từ lúc nào, làm cho màn đêm ở Hồng Kông chìm trong sương mù, nước mưa bao phủ lên những tấm biển quảng cáo, ánh đèn đường rực rỡ tạo thành những vệt sáng phản chiếu lên từng vũng nước.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc Bentley của Tưởng Gia Trạch đậu bên đường. Thân xe màu đen như báo đốm ẩn hiện trong màn đêm, đèn xe nhấp nháy khiến người ta nhức mắt.

Thời tiết ở Hồng Kông luôn oi ả, trợ lý xuống xe mở cửa cho cô. Nhiêu Niệm vừa ngồi vào ghế sau thì phát hiện dưới ghế có một tờ báo.

Cô cúi người nhặt tờ báo lên, liếc nhìn dòng chữ in đậm trên đó.

Là một phóng viên Hồng Kông đưa tin, bản tin được in đậm trên tờ báo với tiêu đề: [Con trai nhà họ Tưởng bị nghi ngờ có tình một đêm với người mẫu dịu dàng Lê Hiểu Hiểu.]

Phía dưới còn có một bức ảnh đính kèm. Trong ảnh, người đàn ông ôm eo người phụ nữ, mặt mũi bị mờ nhưng vẫn nhận ra được là Tưởng Gia Trạch.

Không ngờ tờ báo kia lại bị Nhiêu Niệm đọc được, trợ lý tỏ vẻ ngượng ngùng: “Xin lỗi cô Nhiêu, tôi vừa mới lấy xe về, chưa kịp dọn rác ở ghế sau.”

Nhiêu Niệm nhếch khóe môi, gấp tờ báo lại đặt sang một bên, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như không thèm để ý.

“Không sao.”

Trợ lý biết tính tình cô rất tốt, cũng thả lỏng tâm tình, khởi động xe.

Chiếc Bentley chậm rãi hòa vào dòng xe cộ. Ở ghế sau, điện thoại di động trong túi xách của Nhiêu Niệm không được nghỉ ngơi một giây phút nào, chẳng mấy chốc lại rung lên.

Cô vừa bắt máy đã nghe thấy Toàn Phi ở đầu dây bên kia tức giận mắng mỏ: “Tên khốn Tưởng Gia Trạch đó thật sự quan tâm đến cậu sao? Anh ta nên bị mang đi thiến hóa học!”

Nghe được giọng nói của Toàn Phi, tâm trạng đang phiền muộn của Nhiêu Niệm lập tức tốt lên rất nhiều.

Giọng nói to phát ra từ loa điện thoại vang vọng trong chiếc xe yên tĩnh. Trợ lý lái xe hít một hơi, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.

Nghe Toàn Phi phẫn nộ mắng mỏ được một lúc, Nhiêu Niệm vẫn tỏ thái độ không quan tâm.

Ban đầu, công việc kinh doanh của nhà họ Tưởng phát triển ở Đại Lục. Cho đến mấy năm trước, khi Tưởng Gia Trạch tiếp quản gia nghiệp, tập đoàn nhà họ Tưởng đã nhanh chóng phát triển, tranh được một miếng bánh lớn trong ngành công nghiệp điện tử ở nội địa, hiện tại đang chuyển mục tiêu sang Hồng Kông.

Giá trị con người Tưởng Gia Trạch tăng lên hàng chục lần, theo đó là vô số mỹ nữ xung quanh.

Nhưng điều này không liên quan đến cô.

Cô chỉ cần đóng vai người vợ chưa cưới hiền lành ngoan ngoãn là đủ rồi.

Nhiêu Niệm dựa đầu vào cửa kính xe, lặng lẽ nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ. Đợi Toàn Phi mắng chán chê, cô mới cười an ủi: “Bỏ đi, trước khi đính hôn chúng tớ đã nói rõ ràng rồi, không ai được phép can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương.”

Đây là một sự thật mà ai nằm trong vòng quan hệ ở Hồng Kông cũng biết. Tưởng Gia Trạch cần người vợ chưa cưới là cô đây để ứng phó với gia đình, còn nhà cô thì cần mối quan hệ này với nhà họ Tưởng để có được lợi ích, hai bên cùng có lợi. Tưởng Gia Trạch đồng ý sẽ không chạm vào cô, và cô cũng đã đồng ý sẽ không can thiệp vào việc riêng của anh ta.

Mặc dù Nhiêu Niệm không quan tâm, nhưng mỗi khi có tin đồn gì nổ ra, với tư cách là vợ chưa cưới mà đầu lại mọc đầy sừng thế này kiểu gì cũng sẽ bị giới hào môn chế nhạo.

Bên kia điện thoại, giọng điệu Toàn Phi hơi nghiêm trọng, lo lắng hỏi: “ Niệm Niệm, bố cậu thực sự không đồng ý giải trừ hôn ước với nhà họ Tưởng sao? Ngay cả em trai cậu cũng không thuyết phục được?”

Khóe môi đang cong lên của Nhiêu Niệm chậm rãi hạ xuống, ngẩn ngơ nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ xe, không khỏi cười khổ.

Nếu thực sự dễ dàng như vậy thì tốt rồi.

Thấy cô im lặng, Toàn Phi dứt khoát đổi chủ đề: “ Viên kim cương máu đấu giá hôm nay chốt được giá cao như vậy, chắc chắn cậu sẽ nhận được rất nhiều tiền hoa hồng.”

Nhiêu Niệm lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp: “Tớ không phải đấu giá viên của họ. Trước khi đến tớ đã đồng ý với thầy hướng dẫn là sẽ không lấy tiền hoa hồng, coi như đây là một cơ hội quý giá để luyện tập.”

Lúc này, ở phía bên kia điện thoại, Toàn Phi đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngập ngừng nói: “Chờ chút, có khi nào là Tưởng Gia Trạch đã mua viên kim cương kia, muốn xin lỗi cậu? Anh ta tuy rằng hèn hạ nhưng đối xử với cậu rất hào phóng.”

Nghe vậy, Nhiêu Niệm thoáng khựng lại, trong lòng hơi nghi hoặc.

Tưởng Gia Trạch là con trai duy nhất của nhà họ Tưởng, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, hành xử đường hoàng, hào phóng với phụ nữ, tiêu tiền như nước. Cô không chắc có phải anh đã mua không. Nhiêu Niệm không muốn vậy. Nếu thật sự là Tưởng Gia Trạch, vậy thì thành công tối nay của cô nhất định sẽ nằm trong lòng bàn tay anh ta, coi như là một món nợ.

Cô cầm điện thoại do dự một hồi, vốn định nhắn tin hỏi Tưởng Gia Trạch về viên kim cương máu, nhưng sau khi nghĩ lại, cô quyết định thôi không hỏi nữa.

Đằng nào thì buổi tối cũng gặp nhau, đến lúc đấy hỏi cũng được.

Trợ lý lái xe đưa Nhiêu Niệm đến gặp stylist, như thường lệ, cô chọn một chiếc váy rồi ngồi xuống trang điểm. Mặc dù Tưởng Gia Trạch ăn chơi trác táng ở bên ngoài, nhưng trong những dịp quan trọng, anh ta vẫn sẽ dẫn theo người vợ chưa cưới là cô đến tham dự.

Hai tiếng sau, trong phòng trang điểm, stylist khen cô bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm: “Cô Nhiêu đẹp thật đấy, tối nay giám đốc Tưởng mà nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ rung động.”

Nhiêu Niệm cũng tiện thể soi gương. Hôm nay stylist chọn cho cô một chiếc váy hai dây bằng lụa màu xanh đậm, để lộ bờ vai trắng nõn mịn màng, mái tóc thẳng được uốn xoăn tạo sóng buông xõa trên vai.

Trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô đeo một viên ngọc bích chất lượng tốt nhất, cảm giác mát lạnh và rực cháy làm cho cô trở nên vừa đoan trang vừa phóng khoáng. Bả vai và sườn cổ tạo thành một đường cong tinh tế, uyển chuyển.

Dù sao thì cô cũng làm trong ngành đấu giá. Muốn làm chủ được sân khấu, tư thế của cô nhất định phải nổi bật.

Vì sợ Nhiêu Niệm bị lạnh nên stylist đã quàng cho cô một chiếc khăn choàng sáng màu.

Nhan sắc của cô không kiều diễm như những người đẹp Hồng Kông khác, mà ngược lại, lông mày và ánh mắt của cô rất dịu dàng. Nhưng stylist biết Tưởng Gia Trạch thích phong cách nào nên đã trang điểm cho gương mặt của cô trở nên quyến rũ, kẻ đuôi mắt rất dài.

Nhiêu Niệm chỉ cảm thấy mình giống như một con rối tinh xảo, được trang trí một cách hoa lệ và máy móc, không có gì đặc biệt cả.

Nhất là khi vừa nghĩ tới buổi tiệc sắp tới, sợ rằng ngay cả cơ hội ăn tối cũng không có, sẽ phải chịu đói cả đêm, Nhiêu Niệm cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.



Đêm, cảng Victoria.

Một chiếc du thuyền sang trọng từ từ rời cảng, dần dần tiến vào giữa mặt biển.

Khi Nhiêu Niệm lên thuyền, thư ký của Tưởng Gia Trạch đã đến đón cô, đưa cô tới tận sảnh tiệc.

Trong hành lang, Hứa Nhiên giải thích với cô bằng giọng điệu áy náy: “Thật xin lỗi cô Nhiêu, hiện tại giám đốc Tưởng đang có việc phải làm, lát nữa sẽ qua tìm cô.”

Nhiêu Niệm gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Bên trong sảnh tiệc, người người áo quần thơm tho, tóc tai óng ánh. Nhiêu Niệm như một vị khách lạc vào Vanity Fair*

(*Vanity Fair: Hội chợ phù hoa – tạp chí, tiểu thuyết nói về xã hội quý tộc tư sản và số phận con người với nhiều thành phần trong xã hội đó.)

Tưởng Gia Trạch không ở bên cạnh cô, những vị giám đốc kinh doanh khác rất thức thời không đến bắt chuyện. Dù sao trong tình huống này, bạn nữ đồng hành cũng chỉ là lá chắn, huống chi cô cũng chẳng có gì ngoài cái danh vợ sắp cưới, không đáng để bọn họ đi qua chào hỏi.

Nhiêu Niệm cũng rất vui khi được nhàn rỗi. Cô nhìn xung quanh, thấy những món ăn tinh xảo đang xếp hàng trên chiếc bàn dài trước mặt, màu sắc rực rỡ dưới ánh đèn chùm, tỏa ra hương thơm khiến người ta thèm thuồng.

Cô vừa đưa tay định lấy đĩa bánh ngọt thì phía sau vang lên một vài giọng nữ, hẳn là mấy vị tiểu thư quyền quý ở Hồng Kông.

Có người chú ý đến cô, hỏi những người xung quanh: “Cô ta là vợ sắp cưới của giám đốc Tưởng sao?”

Nhiêu Niệm đang cầm bánh đột ngột dừng lại.

Giọng điệu cô ta như thể đang cười trên nỗi đau của người khác: “Nhìn thì cũng trẻ tuổi xinh đẹp, trông khá là có học thức. Đáng tiếc, đàn ông không thích phong cách này. Cứ coi như cưới về rồi thì cũng sẽ ra ngoài tìm người khác thôi.”

Một trong số họ bật cười, giọng điệu trào phúng: “Mới vừa nãy còn thấy giám đốc Tưởng ở trên lầu. Đứng bên cạnh anh ấy hình như là hoa hậu Hồng Kông rất nổi tiếng gần đây. Bỏ lại vợ sắp cưới dưới sảnh, lên lầu cùng người phụ nữ khác, xem ra người vợ sắp cưới này cũng chẳng có tiếng nói gì.”

“Haizz, chẳng qua là anh tình tôi nguyện, cũng chẳng có gì đáng thương cả, đàn ông có tiền không phải là được rồi sao? Có thể kết thông gia với nhà họ Tưởng, coi như không phí công nuôi dưỡng đứa con gái này.”

Nhiêu Niệm vô thức siết chặt đầu ngón tay đang cầm đĩa, lông mi khẽ run.

Cảm giác lạnh lẽo của gốm sứ bao trùm lên từng ngón tay cô, như thể đang từ từ đóng băng cơ thể cô từng xăng ti mét.

Mỗi lần cùng Tưởng Gia Trạch tham gia những buổi tiệc thế này, ít nhiều gì Nhiêu Niệm cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Tính cách cô vốn mạnh mẽ, mỗi lần bị người ta chế nhạo như vậy, cảm giác giống như lòng tự tôn bị chà đạp, đến nỗi một lời phản bác cũng không nói ra được.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Hôn ước với Tưởng Gia Trạch không phải là thứ cô có thể tự mình quyết định. Trong mắt những kẻ giàu sang quyền quý này, cô chỉ là một con cờ để trao đổi lợi ích.

Hôn ước này giống như một chiếc xiềng xích nặng nề hoa lệ, đè nặng cô đến nỗi không thở nổi.

Trước sức mạnh của quyền lực và tiền bạc, sự phản kháng của cô chẳng là gì cả.

Cho dù là chống lại bố cô hay chống lại nhà họ Tưởng, cô cũng không làm được. Thậm chí, tất cả những người nhìn thấy đều sẽ chế nhạo và sỉ nhục cô, khiến cô không còn chút tự trọng nào.

Món tráng miệng vừa cầm trên tay bỗng chốc không còn hấp dẫn nữa. Nhiêu Niệm muốn nhếch môi cười nhưng không thể làm nổi nên đành chịu thua, không tự làm khó mình nữa, đặt món ăn sang bên cạnh.

Cuộc trò chuyện bên kia vẫn đang tiếp tục, dần dần đổi sang chủ đề khác, giọng điệu thể hiện rõ sự cung kính và nể phục: “Biết tin gì chưa, hình như tối nay vị kia sẽ tới, phải mời tới vài lần, khó khăn lắm vị kia mới đồng ý tham dự buổi tiệc này.”

“Thật chứ? Tin tức có chính xác không?”

Nhiêu Niệm không muốn nghe nữa, trước khi Tưởng Gia Trạch đến đã rời khỏi hội trường.

Cô bước đi không mục đích, chậm rãi đi lên boong tàu, xung quanh là đôi ba vị khách đứng cùng nhau, tay cầm ly rượu sâm panh, chưng ra những nụ cười giả tạo chẳng khác gì cảnh tượng vừa nãy.

Nhiêu Niệm chỉ có thể tìm đến một góc vắng vẻ, nhìn mặt biển rộng mênh mông, hít một hơi thật sâu mới cảm thấy như mình được sống lại.

Nhiêu Niệm ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mặt. Cảng Victoria đẹp như một bức tranh, sang trọng và hào nhoáng. Bức tranh ấy được tạo nên từ hàng ngàn ánh đèn, đập vào mắt người xem là sự rực rỡ và hoa lệ.

Cô chỉ có thể tranh thủ thư giãn trong giây phút ngắn ngủi này. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ quay trở lại khung cảnh Vanity Fair vừa rồi, khoác lên mình chiếc mặt nạ xa hoa và hào nhoáng.

Nhiêu Niệm chớp chớp mắt, cố kìm nén đau đớn, ngồi xuống bậc thang ở góc khuất sau boong tàu.

Cô cần một chút thời gian để bình tĩnh và tiêu hóa cảm xúc của mình. Nhưng không được quá lâu vì cô còn phải quay lại.

Ngẩn người nhìn cảnh đêm trong chốc lát, cô nghe thấy phía sau có tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, lẫn vào trong gió biển.

Đó là một giọng nói trầm thấp và từ tính, giống như một chén rượu ngâm lâu ngày, điềm tĩnh mà cao quý, gợi cảm đến mê hồn, vô cùng rõ ràng trong đêm tối.

Cùng là tiếng Quảng Đông nhưng lại khác hoàn toàn với chất giọng sặc mùi tiền của những kẻ quyền cao chức trọng trong buổi Vanity Fair hồi nãy.

Nhiêu Niệm hiếm khi nghe thấy ai đó nói tiếng Quảng Đông hay như vậy. Cô vô thức bước ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói ấy.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong bóng tối, tay cầm điện thoại di động, hình như đang gọi điện.

Không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây, dáng người cao lớn, bàn tay đang cầm điện thoại có đeo đồng hồ. Rõ ràng chỉ đứng ở đó nhưng không hiểu sao lại toát ra khí chất thong dong bình tĩnh.

Cô không kiềm chế được nhìn lâu thêm một chút, mãi mới dời ánh mắt ra chỗ khác.

Chẳng biết vì sao, nỗi chua xót vừa kìm nén lại trào dâng. Cảm giác đói càng khiến cảm xúc thêm dâng trào, đến cả hốc mắt cũng hơi ươn ướt.

Cô chỉ có thể vội vàng cúi đầu, để mái tóc che đi một phần khuôn mặt, cố hết sức che giấu sự xấu hổ của mình lúc này.

Gió biển vù vù lướt qua, yên lặng mà tĩnh mịch.

Cô vòng cánh tay mảnh mai ôm lấy cả cơ thể, thở gấp, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi, không chú ý đến tiếng bước chân đang tiến lại gần mình.

Cho đến khi một chiếc khăn tay màu đen bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Mùi gỗ mun hòa quyện với mùi trầm hương thoang thoảng tiến vào mũi, tựa như có tác dụng xoa dịu thần kì.

Nhiêu Niệm sửng sốt, vô thức nín thở, ánh mắt dần di chuyển lên trên, dừng ở bàn tay đang cầm chiếc khăn.

Lễ độ và lịch thiệp, đôi bàn tay của một người sống trong nhung lụa, đẹp đẽ, trắng nõn, mảnh khảnh, đường gân nổi rõ, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ.

Nhiêu Niệm học chuyên ngành thưởng thức nghệ thuật, đã ngắm nhìn vô số đồ vật có giá trị, vậy nên cô dễ dàng nhận ra chiếc cúc áo kim cương ở cổ tay người đàn ông và cả nhãn hiệu chiếc đồng hồ mà anh đang đeo.

Không phải là mấy thương hiệu xa xỉ mà mấy cậu ấm cô chiêu như Tưởng Gia Trạch hay đeo. Đó là một thương hiệu thủ công của hoàng gia Ý đã tồn tại hàng thế kỉ, thuộc series đĩa mặt trăng, đã ngừng bán từ vài năm trước. Giá của một chiếc đồng hồ này đủ để mua cả chiếc du thuyền mà cô đang đứng.

Lông mi cô run run, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn người vừa bước tới.

Sau lưng anh là bến cảng Victoria phồn hoa, ánh đèn rực rỡ. Chiếc áo sơ mi đen tôn lên bờ vai rộng, đẹp đẽ một cách hoàn hảo. Ánh sáng từ phía sau chiếu đến làm hình bóng anh như phát sáng, tạo cảm giác thâm sâu và tôn quý.

Điện thoại vẫn chưa tắt máy, người đàn ông trả lời đầu dây bên kia bằng tiếng Quảng Đông, bàn tay cầm chiếc khăn vẫn dừng ở giữa không trung, chờ cô cầm lấy.

Hành động của anh rất tự nhiên và nhàn nhã, tựa như trong lúc nói chuyện công việc, tiện tay rút khăn đưa cho người khác.

Không biết vì sao, những vị khách khác trên boong tàu đều biến mất như bị ai đó cố ý lôi đi, toàn thế giới chỉ còn lại hai người họ, yên tĩnh lạ thường.

Đúng lúc này, sóng biển đánh vào thân tàu, tạo nên một tiếng động lớn, phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng.

Gió biển ẩm ướt thổi bay mái tóc, lay nhẹ làn váy xanh đậm của cô.

Nước mắt còn chưa kịp bị gió biển cuốn đi, Nhiêu Niệm lại cảm thấy tầm nhìn trước mắt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, mơ hồ không rõ.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, cuối cùng người đàn ông cũng rời sự chú ý khỏi cuộc điện thoại, nhìn về phía cô gái trước mặt.

Cô thẫn thờ nhìn vào đôi mắt thâm sâu như biển.

Trái tim như lỡ mất một nhịp.