Không Dám

Chương 24




Bởi vì còn phải trở về nơi đó thu dọn đồ đạc, thời gian dạo phố buổi chiều cũng bị rút ngắn lại. Kiều Tiểu Kiều nghe A Tía kể lại tình hình, dưới sân trên lầu hỗn loạn ra sao, đáy mắt cũng lạnh thêm mấy phần. Lúc Giang Tuyết Tử đi ra, Kiều Tiểu Kiều không nói không rằng kéo cô đi đến khu nội y. Vì không muốn Giang Tuyết Tử từ chối, còn đặc biệt thay cô chọn thêm hai bộ.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, trang sức cũng chưa kịp chọn, mấy người liền giao số đồ vừa mua lại quầy tiếp tân, sau đó Lam Toản sẽ cho người giao hàng đến nhà. Kiều Tiểu Kiều đã được Triển Phong gián tiếp chuyển lời nhờ vả của Triển Kính nên liền lôi kéo Giang Tuyết Tử không cho cô về nhà, nói A Lam lái xe đến nhà hàng của Lục gia.

Giang Tuyết Tử vốn muốn trực tiếp về nhà, tự tay chuẩn bị bữa tối cho Triển Kính. Nhưng dưới sự rủ rê của Kiều Tiểu Kiều, nhìn đến đồng hồ, Triển Kính mỗi ngày 5 giờ rưỡi tan tầm, lúc này đã sắp 5 giờ, trong nhà vốn chẳng có mấy thứ nguyên liệu nấu ăn, muốn đi mua cũng phải mất hơn hai giờ, nên đành từ bỏ ý định. Nghe theo lời Kiều Tiểu Kiều đến nhà hàng của Lục gia mua mấy thứ, hương vị cùng dinh dưỡng đương nhiên sẽ tốt hơn chính mình làm rất nhiều, thời gian cũng thong dong hơn một chút. Hơn nữa hôm qua Triển Kính đã ăn một tô cháo bồ câu, hôm nay cũng nên dùng thêm một phần nữa, bổ huyết ích khí, mau lành vết thương.

Nghĩ như vậy, Giang Tuyết Tử cũng đổi ý, không khăng khăng hôm nay phải ra tay hầm cháo nữa.

Kiều Tiểu Kiều ở một bên nhìn, đảo tròng mắt một vòng, khóe miệng cong lên, nghịch ngợm nói: "Thế nào? Còn buồn bực sao? Có phải lúc đầu định rửa tay hầm cháo, nhân tiện đeo một chiếc tạp dề nhỏ bên dưới trống rỗng, thuận tiện đem mình cho Triển Kính ăn một ngụm không?"

Giang Tuyết Tử ở phương diện này ngây ngô vô cùng, sao có thể sánh bằng Kiều Tiểu Kiều sống trong giới giải trí nhiều năm, chuyện gì cũng biết, ôm bảo bảo được 3 tháng xong liền cùng Triển Phong đã nhịn đến ngây ngô lăn lộn mấy vòng, công thành chiếm đất. Cho nên vừa nghe mấy lời này, cả khuôn mặt thanh tú của Giang Tuyết Tử liền nhuộm một tầng đỏ ửng, nhè nhẹ đẩy vai Kiều Tiểu Kiều, nhỏ giọng oán trách: "Tiểu Kiều tỷ, chị nói bậy cái gì vậy..."

Kiều Tiểu Kiều lập tức híp mắt, lộ ra một nụ cười tinh quái: "Này này, xem Triển Kính đem em cưng chiều trong lòng bàn tay như đứa trẻ kìa. Mấy lời này đã không chịu nổi sao."

Từ nhỏ đến lớn Giang Tuyết Tử chưa từng trải qua loại tình huống này, nhất thời nghẹn lời, chịu trận nghe đối phương trêu chọc, đôi gò má càng thêm hồng rực.

Kiều Tiểu Kiều trông thấy đứa nhỏ này thật ngoan, cười cười, vỗ vào cánh tay cô: "Được rồi, đều là nữ nhân. Đùa với em hai câu thôi, em đừng để ý."

Giang Tuyết Tử giương mắt nhìn nữ nhân không sợ thiên hạ loạn lạc đúng chuẩn thai phụ đang tiếng tới gần mình, kề sát vào tai cô nói nhỏ: "Tuyết Tử, nói cho chị nghe đi, có phải em còn chưa cùng A Kính..."

Giang Tuyết Tử mím môi, khẽ gật đầu. Kiều Tiểu Kiều khoa trương hét lên một tiếng, hai tay bưng lấy gò má: "Trời ạ, tiểu tử kia thế mà nhịn thật giỏi!"

Kiều Tiểu Kiều biết tiểu nha đầu này da mặt mỏng, ồn ào cảm thán thêm mấy câu lại hỏi nhỏ: "Không phải hai đứa đã ở chung nhà hay sao? Em vẫn còn tính toán muốn để cho tiểu tử kia ăn chay à?"

Giang Tuyết Tử hơi bối rối: "Làm sao mà nhanh như vậy được ạ..."

"Ây da, hai cái đứa này..." Kiều Tiểu Kiều vừa nghe liền nóng nảy, thiên tính bát quái liền lộ rõ: "Triển Phong kể với chị, hai đứa đã biết nhau hơn mười năm mà? Lúc này em cũng ở cùng nhà với Triển Kính rồi, muốn làm thế nào thì chính là thế ấy. Cũng không thể nhịn đến nghẹn được..."

"Nói cho em biết..." Kiều Tiểu Kiều lộ ra vẻ mặt thần bí, thấp giọng nói: "Đợi em thử qua một lần đi. Nữ nhân sau khi biết qua cảm giác dễ chịu kia liền đổi khác. Cái đó không phải chỉ nam nhân mới có nhu cầu, nữ nhân cũng có! Hơn nữa Triển Kính nhà em là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, dáng người như vậy, thể lực như vậy,..."

Giang Tuyết Tử thật sự nghe không nổi nữa, vươn tay che miệng đối phương, nhỏ giọng nói: "Tiểu Kiều tỷ, đứa nhỏ sẽ nghe được đấy."

Nhắc tới chuyện này, thai phụ vô pháp vô thiên rốt cục cũng đàng hoàng lại, cười cười đưa tay ra dấu im lặng.

Trên xe từ đó mới có thể an tĩnh tới nơi.

Xe lái vào một toà tứ hợp viện ở phía nam thành phố. Nơi đây là khu phố cổ của thành phố B, kiến trúc được bảo tồn vào trùng tu rất tốt. Phần lớn các tứ hợp viện từ nhà ở đã được bán qua tay mấy lần, để cho người ta mở quán cơm hoặc nhà hàng nhỏ. Cũng có không ít người ngoại quốc có mắt nhìn tốt, thích thú phong thuỷ nơi này cũng mua một toà chính viện, hằng năm vào kì nghỉ sẽ ở lại vài ngày.

Nhà hàng của Lục gia được mở khoảng 7, 8 năm trước, rất nhanh liền đông khách. Căn bản không phải là vì vị chủ nhân của nhà hàng là một người có danh tiếng có bản lĩnh mà là vì đồ ăn được làm rất hợp khẩu vị, nguyên liệu tươi ngon dùng trong ngày, mỗi món ăn đều đọng lại hương vị đặc trưng chỉ có nơi này mới có. Đường vào cũng không dễ đi, nơi đậu xe cũng rất ít nhưng lại rất khó để có thể ăn một bữa cơm, mỗi ngày 12 giờ trưa mới bắt đầu mở cửa, đến tối 8 giờ sẽ đóng cửa, hơn nữa mỗi ngày chỉ làm 20 bàn cơm. Người bình thường đặt bàn trước năm bữa nửa tháng cũng có khi không còn chỗ.

Bất quá những quy củ này không dành cho Triển gia, chỉ cần qua 12 giờ trưa, người muốn món gì liền có món đó, kể cả cháo hầm nhỏ lửa phải nấu trước nửa ngày. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kiều Tiểu Kiều chỉ cần gọi điện thoại trước nửa giờ, cháo bồ câu đã được chuẩn bị sẵn.

Giang Tuyết Tử đi theo Kiều Tiểu Kiều vào trong đại sảnh, vừa vặn gặp một người từ trong đi ra. Áo sơmi trắng tháo bớt hai nút trên cùng, tay áo xắn đến cùi chỏ, quần kaki nhạt, cùng một đôi giày màu xanh nhàn nhã. Một nam nhân dung nhan phi thường xuất sắc trong một thân y phục nhạt màu, tạo nên nét tao nhã quý khí khiến người ta khó dời mắt. Không phải Triển Lục thì còn có thể là ai?

Triển Lục hôm nay tan ca sớm, đến đây đưa đồ giúp mẹ, vừa xong không bao lâu, muốn đi gọi điện thoại một chút, vừa ra cửa thì trông thấy Giang Tuyết Tử cùng Kiều Tiểu Kiều không hẹn mà tới.

Anh đương nhiên biết Kiều Tiểu Kiều, bất quá cũng chỉ là xã giao không tính là thân thiết. Kiều Tiểu Kiều một thân đỏ rực, vô cùng hút mắt, Triển Lục cùng người gật gật đầu, xem như chào hỏi qua, đem tầm mắt dời về phía một thân trang phục thanh thuần Giang Tuyết Tử, ánh mắt rõ ràng có chút sững sờ.

Mười năm trước, mỗi lần Giang Tuyết Tử cùng Triển Kính đến ăn bữa cơm tụ họp của cả nhà, Triển Lục cũng không vắng mặt. Cho nên đối với phong thái khí chất, tính tình trầm lắng ít nói của Giang Tuyết Tử năm đó, anh là hiểu rất rõ. Bất quá khi đó trong mắt cô chỉ có mỗi Triển Kính. Mỗi lần gặp mặt, trừ bỏ lễ phép chào hỏi, cô chưa từng nói thêm với anh một lời nào. Nhưng lại vô cùng thích trò chuyện cùng Triển Kính, mỗi khi hai người ở chung một chỗ tuy không có hành vi hay cử chỉ mập mờ thân thiết gì nhưng trên mặt đều là vui vẻ thoải mái, nói cười không ngớt. Khi đó huynh đệ cùng tụ tập đều nói, Giang gia công chúa mắt cao hơn đầu, mắt chọn đàn ông cũng không hề động, thế mà lại coi trọng tên cọc gỗ Triển Kính một chút ngọt ngào cũng không biết.

Bất quá với chuyện này Triển Lục hiểu được. Trong mấy huynh đệ ai cũng có nét riêng, Triển Phong kiêu ngạo, Triển Lục sang quý, Triển Hạo cuồng tiếu, Triển Dục miệng ngọt, loại nào cũng khiến cho các nữ hài tử không thể bỏ qua. Chỉ có Triển Kính, lớn lên nhìn rất tốt nhưng cặp mắt kia quá yên tĩnh, trong khi các tiểu tử ngang tuổi suốt ngày rong chơi điên náo, gây chuyện không dứt thì tên kia đã qua khỏi thời đó, không dễ gây hấn đánh nhau, cũng không cùng nữ tử thân thiết, nói dễ nghe thì là tuổi trẻ mà thành thạo, nói khó nghe chút chính là một ông cụ non không khác gì các lão nhân 50, 60 tuổi.

Mà Giang gia tiểu công chúa lại tinh tế, thông minh, trầm tính đến mức có chút lạnh nhạt, nam nhi bộ dáng đẹp mắt cô đã thấy nhiều, nam nhân bình thường tự nhiên không lọt nổi mắt xanh của cô. Con người lúc nào cũng muốn tìm người hợp ý với mình, cho nên cô đối với Triển Kính tự nhiên sẽ có một phần coi trọng, ngoài dự kiến của người khác nhưng không hề ngoài suy nghĩ của Triển Lục.

Trải qua 10 năm, anh gặp lại tiểu công chúa năm nào, cô lại bất ngờ đứng bên cạnh Triển Kính, bộ dạng an tĩnh bình yên. Thiếu đi hào quang chói loà khiến người ta không dám ngước mắt nhìn, Giang Tuyết Tử lúc này giống như một viên ngọc nội liễm ôn nhuận, đẹp đẽ bình thản lại càng khiến cho người ta không dời mắt nổi.

Nửa tháng trước gặp lại, cô là một thân quần áo đơn giản mộc mạc, vẻ mặt hơi bất an lo nghĩ. Lúc này vừa trải qua một phen huấn luyện của Kiều Tiểu Kiều, hào quang dìu dịu lại càng bộc lộ rõ ràng hơn. Cả người khoác lên y phục thuần nhiên hưu nhàn, lộ ra vẻ thanh thoát, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều. Trọng yếu chính là giữa đôi mày cô lại lộ ra một nét tự tin đúng mực, làm cho Triển Lục nháy mắt tưởng mình được gặp lại tiểu nha đầu đạm mặc cao ngạo lại đáng yêu xinh đẹp năm nào.

Trong quá khứ, anh vì hào quang của tiểu công chúa mà không thể dời mắt. Hiện tại cô như được một viên ngọc rũ khỏi lớp bụi ám, lộ ra tư phong nữ nhân, khiến lòng anh không kềm chế được dâng lên một loại xúc động.

Nam nhân Triển gia đều là những người thuộc trường phái hành động. Tâm tư trăm vòng ngàn mối, bất quá 3 giây sau đã được điều chỉnh tốt, Triển Lục khôi phục phong độ, vươn tay vén rèm cửa, nghiêng người: "Mời vào."

Kiều Tiểu Kiều cảm ơn một tiếng, đi qua cửa. Giang Tuyết Tử theo sau, chờ Triển Lục buông rèm, mỉm cười với anh: "Thật khéo."

Triển Lục lộ một nụ cười, một đôi mắt phượng trong suốt như nước, phong thái đoạt người: "Đúng vậy. Tôi còn nhớ cô thiếu tôi một bữa cơm đây."

Tìm một chỗ ngồi thoải mái, Kiều Tiểu Kiều nhờ A Lam đi hỏi mấy món ăn, lúc này mới quay sang câu được câu không nói chuyện, ánh mắt đảo tới đảo lui giữa hai người kia. Cô cũng không phải là Giang Tuyết Tử, trong lòng nam nhân có chủ ý gì, từ ánh mắt lúc đó cô đã biết rõ. Trong lòng cảm thấy có chút không ổn, lại thấy có chút thú vị. Ánh mắt chọn phụ nữ của đàn ông Triển gia xem ra có chút giống nhau, Giang Tuyết Tử cùng cô có không ít điểm chung, bất quá tính cách của hai người cũng là hai loại khác nhau. Nhưng giữa Triển Kính và Triển Lục, sự tình các lúc càng đáng xem rồi nha...

Mấy người mang theo các hộp thức ăn đã được đóng gói kĩ càng, đi ra bãi đậu xe. Giang Tuyết Tử cùng Triển Lục hàn huyên vài câu, đang định cáo biệt, thì lại thấy Kiều Tiểu Kiều hết nhìn đông tới nhìn tây, lộ ra bộ dáng không yên lòng.

Vừa muốn mở miệng hỏi, chỉ thấy ánh mắt đối phương sáng lên, Giang Tuyết Tử nhìn theo, cả người lập tức ngây ngẩn. Xe Audi đen, còn có Tiểu Tô ngồi ở ghế lái, trong xe nhất định là Triển Kính!

Giang Tuyết Tử kinh hỉ, cả người vội vàng tiến về phía trước, xe ngừng còn chưa ổn, người bên trong đã dùng lực mở cửa, sải chân dài đi tới chỗ cô. Không để ý trong viện có bao nhiêu người đang nhìn, anh cứ thế đem cô ôm vào trong ngực, cánh tay không bị thương còn xoa đầu cô, cúi mặt, không ai ra gì nhỏ giọng hỏi cô: "Đám người kia có chạm vào em không? Có bị thương không không? Sợ sao? Đã khóc rồi à?"

Giang Tuyết Tử lúng túng, anh cứ hỏi như súng liên thanh thế này thì muốn cô trả lời kiểu gì. Huống hồ, vừa rồi ở trong xe Kiều Tiểu Kiều còn trêu chọc anh là quá nuông chiều cô, anh vừa tới nơi đã lo lắng như vậy, cũng không kịp chào hỏi ai cả, vừa đến liền ôm cô quăng ra một đống vấn đề, xem ra bọn họ chê cười cũng không uổng.

Ai ngờ thấy cô do dự như vậy, Triển Kính lại càng nghĩ nhiều, hít một hơi, nhẹ giọng dỗ dành: "Nào ngoan, chúng ta về nhà thôi. Về nhà rồi kể cho anh nghe, được chứ?"

Giang Tuyết Tử bị anh một tay ôm lấy, thấy Triển Kính định nhét mình vào xe đành ôm chặt tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh đừng như vậy, còn chưa chào hỏi mọi người kìa. Tiểu Kiều tỷ cùng Triển Lục đang ở kia kìa."

Triển Kính nhíu mày, dùng thanh âm để tất cả mọi người nghe được: "Em ngại cái gì, dù gì cũng không phải người ngoài."

Ai ngờ Triển Lục lại đáp: "Không phải người ngoài mà quanh năm suốt tháng chưa bao giờ nghe thấy mở miệng mời anh em một bữa cơm."

Triển Kính quay đầu, chân mày nhướng cao, vẻ mặt hàm chứa đủ loại cảm xúc, chỉ không có kinh ngạc.

Kiều Tiểu Kiều đứng bên cạnh chiếc Bently bạc, vươn tay vịn cửa xe, ánh mắt tràn đầy hứng thú. Này này, náo nhiệt thế kia nhất định không thể bỏ lỡ mà hả?