Vào tết thiếu nhi, Dụ Hàm Tinh nhận được thiệp chúc mừng từ một bạn học nữ lớp bên cạnh. Bị người tỏ vẻ có hảo cảm là việc rất bình thường đối với cậu, cũng may học kỳ sau là sang lớp 12 rồi, cậu có thể lấy lý do chuyên tâm học tập để danh chính ngôn thuận từ chối cô ấy.
Hôm nay tiệm trà sữa chương trình đặc biệt, lượng khách nhiều hơn ngày thường rất nhiều. Dụ Hàm Tinh cũng bận rộn hơn, nhưng ý niệm “Nếu hôm nay có thể nhìn thấy anh ấy thì tốt quá” vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu.
Giao thoa giữa cậu với Minh Phong cũng chỉ giới hạn trong tiệm trà sữa này, quan hệ nhiều nhất là nhân viên quen thuộc với khách hàng, cho nên có thể trong lúc pha trà sữa có thể nói thêm được với anh vài câu cũng đủ khiến Dụ Hàm Tinh thỏa mãn.
Nhưng đồ uống không phải nhu yếu phẩm, uống chán một vị chắc chắn sẽ muốn nếm thử khẩu vị của cửa hàng khác. Bởi vì một ly trà sữa, Dụ Hàm Tinh thiếu chút nữa liền tự mình đa tình mà cho rằng Minh Phong có hứng thú với cậu. Trên thực tế, nếu là cậu nhớ không lầm thì gần nhất Minh Phong không còn đến cửa tiệm nữa.
Dụ Hàm Tinh lúc này mới chậm rãi phản ứng lại, hành vi mua đồ uống mời cậu của Minh Phong vào ngày đó hoàn toàn không liên quan gì đến việc “Cảm thấy hứng thú” cả, có lẽ chỉ xuất phát từ hảo tâm của anh, hoặc là tính cách của anh khá nhiệt tình nên mới quan tâm đến một người khá xa lạ nhưng quen mặt như cậu.
Tới thời gian tan tầm rồi nhưng thân ảnh của người kia vẫn không xuất hiện. Dụ Hàm Tinh hơi thất vọng mà nhấp môi, cảm thấy tâm tình chờ mong của mình cực kỳ mất mặt.
Nửa đêm trước khi đi ngủ, Dụ Hàm Tinh cầm điện thoại theo thói quen vào trang Weibo của Minh Phong, vừa lúc nhìn đến bài đăng chúc mừng tết thiếu nhi của anh.
Xem ra gần đây anh có vẻ rất bận, như vậy không rảnh đi mua trà sữa uống cũng là chuyện bình thường.
Dụ Hàm Tinh bình luận một câu “Cũng chúc anh vui vẻ”, năm chữ nay mau chóng bị đẩy xuống bởi các bình luận của fans. Cậu vẫn chưa thấy buồn ngủ, cho nên quyết định vào trang tạp chí mà Minh Phong đang làm việc tìm kiếm thông tin của anh.
26 tuổi, thích ăn cam quýt, cuồng làm việc, chòm sao Bạch Dương…… những tư này của Minh Phong thì Dụ Hàm Tinh đã nắm rõ, đáng tiếc là xem rất nhiều ngày rồi mà vẫn chưa biết là anh còn độc thân hay không.
Cơ mà anh có còn độc thân hay không cũng không liên quan gì đến cậu, chẳng qua Dụ Hàm Tinh không chịu nổi lòng hiếu kỳ của chính mình mà thôi.
Buổi chiều cuối tuần, Dụ Hàm Tinh lại dựa vào quầy mơ màng buồn ngủ, mặt bàn không biết khi nào bị người nhẹ nhàng gõ hai cái, làm cậu lập tức bừng tỉnh.
“Dậy làm việc đi nào.”
Những lời này khiến Dụ Hàm Tinh còn tưởng rằng là ông chủ đang kiểm tra, lập tức bật dậy từ trên ghế lớn tiếng đáp “Dạ”. Mà khi ngẩng đầu, nhìn thấy lại là cặp mắt thâm thúy của Minh Phong.
“Hôm nay nóng quá nhỉ.” Minh Phong cảm thán, tùy tay vén lên vài sợi tóc trên trán lên, “Tôi lái xe sang bên này làm việc, cố ý vòng qua đây mua đồ uống.”
“Đúng là rất nóng……” Dụ Hàm Tinh thuận lời, không đợi Minh Phong gọi đồ đã tự nhiên mà đi pha chanh hương thảo ướp lạnh.
“Điều hòa trong tiệm mới thay à, tôi nhớ là trước kia không thấy có.” Minh Phong nhìn quanh bốn phía, tùy ý bắt chuyện với cậu.
“Vâng, hôm qua mới lắp.”
“Học sinh các cậu sắp được nghỉ rồi nhỉ?”
“Tôi còn hơn một tháng nữa.”
Minh Phong ngồi xuống, thuận miệng hỏi cậu: “Vậy nghỉ hè cậu còn đi làm thêm không?”
“Có.” Dụ Hàm Tinh gật đầu, “Nhưng đến khai giảng năm sau sẽ không làm nữa.”
“Lần trước cậu nói cậu học năm nào rồi?”
Động tác trên tay của Dụ Hàm Tinh ngừng lại, đại não nhanh chóng nhớ lại đáp án chính xác: “Đại học năm hai rồi.”
“Vậy chắc phải học nhiều lắm mới không có thời gian làm thêm.”
“Vâng……”
“Thật tốt ……” Minh Phong hâm mộ nói, “Tôi chưa từng học đại học đâu, đi làm từ rất sớm.”
Dụ Hàm Tinh phối hợp lộ ra tò biểu tình mò, biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Anh làm nghề gì thế?”
“Cậu đoán xem.”
“Người mẫu?”
Tươi cười trên mặt của Minh Phong lập tức bị kinh ngạc thay thế, “Đoán chuẩn ghê……”
Dụ Hàm Tinh tìm lời thích hợp, nói: “Bởi vì anh rất cao, khí chất cũng tốt nữa, lại còn đẹp trai…… tôi bèn nghĩ ngay đến người mẫu.”
Tuy rằng đã quen nghe những lời khen giống như của cậu, nhưng lần nào Minh Phong vẫn cảm thấy sung sướng.
“Tôi cũng không tính là người mẫu thật sự, chỉ là chụp chút tạp chí thôi.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ mà cười cười.
“Thế cũng rất tài giỏi mà.”
Dụ Hàm Tinh đưa ly chanh hương thảo ướp lạnh đã pha xong đưa cho anh, đơn giản chào tạm biệt nhau liền kết thúc lần tương ngộ trân quý này.
Minh Phong tự xưng là đi làm rất sớm, bởi vậy Dụ Hàm Tinh bất đầu tò mò bộ dáng của anh khi cùng tuổi mình. Buổi tối sau khi làm bài tập xong, Dụ Hàm Tinh liền dùng điện thoại tìm ảnh cũ của Minh Phong, cuối cùng ở trên Weibo của một vị nhiếp ảnh gia ảnh của Minh Phong mười năm trước.
Khi đó anh cosplay vài nham chính trong tiểu thuyết ngôn tình, mặt mày toàn là khí chất ngây ngô vón có của thiếu niên, dưới nền sáng màu vàng nhạt ấm áp càng đặc biệt thêm cho niên thiếu Minh Phong một tầng mật ong, toàn thân đều tản ra hương vị ngọt thanh.
Nếu trong trường học của cậu có một vị đàn anh như này, Dụ Hàm Tinh bảo đảm chính mình sẽ yêu sớm.
Trước khi thoát khỏi Weibo, cậu để ý đến trên trang chủ của vị nhiếp ảnh gia kia có để phương thức liên hệ.
Người theo dõi trang Weibo của nhiếp ảnh gia này có mấy chục vạn, có vẻ như anh có tầm ảnh hưởng không nhỏ trong nghề này, giá cả không cần hỏi cũng biết là rất đắt.
Nhưng mà anh ấy ngẫu nhiên sẽ tương tác với Minh Phong trên Weibo, người quen có đăng bài mới, Minh Phong hẳn là sẽ thấy được nhỉ……
Dụ Hàm Tinh bắt đầu do dự.
Cậu không quá hứng thú với chụp chân dung hoặc là làm người mẫu, nhưng mà cậu sắp lên lớp 12 rồi, sau này chắc chắn sẽ khó mà gặp lại Minh Phong.
Nhưng nếu có chút liên quan đến công việc của Minh Phong, nếu có thể làm anh chú ý tới cậu…… liệu sau này hai người sẽ có thêm một tầng quan hệ không?
Dụ Hàm Tinh xuất thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đến vài phút sau, cậu thở phào một hơi, đăng nhập tài khoản ngân hàng xem số dư tiền tiết kiệm của mình.
Tạm thời còn chưa biết tiền công tiêu chuẩn cho nhiếp ảnh gia là bao nhiêu, nhưng mà nếu Dụ Hàm Tinh trích ra tiền thuê nhà mấy tháng mới chắc cũng đủ rồi.
Chuẩn bị xong vấn đề về kinh tế, Dụ Hàm Tinh rốt cuộc lấy hết can đảm gửi tin nhắn cho vị nhiếp ảnh gia kia.