Dưới nắng xuân ấm áp khiến người ta buồn ngủ, Dụ Hàm Tinh gối lên cánh tay, ghé vào quầy bán mà nhàm chán híp mắt nhìn đám đông bận rộn ngoài cửa hàng.
Cuối cùng thì ngoài cửa cũng xuất hiện một bóng người. Dụ Hàm Tinh lười biếng đứng dậy, miễn cưỡng hô “kính chào quý khách”.
Vừa dứt lời, Dụ Hàm Tinh thấy rõ vị tướng mạo của vị khách hàng này, lập tức khôi phục tinh thần.
Lại là anh ấy……
Người đàn ông xa lạ trước mắt này bỗng khiến trong lòng Dụ Hàm Tinh dâng lên cảm giác quen thuộc.
“Một ly trà chanh hương thảo ướp lạnh, không đá và 30% đường.” Người đàn ông này sau khi tiến vào lưu loát gọi món, sau đó ngồi xuống ghế chờ.
“Vâng, hóa đơn của anh.”
Các nhân viên khác của cửa hàng đang ngồi chơi di động ở bên cạnh, dù sao thời điểm này cũng không có nhiều khách hàng, cho nên nhiệm vụ pha chế đồ uống tự nhiên thành nhiệm vụ của nhân viên mới là Dụ Hàm Tinh.
Hiện tại cậu chỉ biết pha chế vài món trà sữa nổi bật nhất của cửa tiệm này, mà chanh hương thảo ướp lạnh lại là một trong những món đồ uống ít được gọi nhất trong menu, thế nhưng lần nào người đàn ông này cũng chỉ gọi mỗi nó. Dụ Hàm Tinh dựa theo trí nhớ của mình để điều chế chanh hương thảo ướp lạnh theo tỉ lệ chính xác, mỗi bước đều rất cẩn thận và chậm rãi nên mất khá nhiều thời gian mới pha xong.
May mắn là người đàn ông không thúc dục cậu, Dụ Hàm Tinh thả lỏng tâm lý, bởi vậy cũng không gây ra sai lầm gì.
“Thưa ngài, đồ uống của ngài đã xong rồi ạ.” Cuối cùng cũng pha xong, Dụ Hàm Tinh bưng ly đồ uống màu vàng nhạt ra cho khách hàng.
Cũng chỉ có lúc này, Dụ Hàm Tinh có thể thẳng thắn chiêm ngưỡng dung mạo của người đàn ông này. Không khoa trương mà nói thì đây lần đầu tiên cậu nhìn thấy một ngũ quan anh tuấn đến thế ở ngoài đời thực, một diện mạo hoàn toàn không thua kém những minh tinh, nghệ sĩ trên TV.
Người đàn ông ngậm ống hút uống một hớp lớn chanh tiên thảo ướp lạnh. Tầm mắt của Dụ Hàm Tinh lơ đãng liếc qua hầu kết đang lăn lộn dưới cổ đối phương, thậm chí có thể nghe rõ tiếng nuốt trầm thấp từ đó.
Dụ Hàm Tinh bất giác cắn môi dưới. Khi cậu vừa ngẩng đầu lên lại đúng lúc chạm vào ánh mắt của anh.
Cậu lập tức khẩn trương nói một câu: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”
“Ừ.” Người đàn ông ngậm ống hút gật đầu, xoay người rời đi.
Dụ Hàm Tinh lại ngồi về vị trí cũ, chống cằm chăm chú nhìn dòng người đông đúc trên đường.
Mỗi khi người đàn ông đó tới, Dụ Hàm Tinh đều nhịn không được tò mò về thân phận của anh. Anh làm nghề gì nhỉ? Phong cách ăn mặc của anh khá đứng đắn, nhìn qua thì như là công ty viên chức. Nhưng mà người như vậy thông thường hay đi quán cà phê chứ nhỉ…… Anh ấy lại thường xuyên tới nơi này, còn thích loại đồ uống dành cho thiếu nữ như vậy.
Ngẫm lại cũng thấy có vài phần đáng yêu.
Yên lặng kết luận ấn tượng của mình cho người đàn ông xa lạ kia, khóe môi Dụ Hàm Tinh cong lên một chút.
Cậu thường mong chờ người đàn ông kia sẽ đến tiệm trà sữa này chỉ để được ở chung với anh chỉ trong vài phút ngắn ngủn, dù có thế thôi cũng đủ cho tâm tình của Dụ Hàm Tinh vui sướng đến lúc tan làm. Không nói tới cậu có bao nhiêu hảo cảm với đối phương, chẳng qua cảm thấy rằng trong khoảng thời gian làm việc buồn tẻ này, có một điểm sáng vui vẻ như thế cũng không tệ lắm.
Tựa như đối với khách hàng mà nói, một ly trà sữa có thể điều tiết lại sinh hoạt hàng ngày vậy, người đàn ông tuấn lãng kia chính là nguồn hy vọng cho công việc hàng ngày của Dụ Hàm Tinh. Tuy rằng không quan trọng gì, nhưng cũng có thể làm cuộc sống của cậu có thêm 30% độ ngọt.
Buổi tối là giờ cao điểm của tiệm trà sữa, bốn đến năm nhân viên vội vàng không dứt việc, mãi đến 10 giờ mới có thể tan tầm.
Dụ Hàm Tinh đạp xe đạp về căn phòng trọ của mình, nửa đêm úp một tô mỳ để lấp đầy bụng. Từ năm lớp 10 cậu đã ra ở riêng rồi, tiền thuê nhà và tiền điện nước đều là tiền làm thêm của cậu. Tuy rằng hoàn cảnh gia đình của cậu cũng không tính là quá tệ, nhưng Dụ Hàm Tinh vẫn không muốn quấy rầy cuộc sống của cha mẹ mình, nếu không phải quá bất đắc dĩ thì cậu sẽ không mở miệng đòi tiền của họ.
Sau khi tắm rửa xong, Dụ Hàm Tinh nhìn lại bài tập chưa hoàn thành, còn có một bài tiếng Anh chưa làm xong. Cậu ghé vào trên giường mất nửa tiếng mới làm xong, sau đó an tâm mà tắt đèn đi ngủ.
Cậu cũng được coi là học sinh ngoan trong mắt các thầy cô giáo và bạn bè ở trường, bài tập luôn nộp đúng hạn, thành tích lúc nào cũng nằm trong top 15 của toàn khóa, thậm chí đều không yêu sớm, thấy thế nào cũng là một học sinh ngoan.
Nhưng mà nguyên nhân chính của Dụ Hàm Tinh khi không yêu sớm chính là, chưa có nam sinh nào thổ lộ với cậu cả, người khác không biết tính hướng của cậu còn tưởng rằng cậu để một lòng một dạ vào học tập.
Thời gian làm việc cũng trùng với thời gian đi học nên cậu không thể tìm việc làm toàn thời gian, chỉ có thể vào 7 giờ tối mỗi ngày làm ở tiệm trà sữa.
“Tiểu Tinh.” Nữ đồng nghiệp hơn cậu vài tuổi bước tới gần, “Ly chanh hương thảo ướp lạnh của em hôm qua có phải làm sai rồi không?”
“Dạ?” Dụ Hàm Tinh đang quấy một ly mật đào ô long, “Không có mà, em dựa đúng theo tỷ lệ trong công thức mà.”
“Vậy sao…… Chiều nay có một vị khách hàng tới, uống ly chanh hương thảo do chị làm có nói là chua hơn thường ngày.”
Nghe được lý do, Dụ Hàm Tinh cảm thấy hơi chột dạ.
Chắc là người đàn ông kia …… Vì mỗi lần anh tới đều gọi 30% đường thôi, Dụ Hàm Tinh sợ chua quá nên vẫn lặng lẽ bỏ thêm một chút đường cho anh, không nghĩ tới nó lại phù hợp với khẩu vị của đối phương hơn.
“Chắc tại em pha chế sai trình tự rồi, lần sau em sẽ chú ý.”
Buổi tối hôm nay thật may mắn, ngay lúc Dụ Hàm Tinh chuẩn bị tan tầm thì lại gặp người đàn ông nọ.
Tóc của anh nhuộm màu màu nâu đậm, xoã tung hơi xoăn, phối hợp với bộ hoodie rộng thùng thình, thoạt nhìn lười biếng tùy ý. Anh vẫn đến một mình, vẫn gọi một ly chanh hương thảo đông lạnh không đá, 30% đường.
Dụ Hàm Tinh thuần thục hơn trước kia rồi, pha chế nhanh hơn mấy phút.
“Anh mang về hay là uống tại chỗ ạ?”
“Uống luôn.”
Cậu nhanh nhẹn cắm ống hút, đưa tới người đàn ông.
Đối phương mỉm cười với cậu, khiến Dụ Hàm Tinh không dời mắt được.
Đôi môi anh đào của đối phương buông ống hút ra, nói với Dụ Hàm Tinh: “Đúng là cậu làm uống ngon hơn.”
Ấy?
Dụ Hàm Tinh sửng sốt.
“Ngày hôm qua cũng mua một ly, nhưng quá chua.” Người đàn ông vừa nói vừa nhíu mày, “Lần sau không có cậu thì tôi gọi món khác vậy.”
Nhịp tim của Dụ Hàm Tinh đột nhiên bắt đầu nhanh hơn, cậu lập tức nở một nụ cười thật tươi, đáp: “ Tôi ở đây vào tất cả các buổi tối, còn cuối tuần có thể làm toàn thời gian.”
Có vẻ như đối phương chỉ thuận miệng nói ra thôi nên khi nghe được lời của Dụ Hàm Tinh cũng không phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng xoay người đó, phần hảo cảm không nhiều lắm của Dụ Hàm Tinh dành cho anh lập tức tăng lên một chút.
Cậu vui không phải vì người đàn ông kia khen đồ cậu pha ngon, mà là vì đối phương cư nhiên có ấn tượng với cậu.
Cho tới nay đều là Dụ Hàm Tinh im lặng ghi nhớ diện mạo và thân hình của đối phương, không ngờ rằng người đàn ông kia cũng để ý đến cậu. Dù rằng trình độ để ý cũng chỉ là quen mắt thôi, nhưng điều đó cũng coi như là một loại “Đáp lại” mà.
Sau sự kiện đó, mỗi ngày Dụ Hàm Tinh đều chú ý tới dư lượng của chanh hương thảo ướp lạnh, để tránh sẽ bán hết trước khi người đàn ông đó đến.
Khi người đó đến, trong lúc chờ đơn thì anh cũng bắt đầu chủ động bắt chuyện với cậu, tỷ như tò mò hỏi phối liệu của trà sữa, thời gian ra món mới, Dụ Hàm Tinh đều kiên nhẫn trả lời anh.
“Cậu vẫn đang đi học à?”
“Vâng.”
“Khó trách, nhìn cậu nhỏ quá.”
Cảm nhận được sự chênh lệch về tuổi tác trong giọng nói của đối phương, Dụ Hàm Tinh hơi do dự, nói dối: “Tôi sắp lên đại học năm hai rồi đấy.”
Cứ như thể nói như vậy là có thể kéo gần khoảng cách với người đàn ông ấy.
“Ồ, cậu vào đại học ở gần đây à?”
“Vâng…… Đại học Lý Công ấy.”
“Tôi từng đi qua đó rồi,” Giọng nói của đối phương bỗng cao hơn, “Gần trường có một quán mỳ ngon lắm! Cậu ăn thử chưa?”
“Chưa……” Đến ngôi trường cậu còn chưa gặp qua kìa.
Dụ Hàm Tinh vớt hết đá ra ngoài, suy tư một lát, rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi người đàn ông kia: “Anh đi làm gần đây à?”
“Coi là vậy đi, vì công việc nên tôi thường xuyên tới khu này.” Người đàn ông phát hiện trên quầy có kẹo bạc hà, không hề nghĩ ngợi mà cầm lấy một viên ngậm trong miệng.
Nếu sau này mình hay đi ngang qua đấy, có lẽ sẽ ngẫu nhiên gặp được anh ấy …… Dụ Hàm Tinh nghĩ trong lòng.
“Tôi đi đây.” Người đàn ông bưng đồ uống, đặt tiền lên quầy.
“Vâng, tạm biệt!”
Sau khi cùng anh giao lưu xong, Dụ Hàm Tinh như một chiếc điện thoại đã nạp đầy pin, năng lượng tràn đầy.
Nghe đồng sự nói, gần đây có một tòa office building có rất nhiều nhà nhiếp ảnh và họa sĩ tập, trung tâm văn hóa cũng thường xuyên tổ chức triển lãm. Tuy rằng không rõ lắm chức nghiệp cụ thể của người đàn ông kia, nhưng Dụ Hàm Tinh đã ngầm cho là đối phương là làm về nghệ thuật.
Anh ấy hẳn là một người…… Dù bề ngoài vẫn là tài năng, đều đáng chú ý đi.
Thành tích của học kì này đã được thông báo, không có bất ngờ gì cả, Dụ Hàm Tinh lại lọt vào top 10 toàn khóa, được chủ nhiệm lớp đặc biệt khích lệ về thành tích tiến bộ, chắc chắn đến năm lớp 11 sẽ càng xuất sắc.
Không có bạn học nào biết cậu đang làm thêm ở bên ngoài, bởi vậy có một vài nam sinh có quan hệ không tồi với cậu hay mời cậu cùng đi cửa hàng tiện lợi mua kem sau khi tan học. Dụ Hàm Tinh đã từ chối họ vài lần rồi, hôm nay thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của họ, bèn đi theo.
Vì để giữ gìn hữu nghị với các bạn học, hơn nữa để chúc mừng kết quả thi học kì không tệ, Dụ Hàm Tinh hào phóng mà mời mọi người ăn kem. Người xếp hàng tính tiền rất đông nên các bạn học khác bèn chờ cậu ở bên ngoài.
Dụ Hàm Tinh nhàm chán mà nhìn quanh, từ kệ hàng đáng giá bày đầy chocolate đến quầy báo, bỗng nhiên, tầm mắt của cậu ngừng lại.
Bên cạnh quầy tạp chí tin tức có đặt một quyển tạp chí, mà trên bìa là một người mẫu ở trần nửa người, chỉ xem qua thôi cũng đủ để người khác phải rung động.
Dụ Hàm Tinh biết đến quyển tạp chí thời trang này, tên đầy đủ của nó là《 Lý Tưởng Chủ Nghĩa 》, nó ở trên mạng còn có vài ngoại hiệu như là “Thành nhân chủ nghĩa” “Tình sắc chủ nghĩa”, đủ để thấy được, hãng tạp chí này đúng là đánh vào chủ đề gợi cảm.
Dụ Hàm Tinh theo bản năng nhìn chằm chằm hai giây, sau đó lập tức nhận ra gương mặt trên bìa.
Người mẫu có ngũ quan anh tuấn mà cậu vốn quan thuộc, trong ánh mắt toàn là lười biếng khiêu khích, đặc biệt hàng cúc của áo sơ mi trắng còn hoàn toàn mở rộng ra, lộ ra xương quai xanh quyến rũ và cơ bụng với những đường cong hoàn mỹ, gợi cảm vạn phần.
Dưới bốn chữ “Lý Tưởng Chủ Nghĩa” nổi bật còn có một hàng chữ nhỏ: “Người mẫu trên bìa: Minh Phong”.
Nguyên bản ấn tượng của Dụ Hàm Tinh về người đàn ông đó vẫn là một người văn nhã, nhưng giờ đã thay đổi hoàn toàn, từ thân thể đến khí chất, đều không hề giữ lại mà hiện ra ở trên bìa cuốn tập chí vốn mang danh “hạ lưu” này.
Quả nhiên…… đúng là một nhân vật “Đáng chú ý” mà.
Dụ Hàm Tinh nhìn chằm chằm bức ảnh kia, gương mặt dần dần nóng lên.