Vào thời điểm bận rộn nhất trong ngày, trên đường xe tới xe lui, thỉnh thoảng vang lên tiếng kèn thúc giục, chọc cho lòng người không tự chủ buồn phiền.
Phùng Kiến Vũ đem xe máy của mình dừng ở bên đường, một tay ôm nón bảo hiểm, một tay cầm điện thoại di động xác nhận địa chỉ. Theo như tin tức chính xác mà nói, Phó Thành à ở dãy căn hộ phụ cận nơi này.
Dư quang chợt bắt được một chiếc xe hơi toàn thân màu đen không biết vô tình hay cố ý dừng ở bên cạnh mình, Phùng Kiến Vũ lạnh lùng liếc một cái, cửa sổ xe dán một lớp màn mỏng khiến cho cậu không thể nhìn thấy rõ được khung cảnh bên trong.
Có loại mất tự nhiên không nói rõ được.
Phùng Kiến Vũ không thể làm gì hơn nữa là dừng lại động tác, đang vươn tay chuẩn bị đội lên nón bảo hiểm, nghe thấy âm thanh cửa sổ xe kéo xuống, ánh mắt theo bản năng quay đầu, trong mắt tức khắc thoáng qua một tia kinh ngạc.
“Thật sự là cậu a, tôi còn cho là tôi nhận lầm.” Nam nhân trong xe lộ nửa thân trên ra cửa sổ, đôi mắt dưới mắt kính mát nhàn nhạt mơ hồ có thể nhận thấy mấy phần vui vẻ.
Tay cầm nón bảo hiểm chậm rãi hạ xuống, người trước mắt này bộ dáng nhã nhặn lịch sự kết hợp với khí chất lãnh tĩnh cứng rắn, cái loại mà một khi đã nhìn thấy rồi sẽ rất khó quên được.
“Hổ Sa.”
“Là tôi, không nghĩ đến còn có thể gặp lại được cậu, ” Một đầu tóc đen chải chuốt gọn gàng lộ ra người nọ rất có tinh thần, chẳng qua là ánh mắt kia chuyên chú quá đáng làm cho người ta có chút khó chịu, “Squirrel...... tên cậu nghe rất dễ thương.”
Hổ Sa nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Nhìn như có vẻ không được vui, Phùng Kiến Vũ nhíu chặc chân mày, trong đầu toát ra tất cả đều là hình ảnh máu me dầm dề trong sòng bài ngày hôm đó, nên hiện tại đối với cậu mà nói một chút xíu hảo cảm đối với người này cũng không có.
“Ngại quá, chờ tôi một lát.” Hổ Sa lại khởi động xe.
Hổ Sa nhanh chóng đem xe dừng ở bãi đậu phía trước cách đó không xa, tốc độ rất nhanh, lúc Phùng Kiến Vũ hết ngẩn người, người nọ cũng đã xuống xe đến trước mặt cậu.
Đơn giản một thân trang phục thoải mái, che lại phần nào phỉ khí nguyên bản mạnh mẽ của người nọ.
“Bộ đồ này thật khốc(cool), ” Một đôi mắt không chút kiêng kỵ quan sát từ đầu đến chân Phùng Kiến Vũ đang ngồi trên xe máy, Hổ Sa bắt đầu huýt gió, từng bước tiến đến gần, “Nể mặt cùng nhau đi ăn bữa cơm đi.”
Phùng Kiến Vũ híp mắt, không khỏi có chút cảm giác mâu thuẫn, giọng nói cứng rắn, “Bề bộn nhiều việc, không rãnh.”
Tâm tình Hổ Sa không có gì dao động, vẫn như cũ nhìn cậu như vậy. Đang lúc Phùng Kiến Vũ chuẩn bị tùy tiện mượn cớ tránh đi, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng “Hổ Sa”.
Âm thanh kia có mấy phần quen thuộc khiến cho Phùng Kiến Vũ không tự chủ nghiêng đầu, bả vai lập tức cứng đờ —— là Phó Thành !
Phùng Kiến Vũ trong lòng đánh thịch một cái, một trận nhức đầu.
“Cho dù bận rộn thì vẫn phải ăn cơm, chúng ta đây đều xem như là có duyên có phải không?” Hổ Sa hướng Phó Thành gật đầu một cái, vẫn là hướng Phùng Kiến Vũ nói chuyện, một cái tay tự nhiên không quy củ quàng qua bờ vai của cậu, trông hai người dường như rất quen biết, “Không ngại nhiều người đi, người nhiều ăn cơm ngon.”
Phó Thành bị mạnh mẽ ép đi cùng ngược lại cũng không giận, chỉ có chút nghi ngờ nhếch nhếch nửa bên mày.
Thật mẹ nó tương tính không bằng vô tình gặp được.
Mặc dù không có gì hy vọng, nhưng rốt cuộc cơ hội lại đưa đến trước mắt. Không biết nên ôm may mắn đang ở trong lòng như thế nào, Phùng Kiến Vũ quả thật thần xui quỷ khiến cùng Hổ Sa và Phó Thành đi đến một quán ăn gần đó.
Đám người kia hiển nhiên biết đến Phó Thành, vừa vào cửa liền dẫn bọn họ đi thẳng tới sương phòng VIP.
Mới vừa ngồi vào vị trí, Phùng Kiến Vũ lập tức phát giác Phó Thành ở trên mặt cậu quan sát gì đó một hồi.
“Cậu là ...... thủ hạ của Vương Thanh?” Nhìn chằm chằm gương mặt càng xem càng quen thuộc, Phó Thành ở trong đầu lục lọi nửa ngày, mới tìm ra được một thân phận tương đối thích hợp.
Tuy nói hai bên làm ăn bất đồng, va chạm cũng không nhiều, nhưng quá đông khu thế nào cũng là muốn đánh đối mặt đích. Kể từ khi Phùng Kiến Vũ đi theo Vương Thanh, bình thường hai người làm việc đều là cùng vào cùng ra, bị nhận ra ngược lại cũng không tính là chuyện ly kỳ.
Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, lãnh đạm nói: “Thành ca trí nhớ thật tốt.”
“Ban đầu đã cảm thấy cậu cùng người đó dáng dấp lớn lên có chút giống ......” Lúc Phó Thành nói đến "người đó", ánh mắt chuyển hướng sang bên người Hổ Sa, “Nhìn mấy lần liền có ấn tượng.”
Lớn lên giống?
Phùng Kiến Vũ chợt nhớ tới ngày đó đánh cược ở sòng bài, trước khi chia tay Hổ Sa cũng cùng cậu nói qua, cậu lớn lên rất giống một người bạn trước kia của hắn.
Nhất thời không biết nên tiếp nhận điều tốt gì, Phùng Kiến Vũ khó khăn cười cười, lòng bàn tay cũng khẩn trương không ngừng đổ mồ hôi, nhưng một chút cũng không biểu lộ ở trên mặt.
Hổ Sa hỏi thật nhiều điều liên quan đến chuyện của cậu, nhưng đều không đi vào chi tiết, chỉ là chút hàn huyên đơn giản.
Không ít lâu sau, nhân viên phục vụ liền cẩn dực đem món ăn bưng lên bàn, lúc này điện thoại di động của Hổ Sa đột nhiên ong ong rung lên, chỉ thấy hắn bĩu môi, nhận điện thoại cũng không có chào hỏi, liền đứng dậy đi ra cửa.
Mấy nhân viên phục vụ viên bưng xong hết món ăn, cũng đi theo ra ngoài sương phòng.
Đợi cửa đã được khóa lại vững vàng, Phó Thành luôn ở bên làm bối cảnh rốt cuộc đặt xuống ly rượu trong tay, nói ngay vào điểm chính: “Cậu đến khu đông làm cái gì?”
Mặc dù chỉ là một câu hỏi đơn giản, thanh âm cũng rất bình ổn, nhưng ước chừng trong lòng đã có câu trả lời.
Địa vị Khánh Dư ở trong giới không hề thấp, loại đại sự thay đổi thượng vị này, số người nhìn chằm chằm vào cũng không phải là ít.
Phó Thành có thể ở trong một địa phương hỗn tạp như khu đông chiếm được một chỗ ngồi riêng, tự nhiên không phải là người ngu. Trên tay mình đang nắm giữ video này, bản thân giữ lại hay cho Vương Thanh, chính là hai loại giá trị hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn ta vốn cũng không có lòng dạ nào đi thả nước đục vào Khánh Dư, tuy là trong lòng không mấy vui vẻ, cầm ít tiền thì cũng xem như đã xong việc, không muốn sẽ phát sinh thêm loại chuyện nào nữa.
“Tôi hy vọng anh đem video giao cho chúng tôi.”
Phó Thành khẽ nhếch cằm, trong ánh mắt nhìn về phía Phùng Kiến Vũ xen lẫn một chút không đếm xỉa, “Tạ Kiêu ngay cả giá cả cũng đã cùng tôi bàn bạc tốt lắm, tôi dựa vào cái gì đem video cho các cậu? Tôi có ích lợi gì đây? Bây giờ bên ngoài ai mà không biết Vương Thanh yếu thế, tại sao tôi lại muốn cùng thượng vị tương lai của Khánh Dư đối nghịch? Tiểu tử, mẹ nó đừng có nghĩ đến lợi dụng tôi.”
“Không muốn lợi dụng anh, chỉ là muốn xem một chút có đường sống hợp tác hay không mà thôi.” Phùng Kiến Vũ đem nửa người trên dựa vào lưng ghế, thần sắc lạnh nhạt, bất ti bất kháng(1), “Chúng tôi cần video trì hoãn thời gian phân chia, chỉ cần có thể lùi ngày, tôi có lòng tin, Vương Thanh nhất định sẽ lên thượng vị Khánh Dư.”
Phó Thành bị kiên định trong mắt Phùng Kiến Vũ làm cho cả kinh ngẩn ra, thậm chí là có chút động tâm, bởi vì Tạ Kiêu đã dùng một chiêu tiếp tay từ thủ hạ bên trong của mình, việc này thật làm cho hắn ta ghê tởm hoàn toàn.
“Thành ca, Tạ Kiêu đem anh đùa giỡn xoay qua xoay lại, hắn mới là muốn lợi dụng người của anh. Đưa ít tiền này cho anh, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn lên ngồi thượng vị. Nhưng khi hắn ta âm thầm lợi dụng anh làm ăn chuyển độc, anh không nghĩ qua sao, nếu như bị điều tra phát hiện được, tất cả mọi việc đều có thể đổ thừa cho anh. Hiện tại chỉ vì chút tiền như vậy, anh đã lập tức nguyện ý dàn xếp ổn thỏa rồi? Anh cam tâm sao? Để cho loại người như vậy thượng vị Khánh Dư, càng về sau này đối với anh cũng không có nửa điểm chỗ tốt. Nhưng chúng tôi không giống nhau, chỉ cần anh chịu giúp một tay, chúng tôi không chỉ có thể thay anh đối phó Tạ Kiêu, sau này càng có thêm cơ hội hợp tác càng nhiều càng nhiều hơn nữa. Chỉ nhìn Khánh Dư những năm này phát triển, Vương Thanh hay là Tạ Kiêu, trong lòng anh không có tính toán sao? Chúng tôi chỉ kém một bước này.” Giọng nói của Phùng Kiến Vũ tương đối trầm, nhưng lại mang theo lực dẫn dắt cường đại.
“Các cậu muốn lấy video làm gì?”
”Nghĩ ra biện pháp giao nộp cho cảnh sát, trước mắt đem Tạ Kiêu bắt giam lại.” Phùng Kiến Vũ không định cùng Phó Thành giấu giếm chuyện này, nếu như có thể thuận lợi lấy được video, cậu muốn làm cái gì, Phó Thành sớm muộn cũng sẽ biết được, không bằng thật sớm bày ra trước, còn có thêm lực thuyết phục.
Trên mặt mang theo kinh ngạc rõ ràng, trong phút chốc lại hóa thành tự nhiên, Phó Thành chỉ cảm thấy cái người trước mắt này vô cùng có thủ đoạn. Vừa định nói chút gì đó, cửa sương phòng đã bị đẩy ra, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
- Hoàn chương 67 -
____________________
(1) Bất ti bất kháng: không tự ti cũng không kiêu ngạo