Không Còn Đường Lui

Chương 53: Ngất rồi càng dễ làm việc




《 Phần 05 - Tuế nguyệt tĩnh hảo 》(1)
Từ sau lần đó “say rượu mất lý trí”, Vương Thanh kiên quyết cứng rắn mềm dẻo làm nũng một trận, cuối cùng thành công đem Phùng Kiến Vũ lăn từ phòng khách đến phòng ngủ chính. Tình cảm của hai người cũng nhanh chóng nóng ấm lên, ngày ngày cùng nhau làm những chuyện không đứng đắn. Vương Thanh đi đến nơi nào đều không muốn tách ra khỏi Phùng Kiến Vũ, hận không thể đem người bỏ vào trong túi áo tùy thân mang theo.
Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ ở thời điểm tỉnh táo da mặt đặc biệt mỏng, cho nên thường tìm cơ hội uống với cậu, thừa dịp người nọ ngà say chóng mặt, nửa tỉnh nửa say sẽ nháo loạn một trận, xong xuôi mọi chuyện sang ngày thứ hai lại tương đối thuần lương vô tội bảo đảm tuyệt không có lần sau.
Phùng Kiến Vũ đương nhiên tức a, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngoan hiền của Vương Thanh thì lại mềm lòng, không có biện pháp nào hết.
Cũng không hiểu được tiểu tử Vương Thanh lớn xác như vậy kia rốt cuộc có từng theo đuổi người khác hay không a, dù sao bộ dạng của hắn bây giờ thật khiến cho Phùng Kiến Vũ không thể thoải mái được. Như một lối mòn không dứt, mỗi lần kết thúc cuộc họp ở xã đoàn, hắn liền chuyển tay lái qua một ngỏ quẹo, đi đến tiệm bán hoa mua một bó hoa mang về nhà.
Một bó hoa to, đỏ tươi, hoa hồng rực rỡ.
“Hoa không phải là dùng để tặng nữ nhân lấy lòng sao.” Phùng Kiến Vũ hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lông, buồn cười nhìn Vương Thanh đang loay hoay với bó hoa ở bên kia.
Lúc trước có một lần cùng Phùng Kiến Vũ mua một bình hoa, hiện tại trong bình còn đang cắm hoa giả, Vương Thanh một tay đem toàn bộ hoa giả lấy ra hết, đem bó hoa tươi mới mua cắm vào trong.
Trên tay vẫn đang bận rộn, nghe thấy lời nói của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh có chút ủy khuất, yếu sức quay đầu lại nói: “Thế nào a? Chê sao a?”
Phùng Kiến Vũ nghe trong lời nói kia có mùi ê ẩm, bất giác nhíu lại mày, “Nào dám a.” Vừa nói vừa khoa trương giơ tay lên sờ sờ mấy bông hoa, “Đây là Thanh ca nhà chúng ta tặng đó, hồng hồng hỏa hỏa ! ”
Nhà nuôi chó thì phải thường xuyên vuốt lông.
“Chứ sao nữa.” Được người nọ khen, Vương Thanh lập tức ngạo kiều hất hất cằm.
Đầu này ngày ngày trải qua ngọt ngọt ngào ngào, đầu kia cũng không thể quên mất chính sự kiếm tiền.
Mấy ngày kế tiếp, sách lược doanh thu trên internet ở Bắc Lục Hoàn đã có chút tiến triển. Trên tay cầm không ít hàng tốt, cứ tiếp tục tiến hành theo kế hoạch trước đó vạch ra, tiền vốn cũng sẽ mau chóng đoạt trở về. Thủ hạ phía dưới của Vương Thanh cũng không ít người có khả năng, thậm chí còn có thể liên lạc được với khách hàng cấp cao, trình độ cao tiêu dùng cao, đều là dạng mấy công tử có tiền ham vui, chơi cái gì cũng phải tụ hội thành một nhóm lớn, Vương Thanh cũng là một người đặc biệt biết thức thời, những tuyến quan trọng sẽ một mực vững vàng nắm chặc không cắt đứt, tổng doanh thu trước mắt xem ra tương đối khả quan, nhưng rốt cuộc mới vừa có tiến bộ, những vẫn còn có rất nhiều phương diện cần phải tăng thêm bổ sung, vẫn phải chạy thêm một số mối quan hệ tốt, ăn một bữa cơm uống một chầu rượu thì có tính là gì, hai người vẫn phải thỉnh thoảng tuỳ thời tuỳ khắc tách ra làm việc.
Trong thời gian này, Phùng Kiến Vũ gặp Dư Hạo Viễn hai lần, đều là ở phòng an toàn mới, chỗ kia quả thật vô cùng bí mật.
Cậu che giấu Dư Hạo Viễn về quan hệ biến hoá giữa cậu và Vương Thanh, cậu tin chắc bản thân tuyệt đối sẽ không phản bội tổ chức, nhưng cậu không dám khẳng định Dư Hạo Viễn sau khi biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào về cậu.
Sau khi trải qua một màn chất vấn tại đêm đó, Phùng Kiến Vũ luôn cảm thấy Dư Hạo Viễn luôn cố ý chú ý đến chuyện giữa cậu và Vương Thanh, nhưng lại không bao giờ hướng cậu hỏi rõ. Mặc dù nhiệm vụ của bản thân Phùng Kiến Vũ chính là tiếp cận Vương Thanh, ghi lại tin tức, thu tập đầu mối, đây là một phần trong công tác, nhưng biến chuyển thật nhỏ trong thái độ của Dư Hạo Viễn thủy chung khiến cho cậu có chút không thoải mái.
Điều này cũng khiến cho cậu càn thêm mệt mỏi, một mặt phải lừa gạt Vương Thanh, mặt khác lại phải đối phó với Dư Hạo Viễn, khó tránh khỏi có chút hết cách phân thân, lực bất tòng tâm.
Trong hai lần gặp mặt này, bọn họ tiến hành trao đổi về một ít tin tức thu thập được. Phùng Kiến Vũ đem tất cả sách lược về doanh thu internet rành mạch rõ ràng diễn giải cho Dư Hạo Viễn, Dư Hạo Viễn liền dặn dò cậu thêm mấy câu, phải luôn nắm bắt tiến độ, thấy tốt thì phải biết thu liễm vào.
Dư Hạo Viễn còn phái Phùng Kiến Vũ từ chỗ Vương Thanh nghe lén điện thoại, ví dụ như địa điểm phân chia có phải là ở xã đoàn hay không, thời điểm phân chia bên cạnh có mang theo một ít thủ hạ thì có vấn đề lộn xộn hay không, có chút gì tư mật hay không, tài khoản dưới tên Vương Thanh hiện có bao nhiêu tiền, trong kho chứa hàng đại khái còn có bao nhiêu hàng, thủ hạ phía dưới ngoại trừ giao dịch ma túy thì còn có kinh doanh những nghiệp vụ khác không công khai hay không, vân vân.
Vương Thanh bây giờ đối với cậu căn bản là không còn gì phòng bị, mặc dù chẳng qua đôi khi làm việc, cũng có thể đem ra mấy vấn đề hỏi cho rõ ràng trước. Sau mấy lần trực tiếp hỏi thẳng thì có chút đường đột, Phùng Kiến Vũ chỉ cùng Dư Hạo Viễn nói rằng cậu phải cần thêm chút thời gian, phải chận rãi từ từ hỏi thăm, cũng may bên kia Dư Hạo Viễn cũng không phải rất gấp gáp.
Mỗi lần nói xong những chuyện này, một mình trên đường trở về, Phùng Kiến Vũ cũng sẽ dị thường phiền não. Cậu có cảm giác bản thân mình đơn giản không phải là người, cậu không chỉ có lỗi với Dư Hạo Viễn, cậu còn đối xử không đúng với Vương Thanh.
Cậu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ chúng mình đến tột cùng là dạng người gì đây, hướng sáng nói cậu không đủ lỗi lạc, hướng tối nói cậu không đủ thâm độc, sống trong khe hở giữa hai bên, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Cậu sợ hãi Vương Thanh phát hiện được cậu là nằm vùng sẽ đối với cậu ôm hận đến tận xương tủy, cậu sợ hãi Dư Hạo Viễn phát hiện được cậu động chân tình sẽ đối với cậu tràn đầy thất vọng cùng hoài nghi.
Cậu cảm thấy chính mình sớm muộn cũng sẽ bị những thứ này bức bách đến phát điên rồi.
Sáng sớm, Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường bị ánh sáng chói mắt làm thức giấc.
Trong đầu vẫn còn loáng thoáng nhớ rõ một số đoạn ký ức rời rạc của cơn ác mộng của tối hôm qua, cậu đã sớm thành thói quen.
Nặng nề thở phào một hơi, cảm giác được trên ngực lõa thể của mình đè nặng bởi một cánh tay bền chắc, Phùng Kiến Vũ hơi nghiêng mặt sang, nằm bên cạnh chính là Vương Thanh.
Bộ dáng nhắm mắt khéo léo nhu hòa kết hợp với ngũ quan bén nhọn, mái tóc ngày thường luôn được chải chuốt cố định lúc này mềm mại phủ xuống lòa xòa ở trước trán, ngủ ngon lành giống như một đứa trẻ con.
Loại hình ảnh tốt đẹp như thế này thủy chung khiến cho Phùng Kiến Vũ cảm thấy có chút không chân thật. Cậu nhẹ nhàng góp đến gần, nhìn thấy lông mao nhàn nhạt trên gương mặt Vương Thanh cùng với râu lúng phùng mới mọc ở cằm, từng tiếng hô hấp đều đều vững vàng vang lên bên lỗ tai cậu.
Cậu không nhịn được cười, lẩm bẩm nói: “Heo lười.”
Cánh tay khoác ngay ngang hông người nọ chậm rãi di dời lên trên, Phùng Kiến Vũ xấu xa đưa tay nắm lấy lỗ mũi của Vương Thanh, nhìn thấy người nọ càng cau mày, cậu cười càng càn rỡ.
Cảm giác hô hấp khó khăn, Vương Thanh mặt không vui mở mắt ra, hiển nhiên không thích loại phương thức gọi giường này.
Nín nhịn nổi giận trong bụng vừa muốn bộc phát, vừa nhìn thấy được người trước mắt liền hoàn toàn thư sướng.
“Ha, tiểu bại hoại em đang làm gì đây.” Có lẽ là bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, chất giọng của Vương Thanh nghe vào có chút lười biếng lại có chút gợi cảm.
Phùng Kiến Vũ cũng không trả lời, nằm ở bên cạnh một mực ngắm nhìn Vương Thanh cười ngây ngô, nhìn đến tâm Vương Thanh cảm thấy có chút ngứa ngáy, lập tức lật người đem người áp đến dưới thân, hướng về phía môi hung hăng hôn xuống.
“Anh là chó a, cũng biết gặm.” Phùng Kiến Vũ vừa cười lớn, vừa đem người đẩy ra, “Mau đứng lên đi đánh răng, hà hơi thối chết.”
“Cũng không sao, tốt nhất là đem em thối ngất luôn ha ha ha ha, ” Vương Thanh ăn vạ nói, sau đó không thèn báo trước kéo ra áo ngủ của người nọ, “Ngất rồi càng dễ làm việc.”
“Dễ làm cái lông của anh ấy ......”
Phùng Kiến Vũ trong miệng còn chưa có mắng xong, đã cảm giác được một bàn tay đã vươn tới nắm lấy Vũ nho nhỏ bắt đầu trên dưới vuốt ve, vội vàng khựng lại lời nói, thay đổi trong vĩ âm không kịp che giấu ở trong cổ họng thoải mái tuôn ra, trong không gian yên tĩnh lộ ra một mảnh mập mờ lại vô cũng câu nhân.
Bất kỳ ai khi nắm được chiếc phao cứu sinh của mình, cũng không thể tự nhiên dễ dàng buông tay a.
Không lâu lắm, trong phòng ngủ truyền ra lần lượt hơi thở nặng nhọc cùng rên rỉ thay đổi âm vang.
Một ngày bận rộn chính thức bắt đầu từ lúc này.
- Hoàn chương 53 -
____________________
(1) Tuế nguyệt tĩnh hảo: Ngày tháng yên bình