Không Còn Đường Lui

Chương 37: Đi




Ánh đèn trên đỉnh đầu hắt vào trên mặt Tạ Kiêu, ánh mắt của hắn thật khó có thể hình dung, tựa như mừng rỡ không kịp chờ đợi đến phát điên, hắn ta biết cơ hội để rửa sạch nhục nhã trước đây mà chính mình đợi lâu như vậy rốt cuộc đã đến rồi. Hiện tại, tiền là của hắn, địa bàng cũng là của hắn, hai đứa tiểu tử thối này trước đây không ngừng phá phách nhảy tới nhảy lui trên đầu của hắn cuối cùng cũng bị hắn nắm vào trong lòng bàn tay. Đoạn đường này hắn đi qua đã máu chảy dầm dề rồi, những người đã hại hắn phải đau khổ thống khổ kia cũng đừng mong được sống tốt.
“Hừ ! ” Khuôn mặt của Phùng Kiến Vũ dường như không thể tin được, tóc mái lòa xòa trước trán có chút ngăn trở tầm nhìn, nhưng hận ý trong ánh mắt vẫn không hề giảm đi, “Tạ Kiêu mày có phải bị bệnh hay không ? ! Mày nếu muốn thì có thể một côn một gậy đánh tao một trận đánh đến tàn phế đánh đến chết liền có thể cảm thấy thống khoái ......”
“Tao thật sự rất kỹ lưỡng mới nghĩ ra cái cách này nha, mày có làm hay không?” Tạ Kiêu không đợi cậu nói xong đã lên tiếng cắt lời, trong mắt là vui vẻ lạnh lùng, “Kho đông lạnh ở ngay tầng dưới, tao bây giờ có thể đem Vương Thanh xuống dưới, mấy người thủ hạ phía dưới của tao cũng rất cơ trí, nhất định sẽ không giết chết nó đâu.”
Tay bị trói chặc ở sau lưng không thể động đậy, Phùng Kiến Vũ trực tiếp nâng thân đứng dậy muốn lật ngã cái bàn, mắt thấy hai người phía sau lưng giữ không được, lại thêm hai người tiến lên. Cũng không biết là ai, đập một côn vào phía sau vai của cậu, đơn giản là đau đến tận xương tủy, cổ họng kêu ra tiếng, rốt cuộc vẫn là không thoát ra được. Ngay sau đó, đầu gối bên phải đầu gối cũng bị đánh một quyền, Phùng Kiến Vũ run run, dùng chân trái cố gắng chống đỡ thân mình đứng vững, nín nhịn đến trên trán ra đầy mồ hôi. Nhưng cậu tuyệt không thèm ở trước vẻ mặt khinh thường này của Tạ Kiêu mà cúi đầu.
“Xích Long, đem người lôi đi.” Tạ Kiêu chỉ tay vào Vương Thanh.
Lúc này Phùng Kiến Vũ đã mệt đến không còn hơi sức, đầu óc cũng có chút mơ hồ, tình hình hiện tại biến chuyển quá mức phức tạp rồi, cậu không có biện pháp chọn lựa một câu trả lời.
Trước mắt lập tức hiện lên hình ảnh Vương Thanh khóe miệng kéo thành một độ cong rạng rỡ lúc nheo mi nhìn về phía cậu, lập tức hình ảnh lại biến thành Dư Hạo Viễn đang cầm trong tay quyển nhật ký nằm vùng của cậu, hết thảy mọi việc tựa như hóa thành một cây trường đao, đem cậu đang sống sững sờ sờ hung hăng bổ ra làm hai, đau đến cậu muốn hét to, cậu muốn bỏ chạy, nhưng lại không biết vì sao, cậu chỉ có thể đứng ở tại chỗ ngậm chặc miệng.
Xích Long ngay tức khắc hai ba bước tiến tới gần người nọ đang nằm trên ghế sa lông, mắt Phùng Kiến Vũ trực lăng lăng nhìn theo, tay của Xích Long vươn tới người Vương Thanh liền hung hăng trực tiếp lôi người từ trên ghế lôi xuống, từ độ cao như vậy mà ngã xuống đất chính là bịch một tiếng đập nặng nề, hắn ngồi phịch trên nền đất hữu khí vô lực rên rỉ. Phùng Kiến Vũ cảm thấy ánh mắt sót đến phát đau, giống như bị kim châm vào tròng mắt, biểu tình trên mặt không phẫn không nháo, nhưng trong lòng dường như đang dậy sóng thần, toàn thân gần như không kiềm chế run rẫy cắn chặc môi dưới, chân có chút nhũn ra. Xích Long nắm quần áo người nọ lôi ở trên đất giống như là đang lôi kéo hàng hóa hướng ra bên ngoài, bại lộ bên ngoài từ cánh tay đến cổ tay chảy đầy máu, đầy rẫy vết thương, máu tươi đứt quãng nhuộm đỏ trên thảm dưới sàn.
Phùng Kiến Vũ xoay đầu nhắm mắt không dám nhìn nữa, cậu có cảm giác chính mình dường như sắp chết rồi, lòng ngực đau đớn đến muốn chết ngay lập tức. Bên tai là âm thanh vải vóc ma sát trên đất, ánh mắt đang nhắm chặc dứt khoát mở ra, giống như đã quyết định được điều gì, cậu siết chặc quả đấm, buông ra, sau đó lại siết chặc, cậu cúi đầu, thanh âm có chút phát run, nói: “Mày buông anh ta ra.”
Xích Long đầu tiên là liếc mắt nhìn Tạ Kiêu, nhận được ánh mắt chấp thuận mới chịu nới lỏng tay, vừa buông tay một cái lại là bành một tiếng.
Trái tim nhất thời đau đến tê dại, âm thanh kia không giống như Vương Thanh té ngã xuống đất, mà là giống như có người nào đó hung hăng đập vào người mình một côn. Cậu chịu đựng không có phát tiết, đầu nặng trình trịch không thèm liếc nhìn Tạ Kiêu một lần: “Để cho mấy người ở phía sau cút hết.”
“Cái này bất không được, nếu lỡ như mày muốn động thủ lần nữa, thì phải làm sao bây giờ?” Tạ Kiêu nhướn nhướn thần giác.
Giọng nói Phùng Kiến Vũ trong trẻo lạnh lùng đáp lời: “Một ổ người này của chúng mày mà không thể địch lại một mình tao sao?”
Người phía sau buông lỏng cậu ra. Cậu một bộ lãnh diễm, trên mặt thậm chí không có quá nhiều tâm tình phập phồng, phảng phất tất cả những chuyện này đều không cùng cậu có liên quan, cậu vừa cầm lên túi bột K mở ra miệng túi, vừa thấp giọng nói: “Bây giờ đến lượt tao hỏi mày, nếu tao làm xong, mày vẫn không chịu thả người thì phải làm sao đây?”
“Tao cho rằng mày thông minh như vậy liền có thể nhìn hiểu, ” Tạ Kiêu lại hít một hơi thuốc, “Tao chỉ cần có được thứ tao muốn, cũng không cần phải lãng phí thời gian trên người của tụi bây.” Dường như có chút đốn không nổi nữa, Tạ Kiêu dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, thúc giục, “Xin mời ngài a.”
Thân thể ngập ngừng do do dự dự vài lần, không ngừng hút khí, trước sau vẫn bước không qua được đạo lộ này. Cậu là cảnh sát, là nhân viên chấp pháp, cho dù là đang trong lúc thi hành nhiệm vụ, hành động này của cậu cũng xem như là đã vượt giới, cậu sợ mình cũng không quay đầu về được nữa.
Cậu không thể tiếp tục phạm sai lầm được nữa.
Hồi lâu, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt cậu ướt nhẹp liếc nhìn Vương Thanh đang nằm dưới đất. Giống như là có chung cảm ứng, Vương Thanh một mực đang nhắm mắt lại đột nhiên hé mắt, cũng nhìn về phía cậu, cậu chỉ cảm thấy ánh mắt kia lại bức bách lại mãnh liệt, giống như một sợi dây vô hình không ngừng dây dưa vòng quanh. Đôi môi trắng bệch của người nọ cố gắng phát ra âm thanh, dường như cực kỳ mệt mỏi, nhưng lại không hề nháy mắt, cơ miệng giật giật, cuối cùng cũng không thể nói ra một câu nói hoàn chỉnh.
Tầm mắt từ trên người Vương Thanh kéo trở về, cậu kéo kéo cổ áo, có chút thống khổ hai mắt nhắm nghiền, cổ họng bắt đầu động.
Có lẽ chuyện này cũng không hoàn toàn là một điều xấu, từ trước đến nay người có dây dưa với cậu duy nhất chỉ có Vương Thanh, không có gì là không thể quay đầu về được, chỉ cần xóa đi mối quan hệ của hai người  sạch sẽ đến không còn một mống, chính là sự quay đầu tốt nhất, nếu không cậu sớm muộn cũng sẽ bại ở trong tay Vương Thanh.
Cậu biết chính mình xong đời rồi, từ lúc cậu nhìn thấy Vương Thanh bị Xích Long kéo từ trên ghế sa lông lôi xuống đất, tâm tình không cách nào tự khống chế, cậu thật sự xong đời rồi.
Hàng ngàn tâm tư tích tụ vào một chỗ, khiến cậu không khỏi xuất ra một nụ cười khổ, cậu nghĩ:
Vương Thanh, cái mạng này tôi trả cho anh, tôi không còn nợ anh nữa, hai người chúng ta rốt cuộc không ai nợ ai.
Bịch một tiếng, hai đầu gối đập xuống đất, không do dự cúi thấp đầu, ánh mắt cậu đóng chặc, lông mi run rẫy, hô hấp rất dùng sức, cậu thật sự có chút muốn khóc. Thoáng chốc, một cảm giác lạ lẫm khó chịu xộc vào trong mũi, một lần lại một lần hung hăng hấp khí, cậu rất gấp, cho dù bị sặc nhưng một khắc cũng không ngừng, cậu nóng lòng muốn sớm kết thúc tất cả mọi chuyện. Siết chặc quả đấm, đầu ngón tay cơ hồ sắp đâm đến rách lòng bàn tay. Sợ hãi, bất an, ủy khuất, mệt mỏi, phòng tuyến trong lòng đã sớm chạm đến ranh giới gần như hỏng mất, nhưng cậu vẫn như cũ ẩn nhẫn. Cậu cố gắng che lấp tất cả mọi thứ xung quanh mình, nhưng những âm thanh châm biếm giống như lời nguyền rủa vẫn mơ hồ truyền vào trong tai. Cậu thậm chí không muốn cân nhắc tâm tình lúc này của chính mình đến tột cùng là không cam lòng hay là thất bại, một mực chôn thấp đầu, mãi cho đến khi trước mắt hoàn toàn sạch sẽ.
Mấy chục giây kia, Phùng Kiến Vũ cảm thấy phảng phất đã trải qua gần mấy thế kỷ. Cậu co quắp tê liệt ngồi ở trên đất, hai tay chống ở phía sau chống đỡ thân mình.
Chậm rãi lấy lại nhịp hơi thở, Phùng Kiến Vũ không nói một lời hướng Vương Thanh đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, giải thoát trói buộc trên tay hắn. Cổ tay phải của Vương Thanh bị rách toạt không ngừng chảy máu, Phùng Kiến Vũ nhìn mà đau lòng, không lên tiếng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên da của hắn.
Khoảng cách dược liệu phát tác đại khái còn có đến mấy phút nữa, Phùng Kiến Vũ cố gắng thuận khí, đỡ dậy nửa thân trên của Vương Thanh, lôi kéo tay phải của hắn khoác lên trên vai mình, dư quang lại nhìn thấy môi hắn giật giật.
“Ân?” Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng hỏi một tiếng.
Phùng Kiến Vũ vừa muốn đỡ người đứng lên, lại sợ làm ngã hắn, một tay vững vàng đỡ lấytay phải của hắn, một cái tay khác luồn vào bên dưới nách trái của hắn ôm thật chặc. Đầu của Vương Thanh tựa vào trên vai Phùng Kiến Vũ, hô hấp của hắn vô cùng cạn vô cùng yếu, khiến cho trong lòng người ta không có căn nguyên mà phát hoảng.
Dịch chuyển người trên thân mình dựa vào yên ổn, Vương Thanh lại mấp mé miệng nói một câu. Lúc này Phùng Kiến Vũ nghe rất rõ ràng. Hắn nói là, “Đại Vũ”.
Vương Thanh tựa như là liều mạng cũng muốn đọc lên hai chữ này, giọng nói rất khàn rất thấp, phải ghé sát gần mới nghe thấy được, âm thanh rung rung xen lẫn với tiếng thở hồng hộc, vĩ âm vừa dài lại vừa mềm.
“Ân, ” Trái tim Phùng Kiến Vũ đau đớn co rút, ứng tiếng Vương Thanh, hai chân chạm đất hung hăng run run một cái, cắn răng chống đỡ sức nặng của hai người, đỡ người run lẫy bẫy từ dưới đất đứng lên, cậu nói,
“Đi, chúng ta về nhà.”
- Hoàn chương 37 -