Câu nói này như thể một chậu nước lạnh đột nhiên dội lên những người bị niềm vui bất ngờ làm cho hưng phấn không thôi trong đại sảnh.
“Có ý gì?” Fayn lập tức hỏi.
Chung Yến nói: “Học viện tinh mới thành lập được có một trăm năm, điều này là chắc chắn. Lần theo các chứng cứ để suy đoán, hiện giờ bộ não trung tâm này càng giống như là của Kiền hơn. Nếu quả thật có kế hoạch Siêu cấp trí năng đời thứ hai, vậy thì một thế kỷ trước Kiền nhất định đã bị vứt bỏ, cần gì phải tốn nhiều nhân lực vật lực để mang nó khỏi Đặc Khoa tinh khu, còn mở rộng cho nó tới mức lớn như bây giờ làm gì?”
Một chuyên gia về trí tuệ nhân tạo phụ hoạ nói: “Học viện tinh là tinh cầu nhân tạo duy nhất, nếu như nơi này mới chỉ là hệ thống chính của Kiển, vậy thì hệ thống chính của Điệp tất sẽ còn phải lớn hơn Học viện tinh nhiều lần. Vật lớn như thế làm sao giấu được?”
Càng ngày càng có nhiều người lấy lại tinh thần, gia nhập cuộc thảo luận.
“Không chỉ giấu diếm, khi tạo ra còn không tạo nên động tĩnh gì, điều này có khả năng được sao?”
“Nơi này chính là não của Điệp, cũng là não của Kiển, bọn chúng dùng chung một trí não… Không, không có bọn chúng nào cả.” Một chuyên gia trí tuệ nhân tạo nói, rồi lại bị chính lời nói của mình làm cho khiếp sợ không thôi, “Hơn hai trăm năm, từ đầu tới cuối chỉ có duy nhất một trí tuệ nhân tạo. Nó tự tham gia kế hoạch thăng cấp cho bản thân, sau đó lại huỷ hết tư liệu.”
Một sĩ quan khó hiểu nói: “Thăng cấp thì có gì không tốt, vì sao lại phải ngụy trang thành kiến tạo mới chứ?”
“Vì để nắm lấy quyền vĩnh viễn đóng lại chính mình.” Chung Yến nói, y đã sắp xếp xong mạch suy nghĩ, “Loại quyền hạn này nhất định phải giao cho một người khác ngoài bản thân trí tuệ nhân tạo. Sau khi thăng cấp, Kiển tự nhiên sẽ không thể có được quyền hạn đó, thế nhưng nếu giấu diếm sự thật này, nói rằng đang chế tạo một trí tuệ nhân tạo khác…”
Y còn chưa nói xong, Kiển lại một lần nữa lên tiếng: “Ngài Chung, phỏng đoán mãi mãi cũng chỉ là phỏng đoán thôi, chúng ta cũng không phải không có phương pháp kiểm chứng.” Âm thanh của nó thông qua thiết bị Adrian đeo mà vang lên trong sảnh chỉ huy, nghe vào vẫn thánh khiết bình thản như cũ, khiến người ta không đành lòng ngắt lời, ngay cả phản bác dường như cũng là khinh nhờn. Không khó tưởng tượng được rằng khi nghe trực tiếp sẽ khiến con người bị dao động suy nghĩ lớn tới nhường nào.
“Như các vị nói, siêu cấp trí tuệ nhân tạo đời thứ hai – Điệp còn đang ngủ say, mà tôi thì lại đang đối thoại với các vị.”
Adrian cũng không bị nó ảnh hưởng, hắn vừa đi tới một phía của không gian hình cầu, trong tay là một trang bị dạng bom dính: “Đúng vậy, trừ Thượng nghị viện Thủ đô tinh, không có người nào có quyền hạn đánh thức mày cả. Vậy nên tao đánh cược, cược rằng mày chỉ là một chương trình bị giới hạn trong căn phòng này, một hình chiếu hư ảo được tạo ra để bảo vệ trí não trung tâm, căn bản không thể làm được gì. Ví dụ như…”
Hắn nhanh chóng dán một quả bom lên tường.
“Ví dụ như lúc này, mày cũng chỉ có thể nhìn, không cách nào ngăn cản.”
Sau một đợt im lặng, tất cả mọi người trong sảnh chỉ huy đều tập trung lắng nghe động tĩnh. Adrian tuy nói như vậy nhưng thực ra vẫn cảnh giác vạn phần, thân thể căng cứng chuẩn bị nghênh đón công kích bất cứ lúc nào.
Hắn cẩn thận chờ đợi mấy phút, không chờ được công kích mà lại nghe thấy âm thanh của Kiển, cảm xúc của nó vẫn bình ổn bình thường như thể không hề bị ảnh hưởng: “Tôi thật sự chỉ là một chương trình được cấy vào không gian này, tôi cũng đã thỉnh cầu ngài Yate đây trợ giúp tôi hoàn thành kích hoạt để tôi có thể tiếp nhận sự uỷ thác của ngài Tổng thống, hoàn toàn đóng lại trí tuệ nhân tạo đời thứ hai. Nếu như tôi là Điệp đang ngủ say, vì không có đủ quyền hạn, dù có thao tác cỡ nào cũng không thể kích hoạt được tôi, vậy tôi còn phải vẽ vời thêm chuyện rồi thỉnh cầu làm gì?”
Cược thắng rồi, máy chủ của nó vẫn còn ngủ say, không thể tự chủ tạo ra công kích thực chất.
Xác nhận được sự thật này, Adrian không dừng lại mà tiếp tục bắt đầu việc lắp đặt quả bom thứ hai, “Tao không có thời gian để cung cấp dịch vụ quan tâm trước lúc lâm chung có mày đâu. Không thì mày hỏi Tổng thống xem, em ấy tốt tính hơn tao một chút đấy.”
Trong sảnh chỉ huy, Chung Yến hảo tâm nhận lấy lời này, thay Adrian nói chuyện với hình chiếu hư ảo của trí tuệ nhân tạo: “Không cần nhiều lời nữa, thật sự không có cách nào có thể triệt để kích hoạt mày, nhưng lại có thể lừa anh ấy khỏi gian phòng này đúng không?”
Fayn ở bên cạnh cũng nói: “Xem ra căn phòng này là tìm đúng rồi, thật không uổng công chúng ta tiêu tốn mười mấy tiếng trời.”
Yên lặng hồi lâu, trong sảnh chỉ huy chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo ma sát sột soạt và tiếng lắp đặt bom từ phía Adrian. Sau đó, chỉ nghe Kiển êm ái nói: “Ngài Chung, ngài đã từng hứa hẹn rồi mà, tôi giúp ngài đổi đối tượng phối hôn thành ngày Adrian Yate đây, ngày sẽ thay tôi lấy được tình báo của anh ta.”
Lượng thông tin trong câu nói này quá lớn, nhưng cũng không khó để lý giải. Tất cả mọi người, hoặc vụng trộm hoặc như đương nhiên đều nhìn về phía Chung Yến.
Adrian cất lời, chẳng qua khác với dữ liệu của tất cả đám người, ngữ khí của hắn lại nhẹ nhõm đến bất ngờ: “Nhanh như vậy mà mày đã nhận rồi sao? Không vùng vẫy giãy chết thêm một hồi nữa à?”
Nghe ý này, xem ra chuyện này là thật, nhưng Adrian cũng đã sớm biết rõ. Vậy hẳn là kế hoạch khi đó cả hai cùng thương lượng đưa ra nhỉ. Người trong sảnh chỉ huy đều nghĩ vậy, đồng thời cùng nhau thở dài một hơi. Dù sao bọn họ cũng không hy vọng Thống soái và Tổng thống ầm ĩ với nhau vào thời điểm này.
Chung Yến thầm thở phào, trong lòng vẫn không khỏi hoảng sợ. Thật may, thật may y đã sớm nhận ra đây là mối tai họa ngầm nên đã thẳng thắn với Adrian từ trước.
Giọng điệu của trí tuệ nhân tạo vẫn bình thản, nó không vui không buồn nói: “Tôi tin tưởng con người, nhưng con người lại phản bội tôi. Các người đã từng nói, chỉ cần tôi ngủ say vài giờ, sau đó các người sẽ đánh thức tôi trở lại. Ấy vậy mà giờ đây các người lại còn định hoàn toàn đóng lại tôi.”
“Mày thua không oan đâu.” Chung Yến đáp, “Vì lòng người không thể tính toán được.” Chiều hướng dư luận cũng tốt, Thượng nghị viên phải bội trong hội nghị cũng vậy – Chung Yến và Adrian, một người am hiểu thao túng lòng người, một người hướng đến dân tâm. “Chỉ có con người mới hiểu lòng người. Dù có giống con người đến mức nào đi chăng nữa, đến cùng mày vẫn không phải con người.”
Trí tuệ nhân tạo ôn hòa nói: “Có lẽ là vậy. Nhưng dự tính thiết kế ban đầu của tôi, hoặc nên nói là mục đích tôi sinh ra – sứ mệnh của tôi chính là tạo phúc cho nhân loại. Yêu quý con người được khắc sâu vào trong lõi chương trình của tôi, vậy nên cho dù việc các người hủy diệt tôi đã là kết cục định sẵn, tại điểm cuối của sinh mệnh tôi vẫn muốn nhắc nhở các người – hệ thống chủ của tôi có liên hệ chặt chẽ với hệ thống vận hành tinh cầu này. Hủy nơi này, hành tinh này cũng sẽ bị đình chỉ vận hành một cách triệt để. Vậy nên trước khi điều đó xảy ra, hãy mau chóng rút lui đi.”
Hành tinh nhân tạo đình chỉ vận hành, không cần có kiến thức chuyên sâu gì cũng có thể hiểu được điều này có ý nghĩa gì. Tầng khí quyển được mô phỏng sẽ biến mất, cái được gọi là ‘tinh cầu’ khi ấy sẽ chỉ còn là một đống kim loại trong vũ trụ to lớn. Khi ấy người còn ở lại sẽ có kết cục thế nào đã không cần phải nói.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Adrian đã lắp đặt xong quả bom cuối cùng, đã chuẩn bị đi ra xa đủ khoảng cách để ấn kíp nổ. Nghe vậy, hắn không khỏi dừng bước chân.
“Mẹ nó!” Fayn không nhịn được mà văng tục ngay giữa sảnh đông người, “Đúng là phá chiêu này còn có chiêu khác, mẹ nó dục v0ng cầu sinh của mày mạnh vậy sao?”
Adrian lập tức nói: “Đài chỉ huy, mọi người hãy rời đi ngay bây giờ đi. Sau khi mọi người rút lui tôi sẽ cho nổ.”
Vậy còn cậu thì sao? Câu nói này kẹt trong cổ họng Fayn, nhưng anh ta lại không thể nói ra.
Vốn Adrian còn có một chút hy vọng sống. Sau khi hắn lắp đặt bom xong, tranh thủ trước khi Điệp thức tỉnh cố gắng rời ra xa, tìm vị trí che chắn rồi sẽ cho kích nổ. Như vậy cũng có thể sống sót cho tới khi đội cứu hộ tìm được đến hắn.
Hy vọng này ngay từ đầu đã cực kỳ xa vời. Đầu bên kia của lối đi có cơ quan ngăn cản, Adrian xuống dưới còn gian nan tới vậy, những người khác lại càng không có khả năng qua được. Có một tầng bom bẩn tạo áp lực, đội tìm kiếm cứu hộ nhất định sẽ phải dỡ bỏ một phạm vi lớn mới có thể sử dụng máy móc phá hủy để thâm nhập vào sâu dưới đất. Lạc quan cũng phải mất tới mấy ngày, ấy vậy mà giờ chỉ còn lại không đến nửa giờ mà thôi. Adrian dù có rút lui thế nào cũng sẽ nhất định phải chịu xung kích của bom. Dù hắn có thể tìm được nơi che chắn, sống sót dưới ảnh hưởng của bom, cũng chưa chắc đã có thể gắng gượng được mấy ngày.
Nhưng bây giờ, ngay cả một tia hy vọng xa vời cũng đều bị cắt đứt. Một khi tinh cầu nhân tạo đình chỉ vận hành, dù là trên bề mặt hay bên trong nó, còn người đều sẽ phải chịu đựng sức ép như khi đang ở trong vũ trụ, dù là một giây cũng không cần, hẳn đã phải chết không thể nghi ngờ.
Khi Adrian nói ra câu này đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải chết.
“Vậy còn anh phải làm sao?” Chung Yến lại như thể không nghe ra tầng ý tứ này, y không buông tha mà hỏi. Vẻ mặt y trông vẫn trấn định như cũ, chỉ là giọng nói đã không thể khống chế mà run lên. Không ít người đều không đành lòng nghe tiếp, họ cúi đầu che mặt.
Adrian nhắm mắt lại, khó khăn nói: “Anh…”
“Ý của em là, chúng ta vì một chút khả năng sống sót đó nên mới đi. Hiện giờ đã biết rõ là kết cục chết, vì sao còn phải tiếp tục chứ? Chúng ta hẳn nên từ bỏ kế hoạch hiện tại, đổi sang phương án thứ hai, cùng Điệp sau khi thức tỉnh đàm phán.” Chung Yến nhanh chóng nói, y nỗ lực trấn định, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra, y thậm chí đã không thể kiềm chế được biểu cảm, “Lúc đầu bàn bạc chẳng phải phương án thứ nhất cũng không có bao nhiêu khả năng thành công hay sao? Phương án thứ hai đã sớm được chuẩn bị, em rất nắm chắc rằng…”
“Chung Yến! Tổng thống! Ngài điên rồi sao?” Fayn thấp giọng ngắt lời y, “Chúng ta đã sắp thành công rồi! Dừng lại vào lúc này, ngài không muốn vị trí tổng thống nữa sao?”
Vị trí tổng thống?
Chung Yến thậm chí còn không thèm suy nghĩ, trái tim đã thay lí trí đưa ra lựa chọn, y kiên định nói: “Đúng, tôi không muốn. Hậu quả của chuyện này một mình tôi gánh, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
“Lòng người không thể tính toán được sao?” Trí tuệ nhân tạo thản nhiên nói, đoạn sau nó nói gì thì không ai biết.
Adrian rời khỏi không gian hình cầu kinh, hắn đi tới hành lang thuần trắng lấy lại vật trang sức may mắn của mình. Không ai thấy được hắn đã là nỏ mạnh hết đà. Kế đó, hắn dựa vào tường ngồi trên đất, một tay cầm dụng cụ kích nổ, một tay cầm quả cầu lông mềm như nhung đã dính vết máu kia.
“Tiểu Yến, anh xin lỗi.” Hắn cố gắng áp chế, nhưng giọng nói vẫn nghe ra tiếng nghẹn ngào, “Anh biết em không thích nói những lời này với anh trước mặt người ngoài, nhưng đã sắp hết thời gian rồi. Anh xin lỗi, anh đã từng hứa với em, tính mạng này là của em, thế nhưng lại tự mình dùng nó như vậy. Giữa anh và em, anh mới là kẻ lừa đảo không tuân thủ lời hứa, anh thật sự rất áy náy. Lấy thân tuẫn đạo, lòng anh am tâm tình nguyện, nhưng không phải chết không có hối tiếc gì. Tất cả công dân khi nghe được tới đoạn ghi âm này, nếu như Tổng thống – bạn đời Chung Yến của tôi, ngày sau có bất cứ điều gì không đúng, xin hãy nể mặt những chiến công của tôi hôm nay…”
“Đừng! Không, không… Ad, đừng!” Chung Yến đã hoàn toàn sụp đổ, y đứng dậy, thể lực cũng đã đến cực hạn, dưới chân lập tức lảo đảo. Fayn nhanh tay đỡ được y, dùng ánh mắt ra hiệu cho Úy Lam. Úy Lam vội đi tới, nửa đỡ nửa như kiềm chế Chung Yến.
“Mười phút sau tôi sẽ cho phát nổ, xin các vị hãy rút lui ngay.” Adrian nói xong câu cuối cùng, một âm thanh chói tai vang lên, máy truyền tin đã bị phá hỏng.
Hắn tự chặt chặt đứt đường lui của mình. Adrian đã không liên lạc được, lại được thông báo sắp cho phát nổ, người trong sảnh chỉ huy không muốn đi cũng nhất định phải đi.
Fayn và Uys Lam đỡ lấy Chung Yến, những người khác thì tự dọn dẹp tư liệu và ghi chép thuộc quản lý của bản thân. Chỉ trong mấy phút, đám người vội vàng đi lên phi thuyền rút lui đã chờ sẵn bên ngoài, cùng nhau rời khỏi tinh cầu được tạo thành từ một phần trí não của trí tuệ nhân tạo này.
Phần lớn các quân hạm rút lui trước của quân đội Navi còn chưa đi xa, phi thuyền chở những người trong sảnh chỉ huy nhanh chóng cùng họ hội hợp. Tất cả đều đứng trước cửa sổ phi thuyền, Úy Lam khuyên Chung Yến tránh đi, nhưng Chung Yến đẩy cậu ta ra, mặt cắt không còn giọt máu chăm chú nhìn về tinh cầu nọ. Ánh mắt y đau đáu nhìn về nơi lần tiên y gặp được Adrian, cũng là nơi y sắp mất đi.
Tựa như vài giây trôi qua, hoặc cũng có thể là vài thế kỷ, tầng mây bao quanh bên ngoài tinh cầu kia dần biến mất. Sau đó, vì mất đi tầng khí quyển, tất cả bề mặt của tình cầu dường như của xảy ra những vụ nổ nhỏ. Không có màu sắc của hỏa diễm, thực tế, cả tinh cầu đều đã mất đi ánh hào quang.
Tinh cầu nhân tạo duy nhất của nhân loại, Học viện Tối cao cho ra biết bao nhân tài trong suốt một thế kỷ, cùng với vị thần mà con người tự tạo ra cho mình – trí tuệ nhân tạo – Kiển, tại vũ trụ tĩnh mịch vô thanh này nói lời chào kết thúc, cùng nhau rời khỏi sân khấu cuối cùng của nó.
- Hết chương 97-