“Từng giúp đỡ em? Đàn chị nào?” Adrian hỏi. Chung Yến nghiêng màn hình ảo sang cho hắn nhìn. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn xong Adrian suýt nữa đã làm đổ cốc nước trong tay lên giường.
Chỉ thấy cái tên của một đàn chị xem như quen mắt đăng bài trên trang chủ: “Nhiệt liệt chúc mừng tiến trình nuôi dưỡng Thỏ bự mắt bạc có được tính đột phá lịch sử.”
Adrian đặt lại cốc nước lên tủ đầu giường, tinh tế nói: “Đừng nhắn riêng, bà ấy tin thì cứ tin đi. Nhiều một chuyện còn chẳng bằng bớt một chuyện, hiện giờ đang là lúc mấu chốt, chúng mình nói ít sai ít.”
“Anh còn biết nói ít sai ít cơ đấy.” Chung Yến tức giận nói, “Lần sau anh định đăng gì lên mạng phải nói trước với em!”
“Rồi rồi rồi, nghe em hết, lần sau cho em kiểm tra trước.” Adrian thấy y đã bỏ ý định nhắn riêng cho đàn chị, thở phào một hơi, lần nữa nâng cốc trên tủ đầu giường lên uống. Chung Yến nửa dựa lên người hắn vô tình nhìn thoáng qua, đột nhiên nói: “Đây là cốc của em mà?”
“Thật á?” Adrian giơ cái cốc lên nhìn lại. Cốc họ mua chính là cốc tình nhân, của Chung Yến là nửa trái tim bên trái, của Adrian là nửa bên phải. Hiện giờ cái mà Adrian đang cầm trên tay chính là cốc của Chung Yến.
Adrian cũng chẳng để ý lắm: “Cũng có quan trọng lắm đâu, hai chúng ta đều không có bệnh truyền nhiễm gì, mà cốc cũng vừa rửa sạch hết rồi.”
“Nhưng ý nghĩa của cốc tình nhân là mỗi người đều có một cái của riêng mình, không thể dùng chung.”
Adrian trước nay chưa từng yêu đương, lần đầu tiên nghe thấy lý luận kiểu này: “Vì sao? Ai quy định thế?”
“Đây là cảm giác về nghi thức, nếu không mình còn mua hai cái khác nhau làm gì. Nếu hai cái đều giống nhau thì sao thể hiện được quan hệ bạn đời của anh và em chứ?” Chung Yến chấp nhất nói.
Năm đó ở ký túc xá hai người họ cũng dùng cùng một loại cốc thuỷ tinh giống nhau, nhưng quan hệ lúc này đã không còn giống lúc trước nữa. Chung Yến đối với mối quan hệ này lo được lo mất, cố chấp vô cùng, hận không thể cường điệu bọn họ là một đôi trong từng chi tiết sinh hoạt. Y đổi hết dao nĩa, chén bát bình thường đi, vốn còn tính mua hai đôi đũa tình nhân từ một cửa hàng từ tinh khu khác về, nhưng ngẫm lại tốn nhiều tiền vận chuyển như thế chỉ để mua hai đôi đũa cũng không đáng lắm bèn thôi. Tình trạng kinh tế của hai người tuy nói vẫn giàu có hơn dân chúng phổ thông nhiều, nhưng dù sao Adrian mới vừa tiêu tốn mất hơn nửa tài sản, vẫn không nên chi tiêu quá xa xỉ, có thể tiết kiệm vẫn nên tiết kiệm.
Adrian biết Chung Yến có chứng ám ảnh cưỡng chế kỳ lạ đối với rất nhiều điểm trong sinh hoạt. Lấy ví dụ như nơi y từng ở sẽ nhanh chóng bị y dọn dẹp cho gọn gàng ngay ngắn, những đồ có mặt phẳng đều sẽ bị xếp lên chỉnh tề. Lại ví dụ như y luôn không yên lòng về chất lượng làm việc của người máy quét dọn, nhất định phải theo sau giám sát nó làm việc, nếu kỹ sư thiết kế vận hành của nó biết chắc có lẽ sẽ bị làm cho tức chết. Hoặc ví dụ như y không thể nhìn nổi người khác mặc áo có cổ bẻ mà quên bẻ hoặc dính gì đó bên trên, chỉ cần trông thấy y sẽ phải vào sửa lại ngay; đương nhiên, điều này chỉ giới hạn đối với quần áo của hai người Adrian và y thôi.
Ngẫm lại như vậy, Chung Yến kiên định cảm thấy cốc đôi không được dùng loạn cũng không phải chuyện gì lớn. Đối với những việc nhỏ không ảnh hưởng đến đại cục, Adrian trước nay vẫn luôn cực kỳ dung túng Chung Yến, bèn thuận theo: “Vậy để tôi ra ngoài đổi cốc khác.”
“Để em làm cho.” Chung Yến nói xong định đứng dậy, “Cốc này đưa cho em đi, em cũng muốn uống nước.”
Một tay Adrian khoá người lại trong ngực, không cho y ngồi dậy, “Để tôi, em đừng dậy.”
Chung Yến cười nói: “Anh ân cần thế này em chưa quen.”
“Sau này rồi sẽ quen.” Adrian nói rồi đứng bên giường cúi người hôn lên trán y, “Sau này tôi sẽ mãi tốt với em như vậy.”
Lúc Adrian mang cốc về phòng, Chung Yến đã đang ngồi dậy nói chuyện với ai đó. Lưng của y ngồi rất thẳng, trên mặt còn mang theo vỏ bọc ung dung điềm nhiên, thấy Adrian trở lại, y rõ ràng buông lỏng hơn một chút, chẳng qua sắc mặt tuy đã nhu hoà nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc không cho phép nghi ngờ như cũ.
“Đúng, toàn bộ kế hoạch về sau đều huỷ bỏ.”
“Báo cho người nằm vùng bên phía Pearson để anh ta nghĩ cách thúc đẩy tốc độ, tốt nhất là nhân lúc chuyện tập kích và chuyện bên tinh khu Labor còn đang được chú ý.”
“Không được để lộ thân phận, tôi muốn càng nhanh càng tốt.”
“Không, đừng để Cayman ra mặt, ông ấy tuyệt đối không được dính vào chuyện này, tôi cũng vậy. Không chỉ thúc đẩy, ngoài mặt chúng ta còn phải phản đối công khai, nếu không sau này rất khó phục chúng. Thế nên chỉ có thể để thế lực ngầm thực hiện, Intron, cậu hiểu ý tôi không?”
Adrian đoán rằng có lẽ Thủ đô tinh đã xảy ra chuyện gì đó, chẳng lẽ Hội nghị Bàn tròn nhằm vào tinh khu Labor rốt cuộc đã có kết quả rồi? Hắn nằm xuống bên cạnh Chung Yến, vừa nghe Chung Yến chỉ đạo từ xa, vừa cầm tai thỏ trên mũ áo y lên nghịch.
Chung Yến mặc một thân áo ngủ thỏ lông đang chuyên tâm nghe người bên kia nói chuyện, không yên lòng kéo tai thỏ trở về.
“Người của lão Yate tiếp cận cậu sao? Tôi còn tưởng rằng ông ta còn có thể kiên nhẫn thêm nữa. Nhưng cũng tốt, lấy tư liệu quy phục tôi chuẩn bị cho cậu ra đưa cho ông ta đi.”
“Hết thảy phải cẩn thận, chờ thời cơ thích hợp tôi sẽ trở về chủ trì đại cục.”
Chung Yến cúp máy xong mới phát hiện tai thỏ của mình không biết từ lúc nào đã bị một Yate khác kéo qua chà đạp rồi, y kiêu ngạo kéo tai thỏ về, nghiêm mặt nói với Adrian: “Hội nghị Bàn tròn vừa mới kết thúc, họ đã quyết định thừa nhận phán oan.”
Hội nghị Bàn tròn chỉ đơn giản có hai loại kết quả, thừa nhận phán oan hoặc không. Nếu thừa nhận, sự tin tưởng của Thủ đô tinh trong lòng công chúng sẽ lung lay, thậm chí xuống tới điểm đóng băng. Nhưng nếu không thừa nhận, tinh khu Labor và tinh khu Navi lần này sẽ cùng nhau tạo phản. Thủ đô tinh nếu như không mạnh tay thu hồi lại tinh khu Labor cũng sẽ bị toàn Liên Bang chất vấn. Hội nghị của tổng bộ đã sớm phân tích ra rằng lần này Thủ đô tinh thừa nhận sẽ khả thi hơn. Xét cho cùng, so với việc Thủ đô tinh kiêng dè quân đội Navi càng thêm phức tạp khó dò thì việc này cũng không nằm ngoài dự liệu của Adrian.
Adrian nhìn Chung Yến đang nghiêm túc ngồi trên giường chờ mình trả lời, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bật cười ‘phì’ một cái.
Chung Yến mờ mịt hỏi: “Cười gì? Em đang nói chính sự với anh mà.”
Y còn chưa nói dứt, Adrian lại cười càng dữ hơn. Hắn nói: “Không được, em mặc cái áo ngủ nhi đồng này nói chuyện chính sự với tôi… Ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất. Em có từng xem cái ảnh một con thỏ mặt nghiêm túc ngồi đó trên mạng chưa, ha ha ha ha ha!”
“Buồn cười lắm à?” Chung Yến nhàn nhạt hỏi, thấy Adrian còn gật đầu, bèn nói, “Không sao, em nói xong anh sẽ không cười nổi nữa đâu. Điều kiện để phái cấp tiến thỏa hiệp lần này là thực hiện Lệnh Vinh Quang sớm.”
Ý cười của Adrian dừng lại ở khoé miệng. Hắn quả nhiên cười không nổi.
“Vậy vừa rồi em nói với Intron chính là…”
“Em quyết định tạm thời chưa vạch trần Pearson là người đứng sau vụ tập kích ở tinh khu Labor lần này.” Chung Yến nói, “Khuất Vĩnh Dật có thể phối hợp đến mức này đã là cực hạn, không thể trông cậy ông ta đứng ra đối chất. Lần này vạch trần vốn không thể nắm chắc hoàn toàn, bên phía chúng ta còn rất nhiều sơ hở, không có nhân chứng, người cung cấp vật chứng lại không muốn lộ diện, chưa chắc đã có thể kéo ông ta khỏi ghế Thượng nghị sĩ. Nhưng nếu như… nếu như ông ta vì chuyện nào đó mà dính phải danh xấu, làm mích lòng dân, đúng lúc đó lại thả chuyện này ra —— đến lúc đó không cần phải cân nhắc, chứng cứ miễn là nghe lọt tai chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ nhờ lòng dân xao động cũng có thể đẩy ông ta vào chỗ chết.”
Dư luận, dân tâm. Sự phẫn nộ của hàng tỉ người còn mạnh hơn vũ khí đao thương, mà Chung Yến lại am hiểu nhất là phỏng đoán lòng người. Khi y đến được vị trí đủ cao, đoàn đội dưới trướng cũng đủ khổng lồ, y sẽ có năng lực thao túng ý dân.
Đối với chuyện dùng nước lật thuyền, lửa cháy thêm dầu này, đối với kẻ thượng vị thật sự là một việc cực kỳ nguy hiểm, ác liệt tột cùng. Adrian yên lặng nhìn Chung Yến trong chốc lát, quyết định bàn việc trước: “Lệnh Vinh quang’ chính là chuyện khiến ông ta làm mích lòng dân sao?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên vừa rồi em ra lệnh cho Intron đi thông báo với người của em thúc đẩy Lệnh Vinh quang nhanh chóng tiến hành?”
“Không sai, tốt nhất là gộp tất cả những việc này cùng một chỗ. ‘Lệnh Vinh quang’ là do Pearson tự mình khởi thảo chủ trì, là một pháp lệnh vừa cấp tiến vừa cương quyết. Một khi được thực hiện, hướng gió xã hội lúc này ắt sẽ đảo chiều. Việc này không cần nhiều, chỉ cần lấy ra vài người làm việc thỏa đáng…” Chung Yến vẫn chưa nói xong, thấy biểu lộ của Adrian không dễ nhìn lắm bèn ngừng lại, ngữ khí vốn ung dung điềm nhiên trở nên hơi lo sợ: “Sao thế? Anh thấy không ổn sao?”
Không, không có gì không ổn cả. Xét theo đại cục, đây là cách tốt nhất để diệt trừ Pearson. Vì đạt được mục đích, không tiếc thúc đẩy một pháp lệnh hoang đường, trông mong người bị hại xuất hiện, tùy thời mà châm ngòi thổi gió, khuấy động phong vân, nhân lúc địch mạnh để tấn công. Adrian đương nhiên hiểu rõ kế hoạch này không có gì không ổn, nếu hắn lấy đạo đức luân lý để ngăn cản Chung Yến, đó mới là lòng dạ đàn bà. Có đôi khi chính bản thân hắn cũng phải vì đại nghĩa mà thỏa hiệp, nhưng hắn biết rõ, Chung Yến làm những điều này không phải vì đại nghĩa gì cả, mà đây chính là cách làm thông thường của Chung Yến, không tồn tại thứ gọi là thỏa hiệp.
Adrian không nói, Chung Yến cũng càng thêm bất an. Bản thân y không có ranh giới đạo đức cuối cùng, không có nghĩa là y không biết ranh giới đạo đức của người bình thường là ở đâu. Y do dự nói: “Ad… Có phải anh muốn ngăn cản Lệnh Vinh quang thực hiện không? Pháp lệnh này khuếch trương quyền lực của trí tuệ nhân tạo tới vô hạn, em biết anh có ý phản đối, nhưng mà không phá bỏ sẽ không thể xây mới được. Đây là thời cơ để phá vỡ cục diện bế tắc, bằng không tinh khu Navi sẽ có thể thật sự phải giằng co với Thủ đô tinh mấy chục năm mất. Trong số những người đời sau, chưa chắc đã có thể xuất hiện một người lãnh đạo ưu tú giống như anh…”
“Tôi biết.” Adrian cắt lời Chung Yến, “Tôi không định ngăn cản kế hoạch của em. Phán đoán của em rất quả quyết, khả năng thành công cũng cao, chỉ là…”
Hắn kéo Chung Yến vào lòng, một tay giữ sau đầu y, để y tựa lên ngực mình, “Chỉ là, sau này tôi phải giám sát em chặt chẽ hơn mới được, em thật sự quá nguy hiểm.”
“Đừng sợ.” Chung Yến ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Chuyện gì em cũng sẽ nói cho anh, anh phải để mắt vào, quản lý em thật tốt, dùng thừng trói cũng được, đừng buông tay ra.”
Ánh nhìn Adrian tối đi, hắn kiên định đáp: “Tôi sẽ không buông tay.”
Dục v0ng chinh phục của gã đàn ông đã cháy lửa, bàn tay vốn đặt sau đầu Chung Yến đổi thành kéo tóc y, ép buộc y ngẩng đầu lên cùng mình hôn. Người cực kỳ nguy hiểm thân thể mềm mại phía dưới cũng thuần thục đưa tay vòng lấy cổ hắn, tùy ý để môi lưỡi của hắn công thành đoạt đất, triệt để xâm phạm khoang miệng ấm nóng của mình từng chút một.
Y thu hồi nanh sắc, chỉ khi trước mặt Adrian mới biến trở về thành động vật nhỏ dịu ngoan vô hại.
- Hết chương 69-