Adrian tiến lên một bước, hắn vóc người cao lớn đẹp trai, khi giận lên trông khá đáng sợ, khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực. Hai người đứng sát nhau, hơi thở quẩn quanh một chỗ.
“Còn chưa nói rõ ràng kia mà, cậu vội về cái gì?” Adrian hung ác ép hỏi, “Chính cậu gọi tôi tới, sao giờ lại qua loa thế? Nói mới mấy câu đã hết kiên nhẫn rồi à?”
Chung Yến cả giận nói: “Buông ra!”
Y chỉ giao thiệp trong giới nghị viên, tất cả đều áo mũ chỉnh tề, hành động trong khuôn phép, anh tôi lừa gạt nhau chỉ bằng mưu kế, trước giờ chưa từng bị kẻ nào dùng vũ lực ép buộc như vậy, nhất thời không ngừng giãy dụa. Tiếc rằng vóc dáng y thấp hơn hắn nửa cái đầu chưa nói, lại thêm người này năm đó còn đứng đầu tác chiến cá nhân của Học viện Quân sự Học viện Tối cao, khoảng cách thực lực cách xa khiến y không cách nào thoát khỏi, ngược lại còn bị hao hết sức lực.
“Tôi nói cho cậu hay, một xu tôi cũng không muốn chi cho cậu, hoặc cậu ngoan ngoãn chọn từ chối rồi chuyển bốn vạn cho tôi, hoặc trả ba mươi sáu vạn.” Adrian từ trên cao nhìn xuống, con mắt màu bạc chứa đầy lửa giận, “—— Tôi cũng chẳng quan tâm tới thanh danh của cậu đâu, thế nên đừng hy vọng tôi trả tiền thay.”
“Cậu thả ra…” Chung Yến đầu óc quay cuồng nói, trong lòng dấy lên cảm giác vô cùng hoang đường.
Bọn họ đã biết bao lần cùng nhau đi qua hành lang này. Mười tám mười chín tuổi năm ấy, chỉ vì có thể lén gặp nhau lúc đêm khuya mà xâm nhập hệ thống, tra xét thực địa, định ra tuyến đường, sáng tạo ám hiệu, cuối cùng thành công tránh khỏi sự giám sát của trường học, đi lại vào ban đêm để gặp nhau. Thực ra cũng không có chuyện gì gấp để kể, những đêm ấy cũng chỉ nói cho nhau nghe những chuyện vụn vặt ban ngày: giảng viên và chủ nhiệm nào đó của Học viện Quân sự dường như có gian tình; món mới của cửa hàng điểm tâm bên Học viện Xã hội ăn rất ngon, lần sau mang tới cho cậu; bạn ngốc ngồi cùng bàn hôm nay lướt diễn đàn trong lớp bị thầy giáo bắt được… Nói thẳng ra, họ làm vậy chỉ vì hưởng thụ loại k1ch thích khi làm trái nội quy mà thôi, nhưng đối với hai người hành động này như thể việc vĩ đại lắm vậy, lòng tràn đầy hưng phấn, vui quên đất trời.
Niên thiếu ngày ấy họ lại không ngờ được rằng, nhiều năm sau tránh khỏi mọi người tới cứ địa năm xưa, lại là cảnh tượng khó chịu đến thế.
“Chúng ta tới nơi khác nói chuyện.” Chung Yến cúi đầu khẽ nói, “Hôm khác… Hôm khác chúng ta đổi nơi khác nói chuyện.”
“Cậu nói hôm khác là phải hôm khác chắc? Tôi bận rộn lắm ngài nghị sĩ ạ, không rảnh cãi vã nhiều lần với cậu đâu, hơn nữa —— tôi cũng không muốn gặp lại cậu.”
Chúng Yến bỗng ngẩng đầu, tức giận nói: “Sao cậu có thể như vậy?”
Khoảng cách gần đến vậy, dù không gian u ám cũng đủ cho Adrian thấy rõ —— hốc mắt Chung Yến đỏ bừng.
Vậy hắn có thể như thế nào đây? Adrian ngạc nhiên ngơ ngẩn. Chung Yến sao lại khóc rồi?
“Nơi này là ‘phía trên’ đó! Cậu không thể nói ở chỗ khác sao? Sao cậu có thể làm vậy —— còn cả ‘phòng thí nghiệm’ nữa, cậu…” L0ng nguc Chung Yến phập phồng kịch liệt, ngay sau đó ý thức được sự thất thố của bản thân, y nhắm mắt lại, cố bình ổn lại cảm xúc, “Không có gì, xin lỗi. Ý của tôi là, cậu có thể buông tay được không, cậu nắm làm tôi hơi đau.”
Nói ở nơi khác? Không phải Chung Yến hẹn mình ở đây à? Adrian cảm thấy quả nhiên đối phương là cố tình gây sự. ‘Phòng thí nghiệm’…? Đúng, hắn đã giả vờ muốn đưa tiêu bản thỏ cho Chung Yến khi ở cổng ‘phòng thí nghiệm’ đã thay đổi ngày xưa, kết quả được cho hay lúc Chung Yến đi tới hội trường lễ tốt nghiệp thì giống như vừa mới khóc.
Nhưng giờ hắn có nhắc gì đến thỏ đâu? Khóc cái gì chứ?
Hắn không rõ nguyên do buông cổ tay đối phương ra, không ngờ rằng sau khi mất đi lực giữ Chung Yến lại ngã xuống. Adrian giật mình, vô thức đưa tay đỡ lấy, “Sao lại ——”
Lúc này hắn mới chú ý, sắc mặt đối phương lúc này tái nhợt như mắc bệnh, trên má còn có hai vệt ửng đỏ không khoẻ mạnh.
Chung Yến lảo đảo hai bước, thoát khỏi l0ng nguc Adrian, tới khi lưng tựa lên vách tường thì ngừng lại.
“Hôm khác đi.” Anh thở hổn hển nói. “Bây giờ… giờ tôi có việc.”
Adrian mấp máy môi. Vừa rồi hắn đỡ lấy eo Chung Yến, dù chỉ mấy giây nhưng cũng đủ cảm nhận được qua tầng áo sơ mi mỏng, nhiệt độ cơ thể người nọ nóng bỏng đến dọa người —— Chung Yến đang sốt. Chẳng trách mấy lời vừa rồi lại lộn xộn như vậy, không giống dáng vẻ tỉnh táo lúc bình thường của y.
Nhưng có vậy hắn cũng không định chiều theo ý đối phương.
“Không đấy, nói rõ ràng luôn đi, sau hôm nay tôi sẽ không gặp cậu đâu. Cậu không muốn chi tiền, lại cũng không muốn chống lại Điệp, thế nên kết hôn với người mình không thích cũng không sao đúng chứ? Việc thần thánh như kết hôn mà cũng tùy tiện vậy ư? Cậu cười gì?”
Lúc hắn nói chuyện Chung Yến bỗng chợt cười khẽ thành tiếng, nghe vậy thì ngưng lại, lắc lắc đầu nói, “Tôi cười cậu đấy, đã nhiều năm rồi mà vẫn ngây thơ như vậy. Vì hôn nhân thần thánh, nên mất việc mất tài sản cũng muốn bảo vệ, đúng không? Vì lý tưởng to lớn có đáng để từ bỏ hết thảy, phấn đấu quên mình để theo đuổi, đúng không?”
Giọng nói y không cao, chậm rãi nhưng lộ ra vẻ trào phúng. Adrian chỉ nhìn, rồi kiên định đáp, “Đúng, dĩ nhiên là vậy!”
“Đó chỉ là suy nghĩ của cậu thôi. Không phải ai cũng giống cậu, sinh ra đã có gia thế hiển hách, tiền tiêu không hết. Tôi sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, cái gì cũng không có. Cậu có biết cuộc sống trong cô nhi viện ở hành tinh nhỏ hẻo lánh như thế nào không? Có biết phải chuyển qua nhiều gia đình nhận nuôi, luôn phải nhìn sắc mặt người khác, sống nhờ ở đậu như thế nào không? Thấp cổ bé hỏng, mặc người khinh khi, không có ai quan tâm là cảm giác gì, cậu biết không? Làm sao cậu biết được, trước giờ cậu luôn là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Còn tôi, có được ngày hôm nay đều là tự mình cắn răng liều mạng! Ròng rã hai mươi năm! Chẳng lẽ vào thời khắc quan trọng, chỉ vì bạn bè giơ tay hô lên một tiếng, tôi phải từ bỏ cơ hội một bước lên mây trước mắt ư?”
Chung Yến càng nói càng kích động, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc đến thế, dừng lại hít một hơi sâu, y nhìn Adrian nói, “Thật xin lỗi, cho dù người bạn kia có là cậu, tôi cũng không làm được.”
Adrian hung ác nhìn chăm chăm vào mắt y, chất vấn: “Đây chính là nguyên nhân cậu phản bội tôi?”
“Cậu còn quan tâm thứ gọi là phản bội này à? Năm ấy chúng ta tốt nghiệp, tình huống hoàn toàn khác xa bây giờ, gần như tất cả mọi người đều chấp nhận an bài của Điệp. Hơn nữa theo như tôi biết, cậu vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp với những người bạn đó, chỉ chặn riêng tài khoản của tôi. Có một người bạn cùng học bên học viện quân sự với cậu, dựa theo đề nghị của Điệp tới tinh khu Glory, theo tôi biết, thương hạm của vợ anh ta năm ngoái còn từng nhiều lần tiến vào tinh khu Navi là do cậu đặc biệt cho phép. Bọn họ cũng từng phản bội cậu, tại sao không cho họ vào sổ đen? Sao cậu không hận họ? Dựa vào đâu… Dựa vào đâu mà chỉ hận tôi!”
Tốc độ nói của Chung Yến rất nhanh, tựa như những lời này đã dồn nén trong lòng từ rất lâu, hôm nay mới có cơ hội trút hết ra.
“Cậu ta chỉ là —— Chờ đã,” Adrian nguy hiểm nheo mắt, “Cậu đang theo dõi các mối quan hệ của tôi.”
Chung Yến gần như đã không đứng vững, cả người nhũn ra, đầu óc quay cuồng, “Đúng. Tôi lợi dụng việc công làm việc tư đấy. Quyền thế mang lại rất nhiều lợi ích. Nghị viện vốn không hề sạch sẽ, không phải các cậu vẫn luôn rêu rao như thế sao.”
Thế mà còn thẳng thắn thừa nhận như vậy, còn đoạt lời kịch của mình nữa, Adrian nghẹn lời, nhất thời không biết đáp lại thế nào, bèn vội bắt lấy chủ đề trước đó: “Người bạn kia của tôi vốn xuất thân từ Glory, từ đầu đã muốn trở về, chẳng qua chỉ tiếp nhận chức vị lý tưởng mà thôi, sao nói là phản bội được?”
“Tôi cũng chỉ tiếp nhận chức vị lý tưởng của tôi đấy thôi?”
“Chức vị lý tưởng của cậu là làm tay sai cho Điệp sao? Sao lúc chúng ta nói về tính tất yếu của nhân loại tự trị cậu không nói? Ba năm trời cậu giữ yên lặng lừa dối tôi!”
“Tôi nói gì đây? Lúc cậu nói về tai hại của trí tuệ nhân tạo, căm phẫn lên án sự tồi tệ của Điệp, tôi lại nói, nếu khi tốt nghiệp bị phán định thích hợp tới nghị viện thì tôi sẽ đi sao? Giả thiết không có tính xác thực cao thì nói có ý nghĩa gì?”
“Đương nhiên là có ý nghĩa. Nếu sớm biết cậu là người như vậy ——” Adrian gằn từng chữ, “Tôi đã không làm bạn với cậu.”
Câu nói này giống như bẻ gãy chỗ dựa cuối cùng giúp Chung Yến chống đỡ đứng đây, y chán nản ngã xuống, tay đập vào cạnh cầu thang, đau đớn.
Lần này Adrian không đưa tay ra nữa.
“Tôi còn có việc.” Chung Yến căn bản không đứng dậy nổi, trước mắt là những khoảng màu đen xô nhau ào tới, y nỗ lực bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, giọng nói đã không còn giữ nổi sự bình tĩnh nhưng ngữ khí lại rất kiên định: “Cậu đi đi. Chúng ta nói xong rồi. Đi đi.”
“Được, cậu tự lo thân mình đi.” Adrian dứt khoát nói, không hề lưu luyến bỏ lại y mà rời đi.
Adrian ra khỏi toà nhà, đúng lúc thấy được một cái camera lơ lửng.
Các camera ở nơi hẻo lánh không phải loại có AI nên không căn cứ vào kết quả tuần tra để thay đổi hành trình, nó chỉ tuần tra theo một lộ tuyến đã cố định từ trước. Hơn nữa vì không có hệ thống trí năng phân tích nên loại camera này có kích thước khá nhỏ, chỉ to bằng nửa nắm tay.
Nhưng nó lại có chức năng cảm ứng nhiệt độ.
Hệ thống trung tâm giám sát của trường học cứ mỗi tiếng sẽ rà soát các giám sát này một lần, nói cách khác —— Adrian giơ thiết bị đầu cuối trên tay lên xem giờ —— sau bốn mươi phút nữa, hệ thống phân tích thông minh sẽ phát hiện ra, trong lối lên lầu tây Học viện Nghệ thuật có một người đàn ông với nhiệt độ cơ thể cao bất thường. Sốt không phải là trường hợp quá mức khẩn cấp, do vậy cảnh báo sẽ không được gửi tới phòng y tế của trường. Trái lại, đang lúc đêm hôm khuya vắng, tìm thấy một người đàn ông không có huy hiệu học sinh lại xuất hiện ở một góc vắng vẻ, dù không phát hiện vũ khí nhưng vẫn sẽ khởi động cảnh báo cấp thấp tới bộ phận An ninh. Xem xét khoảng cách từ đây tới bộ phận tuần tra gần nhất, có lẽ chỉ cần trên dưới mười phút là đến nơi.
Nói cách khác, khoảng một giờ nữa, sẽ có người phát hiện Thượng nghị viên Chung Yến đang phát sốt ngay tại đây.
Đương nhiên, nếu lúc này Chung Yến liên lạc với trợ lý của mình, báo cho trợ lý tình huống cơ thể, vậy thì không cần đến một giờ, nội trong mười phút sẽ có người tới trợ giúp.
Nhưng Chung Yến sẽ không làm vậy. Bình sinh Chung Yến hận nhất là người khác thấy được một mặt mềm yếu chật vật của mình, cho nên y luôn để ý tới hình tượng, có trời mới biết vì sao một người xuất thân từ tầng áp chót của xã hội lại tâm cao khí ngạo đến thế. Tựa như mới nãy, rõ ràng đã không còn sức đứng dậy, không thể nói chuyện bình thường nhưng vẫn không chịu yếu thế, kiên trì nói mình bởi vì ‘có việc’ để đuổi người đi.
Bảy năm trước, Adrian đã rất nhiều lần đưa người này tới phòng y tế trường học, y đối mặt với bác sĩ vẫn còn luôn miệng nói ‘không sao’, khiến người ta thiếu điều giận sôi. Hắn rất hiểu Chung Yến, Chung Yến chắc chắn sẽ không chủ động gọi trợ lý giúp đỡ.
Adrian ngẩng đầu nhìn, lúc này camera tuần tra đã bắt đầu bay lên cao, chắc mấy chốc sẽ bay lên sân thượng tầng hai. Chỉ mấy chục giây nữa, nó sẽ làm tròn bổn phận quay đến Chung Yến.
Adrian nhắm mắt lại, hít một hơi sâu.
Ngay sau đó, hắn bỗng quay người chạy lấy đà, rướn người nhảy lên, một chân đạp lên tường mượn sức bật người bắt lấy cái camera nhỏ kia, sau đó trở mình giữa không trung, vững vàng tiếp đất.
Một tay Adrian bóp nát cái camera, xong xuôi bèn nhét nó vào túi áo khoác, vẻ mặt âm u trở lại hành lang.
Vừa đi đến tầng ba, hắn bỗng nghe được phía trên truyền tới một tiếng nấc nghẹn ngào khe khẽ. Rõ ràng là đang khóc nhưng âm thanh kia lại vô cùng kìm nén, …cũng vô cùng quen tai.
- Hết chương 6-