Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 39




“Nói vớ vẩn gì vậy.” Adrian nói, “Mua chăn gối đệm các thứ thôi.”

Fayn: “Đang êm đẹp mua chăn gối làm gì. Sao, các cậu định chia giường ngủ hả?”

Adrian cảm thấy không nên tiếp tục cuộc trò chuyện này, cắn răng nhả ra một câu: “Chúng tôi vẫn luôn chia giường ngủ.”

“À đúng, nhà cậu có một bộ dự bị, tôi còn chưa được dùng lần nào.” Fayn càng thêm không hiểu hỏi, “Vậy sao lại phải mua mới.”

Còn không phải vì con thỏ con chết tiệt kia không chịu chui vào ổ sao? Adrian nhìn Chung Yến, ý là: Cậu đòi mua chăn gối, cậu lên đi.

Chung Yến lên, dứt khoát nói: “Một bộ bị bẩn rồi.”

Fayn: “Bỏ vào máy giặt rồi bật hong khô, hai tiếng là xong chứ mấy?”

“… Hỏng. Ném rồi.” Chung Yến miễng cưỡng bịa tiếp.

Fayn khiếp sợ: “Các cậu đã làm gì mà chăn gối không những bẩn mà còn hỏng nữa?”

Chung Yến nhìn về phía Adrian, ra vẻ như hỏi ý hắn xem có nên nói hay không, còn ý nghĩa thực tế là: Không bịa nổi nữa, cậu lên đi.

Hai mắt Adrian đều viết: Nhìn xem cậu bịa cái lý do vớ vẩn gì đây.

Đến cả Fayn cũng không quá tin tưởng, chần chờ hỏi: “Chẳng lẽ các cậu… Đánh một trận?”

“Phó chỉ huy Suster, đừng hỏi chuyện chăn gối nữa.” Uý Lam chặn lại.

Adrian và Chung Yến cùng nhau thở phào, lại nghe Uý Lam tiếp tục nói: “Chăn gối nhất định là vì lý do không tiện nói mà bẩn. Chỉ huy đã không nói, anh cũng đừng hỏi nữa.”

“Phụt.” Fayn nhịn không được mà bật cười.

Adrian đỡ trán, Chung Yến thì nghiêng đầu quan sát logo xe của Adrian, làm bộ như mình không ở trong cuộc nói chuyện bết bát này.

“Sao vậy?” Uý Lam thấy phản ứng của hai người, trong giọng lẫn một tia mờ mịt, “Lần trước được chỉ huy cho ý kiến tôi đã tự mình suy nghĩ lại, cảm thấy rất có lý, cho nên gần đây tôi mới tập nhìn mặt mà nói chuyện… Tôi đã nói gì không đúng sao?”

Fayn lập tức thu vẻ mặt lại, nghiêm túc nói: “Bác sĩ nói rất đúng! Là do tôi không biết nhìn mặt nói chuyện, tôi không hỏi nữa. Gần đây cậu mới bắt đầu luyện tập sao? Tôi thấy cậu tiến bộ rất lớn đó!”

Adrian nói với Uý Lam: “Không, tôi không cảm thấy…”

Hắn vẫn chưa nói xong, Fayn đã choàng tay móc lấy cổ hắn kéo sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tôi nói này anh em, cậu làm sao thế hả? Nhẹ nhàng với bác sĩ Uý một tí có được không?”

“Tôi như thế còn chưa đủ nhẹ nhàng sao?” Adrian không thể nhịn được nữa nói, “Xem cậu ta nói gì kìa?”

“Vậy cậu nói xem sao các cậu phải đi mua chăn gối?”

Adrian: “…”

“Đấy nhìn lại mình xem, không phải có lý do không tiện nói thì là gì? Người ta có nói sai chỗ nào không?”

Tích tắc này, Adrian có một loại xúc động, chỉ cần nói cho Fayn biết sau nhà có thỏ là được rồi, mặc dù tên này nhất định sẽ chế giễu hắn, nhưng chế giễu thì cứ chế giễu đi.

“Mà lại nói, cậu ấy như vậy còn không phải vì lần trước cậu góp ý bừa bãi thì là gì, cậu xem chuyện tốt cậu gây ra này.” Fayn khuyên nhủ nói, “Hơn nữa người ta cũng có ý tốt giải vây cho cậu, nếu vừa rồi không có cậu ấy mở miệng, tôi còn định đùa một lúc nữa cơ, cậu xem hiểu lòng người cỡ nào.”

“Đùa ông nội cậu.” Adrian nói, “Thôi đi ăn cơm thôi, tôi không chịu được cậu ta nữa đâu.”

Người với người chênh lệch quá lớn, Adrian nghĩ, ngay cả một phần trăm khéo léo hiểu lòng người của Chung Yến cũng không có, chỉ có Fayn mới chịu đựng được.

“Được được được, không quấy rầy các cậu mua đồ dùng trên giường nữa, được chưa? Vừa lòng chưa?”

Fayn bá cổ hắn trở về, nhiệt tình nói với Uý Lam: “Chỉ huy nói, cậu nỗ lực như vậy là không cần thiết, cứ như bây giờ là được rồi.”

Adrian không nghe nổi nữa, quay đầu sang một bên, phát hiện Chung Yến đang nhìn thẳng vào mình. Có người ngoài ở đây, vẻ mặt y vẫn bình tĩnh như nước, nhưng Adrian có thể nhìn ra trong cặp mắt phượng xinh đẹp kia đều là oán niệm.

Lại sao đây? Adrian nghi hoặc một giây, sau đó ý thức được tay của Fayn vẫn còn đang khoác trên cổ mình.

Chung Yến đã từng buộc tội hắn ‘thích Fayn.”

Adrian lạnh người, hất tay Fayn ra.

“Cậu làm gì đấy?” Fayn đang nói chuyện với Uý Lam, không hiểu được hỏi.

“Về sau nói gì thì nói, đừng có lôi lôi kéo kéo, nhiều người nhìn như vậy, còn ra thể thống gì.”

“Ai? Ai nhìn?” Fayn hỏi.

Chung Yến nhanh chóng giải vây cho Adrian: “Chủ tinh Navi có món gì ngon? Tôi thấy trên mạng có một nhà hàng beefsteak được đánh giá cao lắm, ta tới đó nhé?”

“Đi, lên xe.” Dựa vào ăn ý nhiều năm, Adrian không do dự theo bậc thang này mà xuống. Hắn kéo cửa ghế lái, thấm thía nói với Fayn, “Cho cậu nghỉ một ngày, ngày mai bắt đầu làm việc. Kiềm chế lại, đừng có hỏi mấy câu vô ích nữa.”

“Cái gì? Tôi có ho…”

Anh ta chưa kịp nói xong, Adrian đã vào trong xe, sau cùng còn ném lại một câu ‘Tôi gửi địa chỉ cho cậu’, rồi đóng cửa xe lại.

“Cậu thật sự thấy nhà hàng beefsteak ngon?” Adrian hỏi.

“Ừ, tôi thấy có người nói nước sốt tiêu đen tự chế của nhà hàng đó rất ngon.” Chung Yến mở màn hình ảo cho hắn xem địa chỉ, “Ở đây, cậu đến bao giờ chưa?”

“Chưa. Đi thôi, nếm thử.” Adrian gửi địa chỉ cho Fayn.

Chung Yến chợt nhớ trước đó Adrian có nói khẩu vị của hắn đã thay đổi, do dự hỏi: “Sao cậu lại chưa từng đến? Có phải khẩu vị cậu thay đổi, không thích beefsteak tiêu đen nữa rồi không? Nếu vậy chúng ta đổi…”

Adrian khởi động màn điều khiển, “Cậu nghĩ nhiều rồi, nhà hàng này mới mở, gần đây tôi bận chưa kịp đến ăn mà thôi.”

Bốn người hẹn nhau ở bên ngoài nhà hàng rồi mới cùng đi vào. Vừa vào trong, một nửa số người bên trong đã đứng dậy.

Trong nhà ăn liên tiếp vang lên tiếng ‘Chào chỉ huy’, ‘Chào phó chỉ huy’.

Adrian gật đầu xem như chào hỏi họ, đưa tay ra hiệu họ ngồi xuống: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa đi.”

Mặc dù hắn nói vậy, nhưng hiển nhiên rất khó để không bị chú ý tới. Dù sao phó chỉ huy và Trưởng quân y đi ăn cùng nhau đã thấy nhiều, Chỉ huy và Phó chỉ huy cùng đi ăn cũng chẳng xa lạ gì, nhưng Chỉ huy và vì vị không thể nhắc tên kia cùng lúc xuất hiện thì không phải chuyện thường thấy đâu.

Nhà hàng này làm ăn khá tốt. Bọn họ tới đúng lúc có một bàn bốn người mới ăn xong nên có một chỗ trống.

Chung Yến ngồi xuống vị trí bên trong cùng, Adrian ngồi cạnh y, Fayn và Uý Lam thì ngồi đối diện bọn họ. Màn hình chọn món hiện lên trên mặt bàn chỗ mỗi người ngồi, Adrian không thèm nhìn đã đóng menu lại, kết nối thiết bị đầu cuối cá nhân của bản thân với màn hình. Ở các nhà hàng đều có thiết kế này, khách hàng có thể dễ dàng vừa ăn cơm vừa lướt mạng thông qua màn hình ảo trên bàn.

“Chỉ huy, ngài không ăn sao?” Uý Lam kỳ quái hỏi.

Fayn trợn mắt, chồm lên đáp: “Không phải, cậu ta có ăn. Có người chọn thay cậu ta.”

Adrian đang xem tin tức, nghe vậy ngẩng đầu lên định nói thì người bên cạnh đã bình tĩnh lên tiếng: “Chọn xong rồi. Cậu vẫn ăn chín năm phần đúng không? Nhưng đồ ăn kèm không gọi pasta nữa nhé, tôi còn định chia cho cậu bớt nửa phần beefsteak, tôi không ăn hết được.”

Adrian tuỳ ý nói: “Thế nào cũng được, cậu quyết đi.”

“Bác sĩ cậu xem đi. Tôi thật hết chịu nổi mà, trước kia đi học hai người họ mỗi lần ăn cơm cũng đều như vậy hết.” Fayn lên án với Uý Lam, “Từ đó về sau tôi không bao giờ theo họ đi ăn cơm nữa, mà tôi mới không nói đây là đề tài buôn chuyện hàng ngày của diễn đàn bát quái trường đâu.”

Uý Lam lại không mấy quan tâm về các mối quan hệ giữa người với người. Đối với cậu ta mà nói, hóng chuyện còn không thú vị bằng xem tài liệu y học. Nhưng Fayn là một trong số ít bạn bè của cậu ta, nghĩ mãi mới kết luận được điểm mấu chốt trong lời của người này: ‘Fayn hâm mộ Adrian vì có được người chọn món hộ’. Vì chưa quen với việc phán đoán này, cậu ta cẩn thận luận chứng trong đầu lại một lần, cảm thấy kết luận này không có vấn đề gì, lúc này mới nói: “Phó chỉ huy Suster, nếu anh không ngại, tôi cũng có thể giúp anh chọn món.”

Lần này không chỉ Adrian, ngay cả Chung Yến bất động như núi cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

Fayn như bị tắt mất tiếng, nhìn khuôn mặt thanh tú của Uý Lam mà không nói nổi chữ nào, ấp úng nửa ngày mới nói: “Tôi… Không cần, vẫn là để tôi chọn giúp cậu đi, không không, ý tôi là…”

“Tôi đã chọn xong rồi.” Uý Lam hoang mang quan sát hơi thở của anh ta, “Phó chỉ huy, anh hình như hô hấp không thông thì phải, sao thế? Lại bị tụt huyết áp sao?”

Chung Yến không dấu vết khẽ lắc đầu, lại cúi đầu chọn trên menu thêm một món đồ uống cho Adrian.

Adrian thở dài trong lòng một cái, ấn mở tài khoản của Fayn.

Fayn liên tục nhận được hai thông báo tin nhắn, nhanh trí mượn cớ đi xem để trốn khỏi bị Uý Lam hỏi bệnh.

Trong tin nhắn viết:

Adrian: Cậu có bị hâm không?

Adrian: Quá mất mặt, ra ngoài đừng nói với ai là có quen tôi.

Fayn: Lo mua chăn của cậu đi, đừng có bận tâm đến tôi.

Uý Lam là người gọi món nhanh nhất trong số họ, chưa đầy một lát thức ăn của cậu ta đã được mang lên. Một cô gái khá trẻ mang khay đi tới, đặt đĩa xuống trước mặt Uý Lam, lưu loát thông báo mấy câu căn dặn các loại như ‘Anh gọi đồ nóng, xin cẩn thận đừng để bị bỏng’…

Lúc rời đi, cô nàng còn đặc biệt nhìn Chung Yến nhiều hơn mấy lần, trên khuôn mặt đang nở nụ cười chuyên nghiệp không kiềm chế được mà lộ vẻ kỳ lạ. Ánh mắt đó đặc biệt nóng bỏng, tới mức Adrian và Chung Yến đều chú ý tới.

… Không biết vì sao, điệu cười và ánh mắt này lại hơi quen mắt. Chung Yến nghĩ.

Adrian lại nghĩ đơn giản hơn nhiều. Người ta nhìn chằm chằm Chung Yến là vì dáng dấp Chung Yến đúng thật là đẹp mắt, việc này khi còn đi học hắn đã xem mãi thành quen rồi. Hắn giương mắt nhìn qua phòng ăn  —— vị trí hắn và Chung Yến ngồi hướng về bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn được toàn bộ trong phòng. Không xem xét thì chưa thấy gì, tới lúc này nhìn hắn mới phát hiện, gần một nửa số người trong phòng đều đang che che giấu giấu nhìn về bên này.

Fayn và Uý Lam đưa lưng về bên ngoài, có thể nhìn cũng chỉ có mặt hắn và Chung Yến, mà hắn lại vẫn luôn thường xuyên ở chủ tinh tinh khu Navi, không phải thứ gì hiếm lạ khiến họ phải theo dõi.

Adrian nghiêng đầu nhìn Chung Yến. Nhà hàng vì để tăng thêm không khí nên chỉnh ánh sáng khá tối, nhưng trên mỗi bàn ăn đều có một chiếc chùm đèn ánh sáng ôn hoà chiếu xuống.

Cả người Chung Yến bị phủ bởi ánh đèn ấy, dù đèn là màu vàng ấm nhưng da y vẫn cực kỳ trắng. Lúc này y đang một tay chống má, yên tĩnh hơi cúi đầu nhìn xuống màn hình ảo, lông mi thật dài chiếu xuống đáy mắt thành một vệt tối mờ mờ. Đây rõ ràng là một bức tranh ấm áp yên bình, nhìn kỹ mặt người trong hoạ, lại cảm giác mười phần dụ hoặc.

Adrian đột nhiên đứng lên, khiến ba người trên bàn giật nảy mình.

“Hai người các cậu,” Adrian nói với Fayn và Uý Lam đang quay lưng về phía căn phòng, “Đổi chỗ với bọn tôi.”

- Hết chương 39-