Chung Yến bị doạ cho nói không được thành lời, “Mới, chúc mừng năm mới… Cậu đi đâu vậy? Không đúng, trong sân là thứ gì?”
Adrian vừa cởi áo khoác vừa nói: “Cậu không biết sao? Thỏ khổng lồ vũ trụ đó. Uổng cho cậu nhiều năm như vậy vẫn luôn miệng nói thích thỏ khổng lồ vũ trụ.”
“Tôi đương nhiên nhận ra được!” Chung Yến nói, ngay cả Adrian tiện tay ném áo lên ghế bàn ăn cũng không quản nữa, “Đây là… hình chiếu 3D sao?”
Adrian nói: “Cậu tự sờ là biết. Nào.”
Chung Yến choáng váng theo hắn ra khỏi cửa sau, xuyên qua hàng cây cao, ngẩng đầu đứng trước mặt đống lông trắng khổng lồ nọ.
Một tay Adrian đút trong túi, đứng sau lưng y nói: “Sờ thử một chút xem.”
Chung Yến đưa tay đặt lên bộ lông thỏ dày nặng, cảm giác vừa mềm vừa ấm áp.
Lực tay y quá nhe, con thỏ cụp tai không chú ý tới. Nó như đã quan sát hoàn cảnh xong, bỗng nhiên nằm xuống. Chung Yến giật nảy mình, rời tay, lùi về sau hai bước, đụng vào người Adrian ở phía sau. Adrian đỡ lấy vai y.
“Sờ được chưa? Có phải hình chiếu không?” Hắn hỏi.
“Không phải… Là vật sống.” Trong đầu Chung Yến bị lấp đầy bởi đủ loại vấn đề. Y xoay người nhìn Adrian hồi lâu cũng không nói ra lời, cuối cùng chọn một câu để hỏi, “Sao cậu… Làm sao cậu lại có một con Thỏ khổng lồ vũ trụ?”
“Không phải cậu nói muốn làm cơm tối cho tôi sao?”
Chung Yến dâng lên chút dự cảm xấu, quả nhiên đã nghe thấy Adrian nói tiếp: “Kho tàu đi.”
“Không thể ăn!” Chung Yến vội la lên. Y nhìn kỹ vẻ mặt Adrian, muốn xem hắn có phải đang nói đùa hay không. Đối phương cứ điềm nhiên như không, còn thẳng thắn cúi đầu nhìn y. Ánh đèn xa xa từ trong nhà chiếu đến nửa khuôn mặt hắn, nguồn sáng ảm đạm làm dịu đi đường cong ngũ quan vốn sắc bén, gió đêm lướt qua đôi con ngươi màu bạc khiến hắn thêm vẻ thần bí khó lường, đẹp trai không cách nào tả hết.
Tim Chung Yến hẫng mất một nhịp. Thỏ khổng lồ vũ trụ y thích nhất đang ở sau lưng, đây là lần đầu tiên y được đến gần loài vật này đến vậy. Nhưng giờ khắc này, y hoàn toàn không nghĩ tới xoay người để nhìn.
Bởi vì thứ còn hấp dẫn ánh mắt và lực chú ý của y hơn nữa đang xuất hiện ngay trước mặt rồi.
Adrian nói: “Dao cậu cũng lấy ra rồi còn gì? Hay để tôi ra tay giúp nhé?”
Chung Yến lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện trên tay mình vẫn còn cầm dao, quả thực hết đường chối cãi, “Cái này không phải dùng để… Vừa rồi tôi nghe thấy động tĩnh, tưởng rằng địch tập…”
Y vội vội vàng vàng giải thích vài câu, thấy Adrian biểu lộ như thường mới kịp phản ứng lại, chần chờ hỏi: “Cậu mới vừa rồi là nói đùa, đúng không?”
“Ai có thời gian nói đùa với cậu?” Adrian nói.
“Tôi đã làm cơm xong rồi, đồ ăn rất nhiều, hâm lại là có thể ăn!” Chung Yến cố gắng thuyết phục hắn bỏ suy nghĩ, “Giờ tôi cũng mệt nữa, làm không nổi.”
Adrian hời hợt nói: “Vậy mai lại ăn. Cũng qua mười hai giờ rồi, sáng mai ăn cũng được. Đi thôi, về phòng.”
“Hả… Cứ, cứ về thôi sao?” Chung Yến hỏi, “Vậy còn thỏ làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ cái gì?”
“Có cần cho nó ăn chút gì không? Cũng không biết nó có đói không, nhỏ như vậy, chắc vẫn còn là con non nhỉ?”
“Là con non.” Adrian trả lời, “Trên đường về tôi đã cho ăn rồi, lại nói loại thỏ này mười ngày nửa tháng không ăn là bình thường, không phải trước kia cậu đã nói cho tôi vậy sao?”
Chung Yến vô cùng hoang mang hỏi: “… Trên đường về đã cho ăn? Con thỏ khổng lồ vũ trụ này rốt cuộc là ở đâu ra?”
“Cậu quan tâm nó ở đâu ra làm gì.”
“Không phải là cậu tiện tay bắt từ đâu đó một con về chứ?” Chung Yến nghi ngờ nhìn hắn, “Thỏ khổng lồ vũ trụ hoang dã không thể bắt, hành vi này là săn trộm. Trong Bộ luật cấm săn bắt Thỏ khổng lồ vũ trụ có quy định, là tôi tự mình soạn thảo.”
Adrian khiêu khích cười một tiếng, nói: “Hoan nghênh tới khu vực ngoài vòng pháp luật, Nghị viên ạ.”
“Mặc dù tình thế hiện giờ là vậy…” Chung Yến miễn cưỡng nói, “Thế nhưng dù sao các cậu cũng không tách khỏi Liên Bang, pháp luật áp dụng với toàn Liên Bang cũng bao gồm cả Navi nữa. Muốn chăn nuôi Thỏ khổng lồ vũ trụ với tư cách tư nhân cần làm rất nhiều thủ tục, còn phải có giấy chứng nhận tư cách nữa.”
Y nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ đến, Adrian quả thật có đủ điều kiện chăn nuôi tư nhân.
Thỏ khổng lồ vũ trụ là một loài thỏ biến dị. Mấy trăm năm trước, một phi thuyền nghiên cứu khoa học gặp tai nạn, khi khám xét cứu được nhân viên nghiên cứu và đa số các loài động thực vật, lại để thất lạc mất thỏ dùng thí nghiệm trên phi thuyền hẻo lánh. Bọn chúng sinh ra biến dị trong vũ trụ, lại có thêm được năng lực sinh sôi siêu cường, bởi vậy mới khiến giống loài mới vẫn còn tồn tại. Thỏ khổng lồ vũ trụ trưởng thành có thể dài tới hai mươi mét, nhưng không mấy khác biệt với loài gốc. Bọn chúng thường phiêu du giữa vũ trụ, cũng có thể sinh tồn trên bề mặt các hành tinh, tính tình dịu ngoan, không có lực công kích.
Trong vũ trụ, hình thể như vậy có thể xem là bé nhỏ không đáng bao nhiêu, nhưng khi ở lục địa sẽ cực kỳ to lớn. Hơn nữa là loài động vật lưỡng thể sống giữa vũ trụ và lục địa, đại đa số Thỏ khổng lồ vũ trụ trôi nổi giữa các hành tinh cứ cách một thời gian sẽ tiến vào tầng khí quyển du đãng một hồi. Có những hành tinh còn có khu vực cực kỳ nhiều Thỏ khổng lồ vũ trụ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thỏ bự lơ lửng trên trời, thậm chí vì vậy mà trở thành điểm du lịch nổi danh. Tương tự như vậy, Thỏ khổng lồ vũ trụ khi sống trên đất bắt, ví dụ như thỏ dùng trong nghiên cứu, để chúng có thể khoẻ mạnh, các nhân viên nghiên cứu thỉnh thoảng cũng sẽ mở phi thuyền dẫn chúng ra ngoài vũ trụ đi dạo.
Vậy mới nói, bỏ qua thời gian và tinh lực chăm sóc thỏ, cũng như kiến thức chuyên môn, muốn nuôi một con Thỏ khổng lồ vũ trụ, đầu tiên cần có sân bãi đủ để cho một con thỏ thân dài hai mươi mét có thể hoạt động, tiếp theo là phi thuyền tư nhân cỡ lớn.
Điều kiện hà khắc như vậy trực tiếp khiến dân chúng bình thường không nuôi nổi, chỉ còn lại kẻ có tiền. Dù sao hình thể chúng quá lớn, có thể tự chủ vượt qua lực hút của hành tinh, lại có thể sống bên ngoài vũ trụ, không có bất cứ năng lực đặc thù nào. Nếu muốn mua còn phải tốn một khoản tiền lớn, thủ tục vừa nhiều vừa rườm rà, còn phải tốn thời gian học tập để thi lấy tư cách chứng nhận chăn nuôi. Vì vậy kẻ có tiền cũng rất ít khi hứng thú với chúng tới mức bằng lòng hành hạ bản thân như thế.
Người chăn nuôi Thỏ khổng lồ vũ trụ đã ít lại càng thêm ít, người xem như nổi danh nhất là một phú bà, ngay cả Adrian hoàn toàn không có hứng thú với Thỏ khổng lồ vũ trụ cũng biết người này. Bởi vì Chung Yến trước kia theo dõi tài khoản của bà, mỗi ngày đổi mới trang chủ của người ta chỉ để xem có đăng ảnh thỏ mới không.
Điều kiện phần cứng xem như Adrian đạt tiêu chuẩn, mà giấy chứng nhận tư cách chăn nuôi thỏ Chung Yến cũng đã sớm thi từ bảy năm trước. Lấy địa vị của hắn hiện tại, thực ra muốn xử lý thủ tục chỉ cần đánh tiếng, nếu như các điều kiện khác không có vấn đề gì, rất nhanh sẽ có thể làm xong. Chỉ tiệc, vấn đề duy nhất là, nguồn gốc của con thỏ này hình như là phạm pháp.
“Sao cậu có thể đi bắt thỏ vậy? Nếu truyền đi, không những thanh danh mà hình tượng của cậu cũng sẽ gặp bất lợi.” Chung Yến lo lắng nói, “Có bị ai nhìn thấy không?”
Khoé miệng Adrian giật lên một cái, “Không phải tôi bắt, cậu đừng lo nghĩ vớ vẩn.”
“Hay là người khác bắt cho cậu? Hoạt động giải trí phi pháp?”
Adrian từ chối cho ý kiến về suy đoán này.
Chung Yến càng nghĩ càng cho là vậy. Thỏ khổng lồ vũ trụ có tai cụp như vậy rất hiếm gặp, có lẽ hôm nay Adrian tham gia tiệc mời tư nhân nào đó, chủ nhân vì rút ngắn quan hệ mới tặng thỏ này cho Adrian, hình như cũng hợp tình hợp lý… Không tính là phi pháp được.
Chung Yến rầu rĩ nói: “Thế thì phải nuôi trộm thôi, may là xung quanh đây không có ai. Còn phải làm ổ cho nó nữa, buộc thừng lên. Thỏ con tai cụp nhỏ như vậy, nhỡ nó trốn đi thì biết làm sao giờ? Tinh khu Navi hạng người gì cũng có, quá nguy hiểm.”
Con thỏ bự tuyết trắng cụp tai yên lặng nằm bên cạnh họ, lúc này chẳng hiểu sao nó sán lại gần, cọ lên người hai nhân loại bên cạnh một cái.
Cái tai xù lông mềm mại của nó cọ qua lên người họ, Chung Yến mặc đồ ở nhà màu trắng còn nhìn không ra, nhưng Adrian mặc quần áo màu đen có thể dễ thấy được mấy cọng lông trắng thật dài.
Adrian: “…”
Con thỏ con mở đôi mắt đỏ rực nhìn bọn họ, trông cực kỳ vô tội đáng thương. Tim Chung Yến mềm nhũn, yêu thích sờ tới sờ lui trên tai cụp của nó, “Ngoan quá đi, còn dính người!”
Đã lâu chưa từng thấy Chung Yến vui vẻ đến thế. Người này không thường xuyên cười, nhưng khi cười lên thật sự đẹp mắt. Adrian không dấu vết mở chức năng chụp ảnh của thiết bị đầu cuối. Đương nhiên, về sau xem lại ảnh hắn mới phát hiện, Chung Yến trong ảnh một tay cầm dao, một tay xoa thỏ, trên mặt còn hé ra nụ cười, nhìn qua vô cùng quỷ dị, giống như ảnh poster tuyên truyền cho bộ phim cổ tích hắc ám nào không bằng.
Mãi cho tới khi vào trong nhà, Chung Yến vẫn chưa thôi hưng phấn, lúc làm nóng đồ ăn vẫn còn nói cho Adrian các tập tính của Thỏ khổng lồ vũ trụ. Tới khi bọn họ bắt đầu ăn, y mới miễn cưỡng dừng lại.
Các món ăn thực sự phong phú quá mức. Adrian nhìn một bàn toàn đồ ăn mà bất ngờ. Dù hắn không biết nấu ăn, nhưng cũng biết chừng này món phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể làm ra. Chung Yến thấy Adrian nâng dĩa ăn không động đậy, trong lòng bận tâm có phải hắn còn đang nghĩ tới chuyện thịt thỏ không.
“Ngày mai tôi mua thịt thỏ từ siêu thị về kho tàu nhé, được không?” Chung Yến do dự mãi, cuối cùng vẫn nói, “Thịt trong siêu thị là thịt thỏ chuyên nuôi để lấy thịt, còn ngon hơn thỏ hoang dã nhiều.”
Adrian: “Ngoài miệng nói ngon, nhưng mặt cậu đều viết không muốn làm thì có.”
“Tôi không ăn thịt thỏ.” Chung Yến oan ức nhỏ giọng nói, “Trước kia không phải cậu cũng không thích ăn sao?”
“Giờ tôi thích ăn thịt thỏ đó.” Adrian động dĩa, “Nhưng cậu không cần mua, cậu chưa từng làm thịt thỏ, có mua cũng chưa chắc ăn được.”
Chung Yến thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục vui vẻ trở lại. Dù sao thì Adrian cũng mang về một con thỏ, còn là trước nửa đêm nữa.
Y biết điều này không đơn giản chỉ là trùng hợp. Dù thế nào, nhất định có một phần nguyên nhân là vì y ở đây nên Adrian mới mang thỏ về.
Dù là nguyên nhân nào, tỉ lệ nhiều ít ra sao, chỉ cần không phải không phải con số không phần trăm cũng đủ khiến Chung Yến mãn nguyện rồi.
- Hết chương 36-