Adrian không trả lời, cau mày nói: “Không phải tôi đã bảo cậu chờ trong xe…”
“Tôi chờ trên xe thấy mọi người đều đã ra nên tới tìm cậu.” Chung Yến vội ngắt lời hắn, “Vừa rồi các cậu mới nói gì, ai cầu hôn ai?”
“Vệ binh!” Adrian cất giọng hô.
Từ đầu bên kia hành lang, một vệ binh còn khá trẻ từ từ đi tới, còn chưa kịp hành lễ, Adrian đã buông lời trách móc: “Cậu trông cửa thế nào vây? Một người trưởng thành sống sờ sờ vào bằng cách nào?!”
Vệ binh mơ hồ: “Chung… Đặc phái viên nói đến tìm ngài, hội nghị… hội nghị không phải đã kết thúc rồi sao ạ?”
“Ai nói là kết thúc? Kết thúc rồi tôi còn ở bên trong làm gì?” Adrian giận tím mặt nói, “Cậu ta nói tìm tôi là cậu cho vào ngay? Lần sau hắn muốn vào phòng tài liệu của chúng ta có phải cậu cũng cho luôn đúng không? Nếu hôm nay hắn nghe được bất luận cơ mật gì —— “
“Adrian.” Fayn đặt tay giữ vai Adrian lại, ngăn hắn tiếp tục nói, “Được rồi, cậu ấy cũng không cố ý. Mọi người đã giải tán hết, đương nhiên sẽ cho là hội nghị đã họp xong, chúng ta cũng không nói chuyện gì cơ mật nữa.”
Nói xong, anh ta phẩy phẩy tay với vệ binh, ra hiệu cho cậu ta rời đi. Vệ binh trong lòng vẫn còn hoảng sợ nhìn thoáng qua Adrian còn chưa nguôi giận, thấy hắn không có ý phản đối, mới vội vàng hành lễ rời đi.
Chung Yến còn đứng một bên, lo sợ không yên nhưng vẫn cố chấp nhìn Adrian, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Adrian hất tay Fayn đang đặt trên vai mình ra, nói với anh ta: “Cậu đi trước đi.”
Đây rõ là ý muốn nói chuyện một mình với Chung Yến, Fayn thức thời nói: “Được, vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Nói xong câu này, anh ta lại liếc nhìn một đoạn tay trắng ngần vươn ra từ trong áo choàng của Chung Yến, lại nhìn mặt Adrian nổi đầy giông tố, không nhịn được mà nói nhỏ: “Cậu kiềm chế chút, đừng đánh người ta tàn phế, chúng ta còn trông cậy nội ứng ngoài hợp với người ta đó.”
Adrian nhìn anh ta chằm chằm, rít từ trong răng mấy chữ: “Tôi tự biết, mau lăn đi.”
Mắt thấy Fayn rời đi, Chung Yến cho là Adrian cuối cùng đã muốn nói với mình, nhưng hắn chẳng để lại lời nào đã nện bước dài đi về phía bãi đỗ xe.
“Chờ đã,” Chung Yến theo sau, kiên nhẫn lặp lại, “Vừa rồi các cậu đang nói về chuyện gì khác người sao? Xin lỗi, tôi không cố ý nghe trộm các cậu nói chuyện, tôi chỉ nghĩ cậu đang ở trong, không chú ý rằng Suster cũng chưa ra ngoài. Cậu ta nói muốn làm phù rể cho ai cơ?”
Adrian đi phía trước, giống như không hề nghe thấy y nói. Một lát sau, Chung Yến đã thở d0c nói không ra lời, Adrian đi quá nhanh, thể lực của y cũng bị xói mòn gần hết. Y định nói Adrian đi chậm lại, nhưng lần này Adrian không tiếp tục chiều theo ý y nữa. Có cảnh cáo lúc trước, y cũng không dám kéo áo đối phương, chỉ có thể chạy bước nhỏ khó khăn đuổi theo sau.
Tới trước xe, Adrian mở cửa ghế phó lái, chưa đợi Chung Yến đuổi tới nói gì, đã thô bạo nhét người vào trong. Sau đó lại trở về ghế lái, mở hệ thống lái, đẩy cần gạt lên cao nhất, lái đi.
Chung Yến nhìn một bên mặt căng chặt của hắn, nhịp tim đập loạn như rơi vào đáy vực.
Adrian không thể chỉ vì y nghe được một câu bát quái không quan trọng mà nổi giận đến như vậy. Phản ứng như vậy, Chung Yến gần như khẳng định, người ‘cầu hôn không thành’ trong miệng Suster chính là Adrian.
Adrian cầu hôn ai thất bại? Sao có thể! Người đàn ông này có cơ thể cường hãn, khuôn mặt anh tuấn, tay nắm trọng binh, thanh danh cường thịnh, dù bỏ qua những điều này, Chung Yến cũng từng thấy Adrian là một người dịu dàng cỡ nào.
Vì sao lại có kẻ từ chối người hoàn mỹ như vậy? Rõ ràng… rõ ràng y năm đó, chỉ vì duy trì thứ tình bạn kia với Adrian đã phải dốc hết toàn lực, nhưng đến cuối cùng vẫn rơi vào thảm trạng bị vứt bỏ bảy năm. Thế mà lại có người chiếm được trái tim trân quý của Adrian sao?
Chung Yến không rõ cảm giác trong lòng, y liều mạng muốn bảo vệ vốc nước nhỏ trong tay, nhưng lại chỉ biết trơ mắt nhìn nước trong đó chạy đi giữa từng kẽ ngón tay; lại có kẻ chiếm được biển rộng không bao giờ khô cạn.
Sao có thể… Trong đống suy nghĩ hỗn loạn, Chung Yến bật ra một ý nghĩ, Sao lại có người xứng đôi hoàn toàn với Adrian được? Khi họ còn ở trường, chính là năm hai mươi tuổi sắp tốt nghiệp, dù khi đó Adrian biểu hiện ra khuynh hướng chính trị khác biệt, nam nữ không để ý mà thổ lộ với hắn cũng vẫn không hề ít. Chung Yến chưa từng có cảm giác đặc biệt gì với những người đó, vì y biết Adrian sẽ từ chối; y thấy, những người đó còn lâu mới xứng với Adrian.
Không ai xứng với Adrian cả, nhưng Suster lại nói với Adrian, ‘Không phải chỉ là cầu hôn không thành sao’.
Rốt cuộc là ai, kẻ nào…
Chung Yến không thể không thừa nhận, phút chốc khi nghe được lời này, trong đầu y có một suy nghĩ hư ảo mà điên cuồng. Không, đây thậm chí không phải là suy đoán, mà là một loại giác quan thứ sáu. Y mặc cho ý nghĩ ấy cứ treo trong lòng, ngay cả chạm cũng không dám chạm vào, cố gắng coi nhẹ nó.
Không thể nào, bởi vì nếu đó là sự thật, y sẽ rơi vào vực sâu hối hận vạn kiếp bất phục.
Adrian cứ mãi im lặng cho tới khi họ trở về nơi ở riêng của Adrian.
Tên đầy đủ của chủ tinh Navi là Naviland, gọi tắt là sao Navi, bởi vậy mới có tên tinh khu Navi. Đây là hành tinh có thể tích lớn nhất trong tinh khu Navi. Nếu so với diện tích bên ngoài, nó còn lớn hơn Thủ đô tinh một chút. Nhưng khác với Thủ đô tinh tấc đất tấc vàng, sao Navi là một tinh cầu được quân sự hoá toàn diện. Tổng bộ quân đội Navi được đặt ở đây, không mở cho người ngoài vào. Hơn nữa, vì mật độ dân số thấp, có rất nhiều nơi vẫn đang trong tình trạng hoang tàn vắng vẻ.
Nơi ở riêng của Adrian chính là nằm ở một nơi vắng người như thế. Lúc trước là vì nhìn trúng căn nhà thông tầng có sẵn bãi cỏ đằng sau, nhưng sau khi mua lại rất ít khi về, đa số thời gian hắn đều trực tiếp ngủ lại tổng bộ.
Nhưng Chung Yến lúc này cũng chẳng còn lòng dạ nào để ý tới vì sao nhà của Adrian lại giống như một căn nhà mẫu mới sửa, không có chút hơi người nào. Y cởi áo khoác quân phục của Adrian ra, treo lên giá xong, mới vội ngăn Adrian đang toan bỏ mình lại mà mở cửa rời đi.
“Cút ra!” Adrian quạu lắm, nhưng Chung Yến lại không cho hắn mở cửa, hắn bèn túm lấy tay áo đối phương – thực ra cũng chính là áo của mình – giật ra, đẩy lên ghế salon.
Chung Yến thấy hắn vẫn muốn đi, không để ý gì nữa, bổ nhào qua giữ chặt áo Adrian.
Hành động này triệt để làm bùng ngọn lửa giận mà Adrian đè nén nãy giờ. Hắn xoay người, chớp mắt đã đẩy Chung Yến lên tường. Chung Yến cảm giác thấy lưng đập mạnh lên vách tường phía sau, còn chưa cảm nhận được cơn đau, Adrian tràn ngập cảm giác áp bách đã lấn tới dán người lên. Một tay hắn bóp cằm y để người nọ ngẩng đầu lên, đối mắt với mình.
“Tôi nói rồi nhưng cậu nghe không vào đúng không? Buổi chiều tôi nói gì cậu có nhớ không? Còn dám kéo áo tôi lần nữa, tôi bẻ gãy tay cậu.”
“Không… Không sao, cậu cứ bẻ đi.” Chung Yến có lẽ đã bị suy nghĩ kia giày vò sắp phát điên rồi, y phải xác nhận lại ngay, không thể chờ đợi thêm một phút một giây nào nữa. Y gần như hèn mọn mà khẩn cầu, “Tay của tôi, cậu bẻ gãy cũng được, nhưng hãy nói cho tôi biết, khi nãy các cậu đã nói gì? Cậu cầu hôn với ai? Nói cho tôi biết đi, tôi xin cậu…”
Adrian cười lạnh nói: “Cậu không đoán được à? Nhìn cậu kích động như thế đâu giống không đoán được nhỉ.”
Trong đầu Chung Yến ầm lên một cái, cố giữ lại một tia hy vọng nho nhỏ, hỏi: “Là… Là người trong quân đội các cậu sao? Mấy năm này, cậu đã thích một người, đúng không?”
“Không phải.” Adrian tàn nhẫn nói, “Không phải mấy năm này, mà từ tám chín năm trước, tôi đã yêu phải một kẻ lừa gạt. Đây là chuyện ngu xuẩn nhất trong cuộc đời mà tôi từng làm, bài học từ đó mãi mãi tôi cũng không dám quên. Cũng may, tôi còn chưa kịp cầu hôn, tên lừa gạt kia để không kìm nén được mà lộ nguyên hình, cũng coi như tôi tránh thoát một kiếp.”
Trong đầu Chung Yến trống rỗng, tròng mắt bạc của Adrian gần trong gang tấc, ánh nhìn lạnh thấu xương như đâm thẳng vào nơi m3m mại nhất trong đáy lòng y, khiến cho nó máu thịt ròng ròng, đau đớn tột cùng.
Không thể nào, sao có thể! Y đã, y đã làm gì, đã bỏ lỡ điều gì…
Chung Yến ngập ngừng hỏi: “Khi nào… Cậu chuẩn bị lúc nào… Sao khi tốt nghiệp ư?”
“Ngay trong buổi lễ.” Adrian nói, cây dao này vẫn luôn đâm trên vết thương của hắn, bây giờ hắn tự rút dao làm vũ khí giết địch, vết thương cũng bị kéo ra, máu chảy đầm đìa, “Ngày đó, nhẫn cầu hôn còn để ngay trong túi đồng phục tôi, pháo giấy thì nằm trên tay Fayn. Chung tôi đứng ngay dưới lễ đài, vốn chỉ chờ cậu từ chối đề nghị nghề nghiệp, sau khi đi xuống, tôi sẽ quỳ một chân xuống, hỏi cậu có đồng ý đồng hành với tôi đến cuối đời không.”
Mắt Chung Yến đỏ lên, “Sao cậu không nói sớm, sao cậu…”
Adrian hung ác nói: “Nói sớm? Chung Yến, tôi không nói chẳng lẽ cậu không nhìn ra được! Tôi đã từng tốt với ai như với cậu chưa?”
“Tôi cứ tưởng chúng ta là bạn bè…” Chung Yến lẩm bẩm, chất lỏng nóng rẫy tí tách chảy từ trong mắt y ra, “Tôi cứ tưởng chúng ta là bạn bè tốt nhất…”
“Bạn? Nào có bạn bè nào mặt dày mày dạn nấu cơm, chăm sóc ăn uống sinh hoạt ròng rã hai năm, mà nửa lời oán than không kể? Là cậu vẫn luôn lừa dối tôi, khiến tôi lầm tưởng rằng bản thân không phải tình đơn phương, khiến tôi nghĩ lầm rằng chỉ cần phá tầng vách ngăn là có thể tất cả vui vẻ!”
“Bạn… Bạn bè không thể như vậy sao?” Chung Yến lo sợ, luống cuống nói, “Tôi chỉ muốn tốt với cậu hơn một chút, tốt hơn những người bạn khác với cậu, như vậy cậu sẽ không thể không cần tôi nữa… Xin lỗi, tôi không biết bạn bè không thể như vậy, không ai dạy tôi cả…”
Adrian lạnh lùng nói: “Bây giờ còn muốn giả vờ đáng thương nữa, cậu nghĩ tôi tin chắc?”
Chung Yến nước mắt giàn giụa, cắn răng nắm chặt vạt áo Adrian, nhìn thẳng vào đôi mắt màu bạc kia: “Tôi nói cho cậu biết, cậu hận tôi thế nào tôi cũng nhận, chỉ trừ điều này! Tôi, cả đời này, từng nói dối vô số lần. Để có thể trở lên nổi bật, tôi từ nhỏ đã lừa dối cô giáo trong cô nhi viện, lừa dối kiểm tra viên, lừa dối thầy cô bè bạn; trưởng thành, tôi dối gạt đồng nghiệp, truyền thông; dối gạt người trong thiên hạ; nhưng chỉ duy nhất cậu – Adrian Yate – tôi chưa bao giờ lừa dối.”
- Hết chương 27-