Không Có Người Như Anh

Chương 56: Sinh nhật vui vẻ, bạn học Trần Ngật




Khoảng thời gian trước, Trần Ngật không cẩn thận làm rơi vỡ điện thoại nên đã mang đi sửa, sau đó anh lấy di động cũ ra dùng, vừa khéo cùng kiểu dáng với di động của Nguyễn Miên, tiếng chuông điện thoại của hai người đều là chuông mặc định của hệ thống.

Càng không khéo là, tối qua Nguyễn Miên ngủ bên trái, di động cũng để trên đầu giường phía bên trái, nhưng khi Trần Ngật vào phòng lần thứ hai, cô đã lăn sang bên phải ngủ.

Trần Ngật không nghĩ sẽ có chuyện xảy ra, tiện tay đặt di động đấy rồi nằm xuống chỗ còn trống bên tay trái.

Lúc này hai người nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của Nguyễn Minh Khoa truyền ra từ ống nghe thì đưa mắt nhìn nhau. Nguyễn Miên nhanh chóng phản ứng lại, cầm di động lên nói: “Ba ơi, là con đây, đợi con mấy phút, con sẽ gọi lại cho ba sau.”

Nói xong cô lập tức cúp máy.

Trong phòng ngủ yên tĩnh đến gượng gạo. Sau khi ngủ một giấc, Trần Ngật không còn thấy váng đầu nữa, anh ngồi dậy, giọng có hơi khàn khàn, “Hay để anh gọi điện cho bác giải thích nhé?”

“Thôi, để em gọi.” Nguyễn Miên ném di động lên chăn bông, xoay người úp mặt xuống. Vì động tác này nên áo ngủ bị kéo lên để lộ dáng người gầy nhỏ, một đoạn eo thon cũng bị lộ ra.

Trần Ngật vươn tay kéo vạt áo cô xuống sau đó bóp sống mũi, “Anh ra ngoài chờ em, em gọi cho bác trước đi.”

Nguyễn Miên khẽ dạ, chầm chậm ngồi dậy. Trần Ngật đưa tay vén tóc trên mặt cô ra, đưa di động cho cô, “Có chuyện gì anh sẽ chịu trách nhiệm.”

“Dạ.”

Trần Ngật lại xoa đầu Nguyễn Miên rồi đứng dậy xuống giường, trước khi ra ngoài còn cầm di động của mình theo.

Cùng với tiếng cửa đóng, căn phòng trở nên yên tĩnh lại. Nguyễn Miên cầm di động suy nghĩ một lúc rồi mới gọi điện cho Nguyễn Minh Khoa.

Vài giây sau.

“Ba ạ.” Cô mở miệng gọi, không nói tiếp nữa.

Phản ứng của Nguyễn Minh Khoa vẫn bình thường, không hề nhắc đến chuyện vừa nãy, “Vừa dậy à con?”

Nguyễn Miên vuốt ve hoa văn trên chăn, cúi đầu đáp dạ.

Hai cha con trầm mặc một lúc, Nguyễn Miên thấp giọng thở dài, lấy hết can đảm nói: “Ba, người vừa nãy nhận điện thoại là Trần Ngật.”

Nguyễn Minh Khoa: “Ba đoán được rồi.”

“Bọn con…” Thật ra lúc nãy Nguyễn Miên đã nghĩ ra vài lý do để giải thích tại sao Trần Ngật lại nghe điện thoại rồi nhưng đến lúc nói ra lại thành lời nói thật, “Ba, con và Trần Ngật ở bên nhau rồi ạ.”

Hình như Nguyễn Minh Khoa không ngạc nhiên lắm, “Chuyện từ bao giờ thế?”

“Từ đợt Tết Đoan ngọ về nhà ạ.” Nguyễn Miên nói: “Trước đó con và Trần Ngật đã gặp nhau ở Lạc Lâm rồi, con không ngờ anh ấy chính là con trai của bác Trần, con cũng không cố ý nói dối ba mẹ.”

“Thảo nào, hôm đó ba thấy hai đứa có hơi là lạ.” Nguyễn Minh Khoa cười: “Yêu nhau thì yêu nhau thôi, đây cũng đâu phải chuyện xấu.”

“Vâng.” Nguyễn Miên day day huyệt thái dương, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định kể cho Nguyễn Minh Khoa nghe những băn khoăn về Phương Như Thanh, “Ba, ba có thể giúp con giải thích với mẹ được không ạ?”

“Ừ, để lúc nào ba gọi cho mẹ con.” Nguyễn Minh Khoa nhớ ra chuyện gì đó, “Miên Miên này, mặc dù con đã không còn là cô gái nhỏ mười mấy tuổi ngày nào nhưng trong chuyện yêu đương, có một số việc cần phải làm tốt công tác bảo hộ. Trần Ngật là con trai của bạn ba, trên lý thuyết nhân phẩm không có vấn đề gì, nhưng con là con gái của ba, là người làm cha, yêu cầu duy nhất của ba chính là trong đoạn tình cảm này, mong con sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào dù là tâm hồn hay thân thể.”

Khi nghe thấy nửa câu đầu của Nguyễn Minh Khoa, Nguyễn Miên còn thấy ngại ngùng nhưng hết khi nghe đến mấy câu sau, hốc mắt cô nóng lên, sợ bị ông nghe ra mình đang khóc nên chỉ gật đầu dạ một tiếng.

“Được rồi, chỗ mẹ con con không cần lo đâu.” Nguyễn Minh Khoa không nói thêm nữa, chỉ dặn trời nóng đừng bỏ bữa rồi cúp máy.

Không cần lo lắng chuyện sau này nữa, Nguyễn Miên cúi đầu rơi lệ, nhưng cô nhanh chóng lấy tay lau đi. Cô nhấn vào wechat của Trần Ngật gửi tin nhắn cho anh.

[Nguyễn Miên]: Em nói chuyện của hai đứa mình cho ba nghe rồi.

Trần Ngật chưa trả lời ngay. Nguyễn Miên rời giường lê dép vào phòng tắm rửa mặt. Lúc đang rửa mặt, cô nghe thấy tiếng kéo rèm bên ngoài, muốn quay đầu nhìn xem, không ngờ bọt sữa rửa mặt rơi vào mắt, mặc dù là loại không gây kích ứng nhưng tóm lại vẫn có chút khó chịu.

Cô vội vàng cúi đầu rửa mặt. Một đôi tay bỗng nhiên vòng qua eo cô, ngay sau đó hơn phân nửa sức nặng đè lên vai, cánh môi mềm mại của người đàn ông rơi xuống vành tai cô.

Nguyễn Miên co rúm lại theo bản năng.

Trần Ngật cắn vành tai cô, ngẩng đầu nhìn cô trong gương, “Bác nói gì vậy em?”

“Không nói gì cả.” Nguyễn Miên rút khăn ướt ra lau bọt nước trên mặt, “Hình như ba không ngạc nhiên lắm khi biết chuyện chúng ta ở bên nhau.”

“Vừa nãy anh cũng gọi điện cho ba anh, nói chuyện của chúng ta.” Không chỉ vậy, Trần Ngật còn xin cha phương thức liên lạc với Nguyễn Minh Khoa rồi gọi cho ông giải thích chuyện vừa nãy.

Anh cúi đầu thấy đuôi mắt hồng hồng của cô, ngón tay xoa lên chỗ đó, “Khóc à?”

“Dạ không, nãy sữa rửa mặt vào mắt.” Nguyễn Miên không ngờ vấn đề khó khăn tối qua còn lo lắng, chỉ bằng một cuộc điện thoại sáng hôm nay đã được giải quyết dễ dàng, mặc dù cách giải quyết có hơi xấu hổ nhưng tóm lại vẫn giải quyết xong.

Trần Ngật không hỏi nhiều, cằm gác trên đầu cô, đưa tay nhéo hai má mềm mềm của cô, “Thế tối theo anh về nhà ăn cơm nhé?”

“…..”

Anh cong môi, “Trưa em muốn ăn gì?”

“Chọn gì cũng được sao?”

“Ừm.”

“Sườn om đỏ?”

“Được.” Trần Ngật nhanh chóng đáp ứng, lại ôm Nguyễn Miên ra ngoài. Sau khi để cô ngồi xuống giường, anh ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên mắt cá chân cô.

Không dính nước, không nhiễm trùng, không sưng, tất cả đều tốt.

Anh buông tay ra, đứng lên, nhìn xuống cô, “Em cứ từ từ chuẩn bị, anh ra ngoài bếp trước.”

Nguyễn Miên gật đầu, xoay người tìm di động của mình, mò mẫm trên chăn hồi lâu mà vẫn không thấy. Thấy thế, Trần Ngật đi tới, tìm được di động ngay mà chẳng tốn tí sức nào.

Cô cười, đưa tay nhận lấy.

Trần Ngật thuận thế cầm lấy cổ tay cô, cúi đầu hôn lên đó.

Ánh nắng ngoài cửa thật đẹp, người trong phòng thì đang triền miên.

Trần Ngật không nói cho Nguyễn Miên biết chuyện mình liên lạc với Nguyễn Minh Khoa, Nguyễn Miên cũng không kể cho anh hay thái độ của Phương Như Thanh.

Cả hai người đều đang nỗ lực vì mối quan hệ này nhưng lại không cho nhau biết.

Ăn trưa xong, Mạnh Tinh Lan phải về khách sạn để tham gia một hội nghị lâm thời, Lương Dập Nhiên đi cùng với cô ấy.

Thẩm Du bị cha mẹ vừa mới chuyển tới thành phố B không lâu gọi về nhà, không có gì bất ngờ xảy ra thì lại phải đi xem mắt. Lần trước sau khi làm ầm chuyện này lên, cha Thẩm đột nhiên bị tăng huyết áp vì sự phản nghịch của Thẩm Du, phải ở bệnh viện hơn nửa tháng, sau đó cùng vợ quay về Bình Thành an dưỡng một thời gian.

Sau khi quay lại không lâu, hai vợ chồng và Thẩm Du nói chuyện cả đêm, hai bên mỗi người nhường nhau một tí, xem mắt thì vẫn phải xem, nhưng phải được Thẩm Du đồng ý mới có thể sắp xếp gặp mặt.

Người trưởng thành luôn không thể tránh được số phận.

Sau khi mọi người rời đi, căn phòng vốn náo nhiệt ồn ào lập tức tĩnh lặng hơn nhiều. Trần Ngật rửa sạch nho và mơ chua đặt trên bàn trà trong phòng khách, thấy Nguyễn Miên đang gọi điện, anh không đi qua làm phiền cô.

Mấy phút sau, gọi điện xong, Trần Ngật thấy sắc mặt cô trầm xuống, thấp giọng hỏi, “Sao thế?”

Nguyễn Miên cúi đầu tìm dép lê, vừa đi vừa nói, “Chỗ đàn chị xảy ra chút chuyện, giờ đang ở bệnh viện, em phải qua một chuyến.”

Trần Ngật đi theo, “Anh đưa em đi.”

Tối qua Nguyễn Miên không lái xe tới đây. Ngoài trời nắng chói chang, vừa ra khỏi nhà đã cảm nhận được hơi nóng, vì vậy cô không từ chối nữa.

Sau khi lên xe, Nguyễn Miên chia sẻ định vị cho Trần Ngật rồi lại gọi điện cho Lâm Gia Hủy, “Em đã ra khỏi nhà rồi, chắc một tiếng nữa mới đến chỗ chị được.”

Trần Ngật đưa mắt nhìn địa điểm trên điều hướng, là một bệnh viện phụ sản ở thành phố B. Anh lờ mờ đoán ra gì đó, nhưng dù sao đó cũng là việc riêng của người ta nên không hỏi nhiều, chỉ nắm tay Nguyễn Miên, trấn an cô: “Đã đến bệnh viện rồi, chắc không có việc gì đâu.”

Nguyễn Miên thở dài, “Ừm.”

Một tiếng sau mới tới bệnh viện. Trần Ngật theo Nguyễn Miên vào bệnh viện nhưng không đi lên tầng cùng, “Anh chờ em ở sảnh lớn, nếu cần gì cứ gọi điện cho anh.”

“Vâng.” Sau khi lên tầng, Nguyễn Miên đi thẳng đến phòng bệnh của Lâm Gia Hủy. Đó là phòng bệnh hai người, bên cạnh có một cô gái trẻ vừa mới phẫu thuật xong, sắc mặt trắng bệch, trên giường có mấy người đang ngồi cùng, khiến Lâm Gia Hủy nằm trên một giường khác trông vô cùng cô đơn lẻ loi.

Nguyễn Miên đi tới, “Đàn chị ơi.”

“Em đến rồi à.” Lâm Gia Hủy bị cô gái bên cạnh dọa, sắc mặt chẳng kém cô ấy là bao, “Chị vốn không muốn làm phiền em đâu, nhưng chị không biết nên tìm ai.”

Lâm Gia Hủy và bạn trai là Chu Viễn yêu nhau đã mười năm rồi, từ lúc học đại học tới bây giờ, vốn đã đến tuổi tính đến chuyện cưới xin nhưng vì công việc mỗi người và nhân tố gia đình nên kéo dài tới hiện tại mà vẫn chưa kết hôn.

Tuần trước trong một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ ở bệnh viện, chị phát hiện ra mình có thai, vốn nghĩ có con sẽ tính đến chuyện kết hôn, nhưng Chu Viễn lại muốn Lâm Gia Hủy bỏ đứa con này đi.

Anh ta nói với Lâm Gia Hủy rằng: “Gia Hủy, em nhìn xem cuộc sống hiện tại của chúng ta như thế nào, em cảm thấy chúng ta có đủ điều kiện để nuôi dạy một đứa con hay sao?”

“Em cho anh… hai năm nữa thôi, chờ đến khi anh ngồi lên vị trí quản lý dự án, chúng ta sẽ kết hôn, đến lúc đó em muốn sinh bao nhiêu đứa thì sinh, có được không?”

Tất nhiên Lâm Gia Hủy không muốn, vì chuyện đó nên hai người cãi nhau một trận, gần đến rìa chia tay.

Sáng hôm nay, trước khi đi công tác, Chu Viễn gửi cho Lâm Gia Hủy một tin, nói chung là nếu chị ấy muốn sinh đứa bé này, bọn họ lập tức chia tay.

Lâm Gia Hủy ôm mặt khóc nức nở. Nguyễn Miên không biết phải an ủi thế nào, chờ chị ấy khóc xong, cô mới hỏi: “Vậy giờ chị định bỏ đứa bé này sao?”

“Chị không còn cách nào khác nữa.” Lâm Gia Hủy nghẹn ngào, “Một mình chị sao có thể nuôi được nó đây.”

…..

Trước khi Nguyễn Miên tới ca phẫu thuật đã được sắp xếp xong xuôi rồi, thời gian cũng ngắn hơn dự kiến. Sau khi Nguyễn Miên giúp Lâm Gia Hủy trả tiền và thu xếp xong, cô mới nhớ ra Trần Ngật còn đang đợi dưới tầng. Thấy Lâm Gia Hủy vẫn đang ngủ, cô nói với y tá một câu rồi đi xuống sảnh lớn ở tầng một.

Trần Ngật thấy cô mồ hôi đầy đầu chạy đến, đứng dậy ôm cô, quay đầu cầm chai nước chưa uống qua bên cạnh lên mở ra rồi đưa cho cô, “Tình hình sao rồi em?”

Nguyễn Miên uống một ngụm nước, mím môi đáp, “Không tốt lắm.”

Không tốt thế nào thì Trần Ngật không hỏi. Anh đưa tay lau mồ hôi trên thái dương giúp cô, “Vậy giờ em định ở lại bệnh viện à?”

“Chắc vậy ạ, chờ chị ấy tỉnh lại, em phải hỏi xem chị ấy có cần em về lấy đồ đạc gì không.” Nguyễn Miên thở dài buồn bã.

Vài giây sau, cô chợt nhớ ra gì đó, buông tay ra giục anh, “Anh về đi.”

“Hửm?” Trần Ngật kéo người nọ lại, cảm thấy hơi buồn cười, “Sao lại không có lương tâm vậy? Dù gì đi nữa hôm nay vẫn là sinh nhật anh mà.”

Vì nghĩ đến chuyện hôm nay là sinh nhật anh nên Nguyễn Miên mới giục anh về sớm một chút. Anh nói như vậy khiến cô thấy hơi có lỗi với anh. Cô hôn lên khóe môi anh một cái như đang đền bù, “Sinh nhật vui vẻ, bạn học Trần Ngật.”